• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước yết bảng một ngày, Bùi Quang Quang đã bắt đầu đứng ngồi không yên, quả thực là còn khẩn trương hơn so với việc chính nàng đi thi. Thật vất vả mới nhịn đến giờ Dần ngày kế tiếp, từ sáng sớm nàng đã rời giường nấu cơm, khiến Bùi Tú Mẫn phải khoác áo đi ra hỏi nàng, “Hôm nay uống phải lộc huyết à, dậy sớm thế?”



Bùi Quang Quang đầy bụng tâm sự, tay gắt gao nắm chặt cái muôi khuấy nước cơm ở trong nồi lớn, đầu cũng không ngẩng lên mà trả lời: “Mẹ, bây giờ ngày dài hơn rồi, dậy sớm một chút đi tranh quầy hàng trên phố đi.”



Bùi Tú Mẫn ngẫm lại cũng thấy đúng, vì thế sau khi hai mẹ con ăn điểm tâm xong, liền thu dọn đồ đạc đi lên đường lớn.



Bùi Quang Quang không yên lòng giúp Bùi Tú Mẫn dọn xong quầy hàng, sau đó tìm một cái cớ trốn đi, một người bước nhanh đi xem bảng.



Trước hoàng bảng vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài không ít người, lần đầu tiên Bùi Quang Quang phát hiện trong kinh thành có nhiều người đọc sách như vậy. Nàng kiên trì chen vào bên trong, tưởng chừng như đem toàn bộ sức mạnh đều sử dụng ra vậy, thật vất vả mới đứng vững giữa đám người, kiễng mũi chân ngẩng cao cổ lên bắt đầu nhìn ra xa.



Chữ nàng nhận biết được không nhiều lắm, nhưng ba chữ “Tiền Khiêm Ích” vẫn đọc được, theo bảng đơn hướng xuống dưới, sau khi đếm được chín người, rốt cuộc nhìn thấy tên của hắn.



Bùi Quang Quang thực sự còn cảm thấy cao hứng hơn so với chính mình trúng Cống Sĩ, thiếu chút nữa không nhảy chân lên kêu ra tiếng. Nàng che miệng, nghĩ nghĩ lại sợ mình nhìn sai rồi, vì thế vẫn cứ chen về trước hai bước.



Trong lúc nhốn nháo xô đẩy đó, người đứng trước mặt không khách khí, quay thân đẩy nàng một cái, quát lên: “Cô nương gia xem náo nhiệt cái gì?! Ở trên có phần của ngươi sao?”



Vóc dáng Bùi Quang Quang vốn nhỏ, lại ở trong đám người, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, một cái đẩy này, liền thân bất do kỷ mà ngửa người về phía sau. Phần lớn đứng đằng sau nàng là thư sinh văn nhược, nào chịu được cái đẩy này, bị đẩy chúi xuống như vậy, ba năm thư sinh đều theo Bùi Quang Quang, nhu nhược ngã ở trên đất.



Trong đám người nhất thời náo loạn, có xem náo nhiệt, cũng có đứng ở một bên mắng chửi. Bùi Quang Quang chật vật từ trên đất đứng lên, trực giác được chính mình gây họa, đứng ở chính giữa sờ đầu không rên một tiếng.



Đang lúc khó xử, lại có hai người quan binh đeo đao đẩy đám người ra hai bên đi tới, một phen nắm chặt bả vai của Bùi Quang Quang, hung ác nói: “Điêu dân lớn mật, dám giương oai trước hoàng bảng!” Dứt lời, hai người hợp tác vặn tay nàng ra sau lưng, muốn áp nàng hướng vào trong nha môn.



Bùi Quang Quang chỉ cảm thấy trời đất chợt biến sắc, cả người cũng bắt đầu rét run, nhưng vẫn có ý thức đừng ỳ tại chỗ không chịu đi, miệng la hét: “Quan sai đại nhân, ta oan uổng a! Ta chỉ là đến nhìn xem bằng hữu của ta có tên trên bảng hay không thôi!”



Một quan sai nhíu lông mày hình chữ bát trào phúng cưới một tiếng, nói: “Trên bảng kia đều có thể là thiên chi kiêu tử, ngươi làm sao có thể có được bằng hữu như vậy!” Nói xong, muốn túm nàng đi.



Vẻ mặt Bùi Quang Quang kinh hoảng, cả người gần như muốn ngồi bệt dưới đất, đám người chung quanh ong ong, đúng lúc nháo đến túi bụi, bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống một giọng nói trong suốt, “Quan sai đại ca, vị cô nương này là tiểu muội hảo hữu của tại hạ, xin hai vị đại ca hãy châm chước bỏ qua cho.”



Bùi Quang Quang mở mắt, chỉ thấy một trường bào xanh thẫm, ngũ quan nam tử thon dài khắc sâu đứng ở trước mặt bọn họ. Sau khi nam tử nói dứt lời, lại từ trong tay áo lấy ra mấy đồng bạc vụn, nhét vào trong tay quan sai, nói: “Chút bạc này, coi như là tiền rượu nhạt tại hạ biếu kính hai vị đại ca.”



Hai vị quan sai thu tiền, cũng không hề lôi kéo Bùi Quang Quang không tha nữa. Lông mày chữ bát ước lượng bạc cười nói: “Người đọc sách chính là có kiến thức, cùng với dã nha đầu này rốt cuộc là không giống nhau.” Vừa dứt lời, liền cùng đồng bạn đi xa.



Bùi Quang Quang ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ không kịp phản ứng, mãi đến khi nam tử kia ngồi xổm người xuống nhìn nàng, nàng mới lúng ta lúng túng mà mở miệng, nói: “Vị công tử này…… chúng ta, nhận thức?”



Nam tử nghe xong liền sang sảng cười lớn, nói: “Ta theo Khiêm Ích ra vào đại viện Cẩu Vĩ Ba nhiều lần như vậy, chúng ta ít nhất cũng đã hai lần đối mặt, cô nương lại vẫn không nhớ được ta, thật sự là làm cho người ta thương tâm mà!”



Bùi Quang Quang phủi mông từ trên mặt đất đứng lên, lại đi theo hắn rời khỏi đám người, lúc này mới chợt hiểu ra nói: “Công tử là bằng hữu kia của Tiền công tử!”



“Tiền công tử……?” Vi Viễn Thụy nghiền ngẫm cười cười, lại thầm thì nói: “Không thể ngờ là vẫn gọi xa lạ như vậy.”



Bùi Quang Quang nghe rõ hắn nói nhỏ, lập tức xấu hổ đến mức mặt đỏ tai hồng, cúi thấp đầu nói: “Đa tạ công tử tương trợ, nếu như không có việc gì, ta đi trước đây.”



“Chờ một chút.” Vi Viễn Thụy gọi nàng lại, lại liếc mắt nhìn hoàng bảng bên kia một chút, nói: “Cô nương đây là tới xem bảng giúp Tiền huynh à? Giày vò thành như vậy, thế nào cũng phải để cho huynh ấy đến trước mặt nói cảm ơn mới được!”



Bùi Quang Quang vội vàng xua tay: “Không không không, không cần đâu, mẹ ta vẫn còn đang chờ ta kìa.”



Vi Viễn Thụy còn muốn mở miệng, ánh mắt lại chạm đến người ở cách đó không xa đang đi tới, vì thế nói: “Không cần chờ nữa, huynh ấy đã đi tới rồi.”



Tiền Khiêm Ích đi đến trước mặt bọn họ, liền nói với Vi Viễn Thụy: “Thì ra huynh ở chỗ này, làm hại ta đi tìm một phen.” Hắn nói xong, vừa cúi xuống liền nhìn thấy Bùi Quang Quang đang núp ở bên cạnh, nghi hoặc hỏi: “Tại sao……?”



Bùi Quang Quang đỏ mặt nói không ra lời, hiện giờ nàng rất chật vật, vừa rồi vết bùn dính lúc ngồi ở dưới đất còn chưa phủi sạch sẽ, đối với Vi Viễn Thụy thì không sao, nhưng ở trước mặt Tiền Khiêm Ích, lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.



Vi Viễn Thụy thấy Bùi Quang Quang như vậy, liền cười đem rõ ngọn nguồn nói lại một lần. Sau khi Tiền Khiêm Ích nghe xong liền nhăn mày, trầm giọng nói với Bùi Quang Quang: “Kỳ thực ta và Vi huynh đã sớm chờ ở chỗ này, nàng cũng không cần phải như vậy.”



“Ta chỉ là muốn đến nhìn xem một chút, là chính ta tự nguyện.” Bùi Quang Quang cúi đầu thấp giọng nói.



Vi Viễn Thụy ở bên cạnh nghe vậy, vẫn không ngừng nghẹn cười. Tiền Khiêm Ích nhìn hắn một cái, rồi hướng Bùi Quang Quang nói: “Hôm nay nàng lại gạt mẹ nàng chạy đến đây đi, nhanh chút trở về thôi, nếu không mẹ nàng sẽ sốt ruột.”



Bùi Quang Quang len lén ngẩng đầu ngắm hắn một cái, cúi đầu đáp một tiếng.



Chờ sau khi nàng rời đi, Tiền Khiêm Ích lại cùng Vi Viễn Thụy đi đến một nhà tửu lâu tụ ẩm. Hai người tìm một phòng trang nhã ở lầu hai đối diện đường cái, sau khi ngồi vào chỗ, Tiền Khiêm Ích liền rót đầy rượu cho Vi Viễn Thụy, nâng chén nói: “Một chén này, chúc mừng Vi huynh đứng đầu danh sách.”



Vi Viễn Thụy khoát tay áo, lại uống một chén, lúc này mới đạm thanh nói: “Bất quá là đệ tứ danh mà thôi, còn kém đầu danh hội nguyên kia một khoảng không ngắn.”



Trong lòng Tiền Khiêm Ích vừa chuyển, lập tức cười lên ha hả, cất cao giọng nói: “Nếu như ta có thể đạt được thành tích như lần này của Vi huynh, đã sớm vui mừng khôn xiết rồi, nào còn có tu dưỡng ung dung như Vi huynh vậy!”



“Tiền huynh nói đùa rồi.” Vi Viễn Thụy lại rót một ly rượu, nói: “Tiền huynh danh liệt đệ thập, cũng đủ làm cho rất nhiều cử tử yêu thích ngưỡng mộ không thôi, lĩnh hết phong tao rồi.”



Tiền Khiêm Ích nửa đùa nửa thật nói: “Đa tạ Vi huynh an ủi.”



Hai người đang nói chuyện, tiểu nhị vén mành tiến vào đưa đồ ăn, đợi sau khi hắn rời đi, Vi Viễn Thụy đổi đề tài nói: “Nói đi nói lại, vốn trong giới cử tử, có ai có được diễm phúc như Tiền huynh à! Không nhắc đến những khuê tú nghe nói đại danh của Tiền huynh trong kinh thành, nói đến cô nương trong đại viện Cẩu Vĩ Ba kia……”



Hắn không nói hết, nhưng ý tứ đã rõ ràng. Lúc này Tiền Khiêm Ích ngược lại không thoái thác sạch sẽ giống lúc trước, mà là rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó mới thấp giọng nói: “Vi huynh thật sự là nói đùa rồi.” Dứt lời, lại nặng nề thở dài một hơi, uống xong một ly rượu, chỉ làm ra một bộ dáng khốn đốn vì tình.



Vi Viễn Thụy không khỏi nhíu mày, nghiêng người qua thấp giọng nói: “Khiêm Ích, ngu huynh muốn hỏi một câu, huynh cần phải thành thật trả lời.”



Mỗi khi sự tình quan trọng, hắn sẽ tự xưng một tiếng “ngu huynh”, điểm ấy Tiền Khiêm Ích cũng hiểu rõ. Bởi vậy, sau khi nghe hắn nói thế, trên mặt Tiền Khiêm Ích cũng ngưng trọng lên, mở miệng nói: “Vi huynh cứ nói đừng ngại.”



“Khiêm Ích, nha đầu Bùi gia kia, không biết huynh dự định thế nào……?” Vi Viễn Thụy nhìn hắn nói, “Nếu huynh thật có tình ý với nàng…… vậy cũng không ảnh hưởng toàn cục, chẳng qua, về sau chúng ta trộn lẫn ở trong quan trường, nếu như phía sau không có một chỗ dựa vào……”



Tiền Khiêm Ích nghe hắn nói xong, trong đầu không khỏi hiện ra khuôn mặt của Bùi Quang Quang, trong lòng thoáng chốc giống như được một bàn tay xoa nhẹ, chỉ cảm thấy có chút rung động, lại có một loại cảm giác kỳ diệu đang phá đất mà ra.



Hắn nhắm mắt lại, bỏ đi những kỳ lạ trong lòng, bày ra vẻ mặt phiền muộn cùng không muốn, nói với Vi Viễn Thụy: “Đa tạ Vi huynh nhắc nhở, Khiêm Ích hiểu được.” Hắn nói xong lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: “Nếu ta xuất thân thế gia, cũng không cần trông vào làm rể tài……”



Lời kia vừa thốt ra, hắn nhất thời cảm thấy trong lòng chua xót dị thường, ngay cả chính hắn cũng phân không rõ chua xót này là bởi vì xuất thân của bản thân, hay việc đã định trước là không có duyên với Bùi Quang Quang.



Vi Viễn Thụy cười cười, khuyên giải an ủi: “Lời ấy của Khiêm Ích sai rồi, nếu huynh xuất thân thế gia, sợ là ngay cả cơ hội chạm mặt với nàng cũng không có! Hơn nữa, quy củ hào môn thế gia quá nhiều, hôn nhân đại sự này cũng không thể tự mình làm chủ được.”



Hắn nói xong, cũng không khỏi thương cảm. Tiền Khiêm Ích nhìn hắn một cái, bỗng nhiên cười nói: “Đúng vậy, nỗi khổ trong hào môn thế gia này vẫn là Vi huynh hiểu được thấu đáo!”



Vi Viễn Thụy nghe ra ý vui đùa của hắn, không khỏi cao giọng cười to, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống đám người chen chúc trong phố xá phía dưới, không nói thêm gì nữa.



Tiền Khiêm Ích ngồi ở xa xa, tự rót cho mình một ly rượu, một mình uống, một bên lại thong thả nói: “Đại trượng phu chí ở bốn phương, nhi nữ trường tình chẳng qua là một đoạn được thêm vào trong kiếp sống mà thôi!”



Hắn hướng về Vi Viễn Thụy đang quay đầu lại kính một chén, lại nói: “Tự Khiêm Ích đi đến kinh thành, một đường được Vi huynh chiếu cố, ly rượu nhạt này tạm bày tỏ lòng biết ơn của Khiêm Ích!” Dứt lời, một hơi uống xuống.



Vi Viễn Thụy cười sang sảng nói: “Nếu như sau này có thể ở trên triều đình chỉ điểm giang sơn cùng với Tiền huynh, cũng là một chuyện đại khoái!”



Tiền Khiêm Ích nghe vậy, cũng cùng cười lên.



Lúc này Vi Viễn Thụy xoay người lại, nhìn về phía đám người lui tới dưới lầu, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, ngoắc tay nói với Tiền Khiêm Ích: “Tiền huynh mau tới đây nhìn!”



Tiền Khiêm Ích nghe thấy trong lời nói của hắn mang theo hưng phấn, không khỏi tò mò đi đến bên cửa sổ, thuận theo phương hướng hắn chỉ nhìn xuống, chỉ thấy một thân váy hoa nhỏ trắng xanh xen nhau của Bùi Quang Quang đang bị Bùi Tú Mẫn đâm đâm cái trán ở bên đường, tiếng người ồn ào, bọn hắn cũng nghe không rõ Bùi Tú Mẫn đang nói cái gì.



“Cô nương này thật đúng là bị mẹ nàng trách cứ rồi.” Vi Viễn Thụy thấp giọng nói một câu, quay đầu nhìn về phía Tiền Khiếm Ích: “Xem ra, sau khi Tiền huynh về nhà, còn phải dỗ nàng thật tốt một phen.”



“Nếu ta thật sự đi dỗ, sáng mai sợ là Vi huynh không thấy được bộ dáng hai chân kiện toàn của ta đâu.” Mới vừa nói hết ngọn nguồn với hắn, Tiền Khiêm Ích cũng không hề ngượng ngùng, nói thẳng.



Vi Viễn Thụy sửng sốt, lại vuốt cằm cười nói: “Như vậy cũng tốt, tránh cho cô nương ngốc kia lập tức đem giao cả trái tim ra!”



Tiền Khiêm Ích hiểu rõ ý tứ trong lời nói của hắn, lắc đầu cười cười không hề lên tiếng nữa. Lại quay đầu nhìn xuống dưới lầu, đã sớm không thấy bóng dáng của hai mẹ con Bùi gia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK