• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"Hiểu rồi, ngươi quay về bảo với huyện lão gia, ta chịu ủy khuất cũng không sao hết, mấu chốt là không thể để nha huyện chúng ta chịu ấm ức được, huyện lão gia cũng không thể chịu oan ức.

"Hứa Thanh Tiêu rất tự nhiên gật đầu.

"Đúng vậy, vẫn là Thanh Tiêu ca thông minh, đây, Thanh Tiêu ca, đây là thuốc do nha môn chuẩn bị cho ngươi đó, đều là thuốc bổ huyết dưỡng sinh.

""Còn nữa, đây là mười lượng bạc, là bồi thường của nha môn.

"Nhận được những lời này của Hứa Thanh Tiêu, đối phương cũng cười nói rời đi, còn đưa một túi bạc cho Hứa Thanh Tiêu nữa.

Mười lượng bạc nặng hơn nửa cân, đặt trong lòng bàn tay hơi nặng.

Lương tháng của một nha dịch là một lượng bạc.


Hệ thống kinh tế của vương triều Đại Ngụy vẫn khá ổn định, tiền có mệnh giá thấp nhất là tiền đồng, một lượng bạc bằng một ngàn đồng, mà một đồng có thể mua được hai cái bánh.

Tương đương hai ngàn tệ của kiếp trước.

Thân phận của nha dịch thật ra chỉ làm việc tạm thời mà thôi, cho nên một lượng bạc cũng khấm khá rồi, sau khi chuyển thành chính thức thì lương tháng là hai lượng, ngày lễ ngày tết đều có chút tiền thưởng, cũng coi như là không tệ.

Nha môn một hơi đền bù những mười lượng bạc, giống như bổng lộc cả một năm rồi, coi như cũng phúc hậu, đương nhiên chết rồi thì bồi thường càng nhiều hơn.

"Đa tạ huyện lão gia.

"Ngân lượng khổ sở lắm mới kiếm ra được, Hứa Thanh Tiêu tự nhiên nhận lấy, đây chính là tiền mồ hôi nước mắt của hắn mà.

Bạn đồng liêu hỏi thăm thêm vài câu rồi đi.

Hứa Thanh Tiêu đẩy cửa phòng ra, cất sách vào trong phòng, sau đó đóng cửa phòng lại, bắt đầu khơi đèn đọc sách.

Sắc trời dần tối xuống.

Hứa Thanh Tiêu lấy quyển sách đầu tiên ra.

‎ 【Thánh ngôn】Quyển sách này không dày lắm, nhưng cũng không tệ, Hứa Thanh Tiêu lật trang sách đầu tiên ra, trên đó có ghi chú người viết sách.

‎ 【Văn Thánh】Người biên soạn.

"Ngôn Bắc Đẩu"Thông qua cuộc trò chuyện ngày hôm nay với Chu Lăng, Hứa Thanh Tiêu biết Văn Thánh là ai, là người dùng nho nhập thánh đầu tiên trong thiên địa này.


Thánh nhân của Nho đạo.

Trên cơ bản thì tất cả người đọc sách đều phải đọc qua sách của ông, từ đó tạo nên quan niệm của bản thân, biết được con đường dành riêng cho mình là đường nào.

Mà Văn Thánh không có tên gọi cụ thể, nói chính xác hơn chút, mặc dù có tên cũng không thể gọi thẳng ra, nhất định phải tôn xưng là Văn Thánh.

Người đọc sách, bất luận là ở Đại Ngụy hay là ở trên toàn bộ thiên hạ này, đều là thứ tồn tại được người đời tôn trọng.

Nhưng mà chuyện đọc sách này cần có thiên phú, dù sao không phải người người đều biết đọc sách, hơn nữa trong năm tháng thái bình này, bách tính cơm no áo ấm, có ăn có uống, những trò để giải trí cùng nhiều.

Thí dụ như đi nghe hát kịch, thí dụ như đổ bài xúc cúc, còn có thể tu tiên vấn đạo, người có thể tĩnh tâm để đọc sách đúng là rất ít.

Đây cũng chính là lý do tại sao Hứa Thanh Tiêu chủ động đến tận cửa để hỏi, khiến Chu Lăng rất vui.

Lật trang thứ hai của quyển sách, lời mở đầu hiện ra.

【Đời một người, chẳng qua chỉ có trăm năm, trọn đời cây cỏ, lại chỉ trong nháy mắt, nhân sinh khổ đoản, gây dựng được bao nhiêu?】【Tựa như tiền quyền, không được như ý, tựa như mỹ sắc, không được ưa thích, ứng với thao thiết, không được kỳ tâm.

】Lời mở đầu rất đơn giản, Hứa Thanh Tiêu từng chút một bình ổn tâm thần lại.

Hắn lại giở trang tiếp theo ra.

Mỗi một chữ đều đọc rất chăm chú, mỗi một câu nói cũng đều chăm chú tìm hiểu.

Cứ giống như thế, chắc khoảng hai canh giờ trôi qua.

Đêm đã khuya.


Hứa Thanh Tiêu đã đọc hết toàn bộ phần đầu tiên của quyển Thánh Ngôn thứ nhất.

Mười mấy ngàn chữ đầy rẫy, mỗi một chữ đều ẩn chứa đạo lý bên trong, đồng thời mỗi một chữ cũng khiến Hứa Thanh Tiêu có một loại cảm giác nào đó nói không thành lời.

Cũng ngay trong nháy mắt này.

Trong lúc này, Văn Cung trong đầu bỗng nhiên chuyển động.

Mà cùng lúc đó, một âm vang hùng vĩ vang lên.

"Đời một người, chẳng qua chỉ có trăm năm, trọn đời cây cỏ, lại chỉ trong nháy mắt, nhân sinh khổ đoản, gây dựng được bao nhiêu?""Ứng như tiền quyền, bất đắc kỳ ý, ứng như mỹ sắc, bất đắc kỳ duyệt, ứng như thao thiết, bất đắc kỳ tâm.

"Âm vang hùng vĩ vang lên.

Dường như bỗng chốc đã thông thấu hết vậy, khiến Hứa Thanh Tiêu thức tỉnh trí tuệ sáng suốt.

Trong phút chốc.

Hứa Thanh Tiêu ngất xỉu.

.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK