• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Thanh Tiêu gật đầu, không dám phiền nhiễu hắn, tĩnh tâm chờ đợi.

Qua một hồi lâu.

Hắn lộ ra nét mừng.

“Ta nhớ ra rồi.”

“Nho đạo nhất mạch, mỗi lần tăng một phẩm, đều có thể dùng tài khí khắc một thiên văn chương hoặc là một bài thơ trong thể nội.”

“Hơn nữa bất luận là thi từ hay văn chương thì đều có hiệu quả, hay là ngươi thử một chút đi?”

Nam tử tuấn mỹ mở miệng, nói ra Nho đạo chi pháp.

“Khắc ấn thi từ hoặc là văn chương trong thể nội?”

Hứa Thanh Tiêu không nghĩ tới lại còn có kiểu làm này.

“Ừ, trong trí nhớ của ta thì có.”

“Ngươi có thể thử một chút, thử một lần, không cần gấp đâu.”

“Ngươi có thi từ không? Không có thì ta giúp ngươi nghĩ một bài?”

Nam tử tuấn mỹ lên tiếng, còn lo lắng Hứa Thanh Tiêu không có thi từ, dự định tự mình làm ngay một bài thơ.

“Vậy thì đa tạ tiền bối.”

Có thể được tặng không một bài thơ, Hứa Thanh Tiêu rất vui vẻ.

Không dùng thì phí của.

Người này có địa vị cực lớn, nếu như không phải là đại thánh nhân thì cũng có liên quan đến đại thánh nhân, thi từ mà hắn làm ít nhất chắc cũng đạt đến cảnh giới Bán Thánh nhỉ?

Được tặng không đó!

Trong lòng Hứa Thanh Tiêu mừng rỡ.

“Được, chờ ta suy nghĩ một chút, Hứa huynh cũng đừng có một câu tiền bối hai câu tiền bối, cứ gọi ta là Mỹ Nam Tử là được rồi.”

Nam tử tuấn mỹ khẽ gật đầu đồng thời cũng nói không muốn Hứa Thanh Tiêu gọi hắn là tiền bối nữa, cứ gọi Mỹ Nam Tử là được.

Hứa Thanh Tiêu: “...”

“Bối phận không thể vượt qua, vãn bối không dám.”

Gọi Mỹ Nam Tử?

Gọi vậy Hứa Thanh Tiêu gọi không nổi, chi bằng cứ gọi tiền bối.

Sau đó, Hứa Thanh Tiêu đứng ở một bên, từ từ đợi bài thơ được làm xong.

Một khắc đồng hồ sau.

Nam tử tuấn mỹ bỗng nhiên cười một tiếng, lộ ra vẻ đã tính trước.

“Có rồi.”

Nói xong lời này, sau một khắc, hắn chậm rãi mở miệng nói:

“Hứa huynh mệnh sắp toi.”

“Cũng may còn có ta.”

“Tìm sinh cơ trong tuyệt cảnh.”

“Chỉ một lời liền cất cánh.”

“Hứa huynh, như thế nào?”

Nam tử tuấn mỹ vô cùng thâm tình mà đọc xong bài thơ này.

Sau khi đọc xong, hắn còn bày ra bộ mặt đắc ý mà nhìn Hứa Thanh Tiêu, còn hỏi xem có hay hay không.

Hứa Thanh Tiêu: “...”

Như thế nào hả má?

Đây mà là thơ sao?

Đây là vừa hát vừa kể chuyện theo nhịp điệu thì có.

Không đúng, vừa hát vừa kể chuyện ít nhất còn có thể hợp vần, còn thứ này của ngươi, đến cả vần cũng chẳng khớp.

Văn Thánh?

Như vậy á hả?

Hứa Thanh Tiêu đầy ngập phiền muộn, nhưng cũng không dám nói một lời.

Chỉ có thể nhắm mắt nói.

Thơ hay.



Tuy Hứa Thanh Tiêu không phải là người đọc sách chính hiệu, nhưng ít nhất cũng đã trải qua chín năm nghĩa vụ giáo dục.

Thơ mà nam tử tuấn mỹ đọc, đó còn có thể gọi là thơ sao?

Nhưng cũng hết cách rồi, người ta mất đi trí nhớ, có thể trong một khắc nghĩ ra một bài thơ đã không dễ dàng rồi.

Hứa Thanh Tiêu có thể hiểu được.

Nhưng khắc bài thơ này vào trong cơ thể mình thì Hứa Thanh Tiêu sống chết cũng không chịu.

"Tiền bối, ta nghĩ hay là để ta tự nghĩ làm một bài thơ đi, dù sao thân phận ngài quá cao quý, ta sợ ta bị áp lực chịu không nổi."

Hứa Thanh Tiêu khéo léo tìm một lý do nên mới nói như thế.

"Nói vậy cũng đúng, đã sơ xuất điểm này rồi."

Nam tử tuấn mỹ lại không nhận ra đây là lý do mà Hứa Thanh Tiêu bia ra, ngược lại còn gật gật đầu.

"Vậy huynh khắc đi, ta đứng bên cạnh xem giúp cho huynh."

Nam tử tuấn mỹ gật gật đầu, để cho Hứa Thanh Tiêu khắc lên.

"Ơ... Tiền bối, khắc thế nào?”

Hứa Thanh Tiêu cũng muốn khắc đó, chỉ là không biết thao tác như thế nào.

"Huynh nhảy vào trong ao, điều động tài khí, lấy tinh thần hóa bút, tưởng tượng ra thơ từ văn tự là được."

"Nhưng mà có hai điều huynh phải nhớ kỹ, bất luận là thơ từ hay là văn chương, một khi khắc lên rồi thì nhất định phải liền mạch."

"Không thể dừng lại, nếu không quá trình khắc sẽ thất bại, thập phẩm khắc ấn, chỉ có ba cơ hội, một khi bỏ lỡ qua ba cơ hội này, thì phải đợi lần sau."

"Hơn nữa huynh vừa nhập phẩm, tài khí chưa đủ, tốt nhất không nên khắc các loại văn chương, khắc thơ từ là được rồi."

"Hiểu chưa?"

Nam tử tuấn mỹ nghiêm túc nói, muốn Hứa Thanh Tiêu phải chú ý rõ hai điều này.

"Đa tạ tiền bối chỉ điểm."

Hứa Thanh Tiêu gật gật đầu, đồng thời trong đầu bắt đầu tìm kiếm thơ từ văn chương.

Có một điểm không tồi chính là, kiếp trước của Hứa Thanh Tiêu chính là học sinh khoa văn, hơn nữa còn đặc biệt có hứng thú đối với thơ từ văn chương của Hoa Hạ cổ điển, cho nên đã đọc được rất nhiều, cũng học thuộc lòng được không ít.

Còn chưa tính năm trăm bài thơ Đường Tống.

Văn chương phú tự, Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu chút ít.

Chỉ là e ngại vấn đề tài khí, vì vậy chỉ có thể khắc thơ từ.

Bài thơ đầu tiên này nên khắc bài nào cho hay đây ta?

Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc suy tư.

Qua nửa ngày.

Hứa Thanh Tiêu bỗng nhiên chợt lóe linh quang, nghĩ ra một bài thơ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK