Còn chưa kịp tiêu hóa hết đoạn ký ức xấu hổ kia, Tạ Nhược Hi giật mình phát hiện ra mình đang ôm chặt một thứ màu đen vô cùng ấm, da đầu tê dại, đôi mắt chầm chậm đảo lên phía trên, trong lòng không ngừng thầm cầu nguyện thứ mình đang ôm thật sự là một cái gối ôm.
Đáng tiếc, điều ước của Tạ Nhược Hi không thành sự thật, tuy không nhìn rõ là ai nhưng vẫn dễ dàng thấy được thứ nàng đang ôm chính là một nam nhân!
Tạ Nhược Hi chẳng thèm nghĩ nhiều hét lên một tiếng thất thanh rồi vội vàng khua tay múa chân đạp bay tên này xuống giường, túm lấy cái chăn ở mép giường choàng lên người nhìn chằm chằm bóng lưng kia.
Tạ Nhược Hi cực kỳ hoảng loạn, Vân Bình Công Chúa chung chăn chung gối với một nam tử chuyện này truyền ra ngoài thì đời này coi như bỏ, có đào tám tấc đất mà chui xuống cũng bị người ta moi lên dị nghị, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch!
Nghĩ tới hàng loạt kết cục bi thảm của mình sau này mà Tạ Nhược Hi muốn tăng xông, hay là cho hắn một đao đi luôn nhỉ? Nếu vậy thì chỉ có trời biết, đất biết, nàng biết, sẽ không phải lo lắng chuyện này có thêm người khác biết rồi.
Đang định động thủ thì đột nhiên khựng lại, sao cái áo choàng nhìn quen thế nhỉ?
Mộ Dung Thành bị "con bạch tuộc" kia cuốn chặt cả đêm đến không thể cử động nổi, cơ thể vốn đã căng cứng lại bị một đạp ngã lăn xuống giường khiến hắn nhất thời không thể đứng dậy, nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo trong lòng oán thán, chật vật cả một đêm mà mới sáng sớm đã bị ăn một đạp, nữ nhân kia quả nhiên vẫn là một kẻ xấu xa!
Tạ Nhược Hi bò đến mép giường vươn người nhìn rõ, nhận ra nam nhân dưới đất không ai khác chính là Mộ Dung Thành, lập tức bùng nổ lần hai, ngã ngửa ra sau hét thêm một tiếng nữa khiến cả khách trạm đang say giấc nồng đồng loạt hoảng hốt tỉnh dậy.
Tiếp theo Tạ Nhược Hi phi xuống giường đến cạnh Mộ Dung Thành đá hắn thêm mấy cái trút giận: "Biến thái, ngươi cư nhiên dám lợi dụng Cao tổ mẫu nhà ngươi!"
Vừa đá được cái thứ tư Tạ Nhược Hi đã bị Tạ Khải Vũ và Tô Chỉ Yên kéo ra sau, nàng ngơ ngác nhìn hai người bên cạnh, trên mặt hiện toàn dấu chấm hỏi, hai người vẫn luôn ở trong phòng ta à? Sau đó lại nhìn xuống Mộ Dung Thành nằm bất động dưới đất, mặt đỏ như trái cà chua, la hét ầm ĩ chạy mất dạng ra ngoài.
Tạ Khải Vũ và Tô Chỉ Yên thở dài, đi qua đỡ Mộ Dung Thành từ dưới đất lên tới bàn ngồi, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập vẻ thương xót.
Mộ Dung Thành từ đầu đến cuối không lên tiếng, chỉ là mặt đã đen như đít nồi, dáng vẻ như sắp đánh người đến nơi.
Tạ Nhược Hi chạy vòng vòng khách trạm mãi mới tìm thấy một người của khách trạm đi ngang qua liền kéo lại hỏi chuyện.
Người kia bỏ đĩa đồ ăn trên tay xuống chiếc bàn gần đó, đứng nghiêm chỉnh cẩn thận kể lại chi tiết việc nàng sống chết không chịu buông Mộ Dung Thành ra, vậy nên họ chỉ đành để hai người nằm trên giường nghỉ ngơi, để hai người Tạ Khải Vũ ở trong phòng trông là được.
Tạ Nhược Hi nghe hắn kể lại từng việc mà không khỏi vò đầu bứt tóc, hận không thể lập tức đào một cái hố rồi nhảy xuống luôn.
Đêm qua nàng ép độc hơi quá đà mà mất khống chế, còn cảm thấy bản thân như sắp bị đóng thành tượng băng vậy, vừa đau vừa lạnh, Tạ Nhược Hi nhớ rõ mình như lạc giữa bão tuyết vô tận, gặp được hơi ấm từ mặt trời thì sao có thể bỏ qua, cứ ôm lấy nguồn ấm ấy mãi, dù cảm nhận được sức mạnh vô hình cố kéo mình ra, nghe được những âm thanh đinh tai nhức óc nhưng vẫn nhất quyết bám chặt lấy cọng cỏ cứu mạng của mình.
Thế là lần đầu tiên trong hai mươi năm dài đằng đẵng Tạ Nhược Hi có thể dễ chịu vượt qua cơn phát độc, bất quá Mộ Dung Thành hẳn là rất mệt, dù sao thì hắn cũng đã rộng lượng tỏa hỏa lực cả một đêm kia mà.
Tới đây, Tạ Nhược Hi rất không tình nguyện trở lại phòng mình, tự giác lôi ra mấy lọ đan dược bồi bổ linh lực mà phụ hoàng đặc biệt chuẩn bị cho nàng ra đưa cho Mộ Dung Thành, xem như bồi thường cho hắn.
Mộ Dung Thành không nhận, chỉ ung dung nhìn nàng nhếch mày, dường như hắn vẫn chưa đồng ý bỏ qua việc này.
Thấy thế, Tạ Nhược Hi liếc nhìn sang Tạ Khải Vũ, ánh mắt phát ra tín hiệu cầu cứu.
Tạ Khải Vũ quen biết Mộ Dung Thành hai năm, cũng hiểu được phần nào tính cách của y, y hoàn toàn không phải người nhỏ nhen, sẽ không so đo những chuyện như này, vậy nên trong lòng hắn thừa biết Mộ Dung Thành chỉ đang trêu muội muội nhà mình.
Tạ Khải Vũ đảo mắt thở dài, đập vào vai Mộ Dung Thành: "Được rồi, đừng đùa nữa."
Mộ Dung Thành lúc này mới bật cười, thầm nghĩ Tạ Nhược Hi lúc bình thường sẽ cầm đao chém người ta, nhưng một khi cảm thấy có lỗi liền có thể đem tặng cả phủ Công Chúa, cái người này ấy à, thật sự không muốn nợ ai cả.
Tạ Nhược Hi đang cảm thấy không đúng lắm thì tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.
Bên ngoài là người của khách trạm đang bê bữa sáng của họ lên, trong số đó còn có một chiếc bát sứ đựng một chất lỏng màu đen, mùi hương nồng nặc khó ngửi, chắc chắn mùi vị cũng chẳng ngon là bao.
Đợi đồ ăn được sắp hết lên bàn, ba người kia bắt đầu động đũa, chỉ riêng Tạ Nhược Hi vẫn ngồi nhìn bát thuốc chằm chằm, sau đó lại nhìn sang Mộ Dung Thành: "Cho ta à?"
Mộ Dung Thành gật đầu: "Ừm, không ai dành với cô đâu, chúc ngon miệng!"
Sau đó Tô Chỉ Yên lập tức lên tiếng: "Trong này toàn là dược liệu quý giá được sắc lên từ đêm qua, bồi bổ thân thể rất tốt, là Mộ Dung Thành đặc biệt dặn dò khách trạm làm cho muội đó, nhớ uống hết nha!"
Trong lòng Tạ Nhược Hi bỗng nổi lên một cảm giác ấm áp, trước kia có là Lâm Uyển Dư thì cũng phải đợi khi nàng lên tiếng thì bà ấy mới cho người đi chuẩn bị, chỉ có mẫu hậu của nàng là luôn suy nghĩ chu toàn, bà luôn an bài trước mọi thứ vậy nên một khi nàng cần thì dù là gì cũng đều đã sẵn sàng bày ra trước mặt nàng.
Việc Mộ Dung Thành chu đáo như thế làm nàng không khỏi thấy được bóng dáng của mẫu hậu trên người hắn, cảm xúc hoài niệm ùa về, trái tim nàng có chút rét run.
Những năm tự nhốt mình trên núi, nàng sớm đã suy nghĩ thấu đáo rồi vạch ra đối tượng cụ thể, vị tướng quân như hung thần tung hoành trên sa trường như mẫu hậu của nàng không thể dễ dàng bị hạ độc mà ra đi ở chốn thâm cung nhỏ bé ấy được, chắc chắn là có ẩn tình đằng sau. Hoặc là người thân cận hoặc là hội Đoạt Long hoặc là cả hai..
Tóm lại, nàng sớm đã cho người tìm hiểu về loại độc năm đó đã cướp lấy mẫu hậu từ tay nàng đi, một khi tìm ra, dù cho là kẻ nào đã làm, có trời cũng không giúp hắn giấu được!
Đang cẩn thận tính toán kế hoạch tiếp theo, Tạ Nhược Hi vì bị sáu đôi mắt kia nhìn chằm chặp mà bừng tỉnh, vội vàng vơ lấy bát thuốc một hơi uống cạn, sắc mặt đại biến.
Tuy bát thuốc này làm nàng cực kì cảm động nhưng cũng quá khó uống rồi đi!
*
Sau khi đóng gói hành lí của mình, ba người kia nhanh chóng xuống chạy đi mua ngựa để rút ngắn hành trình, riêng Tạ Nhược Hi xin ở lại khách trạm để thanh toán tiền trọ.
Đang lúc chưởng quỹ thanh toán, Tạ Nhược Hi chú ý quan sát xung quanh, không thấy ai thì mới móc từ tay áo ra một cây quạt ngọc đưa cho hắn: "Đây là hàng thật giá thật đấy nhé, nói với tỷ ấy sát sao một chút, đừng để khi ta còn đúng một hơi thở cuối cùng thì mới nhảy ra nha!"
Khi nói lời này, giọng điệu Tạ Nhược Hi rất bình thản nhưng lại chứa ba phần trêu đùa bảy phần nhắc nhở, không phải là nàng không tin tưởng Tôn Yến mà chỉ lo y vì khinh địch mà lơ là.
Chưởng quỹ nhìn Khiển Phong Phiến thở dài, cán quạt có khắc hoa văn tinh xảo hình hoa sen, tà quạt vẽ tranh giang sơn, góc tranh bên phải còn viết hai câu thơ liên quan hoa sen, nếu suy nghĩ sâu xa còn có thể đoán ra hai câu thơ đang ám chỉ điều gì đó, đây chính là đặc trưng của những đồ vật do thiên hạ đệ nhất mỹ nhân – Tố Liên tạo ra.
Mà Tôn Yến vẫn luôn say mê những sản phẩm của bà ấy, tìm đủ mọi cách để có thể đem từng món về nhà trưng bày. Khiển Phong Phiến nhiều lần xuất hiện trên thương trường nhưng dù ra giá ngàn vàng thì vẫn chưa lần nào Tôn Yến có thể mua được nó, nay Tạ Nhược Hi có thể dễ dàng đem món đồ này dâng đến tận cửa, làm sao Tôn Yến dám lơ là đối với giao dịch này cơ chứ? Thế là y lập tức trấn an nàng: "Điện hạ yên tâm, chủ nhân nhất định sẽ làm người hài lòng."
Nhận được lời khẳng định từ chưởng quỹ, Tạ Nhược Hi mới chịu mỉm cười rời đi, tập hợp với ba người nọ.