Hôm nay là ngày học viện Linh Vân mở lại nên đường xá cũng tấp nập hơn bình thường, trước cổng học viện có vô số những chiếc xe ngựa nhanh nhẹn di chuyển của học viên nơi đây. Các học viên của Linh Vân đều vận một bộ lam y, viền trắng được thêu trên vành áo giống nhau hào hứng vào học viện, bên cạnh họ còn có cả hầu cận của mình xách hành lý đi theo. Các vị tiến sĩ vui vẻ ra đón tiếp học viên, còn Lâm tiến sĩ và Trần tiến sĩ sẽ dẫn các học viên đến sân tập trung ở phía Tây học viện sau khi họ dọn hành lý vào phòng của mình.
Tạ Uyển Đình, Tạ Khải Vũ cùng Mộ Dung Thành ngồi chung xe với nhau cũng đã đến nơi, Tạ Uyển Đình vừa bước xuống xe thì đã thấy Tiểu Lạc và Tiểu Linh mang vẻ mặt lo lắng đứng trước cổng học viện đợi sẵn, cô cảm thấy không ổn nên nhanh chóng chạy đến hỏi chuyện.
"Nhược Hi đâu?" Tạ Uyển Đình sốt sắng hỏi.
Tạ Khải Vũ cùng Mộ Dung Thành vừa xuống xe thấy Tạ Uyển Đình như vậy thì không khỏi thắc mắc mà chạy lại hỏi chuyện.
Tiểu Linh quay qua nhìn Tiểu Lạc không biết phải nói như thế nào, Tiểu Lạc hiểu ý thì liền nhanh chóng trả lời: "Công Chúa đi làm bài kiểm tra thực chiến trong rừng Bách Linh vẫn chưa thấy đi ra."
Tạ Uyển Đình cùng Tạ Khải Vũ nghe xong mặt liền biến sắc quay sang nhìn nhau.
Mộ Dung Thành ở bên cạnh mơ hồ không biết có chuyện gì mà hỏi: "Ai?"
"Hoàng muội của ta." Tạ Khải Vũ vừa trả lời xong thì liền quay qua khuyên nhủ Tạ Uyển Đình đừng quá lo lắng.
Mộ Dung Thành suy nghĩ một chút, hoàng muội của Nhị Hoàng Tử Huyền Linh không phải là vị Công Chúa mất tích vừa được tìm thấy sao? Trong lúc suy nghĩ, y vô tình đảo mắt đến hồng y nữ tử đang lo lắng phía trước, đây không phải là hầu cận của tên thương nhân Tiểu Tứ hôm trước sao? Nếu là như vậy thì tên thương nhân hôm trước và Huyền Linh Công Chúa có liên quan đến nhau a.
Thấy Mộ Dung Thành đứng trầm tư như vậy, Tạ Khải Vũ liền vỗ vào vai y, "Mau vào học viện thôi!" rồi kéo y và Tạ Uyển Đình đi.
Mộ Dung Thành cũng tạm thời gạt chuyện này qua một bên.
Tiểu Linh, Tiểu Lạc và Mộ Tín thì nhanh nhẹn ôm hành lý của họ theo sau.
Lúc này xe của Tạ Thừa Lâm, Tạ Ngọc Chân và Tạ Mộc Nhiên cũng đã tới, thấy đám người Tạ Uyển Đình đang chuẩn bị vào học viện thì liền chạy lại cản đường mỉa mai vài câu: "Học viện này càng lúc càng tệ hại, toàn nhận những thứ cặn bã vào học." Tạ Thừa Lâm vừa nói xong thì liền nghênh ngang đi qua đám người Tạ Uyển Đình vào học viện. Mặc dù rất muốn động thủ nhưng đây là học viện, cả hai bên đều không thể hành động lỗ mãng.
Tạ Thừa Lâm - Đại Hoàng Tử Huyền Linh quốc, là Hỏa Linh Sư, tính tình kiêu ngạo, hiếu thắng, mặc dù có tài nhưng lại không có đức, làm việc gì cũng quan tâm cái lợi trước mắt mà mặc kệ hậu quả, may mà có mẫu phi của y là Vương Cẩm Dung giúp đỡ nên mới có thể có được ngày hôm nay.
Tạ Ngọc Chân - Ngọc Ninh Huyện Chúa, cũng là Hỏa Linh Sư, tính tình cũng giống Tạ Thừa Lâm, kiêu ngạo, hiếu thắng nên hai người từ nhỏ đã khá thân, chỉ là cô khôn ngoan hơn y một chút, cô cũng rất giỏi về cầm kỳ thi họa, dung mạo cũng không hề tầm thường, không hổ là "kim chi ngọc diệp" của Đại Thân Vương.
Cùng lúc đó trong rừng Bách Linh, Tạ Nhược Hi đang ung dung đi tìm lệnh bài của mình thì đột nhiên thấy một thứ gì đó phát ra một luồng ánh sáng màu vàng nhẹ lơ lửng trên không, nàng từ từ lại gần thứ đó rồi quan sát nó, nó là một tấm lệnh bài được làm bằng vàng, vì được rót linh lực vào nên mới phát sáng và lơ lửng trên không như vậy, bên trên lệnh bài được khắc bằng hoa văn khá cầu kỳ và điều khiến nàng chú ý nhất chính là chữ được khắc trên đó. Tạ Nhược Hi cẩn thận đến gần nó hơn một chút, nheo mắt nhìn kĩ thì nàng liền thấy hai chữ "Linh Vân", nàng nhận ra đây chính là thứ mà nàng đang tìm, lệnh bài của học viên học viện Linh Vân.
Tạ Nhược Hi đang vui mừng đưa tay định lấy tấm lệnh bài xuống thì bỗng có một đạo yêu lực màu đen vô cùng mạnh mẽ phóng đến cánh tay đang định lấy tấm lệnh bài của nàng, nàng lập tức thu tay lại, chân lấy đà bật lên, cả người xoay vài vòng về phía sau rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất. Nàng ngẩng đầu nhìn lên thì liền thấy đạo yêu lực vừa nãy đã đánh trúng làm gãy cái cây trước mặt nàng thành hai đoạn, trên vết cắt của cái cây vẫn còn yêu lực đang bao trùm nó.
Tạ Nhược Hi cố gắng giữ bình tĩnh quan sát xung quanh, nàng muốn biết rốt cuộc lại là thứ gì có uy lực lớn đến như vậy, không gian lúc này bỗng nhiên rất yên tĩnh, yên tĩnh đến lạ thường. Đang còn trong trạng thái cảnh giác, nàng đột nhiên cảm thấy có một đạo yêu lực nữa được đánh từ phía sau lưng mình, nàng vừa quay lại chưa kịp phản ứng đã bị đánh trúng mà văng ra xa, va trúng một cái cây rồi ngã xuống đất.
Nàng từ từ đứng dậy nhìn về phía đạo yêu lực kia được phóng ra, vừa nhìn thấy nó nàng liền tối sầm mặt lại, một con sói rất lớn, lớn gấp hai lần nàng, đôi mắt sáng như sao của nó nổi bật giữa bộ lông đen huyền, một lớp yêu lực màu đen bao trùm xung quanh móng vuốt khiến sát khí của nó càng nặng hơn. Tạ Nhược Hi thở dài một hơi rồi nói lên với giọng điệu tức giận: "Hết rắn rồi đến hổ, giờ lại đến sói, đúng là biết cách hành người khác đó!"
Con yêu thú vừa rồi chính là một con Hắc Lang, Hắc Lang tu luyện bình thường thì sát khí của nó không đáng sợ như thế này, cùng lắm là gọi một tiếng dã thú, nhưng còn con Hắc Lang này đã nhập ma, phải gọi là yêu thú.
Tạ Nhược Hi nhìn con Hắc Lang rồi đột nhiên đổi giọng điệu thành cầu khẩn, chắp hai tay lại cầu xin: "Đại ca, ngươi tha cho ta đi mà."
Nhưng con Hắc Lang vẫn đăm đăm nhìn nàng một cách vô tình, biết rằng cầu khẩn kiểu này là vô tác dụng nên Tạ Nhược Hi đành phải đánh liều mà triệu hồi roi Ngọc Lam nắm chắc trên tay rồi quất một roi vào con Hắc Lang.
Con Hắc Lang vẫn đứng yên không né tránh, bình tĩnh liếc qua dây roi đang quất đến gần rồi một lớp yêu lực màu đen tạo thành một tấm khiên chắn lấy đòn roi này. Tạ Nhược Hi nhìn thấy vậy thì liền rót thêm linh lực vào roi rồi quất về phía Hắc Lang một lần nữa nhưng lại thêm có thêm một tấm khiên màu đen chắn lấy một roi của nàng.
Nàng đột nhiên trở nên hoang mang, linh lực của nàng đột nhiên.. rất yếu. Nàng nhìn lại roi Ngọc Lam trên tay mình rồi thu hồi nó lại, cúi xuống nhìn chân phải của mình đang bị vài cây Giác Linh thảo quấn lấy. Nàng lập tức quay lại dùng lam băng đóng băng mấy cây Giác Linh thảo đang quấn lấy chân mình lại rồi đập nát chúng thành từng mảnh nhưng đóng băng được cây này thì một đám cây khác lại kéo đến.
Tạ Nhược Hi quay đầu nhìn con Hắc Lang đang đắc ý nhìn nàng mà không khỏi tức giận, nàng đầu lại tập trung dồn sức vào hai chân rồi bật lên không trung, đám Giác Linh thảo đang quấn lấy chân nàng cũng theo đó mà bị kéo lên, nàng đáp xuống một cái cây rồi bật lên nhảy về phía con Hắc Lang.
Con Hắc Lang thấy vậy thì liền cào móng vuốt vào Tạ Nhược Hi, một đạo hắc quang hình cánh cung hướng về phía nàng mà phóng đến, nàng lập tức dùng sức né ra để cho đạo này cào trúng đám Giác Linh thảo đang quấn lấy chân mình khiến chúng hoàn toàn đứt rời khỏi chân. Dĩ nhiên, chân nàng cũng vì đó mà bị thương, nàng đáp xuống bên cạnh con Hắc Lang rồi nhanh chóng né khỏi một đạo yêu lực nữa từ móng vuốt của nó.
Tạ Nhược Hi nhìn về phía tấm lệnh bài sau lưng con Hắc Lang rồi lại bật lên vòng ra sau nó định lấy tấm lệnh bài nhưng nó cũng không chịu buông tha mà liền nhảy vồ vào nàng. Nàng vừa quay sang còn chưa kịp phản ứng thì đã bị nó vồ trúng, bị thân thể to lớn của nó đè xuống đất, nó mở to miệng muốn cắn nàng nhưng nàng lại dùng cánh tay được bao trùm bởi linh lực chắn lấy. Nó vừa cắn lấy cánh tay của nàng thì ngay sau đó vài cái răng đã bị băng sương phủ lấy, vì quá buốt nên con Hắc Lang đành phải rút răng ra khỏi tay nàng.
Bên kia đám Giác Linh thảo lại chuẩn bị phát động cuộc tấn công tiếp theo thì nàng đã nhanh chóng dồn linh lực vào chân con Hắc Lang đang đè lấy mình rồi không dùng linh lực nữa, đám Giác Linh thảo quả nhiên tập trung vào tấn công con Hắc Lang đang cố làm tan lớp băng trên răng mình. Chúng bắt đầu quấn lấy chân của con Hắc Lang, nó lập tức nhận ra rồi mặc kệ Tạ Nhược Hi mà quay sang cào cho đám dây leo đang quấn lấy chân mình vài đạo.
Tạ Nhược Hi lập tức nhân cơ hội này mà chạy đến lấy tấm lệnh bài phía trước, con Hắc Lang nhận ra thì liền quay sang dùng một lực lớn cào về phía nàng, mà chân nàng lại bị thương nên không kịp tránh mà bị cào trúng văng xa khoảng ba trượng.
Nàng ngã xuống đất, cố kìm nén ngụm máu trong họng đang muốn phun ra mà tiếp tục đứng dậy. Nàng dùng lực truyền linh lực vào xung quanh con Hắc Lang khiến cho đám dây leo kia càng thèm thuồng hơn mà mạnh mẽ quấn lấy cả thân thể con sói.
Trong lúc con Hắc Lang đang vùng vẫy với đá Giác Linh thảo kia thì nàng lại tiếng đến muốn lấy tấm lệnh bài xuống nhưng con Hắc Lang lại không để nàng toại nguyện mà cố gắng thoát ra khỏi đám dây leo. Nó tỏa ra rất nhiều lớp yêu lực tạo thành một bức tường lớn bao quanh nó và Tạ Nhược Hi, cản đám Giác Linh thảo bên ngoài rồi ở bên trong lập tức cào Tạ Nhược Hi bằng một lực rất lớn, nó cũng vì thế mà kiệt sức.
Tạ Nhược Hi quay qua tạo ra một tấm khiên lam băng lớn chắn lấy đạo hắc quang của con Hắc Lang kia rồi cả hai đều vì va chạm mà nổ tung, nàng cảm thấy thân thể đang không ổn thì liền dùng toàn bộ sức lực cuối cùng mà chạy lại lấy tấm lệnh bài chỉ cách mình một trượng.
Con Hắc Lang thấy vậy thì liền chạy lại vồ lấy Tạ Nhược Hi, một người bị thương, một sói kiệt sức, cả hai đều đang liều mạng chỉ vì đạt được mục đích của bản thân.
Nhưng khoảng cách lại chính là ưu thế của người bị thương và khiến cho sói kiệt sức trở nên yếu thế nha.
Con Hắc Lang nhảy lên, nó gần như sắp vồ được bạch y nữ tử trước mặt rồi nhưng đáng tiếc, nàng lại lấy được tấm lệnh bài trước, ngay lập tức, một cánh cổng linh lực xuất hiện ngay trước nàng, nàng cũng theo đà chạy vừa rồi mà phóng thẳng vào cánh cổng ấy, cánh cổng cũng biến mất ngay sau đó mà không còn một dấu vết nào.
Con Hắc Lang vừa rồi chỉ thiếu chút nữa là đã vồ trúng Tạ Nhược Hi rồi a, khi nó quay đầu lại thì chỉ thấy còn mỗi một mình nó trong bức tường yêu lực của chính bản thân mình rồi tức giận tru dài một tiếng vang vọng cả một khoảng rừng ấy.