Triệu Phùng Thanh thấy soái ca thì không nhịn được ngắm nhìn không thôi.
Sau đó, trong lòng thầm so sánh, vẫn là kiểu nét đẹp phương Đông như Giang Tấn này mới có thể khiến cô động lòng.
Trong đó có một một vị huấn luyện viên người Pháp chắc hẳn cũng cảm nhận được ánh mắt của cô, vì thế anh ta liền nhìn cô nở nụ cười ẩn ý.
Cô không kịp nở nụ cười đáp lại, thì trước mặt đã có một bóng người chặn ngang sự trao đổi ánh mắt giữa bọn họ.
Giang Tấn hỏi cô, “Em có biết cưỡi ngựa không?”
“Không.” Trước kia cô đã đi du lịch tới Mông Cổ, nên từng cưỡi ngựa. Ngồi trên lưng ngựa chạy mấy tiếng đồng hồ trên thảo nguyên xanh, xóc nảy đến mức mông cũng nở hoa, đau tận ba ngày. Cái đó cô chỉ gọi là chơi chứ không phải cưỡi ngựa.
“Vậy em ngồi đây đợi đi.” Hắn lạnh lùng bỏ đi.
Triệu Phùng Thanh muốn đá hắn vài phát. Một ngày nghỉ tuyệt vời là thế, vốn có thể ngủ nướng, chơi game. Lại bị hắn mượn danh nghĩa bồi dưỡng tình cảm kéo đến đây. Thôi thì quên chuyện đó đi, nhưng hắn lại vứt cô qua một bên. Có bạn trai ai tàn nhẫn như thế không?
Giang Tấn và đám người kia đi thay trang phục cưỡi ngựa, sau đó đi theo huấn luyện viên ra trường đua ngựa.
Triệu Phùng Thanh được mời đến phòng nghỉ. Dù sao trò tiêu khiển của cô còn nhiều mà. Cô nằm trên sofa, chơi game offline.
Một lúc sau, Kiều Lăng liếc cô một cái rồi hỏi Giang Tấn, “Này, cô ấy không chơi à?”
“Cô ấy không biết cưỡi.” Giang Tấn hồi lãnh đạm.
“Không phải có huấn luyện viên à.” Cùng đi cũng có rất nhiều cô gái không biết cưỡi ngựa, nhưng có huấn luyện viên đi cùng, bọn họ đều muốn tham gia cả.
“Cô ấy không muốn học.” Giang Tấn đáp vô cùng lạnh lùng.
Kiều Lăng đi ra ngoài trước, rồi lại quay ra liếc Triệu Phùng Thanh cái nữa.
Cô đang tựa người vào sofa, nghiêng đầu, hai chân thẳng tắp gác lên bàn phía trước. Tóc che khuất hơn phần nửa gương mặt cô.
Khi hắn nhìn qua, đập vào mắt là cặp chân dài thẳng tắp tuyệt vời kia.
Kiều Lăng thầm tán thưởng cặp chân kia.
Hắn quen biết Giang Tấn đã nhiều năm nay, style của Giang Tấn có vẻ chẳng bao giờ thay đổi.
Mặt xinh, chân dài.
Bất luận bên cạnh có đổi bao nhiêu người phụ nữ, thì tiêu chuẩn cần xem xét trước tiên đều là hai điều đó.
Nếu còn phải thêm vào một tiêu chuẩn nữa, thì phải là theo đuổi. Giang Tấn chưa bao giờ chủ động theo đuổi ai. Nhưng nếu cô nàng đó theo đuổi hắn, hơn nữa phù hợp với tiêu chuẩn mặt xinh chân dài thì hắn rất ít khi từ chối.
“Kiều Lăng.”
“Hả?” Kiều Lăng quay đầu, nhìn thấy Giang Tấn đang nhìn mình.
Giang Tấn nói: “Đi rồi.”
Kiều Lăng nở nụ cười, “Ông thật sự vất cô nàng kia ở đây à? Không sợ cô ấy chạy sao?.”
“Cô ấy không chạy nổi đâu.” Giang Tấn nói xong liền đi thẳng ra ngoài.
***
Triệu Phùng Thanh chơi game một lúc, sau đó nằm duỗi người, ngơ ngác nhìn bóng đèn trần.
Một lát sau, cô mỏi mắt.
Vì thế cô liền nhắm mắt lại, định thiu thiu ngủ một lúc.
Vừa nhắm mắt đã ngủ ngay được. Hôm nay cô thật sự rất mệt. Vừa rồi lúc ở trên xe đã ngủ được một giấc, cũng không hết được cơn buồn ngủ.
Khi cô vừa mở mắt ra, liền nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng nghỉ.
Triệu Phùng Thanh nhìn đồng hồ, cô mới ngủ chưa được mười phút.
Bên ngoài có một đám người đang vội vàng đi vào, cùng tiếng nói chuyện liên hồi.
Nghe có tiếng người gào thét, có vẻ như ai đó đã bị té lúc cưỡi ngựa.
Triệu Phùng Thanh lập tức đứng dậy nhìn về hướng đang náo loạn kia.
Giang Tấn ôm một cô gái nhanh chóng bước vào.
Là ôm kiểu công chúa.
Cô nàng kia hai tay nắm chặt áo hắn, mặt chôn trong ngực hắn. Trên đùi cô nàng có vài vết máu.
Quản lý sân ngựa sắc mặt tái nhợt, nhanh chóng chạy vào, “Có ai bị thương chỗ nào sao?” Cả đám người này đều là con nhà giàu, ngỗ nhỡ có ai gặp chuyện không may, thì hắn cũng không gánh nổi.
“Chân.” Giang Tấn nói ngắn gọn.
Quản lý sân ngựa vã mồ hôi khắp trán, gấp đến mức như kiến bò trên chảo lửa, “Mau..mau gọi bác sĩ tới.”
Giang Tấn thả cô gái kia xuống ghế sofa. Khi hắn đang định đứng lên, cô nàng kia liền giữ chặt áo hắn không chịu buông, mặt thì cứ giấu chặt trong ngực hắn, luôn mồm kêu đau.
Hắn ngước mắt, người đầu tiên nhìn thấy là Triệu Phùng Thanh đang đứng trong đám đông kia.
Cô không cười, chỉ im lặng nhìn người con gái nằm trong lòng hắn.
Giang Tấn gạt tay cô nàng kia ra.
Khi cô ta đang định nắm lấy áo hắn.
Hắn đã đứng dậy lùi người ra.
Sau đó, cô gái kia được mọi người vây quanh hỏi thăm.
Giang Tấn vòng qua đám kia người, đi đến bên cạnh Triệu Phùng Thanh, nhìn vẻ mơ màng trong mắt cô liền khẽ hỏi: ” Vừa ngủ à?”
Cô gật đầu, miễn cưỡng đáp “Cô ta làm sao vậy?”
Hắn giải thích, “Ngựa cô ta đụng vào tôi, bị ngựa đá xuống.”
Triệu Phùng Thanh nhìn qua áo hắn, chỗ ngực nhăn nhúm vì bị cô nàng kia túm chặt, “Có nghiêm trọng không?”
“Không sao cả, bị bong gân thôi.”
Cô cong mi lên chế nhạo, “Bạn gái cũ của anh à?”
“Không phải.”
“Cũ cũ nữa?”
Hắn lạnh lùng trả lời: “Không phải.”
“Vậy sao cô ta cứ nắm chặt áo anh không chịu buông?” Cô nở nụ cười xấu xa.
“Bởi vì tôi đẹp trai.” Giang Tấn nói mà mặt không biến sắc.
Triệu Phùng Thanh ngẩn người, sau khi phản ứng lại mới trừng mắt lên.”Sao anh có thể thản nhiên thốt ra được câu đó thế?” Cậu thiếu niên tính cách lạnh lùng đâu rồi? Ánh trăng khuyết lạnh lẽo giữa bầu trời đêm đâu rồi? Những khí chất ấy đi đâu hết rồi???
“Tôi chỉ nói sự thật.” Năm ấy không phải cô ham mê gương mặt đẹp trai này, nên mới quấn quít lấy hắn không buông đấy sao. Đúng là nông cạn quá mức.
Cô cong khóe miệng, “Giang tổng, giờ anh thực sự diễn mấy màn mặt dày nhập tâm quá rồi đấy.”
Hắn hơi cúi đầu, dần che lấp hết đôi đồng tử trong mắt cô, “Dù sao cũng chẳng bằng Triệu tiểu thư có thể trợn mắt mà nói dối.”
Tư thế hai người thầm thì với nhau, trong mắt những người ngoài kia, chính là đang liếc mắt đưa tình.
Kiều Lăng đứng bên vỗ vai hắn, “Hôm nay đến đây thôi nhé. Thấy hai người thế này, tôi cũng hối hận vì không đưa con nhỏ nhà tôi tới.”
Vì thế mà hoạt động cưỡi ngựa giải trí cũng sớm chấm dứt.
Triệu Phùng Thanh thầm tính toán, chuyến này đi chỉ ngồi chơi được mấy ván game, chưa làm được gì cả. Cô có phần không hài lòng, “Giang tổng, anh cứ lãng phí thời gian của tôi thế này, thì phải trả lương làm thêm đấy nhé.”
Giang Tấn đi ra bãi đỗ xe, “Sao lại lãng phí thời gian của em?”
Cô đi theo phía sau hắn, “Uổng công tôi đến đây.”
Hắn dừng chân lại, quay đầu nhìn cô, “Bọn họ đều biết em là bạn gái tôi, một ý nghĩa trọng đại như vậy, sao lại là uổng công đến.”
Triệu Phùng Thanh ngẩng đầu, vì hắn đang đứng ngược chiều ánh nắng, nên cô không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, “Anh đừng nói mấy chuyện tẻ nhạt đó với giọng nghiêm túc như thế.”
Giang Tấn không nói lời nào, xoay người rồi tiếp tục đi.
Cho đến khi lên xe, hắn nhìn đồng hồ rồi mới hờ hững nói: “Triệu tiểu thư, hôm nay là Thất Tịch. Là ngày của chúng ta.”
“Ai là chúng ta với anh. Giang tổng, đừng diễn sâu quá như thế. Nếu anh cứ thế này, chưa đến nửa năm sẽ phát triển thành kẻ biến thái giam cầm tôi đấy.” Triệu Phùng Thanh thao thao bất tuyệt nói một hồi rồi kết lại “Tôi muốn về nhà ngủ.”
Đôi đồng tử thâm sâu đảo liên hồi, “Em mệt đến thế à?”
“Đúng, rất mệt.” Cô vươn hai tay cố tách hai mí mắt ra, “Nếu không được ngủ, mắt sẽ không mở nổi nữa.”
Giang Tấn gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Sau đó hắn thật sự đã đưa cô đi ngủ.
Chỉ là không phải đưa cô về nhà, mà là tới khách sạn năm sao thuộc tập đoàn của hắn.
Triệu Phùng Thanh cảm thấy, những điều cô nghĩ về Giang Tấn năm ấy nhất định khác xa so với sự thật, bằng không mười mấy năm vừa qua, hắn đã phải trải qua chuyện gì, mới khiến cho tính cách thay đổi lệch lạc thế này.
Xe đỗ lại trong gara của khách sạn.
Cô lắc đầu, không chịu đi vào.
Thái độ Giang Tấn thản nhiên, “Triệu tiểu thư, tôi nghĩ em không hiểu rõ các điều khoản trong hợp đồng. Em có trách nhiệm thực hiện nghĩa vụ của bạn gái.”
Triệu Phùng Thanh lạnh giọng, “Tôi hiểu, không yêu đương không lên giường.” Cô dường như đã quên mất, hắn từng cắn môi cô không chịu buông.
“Không phải em nghĩ mình quyến rũ quá rồi đấy chữ?” Hắn gõ gõ vào vô lăng, “Tôi đưa em đi ngủ, không phải tôi muốn ngủ với em.”
“Tôi muốn về nhà ngủ.” Ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó của cô.
Giang Tấn lạnh lùng nói, “Buổi tối còn có việc, em ngủ ở đây đi.”
Cô còn lạnh lùng hơn cả hắn, “Buổi tối định đi đâu?”
“Chơi Thất Tịch.”
“Tôi không muốn đi chơi cùng anh.” Được rồi, so về độ lạnh lùng, cô thật sự không bằng hắn.
“Vậy em muốn chơi cùng ai?”
“Tôi chỉ muốn ở một mình.” Hơi lạnh trên người hắn khiến sống lưng cô tê cứng.
“Triệu tiểu thư.” Giang Tấn khống chế giọng điệu của mình, “Qua hôm nay tôi còn bận nhiều việc, chuyện bồi dưỡng tình cảm của hai ta, phải rất lâu nữa mới có thể tiếp tục được.’’
Nghe vậy, hai mắt cô sáng rực lên, “Anh bận bao lâu?”
Dường như hắn nhìn thấy tia sáng phát ra trong đôi mắt chớp kia của cô, “Hai mươi ngày.”
Triệu Phùng Thanh thản nhiên cười. Hợp đồng nửa năm, thỉnh thoảng hắn lại đi công tác hai mươi ngày. Lần làm ăn này, có vẻ cô sẽ rất lời đây. Cô cong đuôi mắt, giọng đầy khiêu khích nói: “Giang tổng, anh sẽ không thừa dịp tôi ngủ, có mưu đồ gây rối tôi đấy chứ?”
“Nếu giờ em tự đi soi gương sẽ biết ngay, một người đàn ông ít nhất mấy năm không làm chuyện đó thì mới có ý tưởng ấy với em.” Giang Tấn ác miệng nói.
“Xì.” Cô trợn mắt giận dữ, “Hay là anh hơn ba mươi rồi nên yếu quá không lên nổi.”
Hắn thu lại sắc mặt, “Tuy rằng tôi chẳng muốn làm với em, nhưng lời này của em sẽ khiến tôi muốn dùng hành động phản bác lại lời em vừa nói.”
“Thôi đi.” Triệu Phùng Thanh ngáp một cái, không có ý muốn gây sự nữa, “Anh khí thế cuồn cuộn. Vui chưa?”
“Vui.” Dừng mấy giây rồi hắn nói: “Lên đi ngủ.”
***
Hai người lên phòng.
Giang Tấn quẹt thẻ từ, bật đèn ngoài cửa, “Đây là phòng khách sạn để riêng cho tôi, em muốn ngủ bao lâu thì ngủ.”
Phòng khách rất lớn, phòng ngủ cũng rất lớn, giường cũng vậy.
Triệu Phùng Thanh đi vào dạo quanh một vòng, đảo khách thành chủ nói: “Tôi ngủ trên giường, anh ngủ sofa đi.”
“Tôi không ngủ, em cứ ngủ đi.” Hắn ngồi xuống bàn làm việc, bật laptop lên. Sau đó không quan tâm đến cô nữa.
Triệu Phùng Thanh quay lưng khẽ trợn mắt một cái.
Đi vào phòng ngủ, cô xoay ổ khóa một cái chốt chặt cửa. Sau đó ngả người xuống giường lớn.
Lăn qua lăn lại trên chiếc giường mềm mại.
Hôm qua gần hai giờ sáng Triệu Phùng Thanh mới ngủ, giờ cô đang buồn ngủ chết được.
Đêm qua cô vốn định chơi vài trận rồi rút lui, cuối cùng là vì Mỹ Thạch Như Ngọc cứ lôi kéo nhóm trưởng dụ cô đi đánh phó bản.
Đánh phó bản tốn mất hai tiếng.
Sau khi bị chết lần đầu, Mỹ Thạch Như Ngọc inbox riêng cho cô, “Tiểu soái ca, nhớ tiếp máu cho em đấy nhé.”
Sau đó Triệu Phùng Thanh cẩn thận quan sát, DPS và OT [1] của Mỹ Thạch Như Ngọc rất mạnh. Cô không thể tiếp máu cho Mỹ Thạch được. Sau khi cột máu của Mỹ thạch được bảo đảm, khả năng qua cửa sẽ giảm xuống. Nhưng chướng ngại lại khá nhiều, rất tốn thời gian.
[1] DPS: Viết tắt của Damage Per Second, tức sát thương gây ra trong mỗi giây.
OT: Khi tổng điểm sát thương của T không bằng thằng khác thì BOSS sẽ thay lòng đổi dạ, yêu đứa mạnh hơn. Healer cũng có thể đoạt được thù hận từ tay T khi mà số lượng buff vượt quá mức so với tổng điểm sát thương của T, kiểu này thì rất dễ OT.
Đánh xong cũng đến là rạng sáng.
Lúc tan nhóm, Mỹ Thạch lại nhắn cho cô một tin, “Anh đẹp trai, hôm nay là Thất Tịch đấy.”
Triệu Phùng Thanh: “Tôi đã có bạn gái.”
Sau đó cô log out.
Rửa mặt xong thì đã hơn hai giờ rồi.
Buổi sáng chưa đến chín giờ, cô lại bị Giang Tấn đánh thức.
Mỹ Thạch này và Giang Tấn đều phiền như nhau.