Giang Tấn nhắn tin qua wechat cho cô, “Bánh trứng ăn ngon không?”
Triệu Phùng Thanh: “Ngon!”
Sau đó Giang Tấn lại đánh trống lảng nói lung tung một lúc.
Kiểu tám chuyện mới lạ thế này khác hoàn toàn với cách nói hai ba câu rồi kết thúc như trước đây.
Chủ đề câu chuyện từ thời tiết đến địa lý rồi quay về kinh tế.
Triệu Phùng Thanh sao có thể thảo luận được với hắn về mấy đề tài cao siêu thế này nên cô chỉ ậm ừ cho qua chuyện.
Nói lung tung được hơn hai mươi phút, Giang Tấn lại hỏi: “Gói bọc bánh trứng em còn giữ không?”
Triệu Phùng Thanh đánh bộp trong lòng một cái, quyết định giả ngốc, “Không có. Ăn xong thì vứt luôn rồi’.”
Giang Tấn im lặng một lúc lâu, hơn chín giờ mới nói một câu, “Trong túi bánh trứng không kẹp lẫn cái gì à?”
Triệu Phùng Thanh vỗ trán, lau mồ hôi lạnh, “Hả? Tôi không thấy gì cả, nên vứt túi vào thùng rác dưới lầu rồi.”
“Chắc tôi nhớ lầm, còn tưởng thẻ xăng để trong cái túi bóng đó, tôi vừa tìm thấy rồi. Em ngủ sớm đi nhé.”
Sau hôm đó Giang Tấn không gọi điện cho cô nữa.
Sau ngày ấy, Giang Tấn bận rộn nhiều việc, nhưng trong mắt Triệu Phùng Thanh hắn lại trở nên thật bi thương.
Đó là một người đàn ông đáng thương dùng công việc để mê muội bản thân.
Có đôi khi, thấy hắn mệt mỏi rã rời, cô lại không khỏi nhìn hắn với ánh mắt thương hại. Nhưng cũng không dám biểu hiện rõ ràng.
Sau khi lên mạng tìm hiểu, cô mới biết chứng bệnh này của Giang Tấn là ‘ra nhanh’.
Hắn chỉ có kỹ thuật hôn cao siêu, nhưng súng thật đạn thật lại chẳng dùng được.
Cho nên, khi ăn cơm cùng Giang Tấn, Triệu Phùng Thanh sẽ cố ý gọi thêm mấy món, để hắn ăn cho khỏe hơn.
Nhưng hắn ăn rất ít, nhất là với những món giúp bổ thận tráng dương, hắn sẽ lạnh nhạt nói, “Bổ lắm.”
Sau đó, cô sẽ im lặng mà ăn luôn. Trong lòng sụt sịt hộ cho tôn nghiêm nam tính của hắn.
Vào giữa tháng mười, Giang Tấn lại bắt đầu bận bịu, ngay cả thời gian ăn cơm với Triệu Phùng Thanh cũng chẳng có nữa.
Lúc rảnh rỗi ở tiệm sách Triệu Phùng Thanh thường lướt weibo của Giang Tấn đọc tin.
Thật ra trang cá nhân của hắn cũng chẳng có gì hay để xem.
Avatar là một tấm ảnh đen xì, ngay cả danh sách bạn bè cũng không có ai, thật sự rất vô vị.
Nhưng cô cứ theo bản năng mà mở trang cá nhân của hắn.
Giang Tấn không ở đây, không có ai nghe cô kể chuyện về nam phụ và nữ phụ béo ú. mấy ngày nay Triệu Phùng Thanh cũng chẳng đọc được mấy trang của cuốn tiểu thuyết 《 Vương gia bá đạo yêu tổng tài bị chồng ruồng bỏ 》.
***
Ngày hôm nay mọi thứ trôi qua rất bình thường.
Giống như cuộc sống mười mấy năm nay của cô vậy.
Mẹ Triệu thỉnh thoảng cũng hỏi thăm tình hình gần đây của Giang Tấn.
Triệu Phùng Thanh luôn đáp lại với ba từ: “Anh ấy bận.”
Mẹ Triệu nghe xong thì có phần đau lòng, “Phải nhắc nó chú ý sức khỏe đấy.”
Triệu Phùng Thanh gật đầu, thầm nghĩ nếu ba Triệu mẹ Triệu biết được tật xấu của Giang Tấn, thì còn thân thiện như thế được sao.
Chắc hẳn chỉ có người phụ nữ chẳng có ham muốn yêu đương mới có thể cảm thấy, ở bên hắn thật tốt.
Càng ngày lại càng cảm thấy thoải mái.
Không tình yêu, không tình dục. Chỉ ăn chung bữa cơm, cùng nhau đi dạo phố, sau đó chia giường mà ngủ.
Thậm chí cô lại có chút yêu thích kiểu quan hệ theo hợp đồng này.
Hơn nữa, từ khi mẹ Triệu biết sự tồn tại của Giang Tấn thì cả ngày mặt mày rạng rỡ tươi cười, đi tập khiêu vũ ngoài quảng trường cũng vô cùng sung sức.
Triệu Phùng Thanh thấy thế càng không dám nói chuyện của mình và Giang Tấn là giả.
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đành cứ để như thế vậy.
Cô ngày ngày chờ tin nhắn wechat của Giang Tấn.
Và hắn không khiến cô thất vọng.
Ngày 30/10 là đại thọ bảy mươi tuổi của bà nội Giang.
Một ngày trước đó, Giang Tấn liền thông báo cho Triệu Phùng Thanh kế hoạch làm bạn gái của anh vào ngày ấy.
Triệu Phùng Thanh rên rỉ, “Chín giờ tôi mới tan làm, tới đấy còn chưa được ăn cơm nữa.”
“Xin nghỉ nửa ngày đi, tiền lương tôi sẽ bù lại cho em.” Phía bên Giang Tấn có vẻ đang hơi ồn, “Ngoan, tôi còn đang bận.”
Sau khi Giang Tấn cúp điện thoại, anh bạn Trương Mộc Quân ngồi bên cạnh liền trêu chọc, “Giang tổng, cậu nói chuyện với ai thế? Giọng ngọt như mía lùi.”
Giang Tấn thản nhiên đáp lời, “Bạn gái tôi.”
Trương Mộc Quân chậc chậc hai tiếng, “Khi nào chia tay vậy? Con em họ tôi đang uy hiếp đòi làm mai cậu cho nó đấy.”Chuyện em họ Trương Mộc Quân vừa gặp đã đổ Giang Tấn là chuyện mọi người đều biết. Chỉ là chuyện Giang Tấn chán ghét cô ta, mọi người cũng đều biết.
Giang Tấn uống một ngụm trà xanh, “Ba hai tháng này.”
Não Trương Mộc Quân tạm ngừng hoạt động. Gã chỉ đơn giản nghĩ hôm nay đã là hai chín vậy thì sắp rồi.
Tiêu Chấn ngồi đối diện nở nụ cười, “Ở đâu ra ngày ba hai chứ.”
Trương Mộc Quân lúc này mới giật mình phản ứng lại, “Đúng vậy, làm gì có ngày đó.”
“Cho nên không có chia tay chứ sao.” Triệu Phùng Thanh là chấp niệm của Giang Tấn. Cô cắm sâu trong lòng hắn, mất hơn mười hai năm mới bật khỏi lòng đất vươn mình trỗi dậy.
Trương Mộc Quân kinh ngạc không thôi.
Tiêu Chấn hỏi: “Giang tổng yêu thật rồi à?”
“Ừm.”
Trương Mộc Quân chẳng dám tin, “Không phải chứ? Con em họ tôi khổ sở chờ ông mấy năm nay rồi, lúc nào cũng nằm mơ rồi sẽ có ngày lãng tử quay đầu tìm về với nó.”
“Cậu cũng biết con bé ấy nằm mơ giữa ban ngày cơ à.” Tiêu Chấn cười.
“Cô ấy gia thế ra sao?” Trương Mộc Quân hỏi.
“Ngày mai bà nội tôi mở tiệc mừng thọ, cô ấy sẽ tới.”
Cằm Trương Mộc Quân cũng muốn rụng luôn xuống đất, “Chơi lớn vậy sao? Gặp luôn cả phụ huỵnh cơ à?”
Giang Tấn chỉ ừ một tiếng rồi lại tiếp tục uống trà.
Mặc cho Trương Mộc Quân có vặn hỏi ra sao, Giang Tấn cũng không nhắc lời nào về chuyện của Triệu Phùng Thanh nữa.
Cuối cùng, Trương Mộc Quân đành nghiến răng nghiến lợi, “Coi như nể mặt hai đứa mình quen nhau, cậu và con em họ tôi làm một đêm đi.”
Giang Tấn liếc mắt nhìn Trương Mộc Quân một cái.
“Con bé ấy cứ quấn lấy tôi, ” Trương Mộc Quân đập bàn mà nói: “Nó không đòi hỏi nhiều đâu, một đêm là được.”
Sắc mặt Giang Tấn lạnh hẳn.
“Nếu cậu thích thì thêm mấy đêm nữa nó cũng đồng ý.”
Nghe đến đây, Giang Tấn liền đặt chén trà xuống rồi đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
“Này này...”
Tiêu Chấn châm điếu thuốc, chế nhạo nói: “Trương thiếu, có phải cậu nghĩ quan hệ giữa mình và Giang Tấn thân lắm rồi không?”
“Chẳng phải đã quen nhiều năm nay rồi à.” Trương Mộc Quân trừng mắt lườm Tiêu Chấn, “Chỉ làm tình một đêm thôi mà? Cậu ta là đàn ông cũng chẳng phải chịu thiệt.”
Tiêu Chấn gẩy tàn thuốc, “Giang Tấn chẳng coi chúng ta là gì đâu.”
Những người Giang Tấn qua lại, đều có mục đích cả.
Hắn đồng ý có quan hệ với kẻ ăn chơi trác táng như Trương Mộc Quân này, là xuất phát từ việc nghĩ đến chuyện làm ăn của gia đình. Hơn nữa, tuy rằng thỉnh thoảng cả bọn tụ tập gặp mặt, nhưng Giang Tấn luôn tự do đứng ngoài vòng phạm vi của bọn họ.
Hắn không hút thuốc lá, không uống rượu, không chơi gái, lúc nào cũng là cái dáng vẻ bình tĩnh lạnh lùng ấy.
Tiêu Chấn đã biết từ lâu, Giang Tấn là một người lý tính đến đáng sợ.
Đương nhiên, một khi hắn đã mất đi lý tính, muốn cắn ngược lại cũng cực kì đáng sợ.
***
Thứ Bảy, Triệu Phùng Thanh xin nghỉ nửa ngày. Giữa trưa sau khi bàn giao công việc còn lại cho anh quản lý, cô tới cửa hông của cao trung A đợi Giang Tấn.
Trong lúc nhàm chán cô lại châm một điếu thuốc.
Vừa rít một hơi, Giang Tấn liền đến.
Thế nên cô đành vứt điếu thuốc rồi lên xe.
“Hút thuốc ít thôi.” Giang Tấn lạnh nhạt nói, “Hôi quá.”
“Giang tổng, tôi chưa từng thấy anh hút thuốc bao giờ?”
“Ừm.”
“Hồi học trung học, anh không hút thuốc lá sao?”
“Ừm.”
Cô châm chọc, “Vậy thì làm gì gọi là thiếu niên bất lương.”
Hắn trả lời, “Tôi đã vào đồn cảnh sát, em vào chưa?”
“...” Cô ôm quyền, “Tại hạ xin bái phục.”
Tiệc mừng thọ của bà nội Giang tổ chức với quy mô lớn, Giang Tấn liền đưa Triệu Phùng Thanh đi làm tóc, mua lễ phục.
Đi một chuyến mất khoảng bốn năm tiếng.
Lúc Triệu Phùng Thanh đến tiệm làm tóc thì không kiên nhẫn nổi nữa.
Nhà tạo mẫu cứ thì thầm bên tai cô khuyên nhủ, “Tiểu thư, vì tổ chức quy mô lớn nên cần xây dựng hình tượng đoan trang một chút.”
Đuôi mắt cô khẽ nhếch lên, “Để tóc dài đen thẳng thế này không đoan trang à?”
Nhà tạo mẫu tóc liền nói, “Tiểu thư gương mặt cô rất xinh đẹp, tết tóc sẽ càng làm tăng thêm vẻ hiền thục của cô.”
Triệu Phùng Thanh rất hoài nghi cách dùng từ của cô tạo mẫu tóc này.
Chưa từng có ai dùng hai chữ hiền thục này để mô tả cô cả.
Nhưng tối nay quả thật là một đêm bất ngờ.
Bữa tiệc của nhà họ Giang được tổ chức trên du thuyền của thành phố S.
Khi Triệu Phùng Thanh khoác tay Giang Tấn xuất hiện thì Giang Ý là người đầu tiên nhìn thấy.
Trong nháy mắt đó, Giang Ý đột nhiên muốn lau nước mắt.
May mà Giang Tấn không phải kẻ điên.
Giang Ý nở nụ cười mỉm, tiến tới chào hỏi, thể hiện sự thân thiết chân thành.
“Anh họ của anh.” Giang Tấn giới thiệu, “Bạn gái em, Triệu Phùng Thanh.”
Triệu Phùng Thanh nhìn Giang Ý cười duyên dáng.
“Nghe tên em đã lâu nay mới được gặp mặt.” Giang Ý suýt chút nữa lại muốn lau nước mắt, “Hôm nay vừa gặp mới thấy, Triệu tiểu thư quả nhiên là người hiền lương thục đức, huệ chất lan tâm.”
“...” Triệu Phùng Thanh bỗng chốc không thể phân biệt được đây ý là khen hay chê cô, ngay sau đó, cô nhẹ nhàng mở miệng, “Anh nói quá rồi, anh họ Giang mới thực sự là người khí chất bất phàm.”
Giang Ý hàn huyên được vài câu sau đó thì tạm rời đi.
Triệu Phùng Thanh không khỏi muốn khoe khoang một chút, cô kéo kéo tay Giang Tấn, “Giang tổng, anh họ nói tôi hiền lương thục đức kìa.”
“Ai là anh họ em.” Giang Tấn đứng lại, vuốt những sợi tóc rối trên mái cô rồi nghiêng người thì thầm bên tai cô, “Em đừng có đi lung tung đấy.”
Cái kiểu cáu kỉnh đó của Triệu Phùng Thanh chỉ biết lén lút mà thể hiện với Giang Tấn. Mà giờ đang ở nơi công cộng, cô liền đứng thẳng lưng, thấp giọng mà nói, “Anh họ còn biết ăn nói hơn anh nhiều.”
Môi Giang Tấn gần như dán chặt lên vành tai cô, “Hiền lương thục đức …như hồ ly tinh ấy hả?.”
“Giang Tấn, vị này là bạn gái cậu đấy à?” Trương Mộc Quân đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm Triệu Phùng Thanh.
Triệu Phùng Thanh liếc mắt qua nhìn gã ta một cái. Ánh mắt lộ liễu kia của Trương Mộc Quân khiến cô cảm thấy hơi khó chịu, cô liền nhéo một cái vào eo bên kia của Giang Tấn.
Giang Tấn thuận thế kéo cô vào trong lòng, giọng bỗng lạnh hẳn.”Ừ.” Hắn không muốn nhiều lời với Trương Mộc Quân nên đành cúi đầu nói với cô, “Chúng ta đi gặp bà nội anh trước nhé.”
Triệu Phùng Thanh cười khẽ, “Được.”
Trương Mộc Quân cứ nhìn Triệu Phùng Thanh chăm chú, sau khi cô và Giang Tấn đi xa, gã vẫn nhìn theo bóng lưng bọn họ không buông.
Tiêu Chấn vỗ vỗ vai hắn, “Hồi hồn đi.”
Trương Mộc Quân cười, “Nhìn thấy chưa? Hàng chuẩn đấy.”
“Đó là gu của Giang Tấn.” Tiêu Chấn cũng chẳng cảm thấy kỳ quái. Đã là đàn ông thì đều thích cái đẹp. Ngay cả Giang Tấn thuộc trường phái cấm dục cũng vậy.
“Không bình thường lắm.” Trương Mộc Quân nói: “Cậu có từng thấy Giang Tấn thể hiện tình cảm với cô bạn gái nào trước chốn đông người chưa?”.
Bà nội Giang vừa nhìn thấy Triệu Phùng Thanh thì mở miệng khen ngợi giống hệt vị anh họ lúc nãy: Hiền lương thục đức, huệ chất lan tâm.
Triệu Phùng Thanh cười mỉm, “Chúc Bà nội Giang phúc như Đông Hải, thọ tỷ nam sơn.” Sau đó liền đưa lễ vật tặng bà.
Bà nội Giang cười đến tít cả mắt lại.
Cô bé trước mặt bà đây chính là người con gái thằng cháu nội của bà thương nhớ đã nhiều năm.
Khi bà nội Giang nhìn ảnh thì không thấy gì lạ. Nay khi nhìn thấy người thật, bà mới nhận ra, bộ dáng lúc Triệu Phùng Thanh mỉm cười có vẻ rất giống một người phụ nữ.
Ý cười trên môi bà nội Giang bỗng nhạt hơn.
“Bà nội.” Giang Tấn nhẹ nhàng túm lấy tay Triệu Phùng Thanh, “Chúc bà tùng hạc diên niên [1].“
[1] Tùng hạc diên niên: Tượng trưng cho sự thịnh vượng, bình yên, may mắn và sự trường thọ
Triệu Phùng Thanh quay sang liếc hắn một cái, trong lúc vô tình đuôi mày hơi nhếch lên, vẻ khách sáo với bà nội Giang lúc nãy hoàn toàn biến mất.
Giờ phút này, cô chẳng giống ai cả.
Cô chính là Triệu Phùng Thanh, mười người gặp thì tám chín người mê.