Về đến nhà ai cũng mệt mỏi, Quý Hủy nằm trong lòng Thẩm Ninh Ngọc ngủ ngon lành, Giang Tri Tụng mang hành lý lên lầu, Quý Diễn nhìn Quý Túc Phong nói: “Ba, con đi ngủ đây.”
Quý Túc Phong nhìn cậu, trên mặt không có biểu cảm gì.
Trong lòng Quý Diễn cảm thấy không thoải mái, từ sáng đến bây giờ Quý Túc Phong không thèm để ý gì đến cậu, lâu lâu hai cha con chạm mắt cậu cũng không nhìn ra ba mình đang nghĩ gì.
Trước kia ít khi Quý Túc Phong tức giận, cho dù có bị cậu chọc giận cũng rất nhanh chóng bình thường lại, nhưng lần này hình như Quý Túc Phong thực sự rất giận.
Quý Diễn biết ba cậu vì việc cậu đánh Phùng Hiểu Nam mới như vậy, cậu cũng muốn giải thích nhưng chưa kịp nói gì thì ba cậu quay người đi lên lầu.
Quý Diễn cũng không đuổi theo, chờ vài hôm nữa ba cậu bình tĩnh lại, giải thích cũng không muộn.
Tắm rửa xong Quý Diễn lăn lên giường, vùi mặt vào gối lại suy nghĩ lung tung.
Suy nghĩ từ Quý Túc Phong đến Giang Tri Tụng, lại nghĩ đến Phùng Hiểu Nam, còn nhân tiện nghĩ thêm về Hứa An Gia và Thẩm Tiêu, nhưng trọng điểm vẫn dừng lại ở Giang Tri tụng.
Thời gian đi Liêu Thành ngắn ngủi vài ngày nhưng những việc xảy ra còn nhiều hơn việc của cả năm qua.
Quý Diễn đa sầu đa cảm mà thở dài.
Chưa nói đến chuyện cậu là trai thẳng, cho dù có là cong cũng không thể nói chuyện yêu đương với Giang Tri Tụng.
Hai bọn họ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, thân đến mức không còn có thể thân hơn nữa, thỏ không ăn cỏ gần hang, làm sao cậu nỡ xuống tay với Giang Tri Tụng.
Quý Diễn nghĩ nghĩ trong đầu, tự dưng hình ảnh Giang Tri Tụng trong phòng tắm lại xuất hiện.
Khuôn mặt dịu dàng tuấn tú, cơ bắp rắn chắc, tuyến nhân ngư xuất sắc…
Quý Diễn nuốt nước bọt tự kéo áo mình lên nhìn nhìn.
Nếu so sánh cả hai, cũng có thể kết luận Giang Tri Tụng cũng bình thường thôi.
Chỉ hơn được cái giọng nói trầm ấm kia mà thôi.
Không biết sao, Quý Diễn cảm thấy hơi khát nước liền đi xuống lầu rót nước, nước vừa đun xong hơi nóng, Quý Diễn vừa thổi vừa mở tivi xem đá bóng.
Sáng hôm nay náo loạn một trận, cả buổi trưa phải tham gia hôn lễ, buổi tối lại phải ngồi máy bay, Quý Diễn cảm thấy hơi mệt mỏi, nước còn chưa nguội đã nằm dài ra sô pha mơ màng thiếp đi.
Lúc Giang Tri tụng bước xuống lầu nhìn thấy cảnh này.
Quý Diễn nằm ngửa ra, tay gác lên cạnh ghế, một chân gác lên ghế một chân thả dưới đất, nhìn có vẻ đã ngủ say rồi.
Giang Tri Tụng bước đến trước mặt cậu, khom lưng gọi cậu một tiếng, không nghe thấy đáp lại.
Giang Tri Tụng tắt tivi. Bây giờ là 12 giờ, mọi người đều đã đi ngủ, phòng khách yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của bọn họ.
Giang Tri Tụng ngồi ở sô pha, ôm Quý Diễn vào lòng, nhẹ nhàng chạm lên chóp mũi cậu, Quý Diễn khịt khịt mũi, Giang Tri Tụng cười cười rồi vòng tay qua đầu gối ôm cậu lên lầu.
Từ phòng khách lên lầu cũng không xa.
Giang Tri Tụng ôm lấy Quý Diễn đạp lên bóng hình của hai người đang dính vào nhau, từng bước từng bước đi về phía trước.
Quý Diễn rất gầy nhưng thể trọng cũng là một người trưởng thành, lúc bước chân lên cầu thang Giang Tri Tụng không thấy đường, thiếu chút nữa vấp phải bậc thang, Quý Diễn bị tụt khỏi vòng tay anh một chút.
Giang Tri Tụng dùng sức ôm cậu lại, Quý Diễn rầm rì gì đó lại quay mặt vào ngực Giang Tri Tụng cọ cọ, tựa như một chú mèo con.
Chỉ có khi ngủ cậu mới ngoan ngoãn như vậy, rất thích bám người.
Ôm người rất khó mở cửa, Giang Tri Tụng chống chân lên cửa, với tay mò mẫm khóa để mở cửa.
Trong phòng ngủ có bật đèn, một chiếc đèn ngủ gần giường chiếu sáng ổ chăn hỗn độn trên giường và sàn nhà bằng gỗ màu nâu đậm, và cả Giang Tri Tụng ôm người không nhúc nhích đứng ở cửa.
Khoảng cách càng xa ánh sáng càng trở nên mờ nhạt, rơi đến trên người Giang Tri Tụng chỉ còn sự mông lung mờ nhạt.
Giang Tri Tụng cúi đầu nhìn Quý Diễn, một lúc lâu không chớp mắt, đến lúc tay có vẻ tê dại mà run lên mới chịu đặt Quý Diễn lên giường.
Anh cởi dép và quấn chăn cho cậu, chỉ để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.
Giang Tri Tụng không lập tức đi ngay, anh ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm Quý Diễn, đột nhiên mò tay vào chăn nhéo nhéo bàn tay cậu.
Ở một nơi tối tăm mờ ảo và được tấm chăn che lại, anh đan tay nắm chặt tay cậu.
Giang Tri Tụng thực sự rất thích nhìn Quý Diễn ngủ.
Anh không nhớ bắt đầu từ lúc nào, có thể là từ hồi cấp 3, hoặc cấp 2, hoặc sớm hơn vậy nữa.
Giang Tri Tụng lúc nhỏ không có bạn bè, theo như bố mẹ anh nói, chỉ có đối thủ cạnh tranh.
Lúc ấy bọn họ mới dọn đến Tấn Thành, ngày nào Quý Diễn cũng đến tìm anh, thật ra Tống Chi Yên cũng không thích lắm vì bà cảm thấy Quý Diễn không được thông minh.
Không có sở trường gì đặc biệt, mấy bài toán đơn giản cũng không làm được, đã thế còn không biết nghe lời.
Tuổi còn nhỏ mà dám cãi lại người lớn, còn dám nói người lớn không được hung dữ với trẻ con.
Rất nhiều lúc Quý Diễn kéo tay anh đến đứng trước mặt Giang Hành Nam và Tống Chi Yên, tức giận nói anh Giang Tri Tụng của cậu rất giỏi, vì sao lại cứ mắng anh ấy.
Nói với bọn họ rằng trẻ còn cũng biết buồn.
Có thể Quý Diễn không còn nhớ nữa nhưng anh vẫn luôn ghi nhớ điều này.
Đã từng có một chú bé Quý Diễn luôn luôn bảo vệ một chú bé Giang Tri Tụng.
Giang Tri Tụng cảm thấy may mắn, khi bố mẹ anh bắt đầu công việc thì quá bận rộn không thể chăm sóc anh nên gửi anh sang bên nhà họ Quý ở luôn.
Tuy là vẫn sắp xếp một thời khóa biểu sinh hoạt và học tập khá nghiêm khắc, nhưng không phải ở trong nhà đó thì anh không còn phải nghe quá nhiều lời phê bình hay trách móc.
Khiến cho cậu bé khi đó có thể thở phào nhẹ nhõm.
Việc anh gặp gỡ Quý Diễn, tựa như là một con quái vật bị nhấn chìm dưới nước không thể hít thở, có một ngày được trồi lên mặt nước, lại nhìn thấy một mảnh rừng xanh tươi rậm rạp.
Quý Diễn đối với anh không chỉ là mặt trời mà chính là không khí.
Thích Quý Diễn là một chuyện hết sức tự nhiên mà tới.
Có lẽ trước khi cả lúc anh ý thức được về con người của mình, anh đã thích Quý Diễn rồi.
Lúc mà bản thân luôn luôn bị phủ nhận lại có một người xuất hiện, kiên định ở bên cạnh mình, hết lần này đến lần khác khen ngợi mình, dùng ánh mắt long lanh thuần khiết nói với mình rằng, nếu xếp hạng trong lòng cậu ấy thì bản thân mãi mãi là vị trí đầu tiên.
Ai có thể không động tâm chứ.
Giang Hành Nam nói cũng không sai, anh chỉ có bề ngoài nho nhã nhưng trong lòng thực sự không đứng đắn.
Ai cũng sẽ có mặt tối trong con người của họ, tất nhiên anh cũng vậy.
Cũng giống như khi Quý Diễn đi chơi với người khác, anh cũng sẽ tìm nhiều lý do để bắt Quý Diễn trở về bên cạnh mình.
Như lúc học đại học, có rất nhiều người thích Quý Diễn, đều bị anh âm thầm cản trở mà Quý Diễn lại không hay biết gì cả.
Lại giống như thói quen mỗi lần ngủ Quý Diễn luôn phải cầm nắm một thứ gì đó cũng chính là anh dưỡng thành.
Quý Diễn ngủ nhiều lại ngủ sớm, không có chút phòng bị nào đối với anh. Mỗi lần Quý Diễn ngủ, Giang Tri Tụng sẽ đưa ngón tay mình vào lòng bàn tay cậu, Quý Diễn nắm ngón tay anh thành quen, khi anh rời đi đành phải nắm góc chăn, sau đó không sửa được nữa.
Thích một người, theo đó mà hình thành sự chiếm hữu, Giang Tri Tụng cũng đã thử khống chế mình nhưng không thành công.
Anh là một người có khả năng tự chủ rất cao nhưng chỉ cần việc đó liên quan đến Quý Diễn, mọi thứ sẽ không như mong muốn.
Trong một mối quan hệ, người được yêu luôn chiếm thế thượng phong.
Ở trong anh, Quý Diễn mãi mãi ở thế thượng phong.
Nửa tiếng trôi qua, Giang Tri Tụng vẫn còn ngồi ở mép giường chăm chú nhìn cậu,
Lông mi Quý Diễn vừa đậm vừa dầy, ánh sáng từ đèn ngủ cạnh giường hắt tới thấp thoáng dưới bọng mắt bóng của từng sợi mi. Cậu vừa ngủ vừa há miệng, môi có vẻ hơi khô, có những chỗ còn bị tróc da.
Giang Tri Tụng kéo chăn lại đắp cho cậu, muốn chạm vào môi cậu, giây phút sắp chạm vào lại dừng tay, đứng dậy quay người rời đi.
Không bao lâu sau, Giang Tri Tụng quay trở lại, tiếng mở cửa và tiếng bước chân cực kì nhẹ nhàng. Anh từ từ bước đến cạnh giường, cúi người xuống một tay giữ ở gối, tay còn lại bôi son dưỡng cho Quý Diễn, từng chút từng chút một.
Quý Diễn làm bất cứ chuyện gì cũng rất nghiêm túc, bôi son dưỡng cho Quý Diễn cũng vậy, nghiêm túc như đang làm chuyện đại sự gì vậy.
Đến mắt cũng không chớp tập trung tinh thần, dùng son dưỡng từng chút một như vẽ lại hình dáng môi của Quý Diễn.
Dáng môi Quý Diễn rất đẹp, không mỏng không dày, lúc nào cũng căng bóng hồng phớt, Giang Tri Tụng ép sát người mình, kéo khoảng cách gần lại với Quý Diễn.
Góc độ này rất thích hợp để hôn nhau.
Hình bóng của hai người bọn họ hắt lên tường, hai chiếc bóng dựa vào nhau đầy ái muội, nhìn qua thấy cực kì thân mật.
Giang Tri Tụng rũ mắt nhìn môi Quý Diễn.
Thật sự là cho đến bây giờ, anh có rất nhiều cơ hội, không chỉ là hôn mà còn là những thứ khác, muốn là là có thể làm được, vì Quý Diễn rất ngây thơ, mãi mãi không thể biết được chuyện gì. Nhưng Giang Tri Tụng làm chuyện quá đáng lắm cũng chỉ là nắm tay với cậu.
Trước đó Quý Diễn luôn nói anh rất dịu dàng, nhưng là một người đàn ông, tận sau trong tâm trí anh vẫn là sự chiếm hữu, là sự xâm phạm, là muốn đoạt lấy.
Khi càng thích lại càng là sự cấm kỵ.
Nhưng bây giờ anh không muốn tiếp tục chờ đợi nữa.
Quý Diễn đột nhiên trở mình kéo hồn Giang Tri Tụng về.
Anh nhìn cậu một chút, cúi xuống hôn nhẹ lên tóc cậu, chỉnh lại chăn rồi đứng dậy rời đi.
Giang Tri Tụng vừa từ phòng Quý Diễn bước ra đụng phải Quý Túc Phong, ông đã thay đồ ngủ, đứng ở cầu thang xa xa nhìn anh.
Giang Tri Tụng bước qua chào hỏi ông.
Quý Túc Phong hỏi: “Tri Tụng, sao còn chưa đi ngủ?”
Giang Tri Tụng tùy tiện kiếm một lý do: “Vừa rồi cháu với A Diễn thảo luận về việc hoạt động của trường đua sau thi công, không để ý thời gian.”
Quý Túc Phong nghe vậy cũng theo đề tài này mà nói chuyện tiếp.
Giang Tri Tụng ứng phó rất nhanh, nắm bắt một vài trọng điểm tiếp tục thảo luận với Quý Túc Phong, nghe có vẻ như kế hoạch khá thuận lợi.
Quý Túc Phong nhìn của phòng ngủ của Quý Diễn, lại nhìn Giang Tri Tụng, không định hỏi thêm gì chỉ nói: “Tri Tụng, có một số việc cháu phải để Quý Diễn nó tự làm, cháu đã giúp nó quá nhiều, chiều nó riết quen.”
Giang Tri Tụng muốn giải thích nhưng nếu giải thích lại lộ ra lời nói dối vừa rồi nên cũng không nói thêm gì nữa.
“Cũng muộn rồi, đi ngủ thôi.” Quý Túc Phong nói.
Giang Tri Tụng gật đầu nói: “Chú cũng ngủ sớm đi ạ.”