• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quý Diễn cũng không định nhận không xe từ Giang Tri Tụng cho nên hôm sau khi anh vừa mở mắt, đã thấy Quý Diễn chỉ tay về phía đống chìa khóa xe trên chăn: “Em cũng không lợi dụng anh.” Quý Diễn nói: “Anh tự mình chọn đi”

Quý Diễn ngủ ở phòng khách không quen nên thức dậy rất sớm. Sau đó quay về phòng cậu, lôi đống chìa khóa từ ngăn kéo tủ, chuẩn bị đưa cho Giang Tri Tụng chọn lấy một cái. Giang Tri Tụng lúc đó vẫn hơi mơ hồ, nhìn thấy Quý Diễn còn tưởng bản thân đang nằm mơ, đưa tay chạm vào mặt cậu, động tác rất thuần thục.

Quý Diễn đánh tay Giang Tri Tục, vẻ mặt chán ghét: “Anh sờ cái gì mà sờ!”

“Hả?” Giang Tri Tục nghe không rõ, dùng giọng mũi đáp lại.Vốn dĩ giọng của anh rất thấp, Quý Diễn lại ở rất gần anh nên nghe rất rõ, cậu cảm thấy bị đả kích bởi âm thanh đó, quá sức đàn ông.

Nghe thấy khiến tim cậu phát run. Hôm nay lại là một ngày muốn có được âm thanh của Giang Tri Tụng. Quý Diễn tự hỏi không biết y học tiên tiến như bây giờ liệu có thể cấy ghép thanh quản của Giang Tri Tụng cho bản thân không?

Giang Tri Tụng tỉnh táo được một chút, từ từ ngồi dậy, đống chìa khóa trên chăn theo động tác của anh mà trượt dài rơi xuống thảm.  Quý Diễn cúi người nhặt lên ném lại lên chăn. Nhìn thấy Giang Tri Tụng chau mày Quý Diễn vỗ lên chăn rồi nói: “Anh ghét bỏ cái gì? Đây là giường của em” rồi hối thúc Giang Tri Tụng chọn một cái nhưng anh không chọn, xe anh tặng là quà ra mắt.

Quý Diễn hừ một tiếng: “Giang Tri Tụng, anh như vậy không thú vị tí nào.”

Giang Tri Tụng nhìn thấy được Quý Diễn thật sự đang không được vui, bỏ qua mấy cái rơi trên sàn rồi tùy tiện chọn đại một chiếc.  Quý Diễn gom đống chìa khóa còn lại cất lại vào ngăn kéo, liếc mắt nhìn Giang Tri Tụng rồi xoay người đi xuống lầu.

Cậu vừa đi vừa hồi tưởng lại hình ảnh phong phú lúc nãy, Giang Tri Tụng mặc áo ngủ của cậu có vẻ hơi chật một chút, vừa di chuyển nhẹ lộ ra đường nét cơ thể, hoàn mỹ như người mẫu nam trên những tờ tạp chí thời trang. Quý Diễn kéo áo sờ cơ bụng gầy gò của bản thân sau đó liền nhanh chóng kéo xuống. Cậu cảm thấy buồn bực, Giang Tri Tụng bận như thế mà vẫn có thời gian luyện tập.

Quý Diễn hôm này dậy khá sớm, ba của cậu vẫn chưa dậy, còn mẹ đang ôm Quý Hủy đi dạo dưới vườn, dì giúp việc đang làm đồ ăn sáng ở bếp.

Quý Diễn vòng vào bếp thấy dì đang nhào bột mì, hỏi: “Dì Trương, sáng nay nhà mình ăn mì hả?”

Dì Trương là một người phụ nữa trung niên mập mạp, đã làm giúp việc ở nhà họ Quý gần 10 năm nay, gần như là nhìn Quý Diễn và Giang Tri Tụng lớn lên.

“Mấy món cho con vẫn là theo thực đơn dinh dưỡng, cũng sắp xong rồi.” Dì Trương cười híp mắt nói tiếp “Mẹ con nói với dì Tri Tụng về rồi, nói dì nấu mì hải sản cho nó.” Giang Tri Tụng rất thích ăn mì, mì dương xuân, mì tương đen, mì trộn hành…

Thích nhất chính là món mì hải sản tuyệt đỉnh của dì Trương. Vừa bỏ tôm vào dì Trương vừa nói thêm: “Mì hải sản không khó làm, chỉ cần kiên nhẫn thôi.”

Quý Diễn dựa vào bồn rửa tay với tay lấy một trái mơ trong rổ trái cây lên tiếng, giọng hơi ghen tỵ: “Anh ấy đúng là con cưng của mọi người mà.”

Dì Trương xử lý xong chỗ tôm, quay sang rửa đống nghêu sò, cười hỏi: “Con cũng muốn ăn mì hải sản mà phải không?”

Cũng không chờ Quý Diễn trả lời, dì Trương lại nói tiếp: “Ngoài tôm, nghêu, sò dì còn chuẩn bị thêm sò điệp và cá đù vàng.”

Quý Diễn vốn không định ăn sáng mà nghe dì Trương nói vậy trong đầu cậu lập tức hiện ra hình ảnh tô mì ngon lành.

Nước súp đậm đà kèm với sợi mì đầy đặn, mặt trên còn có màu vàng nhạt của sò điệp, đỏ tươi của tôm và xanh biếc của rau, còn có nghêu và cá. Nghĩ đến đấy Quý Diễn cũng hơi thòm thèm, liền nói dì Trương làm thêm cho cậu một tô.

Dì Trương liền cười đồng ý, Quý Diễn phun hạt mơ bay vào thùng rác, lại vươn tay lấy thêm một trái vải, bóc vỏ ném luôn vào thùng rác rồi xoay người đi.

Quý Diễn đi loanh quanh ở phòng khách, rồi đi vòng ra vườn.

Biệt thự cả nhà cậu ở cũng không phải to lắm, khoảng 600 mét vuông, có một vườn nhỏ và bể bơi, còn có một cái sân phơi, vừa đi ra khỏi của lớn  về phía bên trái có thể thấy một góc của vườn. Quý Diễn đi xuyên qua giàn nho, nhìn thấy Quý Huỷ đang vui vẻ chạy trong vườn liền đi qua bế nó lên, nói với mẹ: “Nó điên như vậy mẹ còn cho nó mặc váy xòe.”

“Ba con mua cho nó đó.” Thẩm Trữ Ngọc nhìn về phía sau, không thấy Giang Tri Tục đâu liền hỏi.

“Anh ấy mới ngủ dậy.” Quý Diễn tùy tiện đáp.

Thẩm Ninh Ngọc hỏi tiếp: “Hai đứa làm hòa rồi hả?”

Quý Diễn không trả lời, Thẩm Trữ Ngọc đang định tiếp tục hỏi về chuyện của cậu và Giang Tri Tụng nên cậu liền đổi chủ đề khác

“Để con đi xem bữa sáng xong chưa, con đói chết đi được.” nói xong liền bế Quý Huỷ bỏ đi.

Vừa đến phòng khách thì nghe giọng của Giang Tri Tụng và ba cậu đang nói chuyện công việc, Giang Tri Tụng nói: “Chuỗi cung ứng và chuỗi đầu tư đều không có vấn đề gì. Laser phi cơ học và  thấu kính thị lực…” Quý Diễn lại nghe ba cậu nói tiếp: “Có thể ép, ép thêm khoảng 8%, nhất định phải đạt đến mức giới hạn.”

Quý Diễn nhìn hai người nói chuyện rất hăng say không xen vào được, liền giả vờ hắng giọng.

Quý Túc Phong nhìn qua, đột nhiên cười tươi vui vẻ, nhẹ nhàng hỏi: “Con yêu, hôm nay sao dậy sớm vậy?”

Quý Diễn cảm thấy rất ngại, thường ngày ba cậu đều gọi cậu là thằng nhóc con, tức giận lên có khi còn gọi là nhãi ranh, tự dưng nghe ông gọi đổi cách xưng hô thế này lại còn cảm thấy cảm động.

“Thật ra bình thường con đều…” Quý Diễn chưa nói xong liền thấy Quý Túc Phong dang tay nói: “Tiểu công chúa của ba, đến đây ba ôm cái nào.”

Quý Diễn cúi đầu, nhìn thấy trong lòng mình là một cô công chúa nhỏ mặc váy phồng.

À, cậu quên mất nhà cậu còn một đứa thứ hai.

Quý Túc Phòng vui vẻ bế Quý Hủy ra chơi đồ chơi, tự dưng không khí xung quanh có chút trì trệ, Quý Diễn tự nhiên hơi hoảng, ngồi cách Giang Tri Tụng khoảng một mét.

Giang Tri Tụng đứng lên ngồi sát bên cạnh Quý Diễn, nhìn cậu một lúc, rồi đi xuống bếp lấy một ly nước, nói: “A Diễn, mặt em đỏ quá, uống một chút nước đi.”

Ngữ khí của Giang Trị Tụng rất ôn nhu nhưng dưới mắt Quý Diễn là một sự mỉa mai rõ rệt, Quý Diễn tức giận: “Anh im miệng đi”

Giang Tri Tụng đặt ly nước lên bàn, ánh mắt cười cười, hỏ: “Trước giờ chú Quý chưa bao giờ gọi em là con yêu hả?”

Giang Tri Tụng cố tình nhấn mạnh hai chữ  “con yêu”.

Quý Diễn cảm thấy cực kì xấu hổ liền đẩy Giang Tri Tụng ra xa, anh bị đẩy té về phía sau liền kéo theo Quý Diễn nằm đè lên người anh.

Cậu liền lấy tay che miêng Giang Tri Tụng.

Anh vừa định di chuyển thì Quý Diễn liền dùng chân giữ anh lại, đồng thời hung dữ dùng tay bóp cổ anh uy hiếp: “Anh còn nói nữa là em đập anh đó.”

“Không nói nữa.” Giang Tri Tụng ôm lấy eo Quý Diễn, cười nhẹ. Tiếng cười thổi nhẹ vào lòng bàn tay Quý Diễn, hơi nóng khiến cậu cảm thấy có chút ngứa ngáy.

Quý Diễn liền đưa tay lên trên che mũi Giang Tri Tụng, muốn bóp mũi cho anh chết ngạt.

Lúc này dì Trương bưng tô mì hải sản ra, thấy cảnh này liền nói: “Hai đứa làm gì vậy?”

Quý Diễn bò ra khỏi người Giang Tri Tụng, chỉnh lại quần áo trên người, bực mình nói: “Giết người diệt khẩu.”

Giang Tri Tụng liền bỏ tay ra khỏi eo cậu đứng dậy chào một tiếng: “Dì Trương”

“Hai đứa đừng giỡn nữa, qua đây ăn mì đi.” Dì Trương nói.

Bưng đến trước mặt Quý Diễn và Giang Tri Tụng mỗi người một tô mì hải sản.

Quý Túc Phong tiếp tục tán gẫu với Giang Tri Tụng, trong lúc vui vẻ còn gọi anh là nhóc Tụng.

Giang Tri Tụng có chút bất đắc dĩ nói: “Chú à, cháu lớn rồi đừng gọi cháu như vậy.”

Quý Diễn như bắt được cơ hội, khiêu khích nói: “Nhóc Tụng kia, lấy dùm em ly sữa đi.”

Giang Tri Tụng đưa cậu ly sữa, vừa đùa vừa nói: “Quý Hủy còn gọi anh là anh Tri Tụng, sao em không gọi anh như vậy.”

Quý Diễn thấy mình khiêu khích không thành còn bị làm khó.

“Gọi rồi mà.” Thẩm Trữ Ngọc vừa cho Quý Hủy ăn cháo bí đỏ vừa nói.

“Quý Diễn lúc nhỏ làm sai, bắt cháu chịu tội cho nó, bám lấy cháu gọi là anh còn gì.”

Tất nhiên là Giang Tri Tụng nhớ rất rõ, chỉ là học hết cấp một thì Quý Diễn cũng không gọi mình là anh nữa.

Quý Diễn thiếu chút nữa là bị nghẹn mì, liền đập đũa xuống: “Giang Tri Tụng, lúc ăn cơm đừng có nói chuyện.”

Nhà họ Quý làm gì mà nhiều quy tắc vậy, lúc ăn cơm thích nói chuyện gì thì nói, thấy Quý Diễn đập đũa ba Quý liền nhớ ra một chuyện.

Quý Túc Phong liền nghiêm túc hỏi Quý Diễn: “Hôm qua con ở quán bar đánh người đó, là cháu trai của một người bạn ba. Con đánh nó nằm viện, gãy xương, nó chọc gì con mà con đánh nó ghê vậy?”

Quý Diễn theo bản năng nhìn Giang Tri Tùng vội vàng phủ nhận: “Ba đừng nói bậy, con không đánh người.”

Nhìn vẻ mặt Quý Túc Phong có vẻ chưa tin tưởng cậu liền rầm rì: “Con chỉ đụng nhẹ vào chân cậu ta.”

Quý Túc Phong ép cậu nói ra lí do.

Quý Diễn liền lẩm bẩm tên gay chết tiệt.

Giang Tri Tụng đang bóc vỏ trứng gà, động tác liền chầm lại.

Thẩm Trữ Ngọc nghe được, chau mày hỏi: “Con bị quấy rối hả?”

“Không, chỉ là nhìn thấy ngứa mắt.” Quý Diễn phủ nhận 1 lần nữa.

Quý Túc Phong thể hiển vẻ mặt không đồng tình, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nhóc con, suy nghĩ này của con có phải lạc hậu quá rồi không. Khuynh hướng đồng tính đâu phải là bệnh, bất kể là động vật hay con người đều tồn tại như vậy, con có thể không tán đồng, nhưng không được kỳ thị.”

“Ba đã trả tiền thuốc men và tiền bồi thường cho con, nếu con không muốn xin lỗi thì thôi, nhưng sau này không được như thế”

Quý Túc Phong dạy dỗ còn mình xong lại quay sang Giang Tri Tụng nói: “hóc Tụng, cháu cũng thế.”

“Cháu không kỳ thị ạ.” Giang Tri Tụng rũ mắt đáp, trứng gà được bóc vỏ cực kì sạch sẽ.

Anh tiện tay bỏ quả trứng mới bóc sạch vào đĩa trước mặt Quý Diễn. Cậu không thích ăn lỏng đỏ trứng, anh liền tách lòng đỏ trứng bỏ vào đĩa của mình, chỉ đưa cậu phần lòng trắng trứng.

Quý Diễn dùng đũa chọt chọt lòng trắng trứng, chống đối gay gắt với Giang Tri Tụng: “Em vẫn kì thị.”

Sau đó vội vàng hỏi Quý Túc Phong: “Ba cởi mở như vậy, không sợ mai mốt con dắt về nhà một anh con dâu cho ba hả?”

Quý Túc Phong suy nghĩ về khả năng xảy ra tình huống này, xác xuất gần như là âm, giả vờ rộng lượng nói: “Ba thì vẫn hy vọng có cháu bế nhưng nếu con tình nguyện ba cũng không phản đối.”

Nghe Quý Túc Phong nói vậy, Giang Tri Tụng cảm thấy khá bất ngờ, cúi đầu cười, thật lòng ca ngợi ông.

“Chú là người cởi mở nhất mà cháu từng gặp đó, thực sự rất sáng suốt.”

Quý Túc Phong khiêm tốn xua tay: “Nào có, chỉ là mức độ chấp nhận cao hơn người bỉnh thường một tí.”

Quý Diễn rất muốn trợn mắt.

Cởi mở cái rắm, rõ ràng là nói hớ thì có.



Giang Tri Tụng: Cháu tin thiệt đó nha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK