Một thoáng sau có tiếng người vang lên :
- Nơi đây yên tĩnh lắm rồi, chúng ta chẳng sợ ai đến quấy nhiễu, mình có thể nói chuyện mà chẳng sợ ai rình nghe...
Giọng nói rất quen thuộc, phảng phất giọng nói của người rất thân với chàng.
Nhưng người phát ra giọng nói đó là ai?
Chàng đã đoán ra chưa?...
Chàng muốn nhìn tận mặt, song đất phủ đầy mặt che khuất tầm mắt của chàng...
Mà dù không có lớp đất che, chàng cũng chẳng làm sao nhìn được từ dưới lỗ huyệt khá sâu, người nào đó còn cách lỗ huyệt xa xa, chàng thì không ngóc đầu lên nổi để nhìn qua mép huyệt.
Câu nói của người đó, chứng tỏ là bên trên huyệt có ít nhất hai người.
Nhìn không được, Phương Bửu Ngọc lắng tai nghe.
Người kia đáp :
- Đã có điều bí mật, muốn thương lượng với ta tại sao ngươi không đàng hoàng tìm ta, thẳng thắn công khai bàn luận, lại hẹn ta đến chốn này, còn bao đầu bao mặt giấu chân tướng, thật ta chẳng hiểu nổi!
Giọng nói sau cùng có vẻ cao ngạo, Phương Bửu Ngọc nhận ra người vừa nói, đó là Lãnh Băng Ngư.
Người trước cười nhẹ :
- Giá như ngươi tin được ta thì cần chi biết mặt biết mày ta? Còn như ngươi chẳng tin ta thì biết mà làm gì?
Lãnh Băng Ngư trầm ngâm một lúc :
- Được rồi! Ta chờ nghe ngươi nói cái việc toan thương lượng với ta. Nói đi!
Người trước không vội thốt, đảo mắt nhìn quanh khu rừng hoa, xem có đúng là nơi đây hoàn toàn yên tĩnh hay không.
Thái độ của người đó, chứng tỏ sự việc sắp thương lượng giữa họ phải là quan trọng lắm.
Đã biết nơi đây vắng người, vậy mà trước khi vào đề, còn quan sát kỹ, quả thật con người đó thận trọng phi thường...
Nhưng cứ quan sát kỹ đi, cứ dè dặt kỹ đi, chắc chắn là trên mặt đất chẳng có một ai rình nghe lọt câu chuyện bí mật, sắp được đem ra thương lượng. Người đó nằm mộng cũng chẳng tưởng nổi dưới lòng đất lạnh, có một kẻ đang chú ý lắng nghe...
Và trên đời này, đừng ai tưởng là có một điều bí mật nào hoàn toàn.
Gió đêm quét qua thổi bay là áo của người đó nghe phần phật, tiếng áo bay vọng đến tai Phương Bửu Ngọc, nhưng qua một lúc lâu người đó chưa cất tiếng...
Phương Bửu Ngọc bình tĩnh chờ.
Cuối cùng người đó cũng phải thốt.
Đầu tiên là một câu hỏi :
- Trong kỳ đại hội sắp tới tại Thái Sơn, người nào thắng trận sau cùng, sẽ là Minh chủ võ lâm, dù chẳng ai suy tôn nhưng người chiến thắng đương nhiên sẽ là Minh chủ. Các hạ có nghĩ đến điều đó chăng?...
Đã đến lúc họ vào chuyện, giọng khách sáo họ trở lại xưng hô với nhau lễ độ hơn trước.
Lãnh Băng Ngư cười lạnh :
- Tại hạ biết chứ? Tại hạ có nghĩ như vậy. Tuy nhiên nếu tại hạ đoán không lầm ý tứ của các hạ thì các hạ đã cầm như tại hạ phải bước lên ngôi vị đó? Các hạ đã nói lên ý tứ đó để làm gì?
Cả hai người, mỗi người hỏi nhau một câu, họ dùng câu hỏi để đáp lại câu hỏi, thành ra ai cũng hỏi mà chưa thật sự đáp nhau minh bạch.
Đó là cái thuật dò đường.
Người kia hỏi lại :
- Tự nhiên phải có một chỗ dùng nào đó tại hạ mới đề cập đến vấn đề. Tại hạ xin hỏi các hạ câu này, tại đại hội Thái Sơn, ngoài Phương Bửu Ngọc và bảy vị đại đệ tử ra, các hạ có cố kỵ ai khác chăng?
Lãnh Băng Ngư cười lạnh :
- Bỏ qua bảy vị đại đệ tử đi, họ chẳng phải là đối thủ của tại hạ....
Y dừng lại một chút đoạn tiếp :
- Trừ hắn ra, tại hạ chưa từng biết ngán một ai khác?
Người kia cười nhẹ :
- Giả như tại hạ ngăn chận tất cả mọi người đến Thái Sơn dự đại hội thì có phải là ngôi vị Minh chủ võ lâm về các hạ chăng?
Phương Bửu Ngọc giật mình, thầm nghĩ :
- Ai thế? Ai có cái lực lượng ngăn chận được mọi người đến Thái Sơn tranh tài đoạt vị? Ai ngăn chận được ta và bảy vị thúc bá của ta?
Giọng nói đó, nghe rất quen thuộc, nhưng chàng đã nhận ra từ lúc đầu, song chàng không thể nhớ ra người đó là ai. Chàng thường cho rằng ký ức của chàng vô song, và nhĩ lực của chàng cũng rất nhạy, vô luận là ai, có đối thoại qua với chàng một lần, là vĩnh viễn chàng nhớ cái giọng của người đó, dù cách nhau bao nhiêu lâu. Nhưng bây giờ thì chàng đành chịu. Tại sao chàng không nhớ ra?
Không thể là ký ức của chàng lu mờ. Hẳn phải, có nguyên nhân nào mới được, và cái nguyên nhân đó hẳn phải kỳ quái phi thường.
Song cái nguyên nhân đó như thế nào?
Chàng cố vận dụng khối óc lối thông minh, cố tìm điểm sáng nhỏ trong đạo lý của sự tình.
Song chàng phải chào thua...
Chàng lắng tai nghe tiếp.
Lãnh Băng Ngư thở mạnh một chút, hơi thở có phần dồn dập hơn trước. Điều đó chứng tỏ y đang xúc động mạnh.
Một lúc lâu, y trầm giọng hỏi :
- Tại hạ với các hạ chẳng phải là người quen biết, bất quá gặp nhau như bình thủy tương phùng, rồi ra, bèo trôi đi mặc cho dòng nước chảy, vì sao các hạ có lòng tiếp trợ tại hạ như thế? Các hạ có mưu đồ chi chăng?
Người kia lại cười một tiếng :
- Nếu không có tại hạ trợ giúp, thì các hạ không mảy may hy vọng bước lên ngôi vị Minh chủ võ lâm. Chắc các hạ cũng hiểu như vậy rồi. Và một khi ngồi trên ngôi vị đó, hẳn các hạ không thể quên ơn người đã giúp các hạ thành danh. Chính cái ơn đó, tại hạ mưu đồ, nên tại hạ không muốn tranh giành ngôi vị Minh chủ võ lâm. Các hạ thấy đó hiệp nhau, chúng ta có lợi đồng đều, mà phân nhau cả hai đều bị thiệt...
Lãnh Băng Ngư hỏi :
- Ơn đành rằng tại hạ ghi nhớ, song các hạ muốn tại hạ phải làm sao để trả ơn?
Y xúc động hơn trước, giọng nói của y run run, dù nằm nơi lòng đất, Phương Bửu Ngọc cũng nhận ra rõ ràng.
Là con người dấn thân trong kiếp sống giang hồ, có ai chê ngôi vị Minh chủ võ lâm?
Kẻ điên, còn muốn làm vua thiên hạ, huống gì một con người sáng suốt.
Lãnh Băng Ngư xúc động trước viễn ảnh huy hoàng, kể ra cũng chẳng phải là một sự lạ.
Người kia từ từ tiếp :
- Chỉ cần các hạ làm tờ thỏa ước với tại hạ. Tờ thỏa ước chấp nhận sự đồng minh giữa nhau, các hạ xem tại hạ như một huynh trưởng, suốt đời chẳng phản nghịch thỏa ước, hay nói một cách khác suốt đời phải tuân hành ý chí của huynh trưởng. Nếu các hạ bằng lòng thì ngay từ bây giờ các hạ nên chuẩn bị phong cách sao cho xứng đáng là một Minh chủ. Các hạ có thể làm việc đó mà chẳng hề sợ thất vọng.
Lãnh Băng Ngư càng thở mạnh, hơi thở càng dồn dập.
Thật ra, thì y chẳng thích chịu sự sai khiến của bất kỳ ai, nhưng cái ngôi vị độc tôn kia hấp dẫn vô cùng, ngôi vị càng cao thì sự dụ hoặc của người kia càng có công hiệu.
Y trầm ngâm một lúc lâu sau cùng hỏi :
- Các hạ quả quyết quá! Tại hạ làm sao tin là chắc?
Người kia mỉm cười :
- Các hạ sẽ thấy cái điều cần thấy, thấy rồi các hạ phải tin!
Vừa lúc đó, có tiếng chân người vang lên xa xa, người nào đó đang đi về phía nầy.
Người kia quát khẽ :
- Nấp mau!
Tiếng y phục vang lên rồi tắt lịm.
Lãnh Băng Ngư và người kia đi rồi người sau lại đến. Có ít nhất cũng hai người.
Ai nữa đấy? Một người hỏi :
- Sư huynh nói, đi tìm Phương Bửu Ngọc trách mắng hắn, sao lại đưa tiểu đệ đến đây?
Người kia đáp :
- Sư huynh muốn hỏi sư đệ trước!
Hai người đó, Phương Bửu Ngọc đã nhận ra ngay qua giọng nói của họ. Họ là Dương Bất Nộ và Ngụy Bất Tham, có lẽ Ngụy Bất Tham vừa trở về đây.
Dương Bất Nộ lại hỏi :
- Sư huynh muốn nói gì?
Ngụy Bất Tham trầm giọng :
- Tại sao sư đệ phẫn hận Phương Bửu Ngọc?
Nhận ra được họ rồi, Phương Bửu Ngọc vô cùng kinh hãi.
Chàng kinh hãi không phải vì cả hai có thể phát hiện ra chàng mà kinh hãi vì Lãnh Băng Ngư và người kia đang ẩn nấp đâu đó.
Nếu hai người đó trở lại thì rất nguy cho Ngụy Bất Tham và Dương Bất Nộ.
Dương Bất Nộ thì còn đang mang bịnh, người còn suy nhược, Ngụy Bất Tham dù có công lực cao cường đến đâu cũng khó tránh ám toán.
Cả hai chết tại đây thì còn ai giao đấu với Lãnh Băng Ngư trên đỉnh Thái Sơn vào ngày đại hội?
Cả hai chết, là đúng với ý định của người nào đó đang dụ dẫn Lãnh Băng Ngư bằng miếng mồi chung đỉnh, bằng một hư vị còn mơ hồ.
Chung đỉnh, bởi một Minh chủ võ lâm sẽ hưởng thọ vô cùng đến nơi nào trên khắp đất nước mà chẳng có người nghinh đón, hiến dâng?
Hư vị, vì Minh chủ chưa hẳn có một quyền uy tuyệt đối, giả như ai thích tuân lệnh thì tuân, ai không thích thì thôi. Nếu vì cái sự bị người đời bất phục, mà sanh ra ác chiến, máu đổ thịt rơi, thì lại càng bị chê trách.
Ngoài ra Minh chủ chẳng bao giờ dám mưu lợi riêng cho mình, suốt đời chỉ bôn Nam tẩu Bắc lo việc thiên hạ.
Dù hưởng thọ phần nào, cái hưởng thọ đó bất quá chỉ an ủi Minh chủ trong những cơn chán nản, vì nhận thức được chỗ phù phiếm, hư không của chức vị.
Còn mơ hồ là điều hiển nhiên, bởi ngày đại hội chưa đến, vả lại đã chắc gì trong thiên hạ võ lâm ngoài Phương Bửu Ngọc và bảy vị đệ tử ra, chẳng còn một tay tài tuấn nào có thể đối thủ với Lãnh Băng Ngư sao?
Phương Bửu Ngọc vô cùng lo sợ cho hai vị thúc thúc, chàng muốn kêu to cho hai người nghe để họ đề cao cảnh giác, song trên chàng là một lớp đất dày, phủ kín, tiếng kêu của chàng liệu có thoát lọt lớp đất ấy chăng?
Bên trên mặt đất Dương Bất Nộ cao giọng đầy căm hờn :
- Hành vi của Bửu Nhi trong mấy lúc gần đây đáng được chúng ta căm hận, không ai tưởng tượng nổi hắn xuống quá thấp. Đừng nói chi đến việc xa xôi, hãy nói đến cuộc chiến vừa rồi giữa tiểu đệ và Lãnh Băng Ngư, hắn có mặt trong Khoái Tụ viên từ lâu chứ, thế mà hắn vẫn lẩn tránh tiểu đệ. Hắn điềm nhiễn ẩn nấp đâu đó xem cuộc đấu. Mãi đến lúc tiểu đệ lâm nguy, hắn mới chịu xuất hiện. Tại sao hắn làm như vậy? Hắn muốn cho tiểu đệ mất mặt với người đời à? Việc này tiểu đệ phải hỏi cho ra lẽ chứ không thì cứ ấm ức mãi.
Ngụy Bất Tham hỏi :
- Đã muốn hỏi sao sư đệ không hỏi ngay sau khi cuộc đấu kết thúc, mà còn đợi đến bây giờ? Bây giờ thì biết hắn ở đâu mà tìm?
Dương Bất Nộ trầm giọng :
- Hắn xuất thủ thắng cuộc rồi chẳng hề nhìn tiểu đệ đến nửa mắt, nói chi hắn đến gặp tiểu đệ? Đành ràng trong lúc đó thiên hạ quần hùng bao vây ngăn trở phần nào hắn đến gặp tiểu đệ, song hắn chẳng thể vẹt thiên hạ cho có lối mà đi sao? Thật tiểu đệ càng nghĩ càng sôi giận.
Ngụy Bất Tham lại hỏi :
- Bây giờ sư đệ tính sao?
Dương Bất Nộ đáp :
- Sư huynh đã trở về đây rồi, cứ tìm hắn mà hỏi, hỏi hắn tại sao hắn đối xử với tiểu đệ như vậy? Hỏi hắn xem, trong mấy hôm gần đây hắn ở đâu, hắn làm gì? Hắn còn đùa đến bao giờ mời trở thành con người nghiêm chỉnh?
Ngụy Bất Tham trầm ngâm một lúc đoạn từ từ thốt :
- Điều bí mật trong sự tình, vĩnh viễn sư đệ không thể hiểu nổi...
Dương Bất Nộ hừ một tràng :
- Tại sao vĩnh viễn tiểu đệ không được biết?
Ngụy Bất Tham thở dài :
- Chỉ vì...
Đột nhiên y đưa tay chỉ bên trên đầu vai Dương Bất Nộ hét :
- Ai?
Dương Bất Nộ giật mình, quay người lại chẳng thấy bóng ma nào cả. Y lấy làm lạ lẩm bẩm :
- Nào có gì đâu...
Ngờ đâu, Ngụy Bất Tham bất thình lình vung tay đánh liên tiếp vào lưng của Dương Bất Nộ.
Tiếng bịch bịch vang lên liên hồi, hòa lẫn với tiếng rú oai oái của Dương Bất Nộ.
Máu tươi từ miệng vọt ra, y bị tung bổng lên không.
Phái Không Động chuyên dùng âm nhu mà Ngụy Bất Tham lại sử dụng toàn những chiêu hàm sức khí lực dương cương, bắn Dương Bất Nộ bay ra xa ngoài mấy trượng.
Dương Bất Nộ lộn người lên không mấy vòng mới rơi xuống đất...
Đương nhiên y chẳng còn đứng dậy nổi.
Phương Bửu Ngọc nằm mộng cũng chẳng tưởng tượng một sự tình như vậy được.
Bởi không tưởng tượng nổi, chàng hoài nghi, nghi đến cả tai mình.
Có thể chàng nghe lầm chăng? Tuy mắt không thấy chứ tai vẫn còn nghe được, chàng nghe chẳng sót một tiếng. chàng hiểu rõ những gì đã xảy ra trên mặt đất...
Có việc như vậy được chăng?
Nhiều ý niệm tương phản nổi lên trong đầu óc chàng, sợ hãi lo lắng khẩn cấp bi thương, phẫn hận những ý niệm đó giao chuyển đối chọi, tạo thành một cơn bão đảo lộn tâm tư chàng.
Chàng đâu ngờ Ngụy Bất Tham táng tận lương tâm đến độ đó? Sao y nỡ hạ độc thủ với người đồng môn chí thân, thân còn hơn thủ túc?
Tại sao Ngụy Bất Tham lại làm thế? Y nuôi tham vọng gì? Y sợ Dương Bất Nộ đoạt lấy điều y ước vọng?
Ngụy Bất Tham từ từ bước tới cạnh thi thể của Dương Bất Nộ.
Dương Bất Nộ trợn trừng đôi mất, hai hàm răng cắn chặt lại hai bên khóe miệng máu hồng rỉ dài.
Nếu nhìn kỹ một chút hẳn thấy nơi khóe mắt có long lanh hạt lệ.
Y nằm đó, dưới ánh trăng huyền ảo, trông thê thảm vô cùng.
Máu rỉ nơi miệng, máu tượng trưng cho những gì thê thảm nhất.
Máu đó nói lên niềm cừu hận vô biên của Dương Bất Nộ, cừu hận không nơi phái tiết theo máu chảy ra ngoài, cho vơi đi niềm bi ai của con người sắp chết đến nơi mà chỉ ôm theo tay một trời thất vọng về sâu lòng đất lạnh.
Mấy hạt lệ kia cũng cuốn theo những kỷ niệm xa xăm của tình đồng môn trước kia và sự đồng lao cộng khổ gần đây...
Máu phải trào ra, lệ phải ứa ra, để tâm tư còn trong sạch, cái tâm tư không bao giờ nên vấy bẩn hoài niệm thủ túc tương tàn.
Nhưng đôi mắt không nhắm lại được!
Đôi mắt mở to kia, biểu hiện sự thắc mắc, khi nào thắc mắc chưa được giải tỏa thì đôi mắt vẫn còn mở mãi.
Thắc mắc về nguyên nhân của cuộc thủ túc tương tàn.
Nhìn thi thể của Dương Bất Nộ, gương mặt hiện lộ vẻ quái dị, nửa như hung hãn, nửa như khổ sở, bất giác Ngụy Bất Tham rùng mình, không dám nhìn lâu gương mặt đó.
Y lẩm bẩm :
- Dương thất đệ? Đừng trách ngu huynh! Bởi vạn bất đắc dĩ chứ nào phải ngu huynh cố tình? Giả như thất đệ cho rằng con đường về âm cảnh rất tịch mịch thì ngu huynh lập tức tìm cho thất đệ một bạn đồng hành.
Câu nói thoạt đầu có lộ niềm hối hận, đến đoạn cuối thì biểu hiện rõ sự mỉa mai, nghe sao tàn nhẫn quá. Câu nói đó không nói được với kẻ thù chứ đừng nói là với bạn đồng môn và chính mình táng tận lương tâm hạ sát bạn đồng môn đó.
Phương Bửu Ngọc chưa hề rung động trước bất cứ sự việc nào. Bây giờ chàng cảm thấy toàn thân như có luồng điện lạnh chuyền vào, điện lạnh giật từng cơn, từng cơn.
Chàng thầm nghĩ :
- Tìm một bạn đồng hành cho thất thúc? Y còn muốn giết ai nữa đây? Người nào đó có ở trong tầm tay y hiện giờ chăng?
Ngụy Bất Tham cúi mình xuống nắm bàn tay giá lạnh của Dương Bất Nộ, dùng ngón tay của Dương Bất Nộ làm bút, vẽ lên mấy chữ trên mặt đất :
“Phương Bửu Ngọc!.... Phương Bửu Ngọc!.... Lần này cũng do ngươi gây thảm!”
Bỗng, từ trong bóng tối có người thốt vọng ra :
- Ngụy Bất Tham! Người làm được một việc khá đấy!
Giọng nói đó chính là của người quái khách đã thảo luận qua cuộc đại hội Thái Sơn với Lãnh Băng Ngư.
Ngụy Bất Tham cười nhẹ :
- Việc nhỏ mọn, không có đáng lưu ý đâu?
Người quái khách tiếp :
- Cứ như vậy mà làm, làm mãi như vậy đi Ngụy Bất Tham! Rồi cái mộng của ngươi sẽ thành sự thật. Những gì hôm nay ngươi ước vọng thì ngày mai, ngày kia sẽ nằm gọn trong tay ngươi. Ngươi sẽ là một đại phú ông trên thế gian này, ngươi sẽ hưởng vô cùng hạnh phúc!
Ngụy Bất Tham cười lên :
- Tại hạ dám bảo đảm với các hạ, bao nhiêu nhân mạng đó, sẽ bị tiêu diệt trong bàn tay Ngụy Bất Tham này!
Người quái khách gật gù :
- Tốt! Tốt lắm! Ngụy Bất Tham! Ngươi cứ làm đi?
* * * * *
Phương Bửu Ngọc không còn bị điện lạnh giật. Mà lần này chàng tưởng chừng mình đang rơi vào biển băng giá.
Không rõ đã từ lúc nào, khi quái khách buông đứt câu nói với Ngụy Bất Tham, Phương Bửu Ngọc cảm thấy mồ hôi đẫm ướt mình, lan sang lớp đất quanh chàng.
Bây giờ chàng đã rõ rệt lắm rồi. Ngụy Bất Tham cấu kết với người quái khách kia.
Và quái khách đó là nhân vật thuộc Ngũ Hành ma cung.
Y dùng tài lợi, danh vọng làm mồi câu nhử Ngụy Bất Tham. Họ Ngụy tuy có cái tên Bất Tham, song lại động lòng tham, họ Ngụy đã hứa với y sẽ tiêu diệt dần dần các đại đệ tử đồng môn, và y hứa hẹn sẽ làm thỏa mãn ước vọng của họ Ngụy.
Ác độc hơn, Ngụy Bất Tham qua một lần thi hành xong công tác, lại đổ cho chàng. Người trong các đại môn phái đương nhiên phải thù hận chàng, họ sục tìm chàng khắp mọi nơi trên sông hồ. Chàng sẽ không còn một chỗ đứng nào giữa dòng đời cả.
Phương Bửu Ngọc hãi hùng khi nghĩ đến cơ mưu thâm độc của quái khách, càng hãi hùng chàng càng căm hận.
Rồi chàng mỉm cười thầm nghĩ :
- May mắn cho ta! Vạn lão bà chôn sống ta kể ra cũng tàn nhẫn thật, song nếu bà không chôn sống ta như thế này thì có thể là ta đã bị Ngụy Bất Tham hạ sát rồi. Trong cái rủi, có cái may, trong sự tàn nhẫn, có ân đức trọng! Vạn lão bà! Phương Bửu Ngọc này tạ ơn đức của bà!
Chàng lại nghĩ tiếp :
- Ngoài ra, ta còn được nghe sự bí mật của họ. Nếu ta còn may mắn sống sót, thì nhất định cơ mưu của họ sẽ bị ta khám phá. Trừ ta ra, trên đời nầy chẳng còn ai biết được mưu đồ của họ. Trừ ta ra, chẳng ai biết được Ngụy Bất Tham đã biến đổi cái tâm, từ thiện lương chuyển sang tham tàn. Nhưng ta có sống sót được chăng? Ta có thể chui khỏi lòng huyệt, lên trên mặt đất giành cái sống với đời chăng?
Có tiếng chân người từ trong bóng tối, người nào đó đang bước ra, chừng như đi về phía lỗ huyệt.
Phương Bửu Ngọc lắng tai nghe chừng như là hai người, chứ chẳng phải một.
Một giọng nói vang lên, giọng của người quái khách :
- Lãnh thiếu trang chủ đã thấy tận mắt sự tình vừa diễn tiến đó chứ? Thiếu trang chủ nghĩ như thế nào?
Lãnh Băng Ngư lẩm bẩm :
- Tại hạ.... tại hạ....
Thì ra cả hai đã trở lại. Lãnh lăng Ngư chưa hoàn hồn trước cảnh đã xảy ra. Do đó y chẳng biết đối đáp làm sao.
Người quái khách thần bí hỏi tiếp :
- Thiếu trang chủ đủ tin tại hạ chưa?
Lãnh Băng Ngư thở dài :
- Tin rồi!
Có tiếng rè rè nhẹ như vật gì cọ vào mảnh giấy.
Sau đó người quái khách cất tiếng :
- Đây có thể xem như ước pháp tam chương của chúng ta. Các hạ điền tên vào, ký tên là cuộc thương lượng giữa chúng ta cầm như thỏa hiệp. Bắt đầu từ phút giây này các hạ đặt chữ ký lên mảnh giấy, chúng ta trở thành những kẻ sống chết cùng có nhau, giàu sang chung hưởng, hoạn nạn chung lo. Chúng ta là bằng hữu chí thân.
Lãnh Băng Ngư ấp úng :
- Nhưng...
Người quái khách tiếp :
- Cơ hội ngàn năm một thuở các hạ ạ! Các hạ còn do dự được à?
Lãnh Băng Ngư cuối cùng phải động tâm.
Như vượt khó khăn sau hết, y cắn răng, thần kinh căng thẳng, bất thình, buông gọn :
- Được rồi! Y như ước pháp... Họa phúc cùng...
Y dừng lại đó, bởi có tiếng chân người vang lên xa xa...
Tiếng chân rầm rập, hòa trong tiếng nói ồn ào.
Như vậy là có rất nhiều người đến, chứ chẳng phải một hai người.
Dĩ nhiên Lãnh Băng Ngư và người quái khách bước vào bóng tối ẩn mặt.
Đám người đó đã đến nơi, do Ngụy Bất Tham dẫn đầu.
Đám người đó gồm Tề Tinh Thọ, Phan Tế Thành và hơn mười cao thủ võ lâm khác.
Tề Tinh Thọ trầm giọng hỏi :
- Tại sao Ngụy huynh lại biết Dương thất hiệp đi về phía này?
Ngụy Bất Tham đáp :
- Vừa rồi lão thất có gặp tại hạ, bảo rằng đưa Phương Bửu Ngọc tới đây giáo huấn hắn, hỏi hắn tại sao khinh thường bậc tôn trưởng. Hừ, lão thất có tánh nóng, còn Phương Bửu Ngọc thì... hắn còn nhỏ tuổi quá, hắn thành danh sớm, tránh sao khỏi kiêu căng? Dĩ nhiên hắn chẳng còn xem bọn tại hạ ra gì nữa. Tại hạ chỉ sợ song phương cãi vã với nhau không ai chịu nhường ai, thành ra có điều đáng tiếc. Do đó tại hạ thỉnh các vị đến đấy, nhờ các vị dàn giải, nếu có cuộc tranh biện quyết liệt giữa họ!
Tề Tinh Thọ mỉm cười :
- Gì thì chẳng dám nói chứ việc giảng hòa thì tại hạ thích làm nhất! Trong đời chẳng có gì vui sướng cho bằng mình tạo được hòa khí giữa hai kẻ đối đầu!
Phan Tế Thành cau mày :
- Nhưng chúng ta nào thấy bóng người nào đâu?
Ngụy Bất Tham thốt :
- Chúng ta cứ tìm quanh quẩn đây xem, hoặc giả họ ngồi khuất trong bóng tối...
Rồi y cất tiếng gọi to :
- Lão thất!.... Bửu Ngọc!....
Y cố ý gọi mấy lượt lượt sau cao giọng hơn lượt trước.
Chừng như đám người phân tán mỏng, mỗi người tìm một phía.
Bỗng có người kêu to :
- Nguy? Không xong rồi các vị ơi! Dương... Dương...
Đoạn cuối câu, người đó không dứt được, giọng nói của y run quá độ.
Nhưng quần hùng có cần gì nghe nói. Chỉ nội một tiếng kêu của người đó cũng đủ làm cho họ giật mình, và tất cả cùng đổ dồn về phía đó.
Thi thể Dương Bất Nộ phơi lộ trước mắt mọi người. Họ Dương đưa gương mặt quái đản ra, ẩn ước niềm căm hờn còn lởn vởn chung quanh.
Tề Tinh Thọ thét to :
- Thế này là nghĩa gì? Ai hạ thủ sát hại Dương thất hiệp? Còn Phương thiếu hiệp đi nơi nào?
Ngụy Bất Tham khóc rống lên, nhào xuống ôm xác Dương Bất Nộ.
Y gào thiên gào địa, bất cần nghe ai nói gì, như cái chết của Dương Bất Nộ làm sụp đổ tất cả mộng đời, xây dựng chung lúc họ họp nhau lên đường tìm sư phụ, nơi khu rừng của Kim Tổ Lâm.
Người đông dĩ nhiên có kẻ phát giác ra mấy chữ viết vội vàng trên mặt đất cạnh thi thể Dương Bất Nộ.
Một người kêu to :
- Có chữ gì đây?
Ai đó mang vật đánh lửa bên mình cùng bật lên cả.
Hơn sáu bảy mồi lửa cùng cháy một lượt, ánh sáng soi rọi rất rõ ràng.
Có kẻ lại kêu lên :
- Bửu! Có chữ Bửu! Dương thất hiệp trước khi tắt thở hơi cuối cùng ghi lại chữ đó! Bửu gì?...
Phan Tế Thành run giọng :
- Hay là Bửu...Phương thiếu hiệp?
Ngụy Bất Tham gào to :
- Bửu Ngọc! Phương Bửu Ngọc! Nhất định hắn đã hạ độc thủ. Nếu không thì làm sao Dương lão thất phải chết? Chỉ có đối với hắn lão thất mới không đề phòng thôi. Bởi không đề phòng nên phải thọ hại với hắn. Trên thế gian này có ai thừa công lực hạ sát nổi Dương Bất Nộ bằng một chưởng duy nhất?
Rồi y thét mắng, y kêu khổ, giá như lúc đó có Phương Bửu Ngọc hẳn y quật nát chàng như cám.
Quần hùng cũng mắng theo.
Họ cùng thét lên :
- Tàn độc! Tàn độc vô tưởng. Không ai ngờ Phương Bửu Ngọc táng tận lương tâm đến mức độ đó. Khốn nạn thật!
Ngụy Bất Tham ngẩng mặt nhòa lệ thảm, nhìn mọi người qua màn lệ rít lên :
- Các vị hãy tiếp tay với tại hạ từ diệt cho bằng được cái gã vô sỉ đó. Không thể để cho hắn thong dong tự tại trên thế gian nầy! Hắn còn sống ngày nào là võ lâm còn điếm nhục ngày đó!
Quần hào khẳng khái hét to :
- Phải Chúng ta đồng tâm hiệp lực trừ diệt gã ác đồ, nhất định là chúng ta phải tìm ra hắn, dù hắn có trốn trên đời, nấp dưới đất sâu.
Những mồi lửa rẽ ra, mỗi người đi về một phía, tiếng chân người cũng phận tán mỏng, điều đó chứng tỏ họ đang sục sạo quanh khu rừng hoa, họ quyết tìm chàng.
Phương Bửu Ngọc vừa tức uất vừa kinh hãi.
Chàng thừa hiểu nếu trong lúc này họ bắt gặp chàng thì chắc chắn là Ngụy Bất Tham trước hơn ai hết, xuống tay độc liền. Bởi chẳng còn dịp nào thuận tiện hơn dịp này cả. Bởi qua dịp này, là hy vọng hạ sát chàng rất mong manh.
Chết! Chàng còn thiết tha gì cho sự sống mà cho rằng chàng sợ chết? Nhưng chết mà để cho mọi người đang âm mưu hãm hại chàng kia, an nhiên hưởng sự thành tựu thì nghĩ ra cũng ức chứ? Chết như thế khi nào chàng lại chịu?
Vô luận làm sao chàng phải sống. Sống để phá hủy mọi mưu đồ của những ai có dã tâm tổn nhân lợi kỷ.
Ánh lửa chập chờn. Nơi nào cũng có ánh lửa, tiếng chân dập dồn vang lên. Những tiếng chân hầu như bất đoạn, người nầy đi qua, người khác lại đến. Người sau cho rằng người trước không quan sát kỹ, cần phải kiểm điểm lại từng tàn cây, từng cụm hoa.
Cũng có người dẫm chân lên nấm mộ hờ, họ đi trên thân thể chàng mà họ nào hay biết cái đích truy tầm đang ở dưới lòng đất sâu, ngay chân họ?
Phương Bửu Ngọc nằm bên dưới nấm mộ, lòng hồi hộp phi thường.
Tim chàng càng phút càng đập nhanh, tim càng đập, tai càng vang bùng bùng, như có cái trống đang khua dồn nơi vành tai.
Bỗng chàng nghe thân thể bừng nóng, chừng như có lửa bắt cháy đâu đây rất gần.
Lạnh cũng khó chịu, mà nóng cũng khó chịu, huống hồ khi cảm thấy nóng ở một nơi ngột ngạt.
Phương Bửu Ngọc chẳng những nghe nóng. Chàng còn nghe đau khắp tứ chi. Đau như có hằng trăm ngàn mũi châm đốt cháy, chích vào da thịt chàng.
Nóng quá, chàng thấy không còn sức chịu đựng nổi nữa...
Nhưng chịu không nổi, dù cựa quậy thân hình không được, chàng cũng cố cựa quậy cái ý, chàng tưởng tượng là mình có cử động, mượn cái ảo tượng xoa dịu sự khó chịu.
Ngờ đâu ý tưởng vừa dấy lên chàng nghe một lực lượng đột nhiên phát sanh.
Lực lượng đó do sức nóng mang lại cho chàng, sinh lực của chàng hồi sinh qua cơn lửa bừng cháy đâu đây...
Rồi chừng như chàng có thể thét lên thành tiếng được.
Chàng cựa mình. Chàng bật tiếng rên rỉ ư ử.
Nhưng liền theo đó chàng tỉnh ngộ. Nếu chàng rên có khác nào chàng báo hiệu cho mọi người đổ đến moi đất móc chàng lên?
Nếu là lúc nào chàng cố nhẫn chịu, cắn răng gồng mình chẳng hề cựa quậy, chẳng hề rên, trong tình cảnh này, chàng mất cả công lực, mất luôn nghị lực, sức chịu toàn thân tiêu tan, chàng chẳng gượng nổi.
Tuy nhiên, càng cố gắng gượng được phần nào hay phần ấy, gượng rên rỉ, rên nhỏ, gượng cử động.
Bất cứ cái gì cần phát tiết mà gượng giữ lại, ép dồn giữ lại hẳn phải tạo thêm cái khó chịu.
Càng khó chịu, lại càng dồn ép, con người không điên lên được hẳn cũng phải kiên trì lắm.
Nếu không có cái trí kiên trì đó, hẳn Phương Bửu Ngọc đã thét lên gấp rồi.
Bỗng một tiếng sét nổ vang. Tiếp theo mấy tiếng nữa chuyển động không gian, chấn dội lòng đất.
Rồi một cơn mưa to đổ xuống, mưa thấm vào đất. Mưa thấm rất mau nơi đất xốp, đất nấm mộ vừa được Vạn lão phu nhân lấp vội vàng.
Phương Bửu Ngọc ướt đẫm thân mình, nước mưa làm dịu cơn nóng, mang đến cho chàng sự thoải mái.
Chàng bình tĩnh trở lại.
Lớp đất do Vạn lão phu nhân phủ trên thân thể chàng không dày lắm, lớp đất nơi mặt lại càng mỏng hơn. Một lúc sau, lớp đất nơi mặt chàng bị cuốn sạch, chàng bắt đầu trông thấy những hạt mưa rơi.
Dĩ nhiên bao nhiêu mồi lửa đều tắt.
Quần hùng còn đó, họ gọi nhau vang dội.
Họ nêu ý kiến lên, giọng oang oang :
- Mưa to như thế này chúng ta làm sao tiếp tục tìm? Đừng tìm nữa vô ích! Phương Bửu Ngọc chẳng phải một ngốc tử, giết người rồi lại còn lảng vảng quanh đây chờ bị tìm? Dù cho kẻ nào ngu xuẩn đến đâu, hành động tàn ác xong là chuồn ngay, huống hồ một tay man trá thành danh như hắn?
Nhiều người phụ họa :
- Phải! Phải! Có lý lắm! Chúng ta về phòng thôi. Tội gì phải tắm mưa!
Tiếng gọi nhau còn vang rền, nhưng xa dần, nhỏ dần. Trong khoảnh khắc, khu rừng hoa chỉ còn tiếng mưa rơi.
Phương Bửu Ngọc nhếch môi điểm nụ cười vừa khổ vừa lạnh.
Thì ra cái bồng bột nhất thời của con người rất dễ biểu hiện! Đã là bồng bột, đã dễ biểu hiện tự nhiên phải chóng tan.
Con người trong số trăm, phỏng có được một kẻ chẳng tự tư, tự lợi chăng? Chung quy hầu hết đều hùa, khi niềm khích động bừng dậy, một người hô hào, ngàn người phụ họa, hưởng ứng, lúc đó họ ngây, họ hăng tiết. Qua phút giây hứng khởi họ trở lại bản tính thông thường tự tư tự lợi, họ trở về cái ta, nhận biết việc làm không mảy may ích lợi cho bản thân, hơn nữa, lại rất có thể nguy hại cho bản thân thì tội gì mà họ phải vất cả?
Sự bồng bột như lửa đóm, chóng nhóm lại chóng tàn, và sự kết hợp vội vàng bừa bãi bốc đồng đó tự động tan rã.
Con người là hùa, còn mãi mãi là đê tiện.
* * * * *
Cơn mưa càng lúc càng lớn, sự khó chịu đã qua, sức chi trì lắng xuống, Phương Bửu Ngọc cầm thấy mệt mỏi vô cùng.
Đồng thời chàng nghe mí mắt như đeo chì, cố nhướng lên nhưng không làm sao nhướng nổi.
Chàng muốn ngủ, dù có ngủ một giấc dài lâu đài vô tận chẳng bao giờ thức dậy nữa cũng mặc, giá như không ngủ được, có thể chàng sẽ thết vì đuối.
Và chàng ngủ thật!
* * * * *
Ngày mười ba tháng tám.
Chỉ còn một đêm thôi là đến tiết Trung Thu. Trong một năm dài, chỉ có đêm Trung Thu trăng tròn, sáng nhất.
Đêm Trung Thu năm nay là một đêm đặc biệt. Đêm Trung Thu năm nay cũng là một đêm lịch sử. Bất cứ ai cho mình là phần tử võ lâm quan trọng hay không quan trọng đều phải chú ý.
Đại hội Thái Sơn sẽ khai diễn. Đó là một biến cố có tầm quan trọng phi thường. Từ bao nhiêu năm qua trên giang hồ chưa từng có một đại hội nào khai diễn có tầm quan trọng đến mức độ đó.
Đỉnh Thái sơn, trong hai hôm nữa sẽ là đài vinh quang của một người mà là mồ chôn bao nhiêu người.
Đêm nay, đêm mười ba, trăng vẫn sáng, cảnh vẫn êm đềm.
Bên chân Thái Sơn có một tòa trang viện, tên Vạn Trúc sơn trang nơi quần hùng đang tụ hội chờ ngày lịch sử.
Một nơi nhóm tụ hào kiệt bốn phương hẳn phải nhiệt náo chứ?
Tại sao trong tòa Vạn Trúc sơn trang, đêm nay cận ngày khai diễn đại hội lại im lìm?
Không! Quần hùng không đi đâu cả, trái lại còn đông hơn những ngày qua.
Vạn Trúc sơn trang im lìm là vì cận ngày tranh thủ ngôi vị độc tôn, ai ai cũng dưỡng tinh thần, súc nhuệ khí. Họ cùng nghỉ sớm.
Vạn Trúc Sơn, một ngọn núi phụ thuộc vùng Thái Sơn, lợp toàn rừng trúc, gió đêm từng cơn thổi qua, khua động cành trúc xạc xào, nghe âm u huyền ảo lạ.
Tuy khung cảnh im ắng, không một tiếng cười tiếng nói, không một bóng người rõ rệt, song ánh đèn còn chiếu sáng ở mọi khung cửa Sơn Trang.
Quanh một ngọn đèn mờ. Mạc Bất Khuất, Công Tôn Bất Trí và Thạch Bất Vi ngồi đối diện nhau, cả ba cùng im lặng.
Cả ba cùng nhăn mày, chốc chốc lại nhướng lên. Mỗi lần nhướng là niềm u uất như tỏa mạnh ra, vờn qua không khí làm cho ánh đèn thêm mờ.
Gương mặt của người nào cũng trầm đọng, họ ngồi đó mà chừng như tâm tư đã hướng tận nơi đâu...
Lâu lắm, Mạc Bất Khuất buột miệng thở dài cất giọng trầm buồn thốt :
- Trước hết Dương thất đệ thọ thương, tình trạng còn trầm trọng. Kế đến, Kinh lão nhị uống rượu trúng độc, gần đây, Tây Môn lục đệ bỗng nhiên bị người ám toán, hứng ba mũi ám khí tuyệt độc chỉ còn chờ cái chết đến nay mai... Tám anh em chúng ta kết thân với nhau từ ngày nhập môn bái sư... Hồ bát đệ chưa biết hạ lạc phương trời nào, trong khi đó thì đã có người lần lượt ra đi, sắp sửa ra đi.. Đi không bao giờ trở lại!
Niềm cảm xúc dâng tràn, lệ thảm cài mi, Thạch Bất Vi run run giọng :
- Nếu tôi cần phải sống, là sống để báo thù... chứ lòng tôi thì...
Công Tôn Bất Trí lẩm bẩm :
- Báo thù!.... Phải? Nhưng Dương thất đệ đã bị Phương Bửu Ngọc hạ sát rồi, còn lão nhị, lão lục? Cả hai cũng bị hắn hạ thủ đoạn nữa sao?
Nói đến việc báo thù, chúng tất phải biết kẻ thù là ai. Không biết được kẻ thù thì làm sao báo thù?...
Mạc Bất Khuất trầm giọng :
- Nói như sư đệ, chừng như cái chết của lão nhị, lão lục chẳng có liên quan gì đến Phương Bửu Ngọc?
Công Tôn Bất Trí lắc đầu :
- Theo tôi nghĩ, thì không!
Mạc Bất Khuất cau mày :
- Ngoài Phương Bửu Ngọc ra còn ai có thể ám toán cả hai? Phải, còn ai ám toán nổi?
Công Tôn Bất Trí nghiêm sắc mặt :
- Lão Mạc nên chú ý đến điểm này. Họ bị hại âm thầm không có dấu vết nào chứng tỏ họ có phản ứng. Hiển nhiên lúc bị hại, họ hoàn toàn không đề phòng. Suy theo sự kiện đó, chúng ta có thể lập luận rằng, kẻ hạ thủ hãm hại họ, phải là một người hết sức quen mặt.
Mạc Bất Khuất hừ một tiếng :
- Cho nên tôi mới đoán chính là Phương Bửu Ngọc.
Công Tôn Bất Trí từ từ luận tiếp :
- Nhưng từ khi biết được Phương Bửu Ngọc sát hại Dương Bất Nộ, thì lão nhị và lão lục xem hắn như rắn như rết. Chỉ cần trông thấy hắn là cả hai hét mắng ầm lên, rồi thì cả hai phải khai chiến với hắn, tại sao họ lại yên tịnh được? Tổng kết những lý luận do tôi vừa bày giải, người ám toán lão nhị và lão lục phải là người rất thân, nhưng người rất thân đó chẳng phải Phương Bửu Ngọc!
Mạc Bất Khuất giật mình.
Y phải công nhận Công Tôn Bất Trí có lý, nhưng chẳng dám nói ra.
Thạch Bất Vi gật đầu :
- Lão Công Tôn luận đúng!
Lâu lắm, Mạc Bất Khuất buông tiếng thở dài đoạn thốt :
- Người hạ thủ chẳng phải Phương Bửu Ngọc mà lại là người rất thân với chúng ta! Ai? Chẳng lẽ...
Mạc Bất Khuất có nghi ngờ ai chăng?
Dù có thể nghi, y cũng chẳng dám nghi. Bởi những người thân đều là quân tử, đều là những con người chánh đại quang minh, chẳng khi nào hành động tán tận lương tâm được?
Y có nghĩ rồi nghĩ lại không thể nghi. Không nghi được song vẫn hoài nghi. Y muốn nói lên sự hoài nghi đó, lại chẳng nói được, đành thở dài nín lặng.
Công Tôn Bất Trí lại chầm chậm tiếp :
- Đại ca cứ nghĩ xem trong anh em chúng ta ai dễ bị lợi dụng nhất?
Và cái chết của lão nhị, lão thất, ai phát hiện trước nhất?
Mạc Bất Khuất giật bắn mình như chạm phải lửa. Y suýt nhảy dựng lên, y trợn tròn đôi mắt, há rộng mồm hét :
- Ngươi muốn ám chỉ đến Ngụy ngũ đệ? Tại sao ngươi hoài nghi Ngụy ngũ đệ? Ngươi đừng quên hắn là người thân nhất của chúng ta, hắn với chúng ta chẳng khác nào những huynh đệ đồng huyết mạch!
Công Tôn Bất Trí trầm giọng :
- Trong hoàn cảnh hiện tại, chúng ta có thể hoài nghi bất cứ người nào, thân cũng như sơ nhưng sơ chẳng đáng nghi bằng thân. Thà nghiêm mà chẳng bỏ, thà oan nhưng chẳng buông...
Thạch Bất Vi gật đầu :
- Phải, để tôi đi xem...
Mạc Bất Khuất đứng lên ngăn chận, song Công Tôn Bất Trí kéo y ngồi xuống thốt :
- Tứ đệ hành sự rất cẩn thận, hắn lãnh cái việc đi xem đó nhất định không bao giờ để sơ xuất đâu!
Cả hai im lặng chờ Thạch Bất Vi trở lại.
Một lúc sau, Thạch Bất Vi trở lại, gương mặt y chẳng biểu lộ cảm nghĩ nào. Y trầm giọng bảo :
- Đi theo tôi!
Đoạn y quay mình đi trước...
Mạc Bất Khuất, Công Tôn Bất Trí chẳng làm sao hiểu rõ ý tứ của y qua thần sắc lạnh lùng. Họ tự hỏi, y có thu thập được kết quả chi chăng, vừa tự hỏi vừa đứng lên theo sau y.
Họ đi gấp, sợ chần chờ thì một biến cố sẽ xảy ra, mà lúc này thì họ rất sợ biến cố. Bởi họ cần mọi sự việc như thế nào, cứ như thế ấy, đừng có gì thay đổi. Được vậy họ để tiến hành cuộc điều tra.
Ba anh em họ ở riêng một ngôi nhà, còn Ngụy Bất Tham thì ở chung với Ngưu Thiết Oa và Kim Tổ Lâm.
Họ đến ngôi nhà có Ngụy Bất Tham tạm ngụ.
Họ đẩy cửa bước vào, nhìn thoáng qua gian nhà, cả ba cùng biến sắc.
Ngưu Thiết Oa ngáy như trâu xịt nước, Kim Tổ Lâm tuy chẳng ngáy vang, song đã ngủ vùi.
Còn Ngụy Bất Tham? Y nằm dài trên nền tay chân run run bọt mồm sủi ra hai bên mép, kéo thành vệt dài. Bên cạnh y một bình trà vỡ vụn, những mảnh vụn văng tứ tung.
Mạc Bất Khuất kêu lên :
- Lão ngũ trúng độc?
Công Tôn Bất Trí bước nhanh tới nâng Ngụy Bất Tham lên.
Y đưa tay banh mí mắt của Ngụy Bất Tham ra xem rồi điểm vào những huyệt đạo qua tâm mạch.
Thạch Bất Vi đốt đèn lên, rọi những mảnh bình trà xem một lúc đoạn thốt :
- Trà có độc!
Mạc Bất Khuất khóc ròng. Y vỗ tay lên mình Ngụy Bất Tham nức nở :
- Lão ngũ! Suýt nữa chúng ta nghi oan cho lão ngũ rồi?
Công Tôn Bất Trí trầm ngâm vô tưởng, nhưng y không khóc như Mạc Bất Khuất.
Y lẩm bẩm :
- Đúng! Chúng ta ta nghi oan cho ngươi!
Y vô cùng hối hận, bởi Ngụy Bất Tham là thủ phạm những vụ án kia, thì sao y lại trúng độc?
Mạc Bất Khuất hỏi :
- Còn cứu được chăng lão Công Tôn?
Công Tôn Bất Trí gật đầu :
- Rất may chúng ta phát giác kịp thời, chất độc chưa thấm nhập vào tim. Nếu chúng ta đến trễ độ nửa khắc, thì đành chịu.
Mạc Bất Khuất muốn có một xác nhận rõ rệt :
- Nghĩa là còn phương cứu được?
Công Tôn Bất Trí ừ một tiếng, đoạn lấy trong mình ra một chiếc bọc con bằng lụa tím, trong bọc có chiếc hộp. Trong hộp có chiếc bình bằng ngọc, y trút phần thuốc trong bình vào miệng Ngụy Bất Tham.
Phàm là đệ tử phái Võ Đang, khi xuất ngoại hành hiệp trên giang hồ, họ đều đề phòng bọn đạo tặc hung đồ nuôi thù dưỡng oán. Đối phương không thắng họ bằng võ công, tất cũng tìm cách hạ độc. Họ thì bị nghiêm cấm hạ độc cho người khác, song vẫn thủ sẵn bên mình một loại giải dược vô cùng công hiệu. Mấy trăm năm qua, cách chế biến lần lần cách cải đến ngày nay chỗ hiệu dụng phi thường hơn hẳn loại giải dược của các môn phái khác.
Loại giải dược này khắc chế được mọi thứ độc trên đời. Nếu gặp loại kỳ độc, dù nó không giải trừ ngay, ít nhất cũng ngăn chặn được sức công phạt của chất độc, tạm thời trong khi chờ có thuốc giải thích nghi.
Công Tôn Bất Trí thật ra không biết Ngụy Bất Tham trúng loại độc nào song y tin chắc thuốc giải của Võ Đang Sơn chữa lành.
Đúng như y dự đoán, Ngụy Bất Tham sau đó một lúc lâu, cựa được mình, rồi rên ư ừ.
Cuối cùng y ói ra nước đen.
Công Tôn Bất Trí thở phào thốt :
- Hết lo rồi?
Mạc Bất Khuất cũng thở phào, buông mình xuống chiếc ghế. Qua phút giây kích thích quá độ, thần kinh quá căng thẳng, giờ đây sự lo lắng đã qua, y nghe toàn thân nhọc phờ, mồ hôi đổ ra như tắm.
Công Tôn Bất Trí thốt :
- Cơn nguy của Ngụy lão đệ đã qua, tứ đệ nên đưa đại ca về phòng nghỉ đi để một mình tôi tại đây săn sóc cho ngũ đệ cũng được rồi. Ngày chiến đấu chẳng còn xa, cần nhất phải dưỡng sức...
* * * * *
Mạc Bất Khuất thoạt đầu không chịu về phòng, Thạch Bất Vi nói mãi y mới chịu đi.
Ngưu Thiết Oa ngủ vùi, Kim Tổ Lâm thì chừng như quá say, cũng mê man luôn. Những gì vừa diễn ra kề bên họ chẳng hay biết gì cả.Công Tôn Bất Trí nhìn họ điểm nụ cười khổ tự lẩm bẩm :
- Có phước thay hai kẻ quá vô tư!
Bỗng có tiếng vỗ tay từ bên ngoài cửa vọng vào.
Công Tôn Bất Trí vụt đứng lên, quát khẽ :
- Ai?
Vừa lúc y quát hỏi, âm thinh còn vang, bàn tay của Ngưu Thiết Oa đột nhiên máy động, từ bàn tay đó bay ra mấy điểm sáng lạnh, bắn vào lưng Công Tôn Bất Trí.
Công Tôn Bất Trí dù có cơ trí cao thâm đến đâu cũng không tưởng là có sự đột kích từ phía hậu.
Hơn nữa Ngưu Thiết Oa ngáy vang như sấm thì làm sao y nghe tiếng gió của ám khí lao đi?
Những điểm sáng lạnh vừa chớp lên, Công Tôn Bất Trí rú lên một tiếng, nhào tới trước.
Những điểm sáng đều bắn trúng lưng y.
Y chụp được khung cửa sổ, nhún chân nhảy vọt ra ngoài, rồi cắm đầu chạy như điên.
Ngụy Bất Tham đứng lên, bước tới cửa sổ thò đầu ra ngoài nhìn quanh quẩn, ánh mắt ngời lên niềm đắc ý.
Công Tôn Bất Trí đã hứng mấy mũi ám khí lại giở toàn lực chạy đi, ám khí có độc, người bị ám khí chạm vào càng cử động mạnh, chất độc càng thấm nhanh. Bất quá Công Tôn Bất Trí chạy đi độ vài trượng đường là phải ngã.
Y ngã bên ngoài, xa nơi Ngụy Bất Tham trọ, thì còn ai biết được Công Tôn Bất Trí chết?
Dĩ nhiên chẳng ai biết được kẻ đã hạ độc thủ hãm hại y.
Như vậy cái cảnh trúng độc của Ngụy Bất Tham chỉ là một trò giả tạo, do y dựng nên để cho các sư huynh đệ không thể nghi ngờ y.
Trước khi uống độc trà, y đã uống giải dược rồi trong lúc y mê man cũng có phần nào đúng thật, song phần lớn thì đo y trang sức để gây niềm tin nơi bạn đồng môn.
Dù Công Tôn Bất Trí không cho y uống giải dược, y cũng chẳng chết nổi.
Có tiếng động bên ngoài cửa.
Mạc Bất Khuất và Thạch Bất Vi bước vào.
Mạc Bất Khuất nhìn quanh quẩn, lộ vẻ kinh hãi lẩm bẩm :
- Ai vừa kêu lên? Còn Công Tôn Bất Trí đâu?
Phải khó khăn lắm Mạc Bất khuất mới đánh thức được Kim Tổ Lâm và Ngưu Thiết Oa, rồi cao giọng hỏi :
- Vừa rồi việc gì xảy ra tại đây? Các vị có hay biết chi chăng?
Kim Tổ Lâm và Ngưu Thiết Oa như từ cung trăng rơi xuống, cùng trố mắt nhìn nhau cùng hỏi :
- Việc gì? Việc gì tại đây?
Thạch Bất Vi dậm chân thở dài.
Y đảo mắt nhìn khắp gian phòng, bỗng hét lên :
- Xem kìa!
Tất cả cùng đổ dồn ánh mắt theo hướng tay y chỉ.
Nơi đó là khung cửa sổ chắn song mây, bệ cửa có đẫm máu, dưới chân tường cũng có máu.
Mạc Bất Khuất biến sắc :
- Công Tôn nhị đệ bị ám toán? Có lẽ nhị đệ mang thương thế đuổi theo thủ phạm! Nhưng tại sao... hắn không thông báo cho bọn mình biết chứ? Đuổi theo thủ phạm một mình lại mang thương tích... Trời, hắn mạo hiểm quá?
Thạch Bất Vi hét lên :
- Đuổi theo gấp!
Chính y vọt mình qua cửa trước hơn ai hết.
* * * * *
Trọn đêm đó, họ quần nát Vạn Trúc sơn trang, không chừa ra một tấc đất, nhưng chẳng ai trông thấy Công Tôn Bất Trí đâu cả.
Công Tôn Bất Trí thất tung!
Y có thể tự mình chạy đi với thương thế như vậy chăng? Nếu chạy đi được sao y chẳng trở về phòng báo tin cho bọn Mạc Bất Khuất biết lại chạy đi dâu?
Trong số bảy đệ tử, có ba còn mang thương thế nặng, chưa chữa trị được, một trúng độc, một thất tung.
Sự kiện đó là một đại sự làm chắn động giang hồ.
Ai ai cũng hết sức kinh hãi.
Tuy nhiên, ít nhất cũng có một số người hân hoan tiếp đón những tin đó, họ cho là điều may mắn của họ.
Những ai hân hoan trước những sự kiện đã xảy ra?
Trước hết phải kể thủ phạm và đồng lõa của thủ phạm. Sau đó là những người đố kỵ bọn đại đệ tử bảy người.
Hay nói là sáu người cũng được, bởi không còn kể có Ngụy Bất Tham trong số đó.
Đêm mười ba đã tàn, ngày mười bốn đến, sau ngày mười bốn là rằm, đêm sáng trăng nhất trong năm.
Tiết Trung Thu năm nay lại đỉnh Thái Sơn một khúc quanh lịch sử võ lâm sẽ đưa bao nhiêu người vào vòng tử diệt để bao nhiêu xác chết tạo thành nấc thang cho một người tiến lên đài vinh quang.
Ngày mười bốn, ngày hành lang của khúc quanh lịch sử võ lâm, phàm nhưng người tham gia đại hội còn ai không bồn chồn nôn nao, nóng nảy, hoang mang, hồi hộp?
Trên gương mặt của quần hùng, vẻ khẩn trương hiện ra rõ rệt.
Hai hôm qua, Mạc Bất Khuất không ngủ không ăn, thần sắc biến đổi phi thường. Đôi mắt kém phần linh động, mí mắt như phồng lên.
Y không còn vẻ thư thái của một người hùng đang lúc phương cương huyết khí nữa.
Rồi ngày mười bốn qua... đêm mười bốn qua, ngày rằm đến.
Bình minh vừa lên, nơi quảng đất rộng trên đỉnh Thái Sơn dùng làm đấu trường đã có bóng người.
Người không ít, thoạt đầu đã đông. Vầng thái dương càng lên cao người càng tề tựu đông hơn.
Người chen chúc quanh đấu trường, người tản mác tận ngoài xa, nơi nào có chỗ trống đủ tụ tập từng nhóm ba người, năm người hoặc đông hơn là nơi đó có người.
Người có mặt không đáng nói.
Có một sự hiện diện đáng lưu ý hơn hết, là những cỗ quan tài.
Những cỗ quan tài đó do hơn ba mươi cỗ xe tải đến, như Phan Tế Thành đã thấy và mọi người đều thấy.
Gặp đoàn xe tải quan tài trên đường, ai ai cũng cho là kỳ quái, song dần dần họ hiểu và giờ đây họ không còn kỳ quái nữa, họ ngồi ngay cạnh những cỗ quan tài cùng đàm đạo với nhau.
Họ ngồi khắp mọi nơi, chờ vầng thái dương chui vào dãy núi Tây, chờ vầng trăng sáng trở về với vạn vật.
Từ sáng sớm đã có người, nhưng số người đến sớm không quan trọng bởi số đó gồm những người quan chiến. Họ đến đây chỉ để dự khán một cuộc tranh tài không tiền khoáng hậu sau ngày so kiếm giữa Tử Y Hầu và người áo trắng bên bờ Đông Hải sáu năm trước đây.
Họ là những người hiếu kỳ, họ thuộc thành phần dự khán, nên chẳng khẩn trương bao nhiêu. Bất quá họ trông cho ngày mau hết đêm chóng về, để được nhìn tận mất những cuộc chiến phi thường.
Nhưng từ giữa ngọ trở đi số người hiện diện bắt đầu dao động.
Bởi kể từ giờ đó những cao thủ chánh thức tham dự cuộc đấu mới lẻ tẻ đến nơi.
Cứ mỗi lần một cao thủ đến là mỗi lần có tiếng hoan hô, mỗi lần có một loạt phẩm bình thuận lợi cho người vừa đến cũng có mà mỉa mai khinh miệt cũng có.
Tuy nhiên những lời mỉa mai chỉ có trong một vài nhóm ít người, còn ra thì toàn những lời hoan hô cả.
Trong những lời nghị luận đó, có mấy câu này :
- Người đứng bên Tề Tinh Thọ, là Phan Tế Thành đấy. Năm năm trước đây y đã hạ sát Khoái Đao Thủ đấy...
- Hắn? Phan Tế Thành? Hắn có bản lãnh ghê gớm thế à? Thật không ngờ. Hắn có vẻ hào hùng chi đâu? Bất quá hắn giống như một công tử mặt trắng, mày xanh nhưng trói gà không chặt! Cứ như lời truyền thuyết khi giao đấu hắn trầm tĩnh phi thường.
Phan Tế Thành là người thứ nhất, đến Thái Sơn trong số những người tự tranh chức đại biểu.
Kế đó là Trường Bạch Đại Hào Ngô Đông Lân, ngoại hiệu Khoái Mã Âm Đao, Tiểu Hoa Thương Mã Thúc Tuyền, Vô Tình Công tử Tưởng Tiêu Dân...
Từ giờ ngọ tất cả đều lục tục kéo đến bởi thời gian còn chẳng bao lâu, họ không thể dần dà cho có vẻ trịnh trọng.
Vầng thái dương đã khuất sau rặng núi tây một vài người chưa đến.
Những người vắng mặt hoặc vì đến trễ, hoặc vắng mặt luôn, vì một lý do nào đó, cũng được quần hùng nghị luận.
Đại khái quần hùng bàn bạc nhau như thế này :
- Thiên Đao Mai Khiêm chừng như nhập bọn với Vạn Tử Lương và bảy vị đại đệ tử đã đến chân núi từ lâu, sao mãi đến bây giờ chưa thấy y xuất hiện?
- Bảy đại đệ tử? Câu nói đó nên sửa lại mới hợp lý, bởi chỉ còn hai đại đệ tử thôi! Mà đáng thương hại làm sao, trong số hai người thì Mạc Bất Khuất như mất hẳn tinh thần. Một con người như vậy còn tranh ngôi đoạt vị làm sao được?
- Hừ ngày nào xuất môn, hành hiệp, tay nắm tay đủ số bảy người oanh oanh liệt liệt, không tưởng nổi. Giờ đây như lá vàng gặp cơn gió thu rơi rụng tiêu điều thê thảm làm sao! Trò đời biến chuyển chẳng khác nào bọt nước đầu ghềnh, giọt sương buổi sáng, thành hình đó, huy hoàng đó rồi biến thế, rồi tiêu tan. Tang thương! Tang thương!
- Điều kỳ quái hơn hết là họ chưa đến! Cứ như lời truyền thuyết mấy lúc gần đây thì chức đại biểu hẳn phải về tay một người...
- Ai?
- Ai?
- Thiên Thượng Phi Hoa Lãnh Băng Ngư
- Hắn? Có thể là hắn được à?
- Chứ sao lại không? Lời truyền thuyết đó bắt nguồn từ một sự bí mật, căn cứ trên một sự bí mật. Tuy tôi không thể giải thích và không thể tiết lộ, song tôi chắc chắn là người, nhất định ngôi vị đó phải về tay Lãnh Băng Ngư...
- Còn... Phương Bửu Ngọc, hắn không dự à? Lãnh Băng Ngư thắng nổi hắn à?
- Phương Bửu Ngọc? Hừ!.... Hừ! Vĩnh viễn hắn chẳng dám nhìn mặt ai! Đừng trông hắn có mặt tại đấu trường!
* * * * *
Xa xa, nơi đỉnh núi nhỏ trong khu rừng gồm tạp mộc, giữa những mô đá lởm chởm, còn có một quan tài.
Hai đại hán, một vận áo gấm, một vận áo lam, phải vất vả lắm mới lên đến nơi đó.
Đại hán áo lam thở ra mấy lượt, điểm một nụ cười thốt :
- Lên đến đây hẳn không phải dễ, nhưng từ đây nhìn xuống cuộc chiến, thì đúng là mình đã tìm được một nơi lý tưởng vậy! Quan tài dù là vật bất tường, ngồi trên quan tài xem cuộc chiến, kể ra cũng khoan khoái!
Đại hán áo gấm đưa tay phủi bụi đất bám vào áo mỉm cười đáp :
- Đúng vậy! Ở tại đây nhìn xuống, chúng ta thấy rất rõ ràng.
Cả hai cùng ngồi lên trên nắp quan tài.
Bỗng có một tiếng kêu quái dị từ trong quan tài vọng ra.
Cả hai kinh hãi tột độ, lập tức nhảy xuống. Đại hán áo gấm phóng chân chạy đi nhưng đại hán áo lam giữ lại làm dạn hét :
- Ai ở trong quan tài? Nói mau!
Một tràng cười hắc hắc từ trong quan tài vọng ra, tiếp theo là giọng nói âm trầm, quái dị
- Quan tài chứa người chết, kẻ sống phải lánh xa!
Người áo lam cố thu can đảm vào hai tay hỏi :
- Ngươi... ngươi là ai?
Người trong quan tài cười lớn :
- Đừng tìm hiểu ta là ai, chỉ nên biết là ngồi lên quan tài tức phải chết ngay, không hy vọng trở xuống chân núi. Nếu không tin, các ngươi cứ thí nghiệm xem.
Hai đại hán nhìn nhau rồi không hẹn mà đồng cùng xoay mình chạy đi.
Người trong quan tài cười mãi, một lúc lâu nắp quan tài bật lên, một chiếc đầu tóc bạc trắng nhô cao thò ra ngoài, cười khanh khách :
- Lão ở đây, nhìn cuộc chiến thư thái quá, các ngươi từ đâu đến lại muốn ngồi trên mình lão phu? Hẳn không muốn sống à? Nếu lão chẳng cần giấu hành tung thì các ngươi đã bỏ mạng rồi đấy!
Thốt xong người già đó đưa tay vào túi, lấy mấy quả ô mai bổ vào miệng ăn ngon lành.