Xoèn… xoẹt…
Âm thanh dai dẳng kéo lê trên mặt đất đầy đá, vang lên càng lúc càng rõ trong khu rừng rậm rạp.
Tiếng những giọt mưa tí tách rơi lộp bộp trên những tán cây, càng khiến cho bóng người trở nên mờ ảo, thêm chút ma mị, tựa như những bóng hồn lặng lẽ.
Ba người phụ nữ bị ném một cách thô bạo trên đất, quần áo lấm lem bụi bẩn, dính cùng nước mưa ướt sũng.
Nguyên Vũ cùng Khương Hiểu vẫn còn ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì xảy ra liền bị một luồng sức mạnh cực điểm tấn công từ phía sau không thương tiếc.
- Á… á… á… Đau quá!
Dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống vầng trán cao rộng của Nguyên Vũ, khiến đầu óc cô ta xây xẩm mặt mày, choáng váng khủng khiếp.
Nguyên Vũ có thể cảm nhận rõ ràng phần da đầu vừa bị rách toác, nước mưa nhỏ vào miệng vết thương làm cô ta xót tới run rẩy.
Người ra tay lần này là Quý Thần.
Anh cầm chiếc gậy đầu tròn vẫn còn dính máu, đem dí xuống vũng nước mưa gần đó hòng lau máu đi.
Khương Hiểu sợ hãi khóc lóc ầm ĩ, hết mực van xin khẩn khoản:
- Xin các người hãy tha cho chúng tôi! Tôi không dám nữa, không dám nữa!
Cô ta dập đầu lia lịa, miệng và mũi đều ngập đầy bùn đất, bộ dạng vô cùng nhếch nhác.
Ba người đàn bà mưu mô, xảo quyệt, đều bị chôn hai phần ba thân thể xuống dưới mặt đất, kêu gào tới khản cả giọng.
Bọn chúng không ngờ, chỉ vì đắc tội với Sơ Sênh mà phải nhận kết cục thảm hại như thế này.
Chưa biết chừng, một chút nữa, tất cả đều phải vùi xác dưới hố sâu.
Ngay gần đó là Ngạn Bách Ngôn đang ngạo nghễ tu sạch lon bia cầm trên tay, gương mặt anh tuấn lạnh buốt đến thấu trời.
Dáng vẻ ngang tàng mà tàn độc này cũng đủ để khiến ba kẻ kia kinh sợ tới cực điểm.
- Ngạn tiên sinh! Chuyện giữa tôi và Nghiêm tiểu thư chỉ là hiểu nhầm.
Phải! Tất cả đều do mụ ta sai khiến!
Khương Hiểu quay sang đổ toàn bộ mọi trách nhiệm lên đầu Tiền Tịnh.
Da mặt bà ta tái mét, không ngờ quân nuôi bao năm cuối cùng lại ngang nhiên phản bội.
Tiền Tịnh chỉ hận, không thể ngoi lên mặt đất, trực tiếp ấn cả đầu cô ta dìm xuống vũng bùn.
F*ck!
Ngạn Bách Ngôn vung tay, đập tan lon bia rỗng, gằn giọng chửi thề.
- Câm ngay! Quá ồn ào!
Ngay khi anh cất lời, đám người này lập tức ngoan ngoãn im miệng, chỉ dám nấc lên từng chút.
Cái chết mỏng manh còn cách đúng gang tấc.
Đứng giữa sự sống và cái chết, không kẻ nào gan to có thể chịu nổi.
Nhất là Nguyên Vũ, cơ thể cô ta vì bị thương nên đã mệt rã rời, sắp sửa rơi vào tình trạng hôn mê.
- Ông chủ, nên xử lý chúng như thế nào đây?
A Hào giơ súng lên cao, nhằm hướng Tiền Tịnh chực bắn.
Ngạn Bách Ngôn còn chưa kịp đáp, phía xa, một bóng hình nhỏ bé từ đâu hốt hoảng chạy tới.
Tốc độ của cô rất nhanh, cả người ướt đẫm nước mưa.
Sau khi nhìn kỹ, Ngạn Bách Ngôn liền há hốc miệng đầy kinh ngạc:
- Sơ Sênh! Làm sao em lại tới đây?
Trông thấy ba người Nguyên Vũ vẫn còn sống sót, Sơ Sênh an tâm thở phào một hơi.
Cô không vội giải thích, đem Ngạn Bách Ngôn kéo ra phía sau, gấp gáp đáp lời:
- Nếu em không tới kịp thì anh sẽ làm gì ba người Tiền Tịnh?
Nghe cô chất vấn, Ngạn Bách Ngôn không cần suy nghĩ liền thẳng thắn đáp:
- Chôn sống, để chúng tập hít mùi bùn!
- Không được! Em cấm anh làm thế.
Sơ Sênh trừng mắt nhìn Ngạn Bách Ngôn răn đe.
Mặc dù ba người họ gây ra nhiều tội ác với cô, thế nhưng không nên gϊếŧ chết họ.
Tùy tiện cướp trắng ba mạng người, cô là không muốn anh vì cô mà mang tù ra tội.
Ngạn Bách Ngôn vừa muốn cãi lại, trên môi liền bị ngón tay trỏ của Sơ Sênh chặn cứng.
Nếu không có A Hào lén lút thông báo, chắc chắn số phận của đám người Tiền Tịnh sẽ thảm hại tới như thế nào.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, cứng rắn khuyên nhủ:
- Nghe em, Bách Ngôn.
Nếu anh còn muốn em giữ lại cho anh chút kính trọng cuối cùng, vậy thì hãy thả họ đi!
Trong lòng Ngạn Bách Ngôn vô cùng ngứa ngáy.
Được, Sơ Sênh đã muốn, anh sẵn sàng chiều lòng.
Vì cô, kể cả anh có phải đánh đổi tính mạng đều chấp nhận hết.
- Quý Thần!
Nghe gọi, Quý Thần vội vã đội mưa chạy về phía anh.
Ngạn Bách Ngôn hếch mặt nhìn đám Nguyên Vũ, lạnh nhạt ra lệnh:
- Thả chúng đi!
Chỉ chờ có thế, khóe môi Sơ Sênh khẽ cong.
Ngay khi hay tin Ngạn Bách Ngôn sắp hành hạ tới chết ba người họ, Sơ Sênh đành phải để hai đứa nhóc cho thím giúp việc trông coi, sau đó gấp gáp phóng xe tới đây.
Chí ít, Ngạn Bách Ngôn vẫn rất nghe lời cô.
Quý Thần toan rảo bước đi liền cảm thấy bàn tay bị Ngạn Bách Ngôn kéo nhanh lại.
Ánh mắt anh vẫn nhìn thẳng về phía trước, làm động tác vỗ vai Quý Thần.
Mặc dù trông họ rất tự nhiên, thế nhưng bên tai Quý Thần lập tức vang lên tiếng cảnh cáo vừa đủ, không lớn:
- Tội chết có thể tha, nhưng tội sống thì không!
Quý Thần tức khắc gật đầu, nhẹ nhàng búng tay một tiếng, xác định đã hiểu.
Ngạn Bách Ngôn hết sức hài lòng.
Đợi đám người Quý Thần cùng A Hào đang đào hố, giúp ba người kia ngoi lên mặt đất, anh liền dùng bàn tay thô ráp, dịu dàng nâng chiếc cằm thon của Sơ Sênh lên, áp sát về phía mình:
- Em có biết, một khi em đã đặt chân tới đây rồi thì đừng hòng anh cho em về hay không?
Từng giọt nước mưa ngấm ướt chiếc áo sơ mi mỏng của Sơ Sênh, khiến những đường cong mềm mại ẩn hiện lấp ló, kíƈɦ ŧɦíƈɦ du͙ƈ vọиɠ tối cao trong từng tế bào của Ngạn Bách Ngôn.
Hơi thở của Sơ Sênh ngày một gấp gáp.
Cô nắm chặt gấu áo, cúi đầu lặng thinh.
Ngạn Bách Ngôn đảo mắt, xác định nơi đây chỉ còn mình anh cùng Sơ Sênh, lúc này gương mặt thâm tình bắt đầu lộ vẻ thèm khát.
Anh vòng tay, bế xốc Sơ Sênh lên cao, ôm cô thật chặt vào trong lòng.
Sơ Sênh không phản kháng.
Cô thừa hiểu, những lúc cơ thể Ngạn Bách Ngôn trở nên căng cứng như thế này, có nghĩa là anh đang muốn chiếm hữu cô.
Ngạn Bách Ngôn dùng chân đạp mạnh một lùm cỏ non, đợi đến khi bụi cỏ nằm rạp dưới đất, anh bèn nhanh chóng đem Sơ Sênh đặt nằm ngửa xuống dưới.
Ưmmm!
Sơ Sênh bị anh hôn ngấu nghiến, chiếc lưỡi ẩm ướt liên tục luồn sâu vào trong khoang miệng của cô, tham lam hít hà.
- Có thể… về nhà hay không?
Cô bối rối đẩy anh ra.
Làm chuyện này giữa rừng sâu, Ngạn Bách Ngôn bị điên thật rồi.
Vậy nhưng những lời cô nói đều bị tiếng mưa gột sạch.
Chiếc áo sơ mi bị anh cởi ra, ném sang một bên.
Tiếp đến là khuy áσ ɭóŧ cũng bị anh lột sạch.
Vùng ngực nảy lửa, cao vút ẩm ướt dưới nước mưa, càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ du͙ƈ vọиɠ sôi sục trong con người Ngạn Bách Ngôn.
Anh cắn nhẹ lên vành tai Sơ Sênh, hổn hển căn dặn:
- Suỵt! Bé con, ngoan nào! Anh sẽ làm thật nhẹ nhàng, đảm bảo em rất thích!
Dứt lời, Ngạn Bách Ngôn bắt đầu di chuyển xuống bầu ngực trắng nõn, mở miệng cắи ʍút̼ hai bên ngọn đồi tròn đầy.
Bàn tay thô ráp luồn lách, sờ soạng khắp nơi trên cơ thể cô, xoa bóp miên man khiến Sơ Sênh thở dốc liên tục.
Ngạn Bách Ngôn dùng lưỡi, triền miên mút mát mọi thứ trên người cô.
Làn da Sơ Sênh tràn ngập sắc tím, xanh vì bị anh hôn, càng nhìn lại càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ Ngạn Bách Ngôn tới điên đảo.
Anh dùng tay tách hai bên đùi thon thả của Sơ Senh mở rộng ra, trực tiếp đặt môi xuống dưới.
Cô khó nhọc ưỡn ngực, hai bàn tay cắm sâu lên tán cây, trong miệng khổ sở rêи ɾỉ.
- Đừng… Ngạn Bách Ngôn, mau ra đi! Hức!
Vừa sợ vừa kíƈɦ ŧɦíƈɦ, đây chính là cảm xúc hiện tại của Sơ Sênh.
Cô không thể nào hiểu nổi, chỉ cần ở bên Ngạn Bách Ngôn, Sơ Sênh sẽ hoàn toàn bị anh khống chế toàn bộ lý trí lẫn cơ thể.
Sau một hồi thưởng thức dư vị đặc biệt nơi huyệt mật, Ngạn Bách Ngôn run rẩy nhanh tay cởϊ qυầи áo, bắt đầu tiến sâu vào trong cơ thể của Sơ Sênh.
Sự chặt khít, ấm nóng vô hạn làm cho phía dưới của anh căng cứng, thắt lưng liên tục luận động ra vào.
- Anh phát điên vì em mất! Chết tiệt!
Ngạn Bách Ngoi thở dốc, mồ hôi hòa trộn cùng nước mưa rơi tí tách lên cơ thể trần của Sơ Sênh.
Cứ mỗi lần ra vào mạnh mẽ, Sơ Sênh lại gồng lưng nỉ non.
Nhìn người phụ nữ xinh đẹp mĩ miều đang không ngừng nức nở dưới thân mình, hai mắt ưướŧ áŧ nhắm hờ đầy khiêu gợi, Ngạn Bách Ngôn không nhịn được liền cúi xuống, cắn mạnh lên bờ môi căng mọng của cô.
Bàn tay thô ráp vẫn không ngừng xoa nắn bầu ngực căng tròn đẫy đà.
- Nghiêm Sơ Sênh, em nghe cho kỹ đây.
Anh yêu em!.