• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn đột nhiên phát hiện mình thế mà không có chuyện gì đặc biệt tiếc nuối, cũng không có nguyện vọng tha thiết ước mơ, thân là một sinh viên gia cảnh coi như tốt, cuộc đời của hắn vốn không có quá nhiều phiền não.

Chỉ có người từng trải tang thương, mới có rất nhiều tiếc nuối không dứt bỏ được.

“Ai da, mày tới chơi đi!” Dì trẻ uốn éo vòng eo, làm nũng nói.

Nhìn bóng lưng tốt đẹp của cô, ánh mắt Trương Nguyên Thanh dần chuyển thành nhu hòa, ngồi xuống ở bên cạnh dì trẻ, tiếp nhận tay cầm trong tay cô.

Nếu cuộc đời chỉ còn mười mấy giờ, chơi một ván game nữa với cô cũng không tệ.

Khi dì trẻ ăn khoai tây rán, líu ríu chỉ đạo, Trương Nguyên Thanh hoàn thành trò chơi, nhìn thời gian, phát hiện đã 11 giờ khuya.

“Không tệ không tệ, rất có thiên phú.”

Dì trẻ mút đầu ngón tay trắng nõn, vỗ vỗ bả vai cháu trai khen, thuận tiện chùi nước miếng ở trên người hắn.

“Có ghê tởm hay không, bẩn chết mất.” Trương Nguyên Thanh vẻ mặt chán ghét.

“Phi, dì đây là quỳnh tương ngọc dịch, đừng có ở trong phúc không biết phúc.” Giang Ngọc Nhị thối không biết xấu hổ nói.

“Quỳnh tương ngọc dịch? Bao nhiêu tiền một cân thế.” Trương Nguyên Thanh cười khẩy.

“Bao nhiêu tiền cũng không bán, nhưng dì có thể tặng mày mấy ngụm.” Giang Ngọc Nhị chu mỏ, một bộ tư thế muốn dính nước miếng ở trên người Trương Nguyên Thanh.

Trương Nguyên Thanh ngửa người ra sau né tránh.

Rắc!

Tay nắm cửa bị vặn, bà ngoại đứng ở cửa, cau mày nhìn hai người.

Trương Nguyên Thanh cùng Giang Ngọc Nhị lập tức ngồi thẳng người.

“Mày còn ăn cơm hay không?” Bà ngoại khiển trách: “Buổi tối không ngủ ban ngày ngủ, tỉnh lại chính là chơi game, làm nhân loại muốn thành tiên, sống ở mặt đất muốn lên trời?”

Trương Nguyên Thanh buông tay cầm, “Cháu biết rồi biết rồi, ăn cơm ngay đây.”

Bà ngoại liếc xéo con gái một cái lạnh như băng, dì trẻ xám xịt chạy trở về khuê phòng.

...

Cơm tối vẫn giữ ấm, bà ngoại lại làm nóng một chút cho đồ ăn nguội lạnh, Trương Nguyên Thanh ăn qua loa lót dạ, trở lại phòng, triệu hồi ra ô vật phẩm xác nhận một lần Trấn Thi Phù vẫn còn.

Tiếp theo đánh giá một lần giao diện thuộc tính của mình.

Sau đó, vừa cầu nguyện Lý Đông Trạch bên kia sẽ có tin tức tốt, vừa suy nghĩ từng chi tiết nhỏ trong miếu sơn thần.

Vừa rồi trong quá trình chơi game với dì trẻ, hắn đã có cảm ngộ mới.

Linh cảnh cũng đã là một trò chơi, vậy có tồn tại quy luật hay không? Nếu tìm được quy luật, cho dù hắn là một thằng nhóc tay trói gà không chặt, không chừng cũng có thể thuận lợi qua ải.

Lúc miên man suy nghĩ, tiếng chuông chói tai vang lên, làm trái tim Trương Nguyên Thanh đột nhiên dừng đập.

Hắn nắm lên điện thoại di động đầu giường, điện báo biểu hiện là dãy số lạ, lựa chọn tiếp.

“Alo, là Trương Nguyên Thanh sao.”

Loa truyền đến giọng nói khêu gợi, Trương Nguyên Thanh lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, vội hỏi:

“Có phải lấy được tin tức đường hầm Xà Linh rồi hay không?”

Quan Nhã ‘ừm’ một tiếng:

“Thập trưởng lấy được tư liệu chi tiết hơn cho cậu rồi, anh ấy bảo chị gửi đến hòm thư của cậu. Chị biết người trẻ tuổi các cậu chưa bao giờ xem hòm thư, cho nên gọi điện thoại thông báo cậu một lần.”

Không hổ là chính phủ, lựa chọn gia nhập chính phủ là đúng. Tâm tình Trương Nguyên Thanh nháy mắt rực rỡ hẳn lên, nhịn xuống bốc đồng bổ nhào tới trước máy tính xem xét bưu kiện, thành khẩn nói:

“Thay tôi cảm ơn Lý thập trưởng, cảm ơn chị Quan Nhã, chờ tôi thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ thí luyện, mời các người ăn cơm.”

Thuận lợi hoàn thành thí luyện... Trong lòng Quan Nhã thở dài một tiếng, sau khiu muốn nói lại thôi một phen, giọng nhu hòa hiếm thấy:

“Được, chờ cậu.”

Cô đã xem tư liệu Thái Nhất môn truyền tới, sau khi xem xong chỉ có trong lòng phát lạnh cùng tuyệt vọng, khó trách thập trưởng cả ngày rầu rĩ không vui.

Ở trong lòng Lý Đông Trạch, vị thần dạ du mới chiêu mộ này, chỉ sợ phải ngã xuống ở trong nhiệm vụ thí luyện.

Cúp điện thoại, Trương Nguyên Thanh kéo ra ghế công học, sốt ruột không chờ nổi khởi động laptop, đăng nhập hòm thư.

Hắn ở trong bưu kiện chưa đọc lộn xộn đã tìm được bưu kiện Quan Nhã gửi đến.

Tải xuống văn bản kèm theo.

.

“Đường hầm Xà Linh, linh cảnh đánh số 0079, cấp bậc độ khó: S, loại hình: một người (loại hình tử vong)”

“Nhiệm vụ chủ tuyến 1: Sống sót ba giờ.”

“Nhiệm vụ chủ tuyến 2: Thăm dò linh cảnh số 0079.”

Giống với nhiệm vụ thí luyện của mình... Tinh thần Trương Nguyên Thanh rung lên, đó là một hiện tượng tốt, nội dung miêu tả càng gần sát nhiệm vụ của hắn càng tốt.

“Cảnh tượng linh cảnh số 0079 không phải là đường hầm Xà Linh, mà là một tòa miếu cổ đời Minh, tên là miếu Tam Đạo sơn nương nương.

“Theo ta phỏng đoán, vị nương nương này hẳn là thần dạ du cấp bậc cực cao, không, có lẽ không thể xưng là thần dạ du nữa. Tạm không rõ đời Minh thực có một vị nương nương phong hoa tuyệt đại như vậy hay không, cũng có khả năng là linh cảnh bịa đặt. “

Sau đó là một đoạn dài miêu tả về sự tích Tam Đạo sơn nương nương, nội dung nhất trí với Trương Nguyên Thanh ở trong miếu nhìn thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK