Hùng Hạo Nhiên trước khi xuống xe, lưu luyến không nỡ buông móng gấu, quơ quơ hoa trong tay, nói: “Hướng Thang Viên này, cảm ơn quà Valentine của em nha. Anh sẽ nhớ em lắm. Nào, qua hôn cái…”
Tài xế taxi tò mò nhìn qua gương chiếu hậu, Hướng Dương Viễn nhoài qua người tên kia mở cửa xe, một cước đạp hắn xuống, kêu to: “Về nhà nhớ uống thuốc đó!”
Hùng Hạo Nhiên đứng trong gió, cười híp mắt vẫy vẫy tay chào cậu. Chỉ có người cực kỳ quen tên kia như cậu mới nhìn ra bên trong ánh mắt có vẻ vô tội kia là niềm vui sau trò đùa dai, cười trên sự đau khổ của người khác.
Hướng Dương Viễn rất muốn hỏi những người đang đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt liệu có giống như cậu, bất cứ lúc nào cũng có kích động muốn bóp chết đối phương hay không? Bọn họ không phải mới xác định quan hệ sao? Tại sao bây giờ đã muốn chia tay luôn rồi?
“Bạn trai cậu à?” Xe chạy một đoạn rồi lúc gặp đèn đỏ thò bác tài nhịn không được, quay xuống hỏi nhỏ.
Hướng Dương Viễn nhăn mặt, tức giận nói: “Không phải, tôi không thân quen lắm.”
“Vậy các cậu…”
“Tên đó hồi bé bị rơi xuống sông nên đầu óc có chút vấn đề. Tôi là người chăm sóc được mẹ hắn mời đến.”
“Ồ…” Bác tài bát quái nhìn cậu qua kính chiếu hậu một lúc rồi nói: “Cậu chăm sóc thật chu đáo a. Còn cosplay nữa. Nhìn bộ cảnh phục này này, giống thật ghê, cậu mua ở đâu vậy?”
Trong lòng cậu có một vạn con thảo nê mã đang phi nước đại bên trong: “… Bác tài à, tôi chợt nhớ còn chút việc, cho tôi xuống ở đây đi!”
Lúc về đến nhà đã hơn 12h đêm, cậu đi bộ một đoạn đường dài nên giờ mệt muốn hộc máu luôn.
Sợ đánh thức mấy người lớn tuổi ở tầng dưới, cậu còn cẩn thận bước nhẹ nhàng, khống chế âm thanh mình phát ra.
Mình đây thật đúng là thanh niên tốt bụng, như này mới xứng làm cảnh sát nhân dân chứ
Hướng Dương Viên trong lòng tự thấy cảm động với hành động của chính mình, đồng thời phỉ nhổ cái tên luôn cười trên nỗi khổ của người kia vài phát.
Còn một tầng nữa là đến nhà, Hướng Dương Viễn lấy lại nhịp thở, rồi bước lên chiếu nghỉ.
Một bóng người đột nhiên tập kích cậu, giọng đè thấp, có chút khàn khàn nói “Cướp sắc!” liền nhào tới cậu. Hướng Dương Viễn giật mình, trước khi đầu óc kịp nghĩ thì thân thể đã hành động trước, kéo người bám trên người mình ra, quay lưng sẵn sàng làm tư thế quật vai.
Tên kia trầm thấp cười, thuận thế từ sau ôm lấy cậu, ở tư thế mập mờ này hắn kề tai nói nhỏ: “Đồ đệ ngoan, vừa gặp đã nhiệt tình thế này rồi sao? Làm thầy đây thực sự thụ sủng nhược kinh a.”
“Khốn nạn! Anh rảnh quá hả?!!” Hướng Dương Viễn tức đến bốc khói, bất đắc dĩ bị Hùng Hạo Nhiên ôm không động đậy được, cũng không dám nói quá to, tức nổ phổi mà chỉ có thể giơ chân giẫm mạnh lên chân tên kia: “Thả tôi ra!”
“Ối!” Hùng Hạo Nhiên giả bổ rất chi là đau, buông tay ra, ai oán nói: “Chờ em cả nửa ngày trời, ôm một chút cũng không cho. Anh sắp đông lạnh rồi đây này.”
Cậu lườm tên kia một phát, thấp giọng mắng câu “Đáng đời!” rồi chạy lên tầng, lấy chìa khoá mở cửa.
Húng Hạo Nhiên nhanh nhẹn chen vào ngay một giây trước khi cửa đóng sầm lại.
“Này, tôi cho anh vào à?”
“Đều là người một nhà rồi còn cái gì cho với chả không cho, còn không bằng người lạ a.”
“…Anh thật không khách khí nha.”
“Đương nhiên! Ài, anh còn chưa hỏi em đâu, sao lại về trễ thế?”
Nhắc đến chuyện này làm cậu lại tức không để đâu hết: “Còn không phải tại anh sao! Chả khác gì tên biến thái hêt! Tôi chẳng lẽ còn không biết xấu hổ mà ngồi xe đó hả?”
“Khà khà.”
“Cười cái đầu anh ý! Đã tiễn về nhà rồi còn chạy qua đây làm gì?”
“Máy sưởi trong nhà anh hỏng rồi, đến tá túc một đêm.”
“Không phải anh không sợ lạnh sao? Nhà có hỏng máy sưởi cũng không cần qua đây.”
“Gần đây sức đề kháng giảm, không qua không được.”
“Cũng đâu phải anh không biết là nhà tôi không có máy sưởi…”
“Có chứ!” Hùng Hạo Nhiên ôm chặt lấy cậu: “Đây chính là máy sưởi của anh nè!”
“…” Hướng Dương Viễn câm nín không nói được gì, nửa ngày sau mới dở khóc dở cười nói: “Hùng Hạo Nhiên, anh đi xa như thế chỉ vì muốn cho tôi ăn đạn bọc đường thôi sao?”
Hùng Hạo Nhiên nhéo nhéo mặt cậu, nói: “Nhớ em mà.”
“…Ài, anh nói làm tôi buồn nôn luôn.” Hướng Dương Viễn không tự nhiên nói, trên mặt khả nghi đỏ ửng.
“Được được được, nói thì em muốn nôn, không nói lại bị ăn đập. Muốn làm bạn trai của em cũng khó quá a!” HùngHạo Nhiên ấn đầu cậu vào vai mình: “Hướng Thang Viên, thầy của em tuy mặt dày nhưng cũng biết xấu hổ đó. Có buồn nôn cũng không được nói ra đâu.”
“Phi, ngày nào cũng đùa giỡn người ta như lưu manh mà sao không thấy anh nói xấu hổ.” Hai tai cậu nóng rực, vẫn muốn thoát khỏi tay anh, xấu hổ nhìn quanh nhà: “Được rồi, để em lấy quần áo cho anh, hai tên đàn ông suốt ngày ôm ôm, lạ lắm.”
“Anh không thấy lạ gì hết.”
“Bởi vì anh không biết xấu hổ.”
“Ồ”