• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hùng Hạo Nhiên nằm viện một tuần, đội hình sự cho anh nghỉ nửa tháng. Hướng Dương Viễn ngày nào cũng chạy tới chạy lui hai điểm là đồn công an với nhà của Hùng Hạo Nhiên, vì chuyện nấu cơm cho anh mà hao hết cả tâm tư.

Hùng Hạo Nhiên thương cậu chen nhau trên xe buýt rất khổ nên muốn đưa đi đón về, thế nhưng Hướng Dương Viễn không phản đối được, nên đành phải nhượng bộ nói anh đưa xe máy cho cậu đi.

Hùng Hạo Nhiên đương nhiên là gật đầu luôn.

Ngày đầu tiên đi xe, lúc tan tầm Hướng Dương Viễn ngã rách đầu gối…

“Hùng Hạo Nhiên, anh là tên khốn khiếp! Đều tại anh cả! Chen nhau trên xe buýt thì có sao đâu. Anh cứ quản linh tinh! Giờ thì hay rồi, đau chết em!!!” Hướng Dương Viễn ngồi trên giường vừa kêu đau vừa mắng người, Hùng Hạo Nhiên thì vừa lóng ngóng thoa thuốc vừa tự trách.

“Đau đau đau đau đau!!!” Mặt Hướng Dương Viễn nhăn như bánh bao, chỉ muốn đạp thẳng một cước lên ngực đối phương.

“Hết đau luôn, hết đau luôn đây, em kiên nhẫn chút.” Hùng Hạo Nhiên cẩn thận rửa sạch cát trong vết thương, bôi thuốc rồi băng kỹ.

Hướng Dương Viễn bi phẫn: “Trời thì nắng to mà anh bảo em đeo đống này ra ngoài sao?”

Hùng Hạo Nhiên chỉ chỉ cổ của mình: “Anh còn bị băng lâu hơn em mà không thấy nóng xíu nào đây nè. Thật đó.”

“Ma mới tin anh!” Hướng Dương Viễn thả ống quần ngủ xuống, khập khễnh đi nấu cơm.

Hùng Hạo Nhiên thấy cậu không giận mình quá liền vui vẻ đi theo, bám lấy cạnh cửa nhìn cậu phồng má thái khoai tây, cảm giác như đây là mỹ cảnh của thiên hạ vậy.

Hướng Dương Viễn cảm nhận được ánh mắt như laze, quay đầu lại lườm anh một cái, lạnh lùng nói: “Vào giường mà nằm, muốn vết thương nứt ra à.”

“Không thấy em thì mới bị nứt đó.” Hùng Hạo Nhiên cợt nhà đáp lại: “Hướng Thang Viên, anh thấy, hình như em muốn cùng chung hoạn nạn với anh nên mới cố ý ngã, đúng không?”

Hướng Dương Viễn nghiến răng, giơ dao đang thái lên dọa.

Hùng Hạo Nhiên làm bộ dạng xin tha, sau đó lại cười không dừng được.

Tuy rằng đầu gối bị thương nhưng đồng chí Hướng không xin nghỉ, kiên trì đi làm. Hùng Hạo Nhiên cũng không chịu được cảnh ở nhà đập ruồi nên chờ vết thương ở cổ gần khỏi hẳn liền đến đội hình sự.

“Hạo Nhiên!” Nghe nói Hùng Hạo Nhiên đi làm, Tạ Cảnh Địch chạy vèo từ bên Hắc đội qua. Nhào vào ***g ngực của anh, cực kỳ bi thương gào: “Anh không sao thật là quá tốt rồi. Vạn nhất anh có chuyện gì mà em còn không phải là người thân của anh. Em, em…”

Cả đội trọng án ngây người nhìn, chỉ có Lương Kiến không nhanh không chậm nhả ra một vòng khói, lặng lẽ nói: “Ài, Từng qua biển lớn, không gì nước,

Chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây.”

Trán Hùng Hạo Nhiên giật giật nổi gân xanh, trực tiếp lôi Tạ Cảnh Địch ra ngoài, nghiến răng rít: “Tạ Cảnh Địch! Đến chuyện nghe lén người khác nói chuyện riêng mà cũng làm sao! Không sợ bị sét đánh hả!”

Tạ Cảnh Địch dùng hành động lau nước mắt để lau mồ hôi, nói: “Không phải tôi muốn nghe lén mà. Ai bảo hai người nói to quá, không coi ai ra gì.”

“Trước giờ chưa từng coi anh là người hết!”

“Khà khà khà.” Tạ Cảnh Địch cười tươi như hoa: “Hạo Nhiên này, nghe anh nói chuyện tình cảm đến là buồn nôn. Thật là muốn mọi người biết nha.”

“… Nếu dám nói linh tinh thì anh xác định đi.”

“À mà đúng rồi, đồ đệ của anh nói vạn nhất anh có chuyện thì cậu ấy không phải là người thân ấy, có ý gì? Là lo không được hưởng thừa kế hả? Thế thì anh mau làm di chúc đi. Lúc anh là liệt sĩ sẽ được có khoản to lắm đấy.”

“… Cậu ấy lo không được ký tên vào tờ phẫu thuật thôi. Cảm ơn đã quan tâm.” Hùng Hạo Nhiên quyết định sẽ tuyệt giao con người này.

“Ây, đừng đi mà. Hôm đó tôi không tiện hỏi, thế giờ hai người đã xác định chưa? Làm sao mà kín đến mức chút gió cũng không lọt được thế? Là anh theo đuổi cậu ta hay cậu ta theo đuổi anh? Hai người đã í ẹ này nọ chưa? Hầy, tôi còn muốn hỏi nhiều mà, đừng đi mà! Thế nụ hôn đầu có phải cho cậu ấy không? Hạo Nhiên! Hạo Nhiên!”

Hùng Hạo Nhiên không thèm để ý, đẩy cửa phòng làm việc, ngoài ý muốn lại thấy có một đống người đang ghé tai nghe trộm.

Trần Hân là người đầu tiên phản ứng lại, dùng ánh mắt vô tội nhìn Hùng Hạo Nhiên, hỏi: “Hạo Nhiên à, hôm nay trời đẹp không vậy?”

Lương Kiến vô thanh vô tức lướt về chỗ của mình, tung tung quả cam vàng, nửa ngày sau thở ra: “Lòng tựa lưới đôi tầng,

Trong có ngàn mối kết.”

Hùng Hạo Nhiên mím môi, yên lặng đứng một lúc rồi vỗ trán: “Xin lỗi, hôm nay tôi vẫn nghỉ.”

^^^^^

Trích từ bài “Ly tứ kỳ 4” của Nguyên Chẩn, đời Đường. Tác giả sáng tác bài này năm 810 để truy điệu vợ là Vi Tùng qua đời năm trước.

http://www.thivien.net/Nguy%C3%AAn-Ch%E1%BA%A9n/Ly-t%E1%BB%A9-k%E1%BB%B3-4/poem-z8m4XkS4QWih5hDzWgXwg

Trích từ bài “Thiên thu tuế” của Trương Tiên, đời Bắc Tống

http://www.thivien.net/Tr%C6%B0%C6%A1ng-Ti%C3%AAn/Thi%C3%AAn-thu-tu%E1%BA%BF/poem-OTg5PJKhmcpC8bxp-tM62w

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK