- Ngươi nói chẳng giữ lời, còn xứng gọi là nhân vật anh hùng chăng?
Hoa Thiên Hồng trong lòng chỉ nôn nóng cứu người gắt giọng hỏi :
- Tại hạ không giữ lời hứa gì chứ?
Hàn Đàm Quái Tẩu chừng như cố tình kéo dài thời gian, cất giọng rề rà nói :
- Ngươi đã hứa với ta là giết Bạch Quân Nghi...
Hoa Thiên Hồng cắt ngang nói ngay :
- Tại hạ lực bất tòng tâm!
- Hừ! Ngươi còn đồng ý tìm Kim kiếm về cứu lão ta thoát khỏi chiếc đầm chết tiệt đó...
- Nhưng tại hạ còn chưa lấy được Kim kiếm!
- Một năm rồi lại một năm, ngươi cũng chẳng trở lại nhìn xem lão phu sống chết thế nào?
Hoa Thiên Hồng đã rất nóng lòng cứu Bạch Tố Nghi, cứ thấy lão ta dây dưa thì tức giận thét lớn :
- Tại hạ có muốn cũng chẳng thể làm được!
Dứt lời chàng nhảy vọt định phóng nhanh ngoài cửa thạch ốc.
Hàn Đàm Quái Tẩu vung thanh Thiết kiếm lên chém một đường bức chàng thoái lùi nguyên vị chẳng dám mạo hiểm xông ra.
Hoa Thiên Hồng biết lão quái nhân này thân thủ rất lợi hại, cho nên tức anh ách trong lòng mà chẳng làm gì được, cười khinh ra mặt đổi giọng nói :
- Ngươi đã chẳng cứu người, lại còn cản đường ta, há chẳng thấy tổn âm đức lắm sao?
Hàn Đàm Quái Tẩu ngửa cổ cười lên kha khả nói :
- Đây là sự trừng phạt của ông trời đối với Bạch Tiêu Thiên, ngươi có võ công thiển bạc không đáng là đối thủ của Thiên Ất Tử lão đạo, đến đó chẳng những không cứu được người mà chỉ còn nộp mạng cho yêu đạo!
Hoa Thiên Hồng thấy lão ta ngoan cố quyết ý cản chân mình, trong lòng càng tức giận hơn thét lớn một tiếng nhào người tới vung tay trái phát chiêu Khốn Thú Đẩu Công đánh tới.
Hàn Đàm Quái Tẩu nhìn thấy chàng dùng chính tuyệt chiêu của mình để đánh mình thì buồn cười la lên :
- Í! Tiểu tử ngươi khá lắm!
Rồi cằm thanh Thiết kiếm bên cạnh người, vung tay lên cũng phát chiêu Khốn Thú Đẩu Công hóa giải chiêu chưởng của chàng.
Hai chưởng tiếp nhau, Hàn Đàm Quái Tẩu chưởng âm xuất bảy thành chân lực dồn ra.
Hoa Thiên Hồng nào cố ý đấu nhau với lão ta, khi thấy lão thổ chân lực vào chưởng thì vội biến chưởng hóa giải cỗ kình lực thiên cân của Hàn Đàm Quái Tẩu, rồi nhào người tung lên không vượt qua đầu lão ta thoát nhanh ra cửa.
Hàn Đàm Quái Tẩu biết bị lừa, tức giận thét lớn :
- Tiểu tử, ngươi chạy đi đâu!
Vội chộp xuống đất tạo thế bật vọt ra ngoài đuổi theo.
Hoa Thiên Hồng thoát được sự cản trở của Hàn Đàm Quái Tẩu thì cắm đầu chạy một mạch ra thạch lao, nguyên mấy tên đạo sĩ giữ lao đều bị Hàn Đàm Quái Tẩu phong bế huyệt đạo, cho nên chàng như nơi không người.
Ra đến bên ngoài, cứ nhắm hướng nào điện lâu cao nhất mà chạy, Hàn Đàm Quái Tẩu chống kiếm tung người từng cái nhưng nhanh không tưởng, bám theo chàng cười kha khả nói :
- Tiểu tử ngươi không ngờ nội lực tăng tiến nhanh như vậy, phải chăng nhờ vào được vật gì?
- Đan Hỏa Độc Liên!
Hoa Thiên Hồng vừa đáp vừa ngoái đầu nhìn, bất giác thầm nghĩ: “Thì ra lão ta dùng thanh kiếm của mình thế trượng để chống người đi, thảo nào mà không chịu trả lại cho mình!”
Hàn Đàm Quái Tẩu cười nói tiếp :
- Tiểu tử, ta nghe nói Ngọc Đỉnh phu nhân bị ngươi hớp hồn, sao giờ còn đi lại với Bạch Tố Nghi?
Hoa Thiên Hồng ửng đỏ mặt tức giận nhưng chưa nói gì được, đột nhiên có tiếng thét lớn :
- Hoa Thiên Hồng đứng lại!
“Vèo” một tiếng, bóng người thoáng hiện ra theo sau tiếng thét, chính là một trong tám tay hồng y đạo đồng hồi đêm tham gia Khảm Ly kiếm trận vây đánh chàng, hắn như biết chàng lợi hại, cho nên vừa đến đã vội trở tay rút phắt kiếm ra.
Hoa Thiên Hồng nhớ lại cảnh bị vây khốn trong Khảm Ly kiếm trận còn tức giận, thầm nghĩ: “Thiên Ất Tử là một trong những kẻ thù giết cha ta, hắn đắc ý với Khảm Ly kiếm trận, nếu giờ ta khử đi một tên đạo đồng khiến cho kiếm trận khuyết đi một phương thì chẳng hay hơn sao!”
Nghĩ thế chàng cứ vờ chạy tiếp chẳng dừng lại, tên đạo đồng tức giận phóng kiếm chém ào tới, Hoa Thiên Hồng đã ngưng tụ chân lực trở người ra ngoài vung tay trái đánh thốc ra một chưởng phản kích.
Tên đạo đồng giật mình vội nhảy thoái người về sau, nhưng đúng lúc ấy Hàn Đàm Quái Tẩu cười lạnh lùng nói :
- Tiểu tử ngươi luyện còn chưa thành thục, xem đây!
“Vèo” một tiếng, hồng y đạo đồng vừa kịp tránh một chưởng của Hoa Thiên Hồng thì đã thấy chưởng thứ hai từ cánh trái đánh tới, mắt hắn hoa lên tay chân quýnh quáng định nhào người né tránh nhưng không kịp.
Chỉ nghe “bốp” một tiếng kèm theo tiếng rú thảm, cả người hồng y đạo đồng tung ngược lên không văng ra ngoài cả hai trượng chết tốt.
Hai người đều thi triển cùng một thủ pháp, nhưng sai biệt không phải ở chỗ ra tay nặng nhẹ hay tốc độ nhanh chậm, mà chính là hỏa hầu thâm thiển và cảnh giới công lực tinh thâm bất đồng. Hoa Thiên Hồng tuy luyện một chiêu Khốn Thú Đẩu Công đạt đến chỗ thành thục đắc tâm ứng thủ, nhưng so với Hàn Đàm Quái Tẩu ra tay thì kém xa, lão ta ra chiêu từ thời gian, bộ vị, thổ khí, phát lực không đâu là không hợp tiết, chưởng lực phát ra khiến đối phương muốn thủ chẳng được, muốn chạy chẳng xong, hoa mắt quýnh tay mà chịu đòn.
Hoa Thiên Hồng cũng tự hiểu ra điều này, nhìn thấy Hàn Đàm Quái Tẩu chỉ một tay vừa dụng kiếm chống người vọt đi vừa ra tay tấn công mọi cử chỉ hành động nhanh không tưởng, bất giác trong lòng cảm phục. Nhưng khi ấy tình thế không cho chàng suy nghĩ nhiều liền quay người phóng chạy tiếp vào hướng quán lâu.
Chốc lát chàng chạy đến trước một tòa lầu cao hơn, bên trên hoành ngang một tấm biển lớn đề ba chữ theo lối cổ thư “Dưỡng Tâm điện”, Hoa Thiên Hồng chân chưa kịp lên bậc cấp thì tiếng lớn vang lên, tiếp liền đám đồng y đạo đồng hồi tối theo chân Thiên Ất Tử tên nào cũng lăm lăm trường kiếm từ trong điện nhảy ra.
Hoa Thiên Hồng có kinh nghiệm hơn với đạo đồng này, nên không để cho chúng kịp bày thế trận, lao người tới tên đạo đồng ra đầu tiên quát lớn :
- Thiên Ất Tử, ngươi nhanh cút ra đây, Chu Nhất Cuồng đến đòi lại thanh Kim kiếm!
Gã đạo đồng phóng ra đầu tiên tức giận nói :
- Tiểu bối vô lễ, ngươi biết đây là chốn nào không mà dám vào làm loạn!
Hoa Thiên Hồng chủ động tấn công, gã đạo đồng tuy đơn chiên độc đấu nhưng cũng chẳng hề yếu kém, sáu tên còn lại tìm cách tham chiến. Nháy mắt song phương đã đấu nhau hai mươi chiêu, Hoa Thiên Hồng án ngay trước điện môn quyết không để chúng thi triển thế trận. Bảy tên đạo đồng còn lại tuy đồng xông lên vây đánh, nhưng bị khuyết một người, thế trận chẳng thi triển được khiến uy lực giảm đi rất nhiều, bởi vậy thế đông mà vẫn không làm gì được Hoa Thiên Hồng.
Thế nhưng, Hoa Thiên Hồng một đấu bảy tên đạo đồng với bảy thanh bảo kiếm trong tay quyết chẳng dễ dàng, chàng phải xuất chưởng tận lực mà đấu, khiến cho vết thương kiếm trên ngực lại chảy máu ra đau lên từng cơn. Chàng giơ tay phải đưa lên ôm lấy vết thương, chỉ còn lại một tay đấu nhanh với bọn đạo đồng, khiến tình hình phút chốc trở nên nguy hiểm.
Chu Nhất Cuồng đứng ngoài xem đấu, thấy chàng rơi vào hiểm cảnh cười ha hả nói :
- Tiểu tử, võ công lão phu sáng chế ra không xong ư?
Hoa Thiên Hồng bị vây đánh đến bở hơi tai, vậy mà lão ta không hề ra tay trợ lực còn châm chọc, tức giận thét lớn :
- Chỉ mấy tên nhãi đạo này không thâu thập nổi còn đứng đó mà đắc ý!
Chu Nhất Cuồng bị nói một câu rát mặt, cười khùng khục vung mạnh thanh Thiết kiếm trong tay nói lớn :
- Vậy thì xem kiếm pháp của cha ngươi hay ho đến đâu?
Thiết kiếm vọt khỏi tay Chu Nhất Cuồng bay vù tới tạo nên ánh hàn quang đen như một làn khói, một tên hồng y đạo đồng đứng đúng hướng bay của thanh Thiết kiếm vội ngoái đầu nhìn, vừa lúc thanh Thiết kiếm bay ngang qua đầu hắn, chẳng chút suy nghĩ hắn liền vung kiếm lên chém mạnh vào thanh Thiết kiếm ý định không cho Hoa Thiên Hồng kịp bắt.
“Kong” một tiếng ngân dài đinh tai nhất óc kèm theo ánh lửa tóe sáng rực, gã đạo đồng hộ khẩu tê dại, tay nhẹ hẩng đi, thanh kiếm trên tay gãy làm mấy khúc lăn loảng xoảng trên nền đá.
Lại nói, thanh Thiết kiếm chẳng những không hề suy xuyển mà hướng bay cũng chẳng thay đổi cứ bay tới người Hoa Thiên Hồng, đủ thấy khi phóng kiếm Chu Nhất Cuồng đã vận một nội lực mạnh đến chừng nào.
Hoa Thiên Hồng thấy kiếm bay đến nơi giơ tay chộp lấy, nào ngờ một tên đạo đồng khác lại chém kiếm vào quyết không cho chàng bắt kiếm. Hoa Thiên Hồng tức giận, tay phải vẫn tiếp tục bắt kiếm, tay trái ra chưởng nhanh thần tốc đánh tạt vào mé thân kiếm hắn, thoạt trông song phương, như định một chiêu lưỡng bại câu thương.
Chỉ nghe “vù” kèm theo tiếng rú thảm, Hoa Thiên Hồng vừa kịp chộp lấy đốc kiếm, chùng tay xuống quét nhanh cùng lúc thì tay phải một chiêu “Thu Phong Tảo Diệp”, gần như cùng lúc thì tay trái cũng đánh bạt được kiếm đối phương ra ngoài. Gã đạo đồng lãnh đủ một kiếm chém ngang khiến cả người gần như lìa hai đổ ập xuống trên vũng máu.
Chuyện nói ra thì chậm, nhưng từ khi Hàn Đàm Quái Tẩu phóng kiếm cho đến khi Hoa Thiên Hồng chộp bắt được kiếm ra chiêu hạ tên đạo đồng thứ hai chỉ diễn ra trong cái chớp mắt, khiến đám đạo đồng còn lại chấn động thất sắc bất giác đều thoái lùi một bước.
Thanh Thiết kiếm của Hoa Thiên Hồng hai năm bị “Hàn Đàm Quái Tẩu” Chu Nhất Cuồng giữ lại dưới khô đầm trong Tổng đường Thần Kỳ bang, giờ vật về cố chủ, chàng nắm lại trong tay thân quen của mình bất giác tinh thần phấn chấn tự tin hẳn lên.
Chỉ thấy người di bộ tận, tay vung kiếm lượn, chiêu thổ như châu liên tu bất tận tấn công bọn đạo đồng, đến vết thương trên ngực máu chảy ròng ròng chàng cũng như không hay biết nữa.
Chớp mắt, cả sáu tay đạo đồng con lại bị đánh tán loạn, quýnh tay quýnh chân phòng thủ hóa giải kiếm pháp của Hoa Thiên Hồng, chẳng còn có cơ hội tấn công, thật uổng cho chúng luyện thanh độc môn Khảm Ly kiếm trận nhưng chẳng thể nào thì triển được.
Bỗng nhiên nghe Chu Nhất Cuồng cười dài nói :
- Ta cứ ngỡ kiếm pháp của Hoa Nguyên Tư ghê gớm lợi hại lắm, không ngờ cũng chỉ có thể!
Hoa Thiên Hồng bị khích một câu tức giận trong lòng, thế nhưng chẳng hề lên tiếng, cứ nghiến răng vung kiếm tấn công bọn đạo đồng. Trong đầu chàng nghĩ đến tình cảnh Bạch Tố Nghi rơi vào tay Thiên Ất Tử khác gì cừu non vào miệng hổ, cho nên cố thanh toán nhanh bọn đạo đồng này để vào cứu cô nàng.
Thế nhưng, tám tay đạo đồng đều là đệ tử chân truyền của Thiên Ất Tử, cho nên tuy tuổi cũng nhỏ nhưng võ công lại không kém, vì thế Hoa Thiên Hồng tuy thắng thế mà vẫn chưa hạ nổi chúng.
Lại nói, lúc này trong đạo quán nghe động, bọn đạo sĩ tủa ra vây kín trước tiền điện, tên nào tay cũng lăm lăm kiếm chỉ chực thấy đồng bọn thất cơ là nhảy vào trợ chiến ngay. Cứ xem tình thế này thì Hoa Thiên Hồng muốn xông vào trong gặp Thiên Ất Tử quyết không phải là chuyện đơn giản.
Đột nhiên từ trong điện một tên hồng y đạo đồng khác hai tay chấp Bích Ngọc Như Ý bước nhanh ra nghiêm trọng hô lớn :
- Giáo chủ truyền pháp dụ, chúng đệ tử ngừng tay, cung nghênh Chu lão tiền bối nhập điện!
Sáu tên đạo đồng vừa nghe thế liền thâu kiếm nhảy thoái lùi sau, đạo đồng chấp Lục Ngọc Như Ý bước nhanh xuống bậc tam cấp đến trước người “Hàn Đàm Quái Tẩu” Chu Nhất Cuồng cúi người thi lễ nói :
- Đệ tử Thanh Liên, tham kiếm Chu lão tiền bối.
Chu Nhất Cuồng đảo nhanh đôi mắt hổ gằn giọng :
- Sao? Lão phu bị gãy hai chân, chẳng lẽ Thiên Ất Tử cũng bị gãy mất hai chân rồi sao chứ?
Thanh Liên đạo đồng nói :
- Ba vị tổ sư gia của bổn giáo lâu nay bế quan tĩnh tu vấn thế ngoại hôm nay quang lâm, cho nên Giáo chủ đang bận hầu tiếp bên cạnh, không thể ra tiếp thất lễ, chỉ mong lão tiền bối hải hàm!
Chu Nhất Cuồng cười ngất nói :
- Lão phu chính cũng bế quan tịnh tu mười năm nay vừa mới ra ngoài, ba vị tổ sư gia của các ngươi không hù nổi ta đâu.
Lão hơi ngừng lại, đưa mắt nhìn Thanh Liên đạo đồng từ đầu đến chân hất hàm hỏi :
- Ngươi là đệ tử thân truyền của Thiên Ất Tử?
Thanh Liên đạo đồng cúi đầu đáp :
- Trong bổn giáo hồng y đệ tử đều là do Giáo chủ chân truyền.
- Vậy thì tốt lắm, lão phu với sư phụ các ngươi là bằng hữu thân giao, các ngươi nhanh đi lấy một chiếc ghế rồi lệnh bốn hồng y đạo đồng khiêng lão phu vào!
Thanh Liên nghe thì hơi do dự, nhưng rồi đưa mắt nhìn đám hồng y đạo đồng nói :
- Chu lão tiền bối là bằng hữu thâm giao với Giáo chủ, lão nhân gia đi lại bất tiện, nhanh lấy một chiếc ghế để lão nhân gia ngồi khiêng vào hội kiến Giáo chủ.
Chu Nhất Cuồng trừng mắt thét lớn :
- Tiểu đạo ngươi lanh miệng lanh mồm lắm, hừ... chốc nữa lão phu cho ngươi mở mắt xem lão phu đi lại có bất tiện hay không?
Thanh Liên cứ lờ đi như không nghe thấy chốc lát đã thấy hồng y đạo đồng tìm ra một chiếc ghế dựa, cúi đầu nói :
- Mời Chu lão tiền bối!
Chu Nhất Cuồng cười nhạt một tiếng, cánh tay duy nhất chống nhẹ mặt đất tung cả người lên không rơi nhẹ ngồi xuống ghế, Thanh Liên vội vàng quay người đi trước dẫn đường, bốn tên hồng y đạo đồng khác nhấc chiếc ghế lên khiêng đi theo sau.
“Dưỡng Tâm điện” là nơi trường cư của Thông Thiên giáo chủ, điện cao ba tầng lầu, xây dựng nguy nga tráng lệ, trang trí thanh cao quý phái không thua kém gì một vương phủ. Tại các hành lang lối đi đều có đạo sĩ áo vàng chấp trường kém đứng nghiêm túc canh phòng vô cùng cẩn mật.
Hoa Thiên Hồng nắm thanh Thiết kiếm theo sau đoàn người đi lên đến đệ tam lâu, đến trước một gian tĩnh thất rèm cửa buông kín, hai bên lại có hai đạo đồng canh gác.
Thấy đoàn người đến, hai đạo đồng áo vàng nhanh chóng vén rèm lên, Thanh Liên đạo đồng bước chân vào trong hô lớn :
- Khải bẩm Giáo chủ, Chu lão tiền bối quang lâm!
Thông Thiên giáo chủ xuất hiện ở cửa đơn thủ trước ngực hơi cúi đầu mỉm cười nói :
- Chu huynh lâu nay vẫn khỏe, thứ cho bần đạo không ra ngoài nghênh tiếp được.
“Hàn Đàm Quái Tẩu” Chu Nhất Cuồng cười kha khả nói :
- Con lừa ngươi xem ra càng lúc càng hôi!
Thông Thiên giáo chủ chẳng giận trước một câu chào khiếm nhã của đối phương chỉ mỉm cười, bất chợt ánh mắt cứ ngưng nhìn lên người Chu Nhất Cuồng vẻ ngạc nhiên nói :
- Chu huynh bản mạng thật lớn. Bội phục! Bội phục!
Vừa nói vừa tránh đường chìa tay mời khách.
Chu Nhất Cuồng cười ngất, chỉ thấy tay lại động nhẹ cả người rời khỏi ghế vọt nhanh vào bên trong.
Hoa Thiên Hồng nhìn thấy Chu Nhất Cuồng tứ chi đã mất đi ba, còn duy nhất một cánh tay nhưng uy phong vẫn lẫm liệt, bất giác nghĩ lại mình tự phấn chấn hẳn lên, ngửng cao đầu sãi chân bước theo vào. Thông Thiên giáo chủ đứng bên cửa, song phương nhìn nhau, trong ánh mắt lão hàm chứa một nụ cười khó hiểu.
Tĩnh thất rộng rãi thanh tịnh lạ thường, quanh tường ngoài những chiếc cửa sổ điêu khắc chạm trổ tinh tế là những bức tranh thủy mạc miêu tả phong cảnh tiên bồng, bức tường giữa treo đồ hình bát quái tượng trưng cho Đạo giáo, ngoài ra còn có những bức tranh tượng các vị tổ sư môn giáo.
Trên nền gạch trải một tấm thảm nhung xanh mướt, một chiếc mộc đôn đặt lên trên, chung quanh bảy tám chiếc bồ đoàn bằng hương thảo, cách mộc đôn tầm sải tay là một chiếc đỉnh đồng đang tảo hương nghi ngút, khiến cho không khí trong tĩnh thất càng tăng thêm sắc thái huyền ảo thần bí.
Trong tĩnh thất im phăng phắt, ngoại trừ Thông Thiên giáo chủ và Thanh Liên chỉ còn thêm hồng y đạo đồng tay chấp bảo kiếm.
Chủ khách phân ngôi ngồi lên những tấm bồ đoàn, Chu Nhất Cuồng chưa nói đã cười ha hả hỏi :
- Thiên Ất Tử, nghe nói có mấy lão bất tử quý giáo vừa đến đây, sao không mời ra?
Thông Thiên giáo chủ mỉm cười nói :
- Ngươi gặp cũng chẳng hay ho gì!
Chu Nhất Cuồng “hừ” một tiếng lạnh lùng, nhưng chưa nói gì đã nghe Thông Thiên giáo chủ nhìn Hoa Thiên Hồng hỏi :
- Hoa Thiên Hồng, ngươi nhìn xuôi nhìn ngược tìm kiếm gì chứ?
Hoa Thiên Hồng đưa mắt nhìn vào hai cánh cửa đóng im ỉm bên trong hỏi thẳng :
- Ngươi đã làm gì Bạch Tố Nghi?
Thông Thiên giáo chủ chẳng đáp mà cười cười nói :
- Bạch Tiêu Thiên xem ra rất trọng ngươi, nhưng... bổn Giáo chủ thấy ngươi cũng chẳng phải là lương tài đời nay!
Hoa Thiên Hồng nhíu mày kiến nhìn thẳng mặt lão ta nói :
- Giáo chủ muốn chỉ giáo chăng?
- Hừ! Ngươi dám không phục!
- Đương nhiên!
Thông Thiên giáo chủ trên mặt hiện một nụ cười khinh thường nói :
- Bạch Tố Nghi là nhi tử của Bạch Tiêu Thiên, bổn Giáo chủ có làm gì cô ta thì do Bạch Tiêu Thiên đến tìm ta thanh toán. Thần Kỳ bang với ngươi vốn vô thân vô cố, Bạch Tố Nghi với ngươi cũng chỉ là giải cấu tương phùng, chẳng đáng nói tình nghĩa gì với nhau, vậy mà ngươi cứ đeo đẳng không quên nghĩa là sao chứ?
Hoa Thiên Hồng chưa kịp đáp thì Chu Nhất Cuồng cười lớn tán thán :
- Nói hay lắm! Hoa Thiên Hồng, Bạch Tiêu Thiên có ân đức gì với ngươi mà ngươi phải quan tâm lo lắng đến con gái hắn? Thần Kỳ bang vì chuyện này mà trí mạng với Thông Thiên giáo thì đối với chẳng có lợi đó sao?
Hoa Thiên Hồng mặt đỏ ửng lên, trong lòng thầm nghĩ: “Lời này không sai, ta muốn cứu Bạch Tố Nghi chỉ là giữa đường thấy bất bình ra tay tương trợ, đúng đạo nghĩa giang hồ. Thế nhưng với thiên hạ thấy ta đeo đẳng một vị thiên hương quốc sắc thì dị nghị là điều khó tránh khỏi, nếu như vì chuyện này mà Thần Kỳ bang huyết chiến với Thông Thiên giáo, quả là chuyện ta cầu chẳng được, đó chính là điều ta từng muốn tạo kế ly gián giữa bang, giáo...”
Nghĩ thế tự nhiên chàng trở nên lúng túng, ấp úng trong miệng chẳng nói ra thành lời.
Thông Thiên giáo chủ cảm thấy trúng ý hiện nụ cười bí hiểm, rồi nhìn Chu Nhất Cuồng hỏi :
- Bằng hữu, ngươi đã thương Hồng Diệp, giết chết mất đệ tử của ta, món nợ này thanh toán thế nào đây?
Chu Nhất Cuồng đảo mắt cười ngạo nghễ nói :
- Thiên Ất Tử đã có bao giờ thắng nổi Chu Nhất Cuồng ta?
- Hừ! Chu Nhất Cuồng, ngươi chớ cuồng ngạo, trước khi chưa động thủ thắng bại khó nói!
- Hắc hắc... Vậy thì hiện tại động thủ chưa muộn.
Nói dứt lời, lão từ từ đưa cánh tay trái độc nhất lên đánh sang.
Hoa Thiên Hồng thầm hiểu tuyệt chiêu Khốn Thú Đẩu Công của Chu Nhất Cuồng vô cùng lợi hại, khi ấy ngưng mắt chăm nhìn lão ta xuất thủ, đồng thời xem Thiên Ất Tử đối phó như thế nào.
Thông Thiên giáo chủ chừng như bất ngờ chẳng thể nghĩ Chu Nhất Cuồng nói đánh là đánh ngay, vội bỏ cây phất trần xuống song chưởng lên nghênh tiếp, miệng nói lớn :
- Chu lão đầu, ngươi thực lỗ mãng!
Vừa dứt lời, chỉ nghe “bốp” một tiếng.
Hoa Thiên Hồng vốn nghĩ hai nhân vật tuyệt thế cao thủ đấu nội lực với nhau, thế tất kinh thiên động địa, cát chạy đá bay, chí ít thì cả tòa lầu này phải chấn động. Thế mà hai chưởng tiếp nhau, ngoài một tiếng khô khan ra chẳng có gì kinh tâm động phách.
Thế nhưng, lại thấy đám khói nhè nhẹ tỏa lên từ chiếc đỉnh đồng vốn trùm cả không gian tĩnh thất giờ đây bị tách ra một khoảng trống chừng hai ba xích, khoảng trống ấy chốc sang chốc lại di chuyển về bên hữu trong khoảng cách giữa Thông Thiên giáo chủ và Chu Nhất Cuồng. Dao chuyển như vậy có đến hơn năm lần, cuối cùng thì biến mất, bỗng nhiên song phương thâu chưởng lại, Thông Thiên giáo chủ phá cười lên kha khả nói :
- Chu huynh thực chẳng phí mười năm khốn khổ, hiếm có! Hiếm có!
Chu Nhất Cuồng lạnh giọng nói :
- Hừ! Thiên Ất Tử ngươi chẳng hơn gì Chu Nhất Cuồng ta!
Hoa Thiên Hồng giờ mới biết bọn họ vừa rồi đấu thặng thừa công phu, thầm nghĩ: “Thiên Ất Tử mà ghê gớm như vậy, ba vị tổ sư của hắn còn lợi hại đến đâu? Ài... Ta muốn trừ ma hộ đạo chấn hưng võ lâm, nhưng ma đảng tiềm lực ghê gớm thế này xem ra tiền đồ gian nan vô cùng!”
Chàng trong lòng phút chốc nặng trĩu, ý chí cũng nhục hẳn đi, đầu óc tự nhiên tối sầm lại, vết thương kiếm trên ngực cảm thấy nhói đau khác thường.
Chợt nghe Chu Nhất Cuồng gắt giọng nói :
- Thiên Ất Tử, trả thanh Kim kiếm cho ta!
Thông Thiên giáo chủ ngớ người, rồi hoành ngang đôi mày rậm nói :
- Chu huynh sao chẳng có đạo lý? Oan có đầu nợ có chủ, chính Nhậm Huyền là người đoạt thanh Kim kiếm của Chu huynh, Chu huynh lại đến đòi bần đạo há chẳng nhầm lắm sao?
- Hắc hắc...! Thanh Kim kiếm nhất định nằm trong tay ngươi, ngươi nhanh trả Kim kiếm cho ta thì ta sẽ lấy đầu Bạch Tiêu Thiên cho ngươi, như thế sòng phẳng chẳng ai thiệt ai. Nói đi, ngươi chịu làm hay không?
- Ồ! Đầu Nhậm Huyền, bần đạo cần làm gì chứ?
Chu Nhất Cuồng cười nhạt nói :
- Lão đạo ngươi còn làm mặt tỉnh, Thần Kỳ bang và Phong Vân hội đã liên thủ với nhau, Thông Thiên giáo băng tan ngõa nát chưa biết ngày nào, ha ha... Đừng nói là ba vị tổ sư gia các ngươi, mà dù là lão tổ khai sơn của các ngươi hạ phàm tái thế cũng không cứu nổi họa kiếp này cho các ngươi!
Thông Thiên giáo chủ cười gằn cắt ngang nói :
- Nhưng giết Nhậm Huyền thì thay đổi được cục diện sao?
Chu Nhất Cuồng đảo mắt nói :
- Còn phải hỏi? Nhậm Huyền chết thì Phong Vân hội như khói chiều không gió tự tan, dù chọn được một người khác đương nhậm Tổng đương gia, nhưng chưa hẳn đã theo vết chân của Nhậm Huyền. Một khi Phong Vân hội và Thần Kỳ bang đã không còn liên minh, thì Thông Thiên giáo các ngươi còn sợ gì nữa chứ?
Thông Thiên giáo chủ vuốt rây gật gù nói :
- Cao luận! Cao luận! Có điều Nhậm Huyền võ công không hề kém Chu huynh, chẳng hay Chu huynh có kế gì hay lấy được đầu lão ta?
- Điều này thì ngươi không cần phải quan tâm, cứ trả thanh Kim kiếm cho ta, ta đảm bảo lấy đầu hắn cho ngươi.
- Ha ha ha... Nếu đã như thế thì Chu huynh trước tiên cứ đi lấy đầu Nhậm Huyền về đây, bần đạo nhất định hai tay dâng trả Kim kiếm!
Hoa Thiên Hồng nghe thì thầm nghĩ: “Cứ theo như lời Ngọc Đỉnh phu nhân thì Kim kiếm có đến hai thanh “Thư, Hùng”, Hùng kiếm nằm trong tay bà ta, còn Thư kiếm thì nằm trong thanh bảo kiếm của Thiên Ất Tử, nhưng bản thân lão ta cũng không biết...”
Nghĩ lại đến đó bỗng nhiên trong lòng chàng thoáng động, nghĩ tiếp: “Bà ta tự xưng danh là Hướng Hoa, “Hướng”... chẳng lẽ có quan hệ gì với chủ nhân đích thực của Kim kiếm Nhất Kiếm Cái Thế Hướng Đông Lai?”
Chỉ nghĩ thế thôi trong lòng chàng phấn khích hẳn lên, chỉ tiếc là không rời được khỏi đây ngay để tìm đến Ngọc Đỉnh phu nhân hỏi cho ra lẽ.
Lúc này Chu Nhất Cuồng nói :
- Ta giết trước Nhậm Huyền rồi đổi lấy Kim kiếm không phải là không được, thế nhưng thiếu đi một thần binh lợi khí, lão phu không dám đoan chắc lấy được đầu Nhậm Huyền.
Thông Thiên giáo chủ vuốt râu cười khà khà nói :
- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, thực tại bất thành thì phải nghĩ đến kế sách khác chứ?
- Hừ! Nhậm Huyền đâu phải là nhân vật tầm thường, chỉ cần một nhát đâm không thành thì khó đâm được nhát thứ hai!
- Ưm... Nếu đã như thế, Chu huynh sao không ráng chờ đến ngày rằm tháng bảy tới đây tại “Tế Vong đàn”, đương nhiên trước mặt bá quan thiên hạ quyết một trận sinh tử với Nhậm Huyền. Chỉ cần Chu huynh giết được Nhậm Huyền, bần đạo hai tay dâng trả kiếm ngay.
- Con lừa, nói thế ngươi nhất quyết không chịu trả kiếm cho ta?
- Bần đạo trả kiếm trước, Chu huynh không lấy đầu Nhậm Huyền đem về thì bần đạo làm gì được?
Chu Nhất Cuồng lạnh giọng nói :
- Vậy nếu như ta giết trước Nhậm Huyền, con lừa ngươi chẳng giữ lời không chịu trả kiếm thì lão phu làm gì được chứ?
Thông Thiên giáo chủ cười vang kha khả nói :
- Bần đạo nếu làm như vậy, Chu huynh xin cứ lấy thủ cấp bần đạo!
- Hừ! Ngươi nói ta không dám?
Nói rồi định xung đột tiếp, nhưng Thông Thiên giáo chủ xua tay nói tiếp :
- Nhưng... bần đạo có điều không hiểu là Chu huynh nghe ai nói thanh Kim kiếm nằm trong tay bần đạo?
Chu Nhất Cuồng đanh mắt chỉ vào người Hoa Thiên Hồng nói :
- Chính tiểu tử này nói!
Thông Thiên giáo chủ đưa mắt nhìn chàng lại hỏi :
- Tiểu tử, ngươi lại nghe ai nói chuyện này hử?
Hoa Thiên Hồng bị một kiếm của Hồng Diệp đạo trưởng, vết thương tuy chỉ sâu chừng hai thốn và không chạm vào yếu quan, thế nhưng do không được băng bó để máu ra nhiều khí huyết đại tổn, đã thế vừa rồi lại tiếp tục động đấu với bọn hồng y đạo đồng, nên giờ đây tin lực suy yếu nhiều. Chàng nghe lời hỏi của Thông Thiên giáo chủ, ngước mắt nhìn lão đôi môi mấp máy muốn đáp, nhưng rồi như bị thiểu khí nín bặt chẳng đáp.
Thông Thiên giáo chủ thấy chàng im lặng không đáp, sắc mặt sạm lại, ngọn phất trần trong tay phất nhẹ về phía chàng nói :
- Tiểu tử ngươi ngơ ngơ ngác ngác nằm mộng sao chứ?
Hoa Thiên Hồng nhìn thấy lão ta phất trần đánh tới, chẳng nói nửa tiếng tay đang nắm thanh Thiết kiếm vung mạnh lên chống trả.
Thông Thiên giáo chủ trong lòng thâm hận chuyện Hoa Thiên Hồng và Chu Nhất Cuồng giết hai môn đồ của mình, chỉ muốn hạ thủ ngay cả hai người, nhưng còn vì ngại tình hình bất lợi cho nên tạm thời nén bận trong lòng. Lúc này ngọn phất trần phất lên thấy kiếm của Hoa Thiên Hồng chém tới liền biến chiêu cực nhanh, hàng vạn sợi bạc đầu ngọn phất trần quyện lấy lưỡi kiếm, đoạn vận lực giật mạnh một cái miệng thốt lên “Đi!”.
Hoa Thiên Hồng vừa giận vừa thẹn, lại lo nếu như Chu Nhất Cuồng bắt lại được thanh Thiết kiếm nhất định sẽ không trả lại cho mình, khi ấy quên hẳn cả vết thương đang đau trên ngực tung người bổ nhào theo.
Thông Thiên giáo chủ gằn mấy tiếng, trở tay phất mạnh ngọn phất trần đánh tới quấn lấy hai chân chàng. Hoa Thiên Hồng “Ái!” một tiếng, ống quần bị phất trần đánh rách nát để lộ ra đôi chân trần tươm máu, người ngã phịch trên sàn.
Hai gã hồng y đạo đồng đứng hầu hai bên Thông Thiên giáo chủ thấy thế thì bật cười lên đắc ý.
Hoa Thiên Hồng tuy ngã xuống nhưng tay cũng vừa khéo chộp lại được thanh Thiết kiếm, hai khuỷu tay chống mạnh trở người nhảy bật dậy, tay chống thanh Thiết kiếm trừng trừng nhìn lão đạo chẳng nói nửa tiếng.
Chàng đôi chân vừa trúng ngọn phất trần tươm máu tê rát không ít, trong lòng hận cực độ, nhưng thầm hiểu mình không phải là đối thủ của lão đạo, chớ nên vọng động hùng hổ cái dũng sất phu.
Chu Nhất Cuồng tuy chẳng thân chẳng thích gì với Hoa Thiên Hồng nhưng đem ra mà luận thì họ có nghĩa sư truyền với nhau, khi ấy nhìn thấy cả người chàng bết máu từ ngực tới chân thì trong lòng bất nhẫn, trầm giọng nói :
- Con lừa, ngươi làm cà làm quấy nếu không muốn nếm khổ đầu thì nhanh đem liệu thương dược ra đây băng bó vết thương cho hắn, giờ đã trưa rồi lão phu bụng đói lắm rồi đấy!
Thông Thiên giáo chủ cười “Hắc hắc” mấy tiếng nói :
- Ngươi cứ yên tâm, tiểu tử này chẳng biết hận là gì, cha con Bạch Tiêu Thiên làm nhục hắn mấy lần mà hắn chẳng những không biết hận, ngược lại còn định bán mạng cho Bạch gia. Bần đạo ra tay giáo huấn một trận, quả hôm nay là hắn đã quên ngay thôi mà.
Hoa Thiên Hồng nghe thì ngớ người, thầm nghĩ: “Ta chỉ vì không muốn để tâm đến tiểu tiết tị hiềm, hoài vọng đến đại sự võ lâm nên mới làm thế, còn như thù giết cha thì khi nào ta quên được chứ?”
Vừa nghĩ đến đó, đột nhiên cảm thấy trong người khác thường chàng nhớ nhanh ra một chuyện, thân hình bất chợt run lên.
Chu Nhất Cuồng nhìn thấy thế cứ ngỡ chàng giận đến cực độ, chỉ sợ nhất thời kích động mạnh có thể trí mạng với Thông Thiên giáo chủ vộ xua tay nói :
- Hoa Thiên Hồng, lão đạo này chấp chưởng Thông Thiên giáo hai mươi năm nay, đến cha ngươi cũng không dám coi thường hắn, chớ nên tự chuốc lấy thảm bại!
Hoa Thiên Hồng chỉ lắc đầu im lặng.
Thông Thiên giáo chủ nhìn thấy thế cười khảy nói :
- Chu huynh đối với hắn vẻ không tệ nhỉ?
- Hừ! Không tệ thì đã sao chứ? Nếu như ngươi không phục thì cứ tìm đến Chu mỗ!
- Hắc hắc... ngươi thì lo báo thù rửa hận, bần đạo thì bận lo chuyện đả thoái địch, chúng ta địch khí đồng cừu, chẳng bằng tạm thời giữ hòa khí chờ đến “Tế Vong đàn” rồi tỷ thí với nhau một trận chưa muộn.
- Hừ! Ai sợ ngươi chứ?
Bỗng thấy Hoa Thiên Hồng ôm quyền nói :
- Lão tiền bối, tại hạ cáo từ.
Nói rồi chàng quay người chạy nhanh ra cửa.
Thanh Liên đạo đồng nhìn thấy chàng bỏ đi, tức giận thét lớn :
- Hoa Thiên Hồng, ai cho ngươi đi!
Hắn là đồ đệ thân tín của Thông Thiên giáo chủ, vừa rồi nhìn thấy Hoa Thiên Hồng giết mấy tên hồng y đạo đồng, lại còn đả thương Hồng Diệp đạo trưởng, trong lòng căm hận vô cùng chỉ chực cơ hội là trút lên đầu chàng. Cho nên khi này thấy chàng bỏ chạy thì liền ra tay ngăn cản.
Hoa Thiên Hồng thét lớn một tiếng, vung kiếm lên chém ra, Thanh Liên chấn động vội nhảy lùi né tránh.
Thông Thiên giáo chủ thấy thế phẫn nộ, nhún người lướt tới đanh giọng nói :
- Tiểu bối lỗ mãng! Lúc này mà ngươi còn tỏ ra hung bạo, gan ngươi thật chẳng nhỏ!
Ngọn phất trần vung lên điểm tới yếu huyệt Bối Du trên người chàng.
Hoa Thiên Hồng nghe tiếng gió từ phía sau, trở người lại chẳng thèm nhìn một cái, kiếm hóa chiêu chém ngang một đường trí mạng.
Một chiêu vừa mạnh vừa hiểm khiến Thông Thiên giáo chủ cũng không dám nghênh tiếp, thụt người lại vừa khéo lưỡi kiếm đi qua ngực, “soạt” một tiếng mũi kiếm chém rách một đoạn đạo bào.
Bỗng nghe Chu Nhất Cuồng la lớn :
- Con lừa, hắn ra ngoài “Tẩu độc”, ngươi giữ hắn làm gì?
Thông Thiên giáo chủ hậm hực nói :
- Hắn là nhân chứng duy nhất trong vụ huyết án Nhậm Bằng, bần đạo có điều cần hỏi hắn.
Nói rồi, tay lại phất ngọn phất trần lên điểm tới.
Hoa Thiên Hồng thét lớn một tiếng, kiếm vung lên chống trả, trong cơn kích nộ chàng ra kiếm cực mạnh, trên mặt hiện đầy sát cơ.