Mạc Vô Kỵ ăn vào hai quả Minh Ngọc đan, ngăn chặn sự hưng phấn của mình. Rất nhanh hắn liền đắm chìm trong quá trình chữa thương, quên mất sự tiếp xúc xấu hổ với Sầm Thư Âm. Phải nhanh một chút làm cho thương thế của mình khang phục, nhất định phải triệt để thả lỏng tâm thần mà chữa thương. Đối với Sầm Thư Âm, Mạc Vô Kỵ vẫn tương đối tin tưởng, ngoại trừ bảo vệ một tia tâm thần ra, hắn gần như là lại đem toàn bộ tinh lực đặt vào việc chữa thương.
Sầm Thư Âm chưa từng ôm bất cứ nam tử nào, huống chi còn là một nam tử trong tình trạng giống như nàng, trên người chỉ có một ít vải vụn. Cái sự phản ứng ‘dị thường’ của Mạc Vô Kỵ nàng lập tức liền cảm giác được, nhất thời trên mặt một mảnh nóng bỏng. Nếu như là người khác, nàng khẳng định sớm đã bỏ lại. Coi như là Mạc Vô Kỵ, nếu không ở trong Kinh Cức Phong Môn này, nàng cũng sẽ không tiếp tục ôm hắn. Nhưng bây giờ, nàng không có cách nào bỏ Mạc Vô Kỵ xuống.
Cũng may ngoại trừ lúc ban đầu Mạc Vô Kỵ có hơi hưng phấn, rất nhanh thì an tâm chữa thương, làm cho nàng thở phào nhẹ nhõm.
...
Khi Mạc Vô Kỵ triệt để khang phục tỉnh táo lại, đã là mấy ngày sau.
Hắn rất nhanh thì phát hiện mình đã về tới thạch thất mà Sầm Thư Âm thu được truyền thừa kia, thần niệm thẩm thấu ra ngoài, Sầm Thư Âm đang tu luyện ở trong nửa gian thạch thất còn lại. Lúc này Sầm Thư Âm sớm đã thanh lý sạch sẽ, trên người nàng cũng đổi một bộ quần áo mới.
Bất quá y phục kia cũng không phải kiểu nam, mà là quần áo nữ giới. Mạc Vô Kỵ vừa nhìn vải vóc của quần áo, liền biết Sầm Thư Âm đã vá lại quần áo cho hắn.
Mạc Vô Kỵ cũng đứng lên, lại đem trên người mình dọn dẹp một lần, thay đổi quần áo mở ra thạch thất.
Cái chỗ này linh khí không đủ để cho Mạc Vô Kỵ tiếp tục lưu lại tu luyện, hắn dự định rời đi nơi này.
- Mạc sư đệ, ngươi đã khỏe sao?
Sầm Thư Âm thấy Mạc Vô Kỵ đi ra, ngạc nhiên mừng rỡ hỏi. Trải qua mấy ngày thời gian, sự xấu hổ lúc trước cũng dần dần đã bị nàng che giấu đi.
Nói xong, nàng nhớ ra cái gì đó, mau chóng đem một cái nhẫn đưa cho Mạc Vô Kỵ:
- Đây là nhẫn của Hư Thần tu sĩ kia, ta nghĩ chúng ta khả năng chọc phiền toái rồi.
- Thế nào?
Mạc Vô Kỵ tiếp nhận cái nhẫn nghi ngờ hỏi.
Sầm Thư Âm chỉ vào nhẫn trong tay Mạc Vô Kỵ nói:
- Trên nhẫn có khắc mấy chữ, ngươi xem một chút liền biết.
Tại Sầm Thư Âm lúc nói xong, Mạc Vô Kỵ đã nhìn thấy trên mặt nhẫn khắc chữ, Đoạn Môn, bảy trăm ba mươi mốt.
- Đoạn Môn bảy trăm ba mươi mốt? Có ý tứ gì?
Mạc Vô Kỵ nghi ngờ hỏi.
Sầm Thư Âm nói:
- Ta nghe người ta nói qua, tại Chân Mạch Đại Lục, địa phương được người ta kính ngưỡng nhất cũng là cường đại nhất, chính là Tinh Đế Sơn. Đồng thời tại Chân Mạch Đại Lục, còn có một cái hắc ám tông môn bí ẩn nhất, cũng làm cho người sợ nhất, cái tông môn đó chính là Đoạn Môn.
- Có người lại đem tông môn của mình gọi là Đoạn Môn, ngược lại ngạc nhiên.
Mạc Vô Kỵ im lặng nói.
Sầm Thư Âm lắc đầu:
- Đoạn Môn là một tổ chức duy nhất không gọi mình là tông môn, Đoạn Môn đã từng là một cái liên minh ám sát. Trong này có độc nhất vô nhị truyền thừa, nghe đồn chỉ cần danh sách người đi vào ám sát liên minh đó, sẽ không sống hơn ba tháng. Hơn nữa cái ám sát liên minh này còn có một cái ham mê, chính là có người mời bọn họ một người nào đó, bọn họ sẽ thuận tiện lại giết sạch tất cả người thân của nạn nhân, thậm chí bao gồm tông môn luôn.
Thời gian dài lâu, người khác thậm chí cũng không dám mời bọn họ xuất thủ, bởi vì bọn họ xuất thủ quá máu tanh, trên cơ bản mỗi lần đều là chém tận giết tuyệt, cho nên cái ám sát liên minh này cũng bị người ta xưng là Đoạn Môn. Mà người của ám sát liên minh cũng thầm chấp nhận, lâu ngày, thực sự tạo thành một cái tông môn, cái tông môn đó chính là Đoạn Môn.
- Loại tông môn này, Tinh Đế Sơn cũng không có ai quản sao?
Mạc Vô Kỵ hỏi.
- Tinh Đế Sơn cho rằng tồn tại chính là có lý, cho nên chưa hề đi quản Đoạn Môn. Ta cũng nghe người ta nói Tinh Đế Sơn đã quản qua, nhưng thực lực của Đoạn Môn cực kỳ cường hãn, coi như là Tinh Đế Sơn muốn đem Đoạn Môn diệt sạch, cũng phải thương gân động cốt. Lúc này mới vẫn ẩn nhẫn đến nay, ngày hôm nay chúng ta cư nhiên giết một người của Đoạn Môn.
Trong giọng nói của Sầm Thư Âm có chút lo lắng.
- Chỉ cần chúng ta không nói, có lẽ bọn họ không biết là chúng ta giết tên kia.
Mạc Vô Kỵ nghe cũng có chút đau đầu, chuyện của hắn vốn cũng rất nhiều, nếu là lại tới một người Đoạn Môn, hắn còn có thể an ổn tu luyện hay không đây?
- Không có ích lợi gì, còn chưa nghe nói qua người của Đoạn Môn bị giết, sau đó không có chuyện gì. Ta tin tưởng trước khẳng định có người nghĩ như vậy qua, nghe đồn chưa hề có một người chạy ra khỏi Đoạn Môn trả thù.
Sầm Thư Âm thở dài, những nàng cũng chỉ là nghe nói. Hiện tại người của Đoạn Môn bị bọn họ giết, có thể thấy được chí ít Đoạn Môn là có tồn tại.
Mạc Vô Kỵ mặt lộ vẻ ngưng trọng, hắn không cho là mình sẽ có cái gì đặc thù, có thể tránh được Đoạn Môn truy sát.
Do dự nửa ngày sau đó, Mạc Vô Kỵ bỗng nhiên đem nhẫn cầm trong tay để dưới đất:
- Cái giới chỉ này ta không mở ra được, cô ở nơi này chờ ta vài ngày.
Mạc Vô Kỵ buông tha việc mở ra nhẫn, Sầm Thư Âm ngược lại biết vì sao, rất nhiều trong giới chỉ đều có thần niệm ấn ký. Một khi mở ra, thần niệm ấn ký sẽ chỉ là bám vào trên người, thậm chí ngay cả người mở ra nhẫn cũng không cách nào biết được. Loại thần niệm ấn ký này, liền sẽ trở thành thủ đoạn người khác truy tung.
Mạc Vô Kỵ không mở ra nhẫn, hẳn là lo lắng bị thần niệm ấn ký bám vào thân.
Sầm Thư Âm chỉ là đoán đúng 1 bộ phận, Mạc Vô Kỵ đích thật là lo lắng bên trong chiếc nhẫn có thần niệm ấn ký. Bỏ xuống nhẫn, hắn cũng không cần phải vài ngày.
Để cho Sầm Thư Âm chờ hắn vài ngày, hắn muốn phải tra xét mình một chút trong cơ thể có ấn ký hay không, đồng thời phải ở chỗ này thiết kế một cái ấn ký thuộc về mình.
Người của Đoạn Môn đáng sợ như thế, tuyệt đối không chỉ là tại bên trong chiếc nhẫn làm ấn ký. Mạc Vô Kỵ khẳng định, giả như Sầm Thư Âm nói là sự thật, này trên người hắn đồng dạng cũng bị hạ ấn ký.
Ba ngày đi qua, Mạc Vô Kỵ tại trên người mình tra xét một lần lại một lần, thậm chí ngay cả chiếc nhẫn trữ vật đều tra xét mấy lần, chính là không có phát hiện bất kỳ tình huống dị thường nào.
Hắn đoán được trên người hắn rất có thể không phải là không có ấn ký, mà là có ấn ký hắn không tra được.
Đáng tiếc là, hắn cũng là hết cách, liên tục ba ngày đều không tra được, lại kiểm tra một chút cũng là uổng công. Hắn rất sớm liền bắt đầu rèn luyện thần niệm, nhưng hắn đối với thần niệm ấn ký cũng không phải phi thường quen thuộc.
Bất quá hắn nhất thiết phải phải ở chỗ này bày bản thân thần niệm ấn ký, người của Đoạn Môn nếu thật đáng sợ như vậy, nhất định sẽ căn cứ cái giới chỉ này tìm tới nơi này. Việc hắn cần phải làm là tại xung quanh chiếc nhẫn này bố trí bản thân pháp trận, thông qua trận đạo kết hợp thần niệm của hắn bày ấn ký cho tu sĩ tìm tới.
Đối với cao nhân đánh không hoàn thủ, mắng không nói lại, Mạc Vô Kỵ biểu thị kính phục, nhưng hắn không phải là người như thế. Giả như Đoạn Môn thực sự tìm được hắn, đồng thời phái người tiến hành hạ thủ đối với hắn, chỉ cần để cho hắn chạy đi, hắn sẽ giết bằng được.
Đoạn Môn ẩn nấp như vậy, hắn nếu muốn giết trả thù tự nhiên trước phải tìm được Đoạn Môn sào huyệt. Thông qua người đuổi giết hắn tìm được Đoạn Môn sào huyệt, đoán chừng là người si nói mộng. Đoạn Môn sào huyệt nếu mà dễ tìm như vậy, phỏng chừng sớm đã bị người ta tìm ra.
Cho nên hắn phải thông qua cái giới chỉ này, tìm được Đoạn Môn sào huyệt. Chỉ cần có người tới tìm tìm cái giới chỉ này, người đó nhất định là người trong đoạn môn. Hắn liền có thể căn cứ tên gia hỏa tìm kiếm nhẫn, tìm được Đoạn Môn. Đoạn Môn không tìm hắn còn chưa tính, chỉ cần tìm tới trên đầu hắn, vậy cũng chớ trách hắn không khách khí.
Đạn pháo của chiến hạm tuy rằng trân quý, cái mạng nhỏ của mình đều đã bị uy hiếp, hắn không ngại lại đem lôi pháo bắn trả, cho Đoạn Môn đi ăn mứt.
Sầm Thư Âm nào biết đâu tâm tư của Mạc Vô Kỵ, nàng còn tưởng rằng Mạc Vô Kỵ đang tìm ấn ký trên người, nhưng không biết Mạc Vô Kỵ phòng ngừa chu đáo, bắt đầu ở bố trí bản thân ẩn nấp ấn ký.
Mạc Vô Kỵ vừa nếm thử, chính là hơn nửa tháng thời gian. Hơn nửa tháng sau đó, Mạc Vô Kỵ bắt đầu bố trí ẩn nấp trận kỳ, đồng thời tại trong pháp trận bày ra bản thân thần niệm ấn ký.
Hắn đối với thần niệm ấn ký bố trí cũng không tinh thông, bất quá trận đạo trình độ của hắn là càng ngày càng mạnh, thần niệm cũng cường đại hơn so với tu sĩ bình thường, đồng thời hắn còn có một môn thần thông. Tại Chân Tinh, coi như là Nhân Tiên cường giả, cũng không nhất định sẽ biết thần thông.
Chỉ cần có người tiến vào kích phát ẩn nấp trận của hắn lấy đi cái giới chỉ này, vậy Đấu Chuyển Tinh Di thần thông của hắn bám vào trong kích phát trận, sẽ lại đem bản thân một tia thần niệm thẩm thấu vào mạch lạc của đối thủ. Mạc Vô Kỵ không có Linh Căn, chính bản thân khai sáng ra thủ đoạn mạch lạc tu luyện, hắn đối với cơ thể người mỗi một nhánh mạch lạc đều rõ ràng hơn so với bình thường tu sĩ. Thậm chí có vài Chân Thần Cảnh cường giả, đối với mạch lạc cũng không nhất định hiểu rõ như hắn.
Tu sĩ tới nơi này, nhất định là tu sĩ có Linh Căn Linh Lạc, coi như là hắn lại đem thần niệm ấn ký chuyển dời đến đối phương mạch lạc, đối phương cũng không nhất định có thể biết. Dù sao mạch lạc đối với tu sĩ mà nói, căn bản cũng không trọng yếu như Linh Lạc. Tu sĩ bình thường tu luyện, cũng đều là Linh Lạc Chu Thiên vận chuyển, rất ít đi chú ý mạch lạc.
- Chúng ta có thể đi rồi.
Mạc Vô Kỵ bố trí một quả trận kỳ sau cùng xong, nói với Sầm Thư Âm.
Thần thông của hắn bám vào trong kích phát trận, tối đa chỉ có thể kiên trì hai ba tháng thời gian nguyên lực sẽ tiêu tán. Mạc Vô Kỵ nhận thức lúc này vậy là đủ rồi, nếu là Đoạn Môn thực sự lợi hại như vậy, vậy hai ba tháng thời gian khẳng định có thể tìm được nơi này. Nếu là tìm không tới, vậy hắn càng là không cần để ý.
Sầm Thư Âm không biết Mạc Vô Kỵ tại sao muốn bố trí ở chỗ này pháp trận, cũng hiểu một phần ý tứ của Mạc Vô Kỵ.
Mấy ngày sau, Mạc Vô Kỵ và Sầm Thư Âm liền lần nữa từ vòng xoáy Kinh Cức Phong Môn đi ra. Hai người đều biết Phong Độn Thuật, trả giá cao bất quá là mỗi người đều lại đổi một bộ quần áo mà thôi.
- Mạc sư đệ, ngươi bây giờ đi chỗ nào?
Sầm Thư Âm thấy Mạc Vô Kỵ tế xuất một cái phi thuyền hình tròn, liền biết cái này phi thuyền của Mạc Vô Kỵ hẳn là một món thượng phẩm linh khí.
- Về trước một chuyến Tinh Không Điện sao?, ta có hai cái bằng hữu ở nơi đó. Sầm sư tỷ, nếu không cô đi cùng đi?
Mạc Vô Kỵ biết xe bay của Sầm Thư Âm đẳng cấp rất thấp, đơn giản mời Sầm Thư Âm đi cùng.
Sầm Thư Âm lắc đầu:
- Không được, ta tìm một chỗ tiếp tục bế quan tu luyện vậy. Thực lực của ta còn quá thấp một chút...
Mạc Vô Kỵ trong lòng thầm than, hắn hiểu rõ ý tứ của Sầm Thư Âm. Sầm Thư Âm đây là sợ làm liên lụy tới hắn, chỉ cần hắn dám cùng Sầm Thư Âm đồng thời xuất hiện ở Tinh Không Điện, vậy hắn chờ Tinh Đế Sơn Hạ gia truy sát sao?.
Hắn không có cách nào nói với Sầm Thư Âm cái gì khác, dù sao Sầm Thư Âm và hắn cũng không có quan hệ đặc biệt gì.
...
Chia tay với Sầm Thư Âm xong, Mạc Vô Kỵ đi cũng không nhanh, đắc tội người của Đoạn Môn để cho hắn có chút cảnh giác.
Nửa tháng sau, Mạc Vô Kỵ còn chưa có tiếp cận Tinh Không Điện, đã nhìn thấy một màn rung động.
Vô cùng vô tận tu sĩ đại quân, cùng rậm rạp chằng chịt các loại tinh không thú phủ đầy tinh không cuốn giết cùng một chỗ. Tinh không hạt, tinh không thử, tinh không điệp, kim lưỡi tinh, thương ban tinh không lang... Ước chừng có thể dùng tỷ làm đơn vị để tính toán.
Danh Sách Chương: