Trước đây Tinh Đế Sơn các thế lực lớn nội chiến, căn bản cũng không có người để ý Tinh Chủ là nghĩ như thế nào. Dù sao Chân Tinh cho tới nay cũng là an ổn rất, không có to lớn tai đại nạn. Thẳng đến Tinh Chủ bỏ mình, dị tộc chiếm lĩnh Tinh Không Điện, mọi người mới nhớ tới chỗ tốt của Tinh Chủ. Điều này cũng không có bức thiết như hiện tại, coi như là không có Tinh Chủ, dị tộc cũng không phải bị đuổi đi sao?
Hiện tại Đoạn Môn quật khởi, muốn giành lấy, thậm chí công nhiên giết chết Tinh Đế Sơn Nhân Tiên cường giả, mọi người bó tay hết cách, mọi người mới chính thức cảm giác được Tinh Chủ trọng yếu bao nhiêu.
Mạc Vô Kỵ cũng là liền ôm quyền nói:
- Trước túc điện chủ nói ta cũng nghe được, nếu mọi người không muốn cúi đầu trước Đoạn Môn, chúng ta chính là đứng ở trên một đường thẳng.
Mạc Vô Kỵ tại trước khi vào, thần niệm liền quét vào Tinh Chủ điện. Nếu là Tinh Đế Sơn có người suy nghĩ muốn đem hắn đưa ra, tìm kiếm Đoạn Môn hòa bình, hắn sẽ không chút do dự mang theo Nông Thục Nghi rời đi nơi này. Hiện tại xem ra, Tinh Đế Sơn mặc dù có một nhóm sâu mọt, vẫn như cũ còn có tâm huyết.
- Tinh Chủ, vô luận ngươi hạ bất cứ mệnh lệnh gì, ta La Vũ Trần cũng là toàn lực hỗ trợ. Dù là cùng Đoạn Môn đánh nhau mất của ta cái mạng này, ta cũng sẽ không tiếc.
Một người thanh niên nam tử quần lót vàng đứng lên. Trong khoảng thời gian này Tinh Đế Sơn bị Đoạn Môn áp chế, hắn sớm đã lửa giận ngút trời.
Túc Tuyền biết Mạc Vô Kỵ đối với Tinh Đế Sơn không là phi thường quen thuộc, liền vội vàng giới thiệu:
- Tinh Chủ, vị này chính là Tinh Đế Sơn thứ chín điện Quan Tinh Điện điện chủ La Vũ Trần.
- Ta Nhan Trạch cũng là toàn lực hỗ trợ!
Nhan Trạch cũng không chút do dự nói.
Theo đông đảo trưởng lão cùng hộ pháp đều tỏ thái độ, hỗ trợ Mạc Vô Kỵ, vô luận Mạc Vô Kỵ làm ra quyết định gì.
Túc Tuyền thở phào nhẹ nhõm, nàng còn thật lo lắng có người không phục Mạc Vô Kỵ trở thành Tinh Chủ mới, dù cho Mạc Vô Kỵ trở thành Tinh Chủ không thể ngăn cản, một khi có người không phục, Tinh Đế Sơn nói không chừng sẽ lần nữa rơi vào hoàn cảnh trước đây. Xem ra Đoạn Môn kiêu ngạo, cũng không phải cũng không có điểm nào hay.
- Tốt.
Mạc Vô Kỵ liền ôm quyền nói:
- Các vị yên tâm, Trúc Khúc dù mạnh, còn không có mạnh đến tình cảnh có thể làm cho Tinh Đế Sơn diệt vong.
Mạc Vô Kỵ nói xong, chủ động đi hướng chỗ Tinh Chủ ngồi xuống.
Lúc này, hắn không cần phải khách khí. Đối phó Đoạn Môn, nhất định phải có người đứng ra.
Nông Thục Nghi tự giác đi tới bên người Mạc Vô Kỵ ngồi xuống, nàng còn tưởng rằng Mạc Vô Kỵ quá mức tuổi còn trẻ, tu vi cũng quá thấp, không có khả năng đạt được Tinh Đế Sơn đông đảo cường giả chấp nhận, bây giờ nhìn thấy Tinh Đế Sơn đông đảo điện chủ cùng trưởng lão thái độ, nàng biết mình đã suy nghĩ nhiều.
- Tinh Chủ, chúng ta bây giờ có đúng hay không lập tức thông cáo toàn bộ Chân Mạch Đại Lục bao vây diệt Đoạn Môn?
Túc Tuyền hỏi.
Mạc Vô Kỵ bỗng nhiên có chút cảm khái, cho tới nay, đều là người khác phát lệnh truy nã hắn. Hiện tại rốt cục đến phiên hắn đến phát lệnh truy nã người khác. Hé hé.
Phát lệnh truy nã Đoạn Môn, tạm thời còn không cần, trước hắn không có giúp đỡ, hiện tại có giúp đỡ rồi, hắn nếu mà còn e ngại chỉ là một tên Trúc Khúc, vậy hắn cũng quá yếu sinh lý roài.
- Không cần, ta chỉ cần sáu gã Nhân Tiên cường giả cùng ta đi ra ngoài làm việc, chờ ta trở lại sau đó, lập tức tại toàn bộ Chân Tinh ra bố cáo diệt sạch Đoạn Môn. Ai nguyện ý cùng đi, chính bản thân đứng ra đồng thời báo ra tu vi của mình.
Mạc Vô Kỵ không chút hoang mang nói.
Vốn Mạc Vô Kỵ là dự định bế quan một đoạn thời gian, thăng cấp đến Nhân Tiên rồi lại nói. Hiện tại có Tinh Đế Sơn đông đảo cường giả trợ giúp, hắn há có thể buông tha Đoạn Môn. Trúc Khúc cho là hắn là ai a, muốn chơi người nào liền phát lệnh truy nã người đó à? Trì Đồng sợ hắn, cơ mà tao đéo sợ.
Hắn cũng chưa quen thuộc đối với Tinh Đế Sơn, sở dĩ gọi mọi người chủ động đứng ra, còn có một cái nguyên nhân, đó chính là chờ Đoạn Môn bị xóa đi, hắn sẽ một lần nữa bổ sung đủ Tinh Đế Sơn Thập Điện điện chủ. Thập Điện này, các điện chủ còn lại, hắn quyết định liền lựa chọn trong từ trong mấy người chủ động đứng ra.
Thấy Túc Tuyền muốn đứng ra, Mạc Vô Kỵ vội vàng khoát tay chặn lại:
- Túc điện chủ và Nhan điện chủ yêu cầu trấn thủ Tinh Đế Sơn, không cần đi.
- Lão nô Trì Hoắc Nhĩ, Nhân Tiên tầng năm, nguyện ý đi cùng Tinh Chủ.
Trì Hoắc Nhĩ thứ nhất đứng dậy. Với hắn mà nói, Tinh Chủ mệnh lệnh chính là tất cả.
- Quan Tinh Điện La Vũ Trần, Nhân Tiên tầng bốn, nguyện ý cùng Tinh Chủ cùng đi.
Thanh niên quần vàng liền đứng dậy.
- Tinh Ngân Điện thứ mười một trưởng lão Vạn Hóa Thương, Nhân Tiên ba tầng, nguyện ý theo Tinh Chủ ra ngoài.
Tại sau La Vũ Trần đứng ra là một người trung niên nam tử hơi mập.
- Tinh Đế Sơn thứ Thất hộ pháp Phí Trác, Nhân Tiên tầng hai, nguyện ý theo Tinh Chủ cùng đi.
Tiếp theo đứng ra là một người nam tu gầy yếu xốc vác.
- Còn có ta Cốc Kiều, Nhân Tiên tầng năm...
Tinh Thần điện điện chủ Cốc Kiều vốn là người của Mưu gia, hiện tại Mưu gia sớm đã không dám ở Tinh Đế Sơn đoạt quyền. Hạ gia cùng Yến gia chính là vết xe đổ, nếu mà Mưu gia còn muốn dùng gia tộc thế lực đến nắm trong tay Tinh Đế Sơn, phỏng chừng chính là một cái Yến gia tiếp theo.
Cho nên tại sau khi Mạc Vô Kỵ trở về, Cốc Kiều lập tức liền đứng ra, nên vì Tinh Chủ xuất lực.
- Tinh Đế Sơn thứ ba trưởng lão Tang Thải Hà, Nhân Tiên tầng bảy, nguyện ý theo Tinh Chủ cùng đi làm việc.
Sau cùng đứng ra là một người thiếu phụ, dung mạo không thấy được, đứng ra sau đó, mọi người mới cảm nhận được quanh thân nàng linh vận chèn ép.
Mạc Vô Kỵ nhãn tình sáng lên, hắn không nghĩ tới còn có một nhân tiên hậu kỳ. Tinh Đế Sơn quả nhiên là ngọa hổ tàng long, cao thủ xuất hiện lớp lớp.
Túc Tuyền cũng là ngạc nhiên mừng rỡ nói:
- Thải Hà tỷ, ngươi đã đột phá?
Thiếu phụ xấu hổ cười cười:
- Đúng vậy, trước đây không lâu vừa mới đột phá đến hậu kỳ.
- Chúc mừng chúc mừng, thực lực của Tinh Đế Sơn ta lại tăng lên một tầng cao rồi.
Túc Tuyền lập tức thật tình chúc mừng.
Nghe được Tang Thải Hà nói, đông đảo mọi người lộ ra ánh mắt hâm mộ. Nhân Tiên trung kỳ cùng Nhân Tiên hậu kỳ là một cái bước ngoặt, rất nhiều người chung quy cả đời cũng không cách nào đột phá. Đây cũng là vì sao Tinh Đế Sơn có rất nhiều Nhân Tiên sơ kỳ cùng Nhân Tiên trung kỳ, mà Nhân Tiên hậu kỳ chỉ có mấy người như vậy.
- Tốt, chính là sáu vị, chúng ta bây giờ liền đi.
Mạc Vô Kỵ nói xong liền đứng lên.
Sáu người đứng ra không có hai lời theo Mạc Vô Kỵ đi ra khỏi Tinh Chủ điện, tuy Mạc Vô Kỵ cũng không nói gì đi làm cái gì, cũng không có ai hỏi.
Tất cả mọi người có thể cảm giác được, Tinh Chủ là kẻ dứt khoát nhất trong hết thảy các Tinh Chủ trước đây. Muốn đánh liền đánh, tuyệt không nói nhảm.
Nông Thục Nghi tự nhiên là theo Mạc Vô Kỵ, nàng Nhân Tiên tầng một, sức chiến đấu lại không kém, hơn nữa còn là đệ tự của Mạc Vô Kỵ.
...
Hai phút sau, phi thuyền của Mạc Vô Kỵ chạy ra khỏi Tinh Đế Sơn.
- Các vị, chúng ta bây giờ liền phải đi tiêu diệt Đoạn Môn sào huyệt. Sở dĩ kêu lên các vị, là lo lắng gặp phải Trúc Khúc. Trúc Khúc người này hẳn là Địa Tiên cảnh giới, còn không phải là bình thường Địa Tiên. Đơn đả độc đấu, ta Tinh Đế Sơn phỏng chừng không có người nào là đối thủ của hắn. Bất quá ta có một bộ bát nguyên sát trận, một khi gặp phải Trúc Khúc, các vị theo trận kỳ của ta công kích. Coi như là không thể cầm chân Trúc Khúc, cũng tuyệt đối sẽ không sợ hắn.
Bộ bát nguyên sát trận này là Mạc Vô Kỵ căn cứ Trữ Tinh Tử trận đạo, chính bản thân diễn hóa xuất ra. Cái sát trận này yêu cầu tám người Linh Căn bất đồng, hơn nữa mỗi lần vẩy ra trận kỳ cũng đều là 8 tấm, mỗi người đều công kích một cái phương vị bất đồng.
Mạc Vô Kỵ rất rõ ràng, hắn tuyệt đối không có khả năng tại Tinh Đế Sơn tìm được Nhân Tiên cường giả bất đồng Linh Căn. Đơn giản liền tìm tám người, đến lúc đó cũng không cần công kích tám phương vị, chỉ cần công kích một cái phương vị là được rồi.
Tuy uy lực như vậy sẽ giảm xuống mấy cái cấp độ, Mạc Vô Kỵ tin tưởng, đối với Trúc Khúc người như thế vậy là đủ rồi. Trúc Khúc đích xác rất mạnh, còn không đến mức mạnh đến cái loại thái quá trình độ này.
- Tinh Chủ, ngươi biết Đoạn Môn sào huyệt sao?
Nghe được lời của Mạc Vô Kỵ, La Vũ Trần kinh thanh hỏi.
Người còn lại cũng đều kinh ngạc nhìn Mạc Vô Kỵ, về phần Mạc Vô Kỵ bát nguyên sát trận, trái lại bị không để mắt đến. Đoạn Môn sào huyệt coi như là người của Đoạn Môn cũng không nhất định biết, Mạc Vô Kỵ từ địa phương nào biết đến?
Mạc Vô Kỵ khẽ mỉm cười:
- Ta hiện tại còn không biết, rất nhanh ta thì sẽ biết.
Nói xong, trực tiếp lấy ra một thanh trận kỳ, tại trước mũi phi thuyền bắt đầu bố trí pháp trận. Chỉ một nén nhang sau đó, Mạc Vô Kỵ liền đình chỉ tiếp tục bố trí, khống chế phi thuyền trực tiếp vòng vo một cái đường cong, nhanh chóng vọt tới.
Trước đây lưu lại thần niệm ấn ký vẫn như cũ tại trên người Đoạn Môn tu sĩ, hắn hiện tại muốn tìm chính là Đoạn Môn tu sĩ đó.
Tại Mạc Vô Kỵ nghĩ đến, tu sĩ kia có thể bắt được nhẫn của số 731, nhất định sẽ trở lại Đoạn Môn, lại đem chiếc nhẫn này nộp lên. Người có thể trở về đến Đoạn Môn, địa vị tại Đoạn Môn chắc chắn sẽ không thấp, chí ít cao hơn rất nhiều so với Nông Thục Nghi.
Hắn thế nhưng là biết Đoạn Môn phán đoán một người địa vị, cũng không phải căn cứ tu vi để định, mà là căn cứ cống hiến đối với Đoạn Môn để định. Nông Thục Nghi tu vi xa xa cao hơn so với muội muội nàng Nông Thục Uyển, trên thực tế địa vị Nông Thục Uyển tại Đoạn Môn trái lại cao hơn Nông Thục Nghi.
Hiện tại, hắn chỉ cần tìm được bản thân thần niệm ấn ký ở nơi nào liền có thể.
Mạc Vô Kỵ vừa rồi bố trí pháp trận so với Trúc Khúc bố trí truy tung trận phải đơn giản hơn nhiều, dù sao hắn không phải là muốn khống chế đối phương, mà là chỉ cần tìm được ấn ký phương vị là được.
Phi thuyền nhanh chóng phi hành hai ngày sau đó, Mạc Vô Kỵ coi như là không mượn pháp trận, cũng có thể rõ ràng cảm thụ được vị trí thần niệm ấn ký của hắn.
Lại là qua nửa ngày, Mạc Vô Kỵ thu hồi phi thuyền, đối với những người còn lại nói:
- Mọi người cùng đi theo ta.
Thấy Mạc Vô Kỵ trước tiến vào một mảnh dãy núi, mấy người còn lại đều đi theo.
Trì Hoắc Nhĩ lớn tuổi nhất, hắn vừa đến cái chỗ này liền nói:
- Tinh Chủ, nơi này là Sở giang sơn, bình thường không ai tới nơi này.
Mạc Vô Kỵ bỗng nhiên rất hoang đường nhớ tới một câu thơ đến, Thiên Môn gián đoạn sở giang mở ra. Đoạn Môn này thật sự là người khác đặt tên chữ sao? Thế nào vị trí lại là Sở giang sơn, đây thật là đúng dịp a.
Mạc Vô Kỵ ngừng lại, hắn cũng hiểu ý tứ của Trì Hoắc Nhĩ, bởi vì nơi này không có gì cả.
Nơi này xác thực là không có gì cả, thoạt nhìn thật giống như một cái hoang vắng thấp bé dãy núi cốc, đi qua thấp bé dãy núi cốc này, chính là một con sông lớn rít gào. Phỏng chừng Sở giang sơn tên này, cũng là bởi vì địa thế mà hình thành.
Mạc Vô Kỵ khẳng định nơi này có cái gì đó, bởi vì hắn rõ ràng cảm thụ được thần niệm ấn ký thì ở trên con sông phía trước rít gào.
Mạc Vô Kỵ thần niệm một lần lại một lần thẩm thấu, lại không có nửa điểm manh mối. Lập tức hắn linh nhãn cũng ngưng tụ, nhìn thấy vẫn là một con sông lớn rít gào quay cuồng xuống.
- Đoạn Môn hẳn là không ở nơi này.
Cốc Kiều biểu đạt ý kiến của mình, hắn tự tin bản thân thần niệm còn khá tốt, nhưng hắn cũng không có thấy bất luận cái gì tung tích của Đoạn Môn.
- Không, Đoạn Môn ở trong nơi này, mọi người tản ra chung quanh đê, ta đến bắn một pháo.
Mạc Vô Kỵ nói xong, giơ tay lên đã bắt ra một quả cự pháo.
Nhìn không thấy đối phương không sao cả, hắn chỉ cần hướng về phía thần niệm phương vị có thể cảm ứng được bắn một pháo là được.
- Fire in the hole!
Bùm…
Rồi, đi về thôi tụi bây ơi! xD