Mục lục
Vương Phi Muốn Tái Gia Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 305

Lãnh Băng Cơ không há miệng ra, chỉ nói: “Ta ăn không vào.”

Mộ Dung Phong nghiêm túc nói: “Nàng đang cầm tù và ngược đãi đấy, con cáo trạng với ta. Nào, ta bón cho nàng.”

Lãnh Băng Cơ ngoan ngoãn há mồm, thật hưởng thụ cảm giác được Mộ Dung Phong cưng chiều như vậy.

“Chuyện của Tứ di nương nàng không cần lo lắng, giao cho ta là được. Hai ngày nay nàng đừng nghĩ gì cả, ngoan ngoãn ăn rồi ngủ, nghỉ ngơi cho tốt. Chờ xử lý xong chuyện của Tứ di nương, ta đưa nàng và con tới thôn trang giải sầu. Nếu không mấy ngày tới công việc lại bận rộn, muốn đi đâu cũng không được.”

Lãnh Băng Cơ mỉm cười, khóe miệng còn dính hạt gạo trong suốt như pha lê, Mộ Dung Phong vươn tay sờ tay áo, không tìm được khăn tay, bèn đơn giản cúi người, nhẹ nhàng chạm lên môi nàng, như chuồn chuồn lướt nước, tự mình ăn gạo gạo dính ở khóe miệng nàng.

Lãnh Băng Cơ còn tưởng hắn lại không quy củ, ngại ngùng hỏi: “Không chê dơ sao?”

Mộ Dung Phong không đáp mà hỏi ngược lại: “Vậy nàng chê ta dơ sao?”

Lãnh Băng Cơ trừng mắt nhìn hắn một cái, nếu như ta chê dơ, có phải sau này sẽ không hôn môi nữa không?

Mộ Dung Phong khẽ cong khóe môi lên: “Nàng không nói, ta sẽ coi như nàng không chê.”

Ăn xong một miếng cháo, lại đột ngột chặn môi Lãnh Băng Cơ lại.

Lãnh Băng Cơ mở to hai mắt nhìn, đây là hành động gì đây? Dùng miệng để bón giống như chim à?

Nói chuyện vệ sinh chút được không?

Mộ Dung Phong bá đạo mở cánh môi nàng ra, cưỡng ép nàng nuốt cháo xuống, rồi mới lưu luyến ngồi dậy.

“Đây là ta bón cho con.”

Lãnh Băng Cơ trợn mắt há mồm nhìn Mộ Dung Phong, đột nhiên hỏi: “Sao chàng lại đối xử tốt với ta như vậy?”

Hỏi xong, lại thấy vấn đề này có chút ngu ngốc, cảm thấy mình có chút ấu trĩ giống như mấy đứa trẻ mới biết yêu lần đầu.

Mộ Dung Phong khẽ cười: “Bởi vì trên thế giới này có quá nhiều người thích nàng, bổn vương nhất định phải đối xử với nàng thật tốt, cưng chiều nàng, có như vậy nàng mới không bị mấy nam nhân khác xảo ngôn hoạt ngữ lừa đi.”

Lãnh Băng Cơ ngây ra như một đứa trẻ ngốc nghếch: “Vậy có phải ta nên nên hái hoa ngắt cỏ nhiều hơn chút, khiến nhiều người tốt với ta, như vậy khủng hoảng của chàng sẽ càng tăng thêm.”

“Nàng dám sao!” Mộ Dung Phong uy hiếp trừng mắt nhìn nàng: “Xem ra bổn vương vẫn chưa bón cho nàng no nhỉ?”

Câu này chính là một ngữ hai nghĩa, Lãnh Băng Cơ bật cười, vừa định chế nhạo, bên ngoài đột nhiên lại có tiếng bước chân. Còn chưa thấy bóng dáng đâu mà đã thấy giọng Vu phó tướng vang lên.

“Vương gia, không hay rồi.”

Mộ Dung Phong đặt cái bát trong tay xuống, quan tâm giúp Lãnh Băng Cơ đắp kín chăn: “Ta đi một chút sẽ trở lại, nàng tự mình nghỉ ngơi trước đi.”

Lãnh Băng Cơ có chút không yên tâm: “Thế nào? Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Mộ Dung Phong không muốn khiến cho nàng bận tâm vì thế hời hợt nói: “Ta phải đi xử lý một ít chuyện trong quân doanh, nàng không cần quan tâm đâu.”

Nói xong xoay người bước nhanh đi ra ngoài, không biết Vu phó tướng hạ thấp giọng bẩm báo cái gì. Lãnh Băng Cơ đứng dậy đi từ trong phòng ra, Mộ Dung Phong mang Vu phó tướng thẳng một đường ra khỏi Triều Thiên Khuyết, bước đi có chút dồn dập.

Mộ Dung Phong đi suốt đêm không về. Mãi đến gần trưa ngày thứ hai cũng không thấy bóng dáng đâu. Điều này khiến cho Lãnh Băng Cơ có chút lo âu. Cô có chút lo lắng không biết trong quân doanh có xảy ra chuyện gì hay không.

Mỗi này hắn ta đều hận mình sao không có ba đầu sáu tay, có nhiều chuyện quân vụ cần xử lý như vậy mà mình có đem những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể ở nhà đến làm phiến hắn thì thật sự có chút không nói lý rồi.

Thử đi hỏi Vu phó tướng, Vu phó tướng đang khoác lác cùng một đám cô nương cùng tiểu tức phụ đến mức nước miếng văng tung tóe. Đang kể đến chuyện ban đầu Mộ Dung Phong dùng mọi cách để cho hắn tinh thần sa sút ở lại trong Vương phủ hiện tại thì quả thật là như cá gặp nước.

Hắn nắm lấy cánh tay của một tiểu nha hoàn, nghiêm trang khoác lác: “Cánh tay nàng mềm mại chặt nịch nhu nhược không xương, đường tiền tài vừa sâu vừa dài lại còn có tướng Vượng phu. Chỉ tiếc rằng đường sinh mệnh sao lại xấu đến như vậy? Đường này thật sự không tốt, phải trải qua một hồi đại kiếp. Không bằng như vậy đi, lát nữa ngươi đến viện của ta chờ ta, ta tìm cách phá giải cho…”

(tướng vượng phu: là một loại tướng số người có tướng này có khả năng giúp trượng phu thăng tiến trong công việc.)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK