Mục lục
Vương Phi Muốn Tái Gia Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 512

Mà bên trong hộp đồ ăn này, rõ ràng là mùi đồ mới, còn phảng phất có mùi thơm của trúc rất rõ ràng.

Cái hộp này hẳn là đã bị người ra đánh tráo rồi.

Hơn nữa người đó cũng rất cẩn thận, từ cách thức làm cũ hộp thức ăn này đi mà nói có thể nhìn ra được điều đó, ai mà nhàm chán thế chứ, đổi hộp cơm làm cái gì?

Lãnh Băng Cơ ngẩng mặt lên: “Thiên hạ rộng lớn như vậy, đúng là không cái lạ mà, chỉ là một hộp thức ăn hỏng cũng có thể mua dùng vài xu tiền mua được trên đường rồi, sao lại có những người lạ lùng tới mức này nhỉ, đánh tráo hộp cơm đi làm gì? Cái này của ta là bảo bối gì à?”

“Đương nhiên là bảo bối rồi, ít ra thì ta cũng đã từng tự mình thừa nhận như vậy.”

Câu nói đùa của Mộ Dung Phong khiến trái tim của Lãnh Băng Cơ không khỏi rung động.

Mộ Dung Phong đã từng tận mắt thấy nàng lấy đủ loại dược liệu từ trong chiếc hộp này ra, trong lòng rất khó hiểu, hắn còn nhân lúc nàng không biết gì mà rất nghiêm túc nghiên cứu thứ này.

Có phải trong cuộc sống cũng sẽ xảy ra sự hiểu lầm như vậy không? Cho nên họ mới nhắm trúng nói rồi thay xà đổi cột luôn?

Nàng ngồi xổm không được, đứng dậy, hỏi Nhi Nhi: “Ngươi có để ý hộp thức ăn này bị tráo đổi từ lúc nào không?”

Nhi Nhi lắc đầu: “Nô tỳ cũng là hôm nay mới phát hiện ra hộp không đúng lắm.”

“Vậy phòng của ta có người đáng nghi nào ra vào không?”

Nhi Nhi lại lắc đầu: “Những ngày thường phòng của tiểu thư đều là nô tỳ và Vương ma ma cùng với Điêu ma ma ra vào dọn dẹp thôi, không cho phép hạ nhân khác tùy ý ra vào đâu.”

Vương ma ma? Điêu ma ma?

Nhi Nhi rất cẩn thận hỏi: “Hộp đựng thức ăn này rất quan trọng sao ạ?”

Nàng ta nhớ là vì lúc trước mua hộp đựng thức ăn này là để đựng rau dưa thuận tiện hơn mỗi khi đi mua nên mới dùng mấy đồng xu mua lại ở trên đường lớn, tại sao nhìn sắc mặt tiểu thư nhà mình lại nghiêm trọng như vậy chứ?

Lãnh Băng Cơ gật đầu nói: “Đương nhiên là rất quan trọng rồi.

Vì vậy bắt buộc phải điều tra xem xem bên cạnh ta tại sao vẫn còn có những người gan to bằng trời thế, dám lộng hành sau lưng ta.”

Mộ Dung Phong khẽ cau mày: “Trong phủ được canh phòng cẩn mật, nhưng đối với những người của Triều Thiên Khuyết thì lính canh không đủ cảnh giác vì đó đều là người của hắn, cũng có thể là có người ngoài âm thầm xâm nhập vào đây cũng không chừng.”

“Cũng có thể.”

Lãnh Băng Cơ nghiêm nghị nói: “Đặc biệt là hai ngày nay trong phủ có khách, lại càng lộn xộn hơn.”

“Nàng đang nghi ngờ…”

“Đúng thế, có người đang tấm ngẩm tầm ngầm mà giết chết voi đấy, có thể tất cả chúng ta đều bị lừa rồi.”

Mộ Dung Phong lập tức hiểu được ý nàng, hắn vẫn có chút khó tin nói: “Không hẳn là vậy chứ?”

Trái tim Lãnh Băng Cơ chùng xuống, nàng cũng không muốn những suy đoán của mình trở thành sự thật.

Cũng may là gần đây bởi vì chuyện của Linh bà trở nên quá ồn ào, nàng cũng đã cẩn trọng hơn một chút trước mặt những người khác, ngày nào đi khám bệnh cũng lấy hộp thức ăn này ra để ngụy trang, không thì bí mật của bản thân nàng có khả năng đã không thể che giấu được rồi.

Vì vậy, bắt buộc phải điều tra.

Huệ phi cũng không tin tưởng lắm, thấy Lãnh Băng Cơ tạm thời không việc gì cả, liền đứng dậy hồi cung.

Lãnh Băng Cơ về đến Triều Thiên Khuyết, sau đó nàng ngay lập tức triệu tập tất cả mọi người để hỏi xem ai đã đánh tráo hộp thức ăn của mình.

Bởi vì nàng không biết thời gian cụ thể lúc chiếc hộp này bị đánh tráo nên đây căn bản chính là một chuyện không đầu không cuối.

Trong khoảng thời gian mấy ngày này ở Triều Thiên Khuyết thường xuyên có người đến người ở, làm sao mà nói rõ được là ai chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK