Hít sâu một hơi, cô nghiến răng nghiến lợi nhìn Bạc Hàn Xuyên, đôi mắt chợt lóe lên một tia quỷ dị.
“Muốn tặng quà cho em à, được thôi, em thích lạc đà không bướu.”
Đột nhiên vầng trán trơn bóng của Bạc Hàn Xuyên cau lại, khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ ghét bỏ.
“Lạc đà không bướu?”
Thẩm Ngân Tinh cười: “Đúng vậy, em thích lạc đà không bướu.”
Nói xong, cô mở cửa xe đi xuống.
Bạc Hàn Xuyên theo sau.
Thật trùng hợp, họ gặp hai mẹ con họ ngày hôm qua ở sảnh chung cư.
Đèn dưới sảnh rất sáng, chiếu xuống sàn nhà được đánh bóng cẩn thận, càng làm cho nó sáng hơn.
Vãn Thanh dẫm lên bóng đèn in xuống sàn nhà, dẫm lên từng cái bóng, mãi cho đến khi chơi tới cửa lớn.
Người mẹ hình như đang nghe điện thoại, giọng lanh lảnh, rành mạch rõ ràng.
Thấy Thẩm Ngân Tinh và Bạc Hàn Xuyên đi vào, cô bé ngước đầu nhìn, sau đó chạy tới ôm lấy đầu gối của Thẩm Ngân Tinh.
“Dì xinh đẹp ……”
Thẩm Ngân Tinh nhìn thấy gương mặt non nớt đáng yêu kia, và đôi mắt to tròn đen láy liền mền lòng.
“Vãn Thanh, chào con.”
Cô bế Vãn Thanh lên, không nhịn được mà áp má của mình vào đôi gò má nhỏ trắng mịn.
“Chú đẹp trai…”
Vãn Thanh nằm trên vai của Thẩm Ngân Tinh mỉm cười với Bạc Hàn Xuyên ở phía sau, hàm răng trắng phếu hiện lên vẻ đẹp đẽ.
Bạc Hàn Xuyên giương môi, nhẹ nhàng gật đầu.
Giống như đối đãi với người trưởng thành, vừa cứng ngắc vừa nghiêm túc.
Lúc này mẹ của Vãn Thanh đã nói chuyện điện thoại xong, cô ta vừa quay người thì thấy hai người, cũng không tính là quá xa lạ, đứng ngơ ngác một lúc thì mới đi về phía hai người họ.
“Mẹ, lại gặp …… chú và dì rồi ……”
“Chào hai người, Vãn Thanh lại gây phiền cho hai người nữa rồi.”
Thẩm Ngân Tinh lắc đầu, tầm mắt thản nhiên đã quan sát người này.
Dáng người cao ráo, nước da trắng ngần, không son phấn, ngũ quan thanh tú nhưng không làm mất đi vẻ đẹp của cô ta, đôi lông mày của Vãn Thanh hình như cũng có phần giống cô.
“Hai người ở đây hả?” Thẩm Ngân Tinh bế Vãn Thanh đi mấy bước tới sảnh rồi tuỳ tiện hỏi.
Người phụ nữ gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi ở tầng 14.”
“Vậy à.” Thẩm Ngân Tinh gật đầu.
“Được rồi Vãn Thanh, nên xuống đây rồi, dì cũng mệt rồi.”
“…Dạ.”
Vãn Thanh ngoan ngoãn gật đầu, dang rộng hai tay về phía người phụ nữ.
Người phụ nữ bế con vào lòng mình.
Bạc Hàn Xuyên im lặng đi theo phía sau hai người phụ nữ, trong lúc buồn chán thì lấy điện thoại ra sắp xếp công việc cho Du Văn.
Mấy người họ đi vào thang máy, hai người phụ nữ đã bắt đầu tự giới thiệu với nhau.
“…Đúng vậy, tôi là người phía Nam.
Tôi là Tang Du.
Vãn Thanh tên đầy đủ là Tang Vãn ……”
Thẩm Ngân Tinh chau mày: “Tang Vãn? Vãn Thanh cùng họ với cô hả?”
Tang Du lắc đầu: “Hai người hiểu lầm rồi, Vãn Thanh là em gái tôi.”
Nghe vậy thì Thẩm Ngân Tinh bất giác ngẩng đầu nhìn hai người Vãn Thanh và Tang Du, từ từ gật đầu, nhưng vẫn còn hơi kinh ngạc.
“Xin lỗi, là tôi tự ý đánh giá.”
Tang Du nhàn nhạt mỉm cười: “Không sao đâu, Vãn Thanh từ nhỏ đều do tôi chăm sóc, cũng luôn gọi tôi là mẹ.
Tôi cũng đã quen rồi.”
Thẩm Ngân Tinh cũng mỉm cười nhưng không có hỏi sâu thêm.
Tuy có nhiều nghi ngờ nhưng đây không phải chuyện của cô.
Cô cũng không muốn nhiều chuyện đào sâu về đời tư của người khác.
Thang máy dừng ở tầng 14, Thẩm Ngân Tinh tạm biệt Vãn Thanh, sau đó nhìn sang Tang Du, nhàn nhạt lên tiếng: “Có rãnh tới nhà tôi chơi, tôi ở tầng 16.”
“Được.”
Danh Sách Chương: