“Ầy dà, nếu biết Trương Hiên sớm hơn một chút thì tốt biết mấy.”
Lục Chi Châu hiểu cô đang bóng gió chuyện gì, nắm lấy cằm cô:
“Nếu biết sớm hơn thì sao?”
Trì Vi nhún vai: “Ai biết được. Anh ấy là nam thần của em, em cũng không dám đảm bảo em sẽ không thích anh ấy”
A!
Lục Chi Châu cười nhạt, cơn ghen trong lòng bùng lên nhưng không có chỗ phát tiết, thế là anh liền xoay người Trì Vi lại rồi cắn lên lưng cô.
Trì Vi bị ép lên vách tường, bả vai bị anh đè gắt gao, cô đau đến mức phải kêu thành tiếng mà anh vẫn không định thả ra, anh cứ cắn cô mãi đến khi lưu lại vết răng mới chịu thôi.
“Lục Chi Châu!”
Trì Vi cau mày gọi tên anh, vừa dứt lời thì bị anh xoay người lại.
“Em sẽ thích anh ta?”
Quả nhiên anh coi lời cô nói là thật, trong đôi mắt sâu thẳm như hồ nước kia phảng phất tia tức giận trôi lơ lửng.
Biết anh giận thật, Trì Vi cũng không muốn chọc anh nữa, nói tiếp:
“Em nói chọc tức anh thôi.”
Lục Chi Châu nhìn chằm chằm cô một hồi, cuối cùng cũng đứng thẳng người buông Trì Vi ra.
Anh lấy điện thoại Trì Vi từ túi xách của cô, mở khóa, quả nhiên trên màn hình hiển thị mười mấy cuộc gọi nhỡ.
Lục Chi Châu nhìn cô: “Tại sao không nghe máy?”
Trì Vi lại chú ý tới một chi tiết khác: “Sao anh lại biết mật khẩu điện thoại em?”
“Ngoài sinh nhật anh ra thì em còn có thể đặt mật khẩu là gì nữa?”
Trì Vi giật lại điện thoại, không nói gì.
Anh hỏi lại lần nữa: “Sao không nghe điện thoại của anh?”
Trì Vi: “Không nghe được”
Lục Chi Châu: “Không nghe được hay không muốn nghe?”
Trì Vi: “Không muốn nghe”
Quả thật Trì Vi không nghe máy được, chẳng qua anh đã hỏi như vậy thì cô cũng tiện thể nói theo anh luôn.
Lục Chi Châu vẫn nhìn cô chằm chằm, vừa định lên tiếng thì có người tới:
“Xin hỏi quý khách có muốn thuê phòng bao này không?”
Không biết người phục vụ từ đâu xuất hiện một cách cực kỳ không tế nhị mà cắt ngang hai người, Lục Chi Châu liếc qua anh ta một cái: “Bao phòng một đêm”
Nghe thấy câu này, người phục vụ mập mờ liếc ánh mắt ám muội nhìn hai người, vẻ mặt như có hai chữ “Tôi hiểu” to chình ình.
Không đợi anh ta nói tiếp, Lục Chi Châu đã đóng sầm cửa lại. Người phục vụ đứng bên ngoài, lắc đầu một cái không khỏi cảm thán: “Làm gì mà phải vội thế chứ”
Lục Chi Châu tiện tay khóa trái cửa lại, xoay người ôm eo Trì Vi.
Trì Vi né người sang một bên, vừa định đưa tay mở cửa thì Lục Chi Châu kéo cô lại: “Đi đâu?”
Trì Vi đáp: “Về nhà”
“Về nhà làm gì?”
Lục Chi Châu cười, hừ một tiếng: “Tưởng em muốn ra ngoài chơi cho khuây khỏa”
Tay anh khẽ vuốt ve tấm lưng cô, cảm giác mềm mịn trơn láng trên tay khiến đầu anh như muốn nổ tung, trong lòng thầm mắng: “Ai thiết kế chiếc váy này lại thiếu đạo đức như vậy, đúng là muốn dụ dỗ người khác phạm tội mà!”
Tay anh càng ngày càng nóng, Trì Vi muốn tránh nhưng bị anh kéo lại gần: “Anh chơi cùng em!”
Môi mỏng ghé vào tai cô, thanh âm trầm thấp: “Huh?”
Lỗ tai Trì Vi nóng lên, còn chưa kịp phản ứng đã bị Lục Chi Châu bế bổng lên thả xuống chiếc sofa gần đó, anh thuận thế đè cô xuống.
“Vi Vi, em muốn chơi thế nào?”
Khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười lưu manh, vừa nói vừa cởi nút áo sơ mi.
Trì Vi đè tay anh, ngăn lại: “Chi Châu, mình về nhà đi”
Vừa nói xong cô mới phát giác có gì không đúng lắm, rõ ràng là anh có ước hẹn ZIPPO với người phụ nữ khác khiến cô khó chịu, thế sao bây giờ tình huống lại ngược lại rồi?
“Không về nhà nữa.”
Lục Chi Châu khóa tay cô lại: “Ở đây”
Trì Vi muốn giãy mạnh tay ra nhưng anh vẫn kiên quyết giữ chặt không chịu buông.
Cô cũng thôi vùng vẫy, mặc kệ anh làm gì thì làm, Trì Vi thấy anh áp xuống thì nghiêng mặt qua một bên, không nói gì nhưng rõ ràng có tâm sự.
Lục Chi Châu ngừng lại vài giây, hôn lên mặt cô một cái, hỏi: “Vẫn giận à?”
Trì Vi: “Anh nói xem?”
Lục Chi Châu đứng dậy kéo theo Trì Vi, cô định vòng qua người anh nhưng hông lại bị giữ lại, ngã ngồi trên đùi anh.
Trì Vi đá vào chân anh: “Buông em ra!”
Lục Chi Châu không lên tiếng, điều chỉnh lại tư thế rồi ôm cô như ôm trẻ con trong lòng.
Trì Vi tưởng anh lại rục rịch định làm chuyện gì xấu xa, giùng giằng muốn đứng lên thì anh lại càng ôm chặt hơn.
Lục Chi Châu bị cô ngọ nguậy cọ xát một hồi khiến hơi thở cũng trở nên nặng nề, đưa tay véo một cái lên đùi cô như trừng phạt.
Sợ làm cô đau nên Lục Chi Châu cũng không véo mạnh, ngược lại Trì Vi bị chọc cho vừa giận vừa xấu hổ, cô xoay người dùng cùi chỏ đánh anh. Lục Chi Châu không cản, lồng ngực dán chặt vào lưng cô, chỉ hỏi: “Hết giận chưa?”
Trì Vi: “Thả em xuống”
Lục Chi Châu vòng tay ôm eo cô: “Không thả”
Trì Vi quay đầu trừng mắt nhìn anh, Lục Chi Châu nắm lấy thời cơ hôn cô một cái vừa nhanh vừa có lực, cô còn chưa kịp phản ứng đã thấy anh buông ra.
Lục Chi Châu lấy điện thoại từ trong túi ra, vào weibo mở tấm hình mà cô gửi anh, hỏi:
“Em giận vì cái này à?”
Trì Vi không lên tiếng, coi như đang ngầm thừa nhận.
Lục Chi Châu phóng to tấm hình: “Vi Vi, nhìn xem, trên bàn ăn là ba bộ bát đũa.”
Trì Vi hỏi anh: “Người con gái kia là ai?”
Lục Chi Châu: “Lệ Tĩnh Xu”
Trì Vi quay qua một bên.
Ha, quả nhiên là cô ta.
Lục Chi Châu thấy cô giận, khẽ cười giải thích: “Có khi hình này bị chụp lúc chú của Lục Tĩnh Xu vào phòng vệ sinh”
Ngày đó anh và Lệ Viêm hẹn nhau nói chuyện công việc, nửa chừng thì Lệ Tĩnh Xu tới, dù sao đây chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi nên Lục Chi Châu cũng không nghĩ nhiều, ai ngờ lại còn xảy ra chuyện như vậy.
Lục Chi Châu hôn lên trán cô:
“Anh trả lại ZIPPO cho cô ấy rồi.”
Trì Vi: “Anh không cần báo lại cho em đâu”
“Em là bạn gái anh, anh không báo cho em thì báo cho ai?”
Lục Chi Châu vừa nói vừa chạm tay vào tấm ảnh, màn hình thu nhỏ trở lại khung chat. Trì Vi lạnh mặt liếc thấy hai tin nhắn anh gửi cho cô, tâm tình đột nhiên tốt hơn, đẩy đẩy anh:
“Để em xuống, em muốn ra ngoài chơi.”
“Đừng ra ngoài.”
Lục Chi Châu đã sớm bị cô kích thích đến nóng ran khó chịu, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cô như thế chứ. Anh đè Trì Vi xuống ghế sofa, từng nụ hôn bắt đầu rơi xuống khắp nơi, bàn tay anh cũng men vào theo mép váy.
Trì Vi bị anh hôn đến không thở nổi:
“Chi Châu, mình về nhà đi, đừng ở….”
Hai chữ “chỗ này” còn chưa kịp nói ra, đôi môi đã bị anh chặn lại. Động tác của Lục Chi Châu vừa nhanh vừa mạnh như thể đã nín nhịn quá lâu, Trì Vi căn bản không phải đối thủ của anh, chỉ có thể nộp vũ khí đầu hàng.
Lục Chi Châu kéo tay cô tháo móc gài thắt lưng, thanh âm trầm thấp vang lên bên tai cô:
“Vi Vi, giúp anh.”