Những lúc hai người thân mật, Lục Chi Châu thích nhất là được Trì Vi tự tay cởi quần áo của anh. Còn nhớ lần đầu Trì Vi giúp anh cởi thắt lưng, động tác vô cùng vụng về, loay hoay nửa ngày không những không cởi được ra mà còn thít anh đến đau đớn, cuối cùng Lục Chi Châu không chịu được nữa phải tự mình làm.
Dĩ nhiên, bây giờ Trì Vi đã vô cùng thành thục, dù sao cũng là thành quả của vô số lần dạy dỗ.
Ngón tay cô khẽ nhấn, “tạch” một tiếng, thắt lưng tuột ra.
“Tiếp tục.”
Ánh sáng trong phòng hơi chập chờn, khuôn mặt anh cũng bị bao phủ bởi bóng tối, anh nhìn chằm chằm vào cô, tròng mắt đen láy như hút hồn người đối diện.
Cũng chẳng phải là lần đầu nhưng Trì Vi vẫn có chút thẹn thùng, cô liếc mắt nhìn nửa người dưới của anh, bàn tay từ hông anh di chuyển lên phía trên, vừa ôm cổ anh vừa hôn.
Mắt cô nhắm lại, che giấu đi tất cả mọi ưu tư, chỉ dư lại nỗi dịu dàng quyến luyến.
Lục Chi Châu vốn đang nóng ran cả người, bị nụ hôn của Trì Vi kích thích đến đầu óc cũng muốn nổ tung. Anh tự mình cởi quần, vừa muốn giành thế chủ động thì một tiếng chuông vô cùng không thích hợp vang lên cắt đứt.
Trì Vi đột nhiên hoàn hồn, vươn tay ra với lấy điện thoại nhưng bị Lục Chi Châu ngăn lại:
“Đừng để ý đến nó.”
Tiếng chuông điện thoại vẫn vô cùng bền bỉ reo lên khiến cho người ta không thể không để ý, sợ có chuyện gì xảy ra, Trì Vi vật vã mãi cũng né được nụ hôn của anh để cầm lấy điện thoại. Cô đưa mắt nhìn màn hình điện thoại, thấy là Trì Dao gọi liền đẩy anh ra: “Là chị em”
Lục Chi Châu không động đậy:
“Em nghe điện thoại, vậy anh biết làm sao?”
“Sao với trăng cái gì.”
Trì Vi liếc mắt, anh không đứng lên thì cô cũng hết cách, cứ nằm vậy nghe điện thoại.
Vừa nghe máy, chị cô ở bên kia đầu dây liền hỏi:
“Vi Vi, em đang ở đâu?”
“Em đang ở bên ngoài.”
Trì Vi nghe ra giọng Trì Dao có chút không bình thường, hỏi: “Chị, sao vậy?”
Trì Dao: “Chị tưởng Lục tổng đưa em về rồi nên chị cũng đi về, không ngờ đi ra khỏi đó mới phát hiện bị móc ví rồi”
Trì Vi cau mày, hỏi chị:
“Có một mình chị thôi à? Ti Không Lương đâu? Không phải anh ta ở cùng chị sao?”
Trì Dao im lặng vài giây rồi mới nói: “Anh ấy về rồi”
Trì Vi vừa nghe thấy những lời này, lửa giận bốc thẳng lên đầu, lập tức đẩy Lục Chi Châu ra, hỏi:
“Chị đang ở đâu?”
Trì Dao: “Trạm xe buýt phía nam”
Trì Vi lập tức nói: “Chị ở yên đó đừng đi đâu, em tới ngay”
Cúp điện thoại, Trì Vi vội vàng chỉnh lại quần áo, Lục Chi Châu thấy cô bực bội bèn hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
“Tên khốn kiếp Ti Không Lương kia lại dám bỏ chị em lại một mình. Ví tiền của chị ấy bị trộm, giờ đến tiền đi xe buýt còn không có, anh ta là một người đàn ông mà lại có thể làm như vậy!”
Trì Vi đưa tay kéo khóa váy, kéo mãi không lên, cô bực mình quát:
“Cái váy này hỏng rồi!”
Lục Chi Châu cầm lấy khóa kéo, dễ dàng kéo lên cho cô: “Đúng là váy hỏng đến nơi rồi”
Kéo mạnh như vậy, không hỏng mới là lạ đấy.
*
Hai người ngồi lên xe, mấy phút sau liền đi tới trạm xe buýt mà Trì Dao nói.
Trì Dao đứng ngay đó, bên cạnh có một chiếc BMW, Trì Vi liếc mắt nhìn biển số xe thì thấy đấy là xe của Ti Không Lương.
Trì Vi vừa định xuống xe thì ở bên kia Ti Không Lương đã bước ra khỏi xe, sắc mặt vô cùng khó coi đi tới trước mặt Trì Dao nói gì đó. Ti Không Lương đưa tay kéo người trước mặt nhưng Trì Dao dùng dằng không chịu, anh ta cũng sống chết không chịu thả, cứ thế kéo cô và trong xe.
Lục Chi Châu nhìn ra gì đó, nói:
“Đôi tình nhân bọn họ ồn ào giận dỗi nhau mà thôi, Vi Vi, chúng ta đừng quấy rầy họ.”
“Em không muốn thấy chị em bị bắt nạt.”
Trì Vi xuống xe, chạy lại phía bọn họ:
“Ti Không Lương, anh buông chị tôi ra!”
Ti Không Lương cũng không ngờ lại gặp Trì Vi và Lục Chi Châu, sửng sốt một chút nhưng vẫn nhanh chóng mở cửa xe, lưu loát nhét Trì Dao vào rồi đạp ga phóng đi.
Trì Vi giận tím mặt, chửi: “Con mẹ anh!”
Trì Vi vội vàng gọi điện vào số Trì Dao, mãi một lát sau chị mới nghe máy, cô lập tức nói:
“Chị, mở loa ngoài đi, em mắng chết anh ta! Nếu dám đối xử tệ với chị, em thiến anh ta!”
Trì Dao cũng biết tính em gái, bình thường rất hiền lành điềm tĩnh nhưng một khi đã nổi giận thì lại rất đáng sợ, lần trước Ti Không Lương chẳng phải bị đánh đến u đầu đấy thôi.
Trì Dao liếc nhìn khuôn mặt tái xanh của Ti Không Lương, nghĩ nếu hai người chạm mặt nhau trong lúc này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, nói:
“Vi Vi, em đừng lo, anh ấy sẽ không làm gì chị đâu. Lúc trước giữa bọn chị có chút hiểu lầm, bây giờ đã làm rõ rồi, anh ấy chỉ đưa chị về thôi.”
Trì Vi: “Chị, chị hiền quá rồi đấy, em đã sớm nói với chị, Ti Không Lương thực sự không hợp đâu. Chị cứ như vậy, chỉ tổ bị hắn bắt nạt thôi.”
“Vi Vi, chị biết mà.”
Vì để cho em gái yên tâm, Trì Dao nói thêm một câu: “Lát nữa về đến nhà chị sẽ gọi cho em nhé”
*
Về đến nhà, Trì Vi tắm xong vừa bước vào phòng ngủ đã liếc nhìn điện thoại.
Không có tin gì mới, cô mở danh bạ, đang do dự xem có nên gọi không thì cuộc gọi từ Trì Dao hiện lên. Trì Vi vừa nhấn nghe, Trì Dao ở bên kia đã báo:
“Vi Vi, chị về đến nơi rồi.”
Trì Vi thở phào nhẹ nhõm, hỏi:
“Ti Không Lương đi chưa? Anh ta có ức hiếp gì chị không?”
Trì Dao cắn môi, nói:
“Vi Vi, sau này đừng nhắc tới anh ấy nữa, bọn chị không dính dáng gì tới nhau hết.”
Không biết tại sao nhưng nghe xong lời này, Trì Vi còn thấy lo lắng hơn, nghĩ đi nghĩ lại vài giây cũng chẳng biết nói gì nên đành lên tiếng:
“Chị, ngày mai chị còn phải đi làm, nghỉ ngơi sớm chút nhé.”
Trì Dao: “Ừ, em cũng ngủ sớm đi”
Đi ra ngoài chơi một chuyến về, Trì Vi cũng cảm thấy mệt mỏi, tắt máy nằm trên giường thiu thiu ngủ.
Mới nằm được hơn hai phút, Trì Vi đã bị quấy rầy cho tỉnh. Lục Chi Châu tắt đèn, ôm cô hôn mấy cái, vào thẳng vấn đề chính.
Trì Vi đẩy đẩy anh, kháng nghị: “Em mệt lắm”
“Anh không ngủ được.”
Lục Chi Châu cởi áo choàng tắm qua một bên, còn chưa kịp tách hai chân cô ra đã bị một hồi chuông cắt ngang.
Điện thoại ở đầu giường réo không ngừng, anh hít một hơi thật sâu, liếc nhìn cuộc gọi tới, cảm thấy như muốn nổ tung.
Trì Vi che miệng cười trộm, Lục Chi Châu véo cô một cái:
“Lát nữa chấn chỉnh em sau.”
Nói xong, anh cần điện thoại ra khỏi phòng.
Hình như người ở đầu dây bên kia đang uống rượu, giọng nói cũng nhuộm vài phần men say:
“Chi Châu, Trì Dao không muốn tiếp tục với tớ nữa, phải làm thế nào bây giờ?”
Lục Chi Châu xoa sống mũi, giọng nói có chút mất kiên nhẫn:
“Muộn thế này cậu còn gọi để nói chuyện này à?”
Ti Không Lương căn bản nghe không lọt tai lời của anh, lẩm bẩm:
“Tớ làm cô ấy khóc rồi.”
Lục Chi Châu hỏi: “Cậu uống bao nhiêu rượu rồi?”
Ti Không Lương không trả lời, vẫn nói:
“Sao tớ lại làm cô ấy khóc nhỉ? Cô ấy còn muốn phủi sạch quan hệ với tớ, nói sau này tớ đừng đi tìm cô ấy nữa. Đúng là người phụ nữ tuyệt tình.”
Ti Không Lương ngồi lảm nhảm trên trời dưới biển một hồi lâu, còn lặp đi lặp lại như máy khiến Lục Chi Châu nghe mà lỗ tai cũng ngứa ngáy theo, dứt khoát để điện thoại ngoài hành lang mặc kệ cho anh ta tự nói tự nghe.
Lục Chi Châu mở cửa vào phòng, thấy Trì Vi đang nằm giữa giường giang chân giang tay thành một chữ “Đại”, tấm chăn cũng một nửa rơi trên đất một nửa bay ra phía đầu giường.
Lục Chi Châu nhặt chăn đắp lên người cô, Trì Vi lập tức xoay người đè chăn dưới thân.
Anh lắc đầu một cái, ôm cô lên nhẹ nhàng kéo chăn ra rồi lại đắp lên người cô một lần nữa.
Dù có hứng thế nào cũng không nỡ phá giấc ngủ của cô, Lục Chi Châu nhìn chằm chằm Trì Vi mấy giây rồi đành xoay người vào phòng tắm.
*
Mấy ngày sau, hợp đồng của Trì Vi và Phong Thụy cũng đến hồi kết. Cô còn chưa kịp quyết định thì người phụ trách bên Đông Hằng đã chủ động liên lạc với cô.
Công ty này vô cùng có tiềm năng, Trì Vi đã có ý định ký với bọn họ, vừa hay bên kia lại chủ động tìm đến cô nên Trì Vi cũng nhanh chóng đồng ý. Cô đưa hợp đồng cho Lục Chi Châu xem qua, cũng không có vấn đề gì.
Ký hợp đồng xong, Trì Vi vừa mở điện thoại lên đã phát hiện mình lại lên hotsearch.
Có vẻ như Trì Hưng Hoài lại lên mạng làm loạn, gửi cho bloggers một đống hình cũ, tố Trì Vi bất hiếu với cha mẹ. Ai ngờ sự việc không giống lần trước, lần này cộng đồng mạng hoàn toàn đứng về phía Trì Vi, không những không chửi mắng mà còn vô cùng thông cảm cho cô, cảm thấy Trì Vi gặp phải loại gia đình như vậy đúng là xui tám đời.
Trì Vi cảm thấy có chút buồn cười, người em trai này của cô mất não quá rồi, loại mánh khóe này lần đầu đã bị bóc mẽ mà vẫn còn định xài lại lần thứ hai, thật là, cô muốn gửi cho cậu ta một thùng thuốc bổ não lắm rồi đấy.
Đang suy nghĩ thì nhận được tin nhắn của Trần Chi, hỏi:
“Vi Vi, lúc nào cậu tới? Một tiếng nữa là tới cảnh của cậu rồi.”
Trì Vi ngồi lên xe, nhắn lại:
“Tớ đang trên đường đến rồi.”
Trần Chi: “Vậy thì tốt”
Điện thoại lại rung lên, Trần Chi nhắn thêm một tin:
“Vi Vi, tớ phát hiện ra chữ viết tay của cậu và Sầu riêng ba đồng rất giống nhau, tớ còn lôi cả chữ kí của cậu ra để so sánh, giống y như đúc vậy.”