• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Flanty
Di chứng của Ngôn Khanh vẫn còn đó, tư duy xoay chuyển hơi chậm chạp, không theo kịp tốc độ phản ứng của Hoắc Vân Thâm.

Nếu là bình thường, cô chắc chắn sẽ cảm thấy Hoắc tổng có ý đùa giỡn mình, nhưng bây giờ suy nghĩ của cô khá đơn giản, vả lại lo lắng cho anh chiếm ưu thế, cô nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, rồi dịu dàng nói: “Sàn nhà không được, quá cứng, phải ngủ giường. Nhưng mà…”

Cô chỉ ngón tay trắng nõn về phía chiếc giường đơn nho nhỏ cạnh cửa phòng ngủ, giọng điệu thương lượng: “có thể mang nó vào được không? Anh ngủ của anh, em ngủ của em, tốt xấu gì cũng ở chung một không gian, có lẽ sẽ hữu dụng.”

Lời nói thật sự rất đứng đắn, nhưng dù sao cũng là do đích thân cô từ chối, nay lại chủ động tới mời, tai Ngôn Khanh không khỏi đỏ lên, ngọn lửa nhỏ có xu hướng lan tràn.

Cô giả vờ bình tĩnh: “Em chỉ góp ý thôi, nếu anh không chấp nhận thì coi như em chưa nói gì.”

Nói xong cái là muốn chạy ngay như thể ngọn lửa đốt phải đuôi, cô bị Hoắc Vân Thâm ngăn lại: “Lời vợ nói là thánh chỉ, bảo anh làm gì, anh đương nhiên phải làm cái đó.”

“Nhưng anh muốn hỏi một chút.” Anh bắt lấy con mèo không an phận trong ngực, “Anh chấp nhận đề nghị của em, đi vào phòng của em. Điều này tương đương với việc đạt được quy ước “40 bữa cơm đổi ngủ trên sàn nhà” trước đây, có phải bây giờ anh có 40 điểm chưa sử dụng không?”

Ngôn Khanh sững sờ: “… Hả?”

Hoắc Vân Thâm lập luận rất hợp lý: “Theo như ban đầu, đủ 40 điểm tích luỹ mới được đổi khen thưởng. Em tự nguyện cho anh, vậy nên nếu không dùng đến tích luỹ, em phải trả điểm cho anh, không sai chứ.”

Đầu óc Ngôn Khanh quá mệt mỏi, cố sức nói với anh: “Vấn đề là, anh còn chưa ăn đủ 40 bữa.”

“Thế nhưng phần thưởng đã có trong tay, điều kiện đổi điểm cũng do em gật đầu,” Anh kiên nhẫn dụ dỗ cô, “muốn lật đổ quy tắc do mình đặt ra hả? Nếu vậy, sau này anh có bất cứ tiếp xúc thân thể gì với em, có phải đều không cần băn khoăn đến những điều khoản đó không?”

Ngôn Khanh bị anh xoay vòng vòng, cũng may câu cuối cùng dễ hiểu.

Ý Hoắc tổng là, nếu cô không cho 40 điểm tích luỹ, tương đương với việc sau này đồng ý để anh muốn làm gì thì làm!

Vừa nghe đã biết là học thuyết xằng bậy, nhưng cố tình lúc này đầu óc cô lại không khai thông, không giải thích được gì, chỉ có thể rầu rĩ đáp ứng: “… Được rồi, em say rượu xong có hơi ảnh hưởng đến chỉ số thông minh, cảnh cáo anh đừng bắt nạt em.”

Hoắc Vân Thâm dùng đầu ngón tay xoa xoa vành tai phiếm hồng của cô, nói không chút do dự: “Hiếm khi ngốc nghếch mấy ngày, không nhân cơ hội bắt nạt, quá tiếc.”

Nói trắng trợn như thế, Ngôn Khanh muốn đánh anh quá đi mất, tay đã giơ lên, nhưng lại thấy sắc mặt Hoắc Vân Thâm tái nhợt. Qua một đêm, dường như anh đã bị thứ nghiêm trọng nào đó tra tấn, gầy ốm một vòng, lông mi cụp xuống, ý đồ che giấu tơ máu tích tụ bên trong.

Anh cười nhàn nhạt, nhưng Ngôn Khanh lại cảm giác được sự đau khổ bao vây lấy anh. Mà anh, chỉ có thể hấp thụ được chút ngọt ngào từ trên người cô.

Trái tim Ngôn Khanh suy sụp, móng vuốt nhỏ vươn ra lại thay đổi phương hướng, sờ đầu anh: “Dù sao cũng là fan của em, thần tượng quyết định dung túng cho anh.”

Cô muốn… cho anh nhiều hơn nữa.

Hoắc Vân Thâm tích cực đẩy mạnh giường nhỏ vào trong phòng ngủ, đặt song song sát với giường lớn của Ngôn Khanh, tạo thành một cái.

“Quá đáng rồi đấy Hoắc tổng,” Giường đơn không nặng, Ngôn Khanh cố gắng kéo ra, “em dung túng anh, anh cũng không thể được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, thế có khác gì ngủ cùng nhau đâu?”

Cô kéo ra 3 mét, đến gần cửa sổ, song vẫn bị Hoắc Vân Thâm túm về, lần này anh để lại khe hở khoảng một bàn chân: “Anh nhượng bộ.”

Cứ như vậy, ngay cả một người cũng không đi vào vừa, mệt cho Hoắc tổng nói không biết xấu hổ.

Ngôn Khanh không đồng ý, tiếp tục kéo, ngừng ở hai mét: “Em cũng nhượng bộ, đủ cho anh mặt mũi rồi chứ?”

Hiển nhiên Hoắc Vân Thâm không thỏa mãn, anh hơi mím môi, trầm mặc đấu tranh với cô.

Ngôn Khanh nhìn người đàn ông ngày thường mang dáng vẻ trầm ổn, lúc này vì khoảng cách hai chiếc giường mà lộ ra sự bướng bỉnh và trẻ con, không khỏi buồn cười. Cô lại mềm lòng với anh, cuối cùng đặt hai chiếc giường cách nhau 1 mét: “Có thể không?”

Thật ra là không thể.

Hoắc Vân Thâm nhẫn nhịn, không nói.

Sợ Khanh Khanh hối hận, đuổi anh ra ngoài.

Chuyện lớn đã sắp đặt đâu vào đó, trời còn chưa tối, không thể nằm trùm kín đầu khi trời vẫn còn sớm thế này được. Ngôn Khanh với Hoắc Vân Thâm náo loạn một trận xong, trạng thái tinh thần cũng tốt hơn chút chút. Cô muốn quay về chương trình nhìn một cái, ít nhất cũng nên gọi điện thoại thông báo cho An Lan, nói sau khi bất tỉnh thì mình hoàn toàn không biết gì. Dù sao cô vẫn không yên tâm.

Cô vừa định nói với Hoắc Vân Thâm, anh đã kịp thời mở miệng.

“Anh đói, muốn ăn gì đó,” Hoắc tổng yên lặng trải đường cho một kế hoạch khác quan trọng hơn, “ăn cùng anh.”

Ngôn Khanh kinh ngạc. Hoắc tổng vốn dĩ rất ít khi thèm ăn, cho dù cô tới đút cũng không dễ dàng. Khó có được dịp như hôm nay, cô vui mừng vì chuyển biến tốt đẹp này, vì thế ngoan ngoãn vứt kế hoạch của mình ra sau, làm tốt bổn phận của một cô vợ nhỏ, khiến cho bữa cơn của chồng thêm chút ngọt ngào.

Lúc đầu cô còn suy nghĩ không biết bao lâu thì ăn xong, ăn xong rồi thì có thể làm chuyện khác.

Trăm triệu lần không ngờ, từ chiều cho đến tận khi đi ngủ, Hoắc tổng ăn ba bữa, tuy số lượng tương đối ít, nhưng tần suất đáng kinh ngạc.

Cứ thế kéo dài đến hơn 10 giờ tối, Hoắc Vân Thâm nắm cổ tay cô: “Ngủ.”

Toàn bộ kế hoạch của Ngôn Khanh bị ngâm nước nóng, nhưng trước sau ekip chương trình vẫn không tìm cô, nên hẳn là không sao. Cô tính toán thời gian, hôm nay vừa vặn là ngày tự do của mỗi tuần, thí sinh có thể thoải mái sử dụng điện thoại di động, cô có thể nhắn WeChat cho Âu Dương để hỏi chút tình hình.

Ngoài việc chú ý đến chương trình, cái khác… cô càng không thể bỏ xuống được tình trạng thân thể của Hoắc tổng.

Nhìn anh vất vả ăn mỗi bữa cơm, rồi gian nan đi vào giấc ngủ, tim cô như bị bóp nghẹt. Ôm anh, hoặc ngủ cùng nhau, chung quy cũng chỉ là trị ngọn mà không trị gốc, cô hy vọng có thể giải quyết từ ngọn nguồn.

Mà căn nhà cũ này…

Chính là ngọn nguồn cho mọi đau ốm của Hoắc Vân Thâm.

Cô muốn tái diễn lại cảnh ngày Vân Khanh biến mất, sau đó thay đổi kết cục.

Nếu bảo Hoắc Vân Thâm làm lại cùng thì có vẻ quá cố ý. Lần này là một cơ hội, cô phải nắm bắt lấy nó. Nhưng trước khi thực hiện, cô muốn hỏi Mẫn Kính chi tiết lúc đó.

Ngôn Khanh hạ quyết tâm, chỉ chờ Hoắc tổng đi vào giấc ngủ, là cô có thể rút điện thoại dưới gối ra mà tìm người cùng điên cuồng nói chuyện phiếm. Đáng tiếc người nào đó nằm nghiêng, nhìn cô không chớp mắt, căn bản không có ý định đi ngủ.

Cô nhanh chóng bị nhìn chằm chằm đến độ mất tự nhiên!

Ngôn Khanh không thể nhịn được nữa, quay đầu lườm anh, rồi lại ngơ ngẩn.

Sườn mặt người đàn ông được ánh trăng và ánh đèn cùng lúc soi rọi, phản chiếu hình bóng nửa sáng nửa tối. Nước da của anh màu trắng lạnh, giờ phút này lại đắm chìm trong sự ấm áp. Đôi mắt đen như mực cũng được tô điểm bởi màu sắc nhẹ nhàng, như thể không quan tâm đến mọi thứ, chỉ bình tĩnh nhìn một người là cô.

Vốn anh đã rất đẹp trai, còn pha trộn một chút tà ác bị đè nén, là tướng mạo đủ để mê hoặc lòng người.

Hiện tại lại toàn tâm toàn ý nhìn cô, thực tình cô không chịu được.

Hơi thở Ngôn Khanh nóng lên, dúi vào trong chăn che giấu.

“Anh có ngủ không? Nếu không ngủ, em sẽ dùng di động, muốn lên mạng…”

Hoắc Vân Thâm cong môi: “Được, em nhìn di động, anh nhìn em.”

Dù sao Ngôn Khanh cũng không ngủ được, cũng không dám để ý nhiều tới anh, cô dứt khoát mở WeChat ra, tránh để anh nhìn thấy, tốc độ tay tung bay, đồng thời liên hệ với cả Âu Dương và Mẫn Kính.

Âu Dương bị cô chọc cho phát điên, tin nhắn liên tiếp nhảy ra, Ngôn Khanh muốn tắt tiếng cũng không kịp.

“Khanh Bảo cậu còn dám nói cậu với Hoắc tổng không có khả năng!!!!”

“Mẹ nó, lúc ấy cậu không thấy anh ấy đón cậu đi như thế nào đâu! Một chân đạp phăng Hạ Minh Cẩn đang ôm cậu! Một minh tinh lớn bình thường có bao ánh hào quang, thế mà ngã xuống đất không bò dậy nổi!”

“Vừa đẹp trai vừa doạ người, tớ sắp phát điên rồi! Sau đó Hạ Minh Cẩn đuổi theo, hình như anh ấy nói điều gì đó để công khai chủ quyền, tớ cách xa quá nên không nghe rõ, nhưng Hạ Minh Cẩn bị dọa cho choáng váng —”

“Nói cậu là Công Chúa đã uất ức cho cậu rồi, cậu là Hoàng Hậu đó ông trời của tớ!”

Trái tim bé nhỏ của Ngôn Khanh run rẩy theo, nghe Âu Dương gào thét cũng biết được đại khái tình huống đêm đó. Âu Dương lại bổ sung: “Không cần giải thích, cũng không cần dặn dò. Khanh Bảo yên tâm, tớ là người của cậu, những lời này chúng ta tùy tiện lén nói với nhau, sẽ tuyệt đối không nói ra bên ngoài.”

“Hoắc tổng rất thân thiện với tớ và Quyển Quyển, còn với những người ghen ghét cậu thì không hề khách khí, hù chết bọn họ, càng không dám nói bậy.” Âu Dương không ngừng báo cáo, “Còn nữa — theo tin đồn, Hạ Minh Cẩn đột ngột mắc bệnh cấp tính phải nhập viện điều trị, bắt đầu từ kỳ sau, huấn luyện viên chính của bọn mình sẽ đổi người.”

Ngôn Khanh trợn to mắt: “Đổi người?!”

“Đúng vậy, nghĩ cũng biết là Hoắc tổng sắp xếp, thay đổi thành một người có địa vị lớn hơn – Tô Lê. Người ta đang đoàn phim đó, thế mà cũng bắt tới chương trình của bọn mình được, chương trình không hot cũng khó.”

Tô Lê là người đứng đầu trong giới, nổi bật về khả năng ca hát và vũ đạo, là “sự sống mới” của phái diễn xuất, cơ duyên với mọi người siêu cao, quả thực còn cao hơn cả Hạ Minh Cẩn.

Ngôn Khanh nhìn trộm Hoắc Vân Thâm với tâm trạng phức tạp, đang do dự không biết có nên nói giúp Hạ Minh Cẩn hay không, lại thấy lông mày Hoắc tổng nhíu chặt, vẻ mặt u ám.

Anh trầm giọng hỏi: “Em nhắn tin cho ai, nói chuyện gì.”

Thần sắc sống động như vậy…

Ngón tay anh nắm lấy ga giường, chậm rãi siết chặt.

Ngôn Khanh giật điện thoại theo phản xạ: “Không có… Nói chuyện, với bạn bè trong chương trình.”

Vừa vặn Mẫn Kính cũng trả lời lại, cùng với Âu Dương chấn động một hồi.

Ngôn Khanh không có cách nào giải thích, lúng túng kéo góc chăn che kín đầu, trốn vào bên trong xem.

Mẫn Kính: “Phu nhân, cô muốn hỏi chi tiết về ngày xảy ra tai nạn phải không?”

“Ừm… tôi muốn thử chữa trị từ gốc cho anh ấy, để anh ấy thoả mãn nỗi tiếc nuối. Anh đừng để lộ với anh ấy, nếu không hiệu quả sẽ bị giảm.”

Mẫn Kính hiểu, liền nói cho Ngôn Khanh toàn bộ chi tiết mà mình biết. Trong bóng tối, Ngôn Khanh nhìn những câu chữ kia, những câu chữ miêu tả sự đau đớn tàn nhẫn của Hoắc Vân Thâm, trong lòng cô chua xót, nhất thời không rõ rốt cuộc là bản thân đau lòng vì anh và Vân Khanh, hay là… hâm mộ với tình cảm sâu nặng mà Vân Khanh có được.

Ngôn Khanh không có tâm trạng hàn huyên nữa, cứ ngây ngốc trong ổ chăn một hồi lâu.

Vân Khanh thật khổ, Vân Khanh cũng thật hạnh phúc.

Trong ngực cô quặn đau không giải thích nổi, cẩn thận ló đầu ra ngoài.

Không biết Hoắc Vân Thâm đã xoay người sang chỗ khác từ khi nào, để lại cho cô một bóng lưng thẳng tắp, nhìn hô hấp phập phồng, hoàn toàn không ngủ.

Nhưng trong kế hoạch chữa trị cho anh, vẫn còn một bước quan trọng không thể thiếu…

Sáng sớm ngày đó, Vân Khanh đứng dậy rời đi từ trên giường anh.

Ngôn Khanh buồn bực, cô đánh vào mặt mình hết lần này đến lần khác, rồi lại nuốt ngược những lời đã phủ quyết, quá thảm rồi.

Không có cách nào, vì cứu anh…

Ngôn Khanh nhẹ nhàng vén chăn lên, đóng kín mít hết quần áo trên người, rón ra rón rén tiến gần đến mép giường nhỏ của Hoắc Vân Thâm, xoa đầu vai anh.

Hoắc Vân Thâm run lên.

Cô nhỏ giọng nói: “Em biết anh không ngủ, anh đừng xoay người, cứ như vậy là được… tuyệt đối đừng quay lại…”

Không quay lại, cô còn có thể thông suốt hơn một chút.

Hoắc Vân Thâm để ý, cũng ghen ghét mỗi người cùng cô tán gẫu vào đêm khuya, nhưng không thể phát tác, không thể quá khích. Trong lòng co rút không chịu nổi, anh đành quay lưng lại, đôi tay nắm chặt đến phát đau, lúc này cô tới gần, anh không thể tin được, càng dùng sức nắm chặt.

Ngôn Khanh thở ra một hơi, mượn bóng đêm ngồi bên mép giường anh, yên lặng không tiếng động nằm xuống dán vào lưng anh.

Trái tim Hoắc Vân Thâm đập loạn xạ, chấn động cả lỗ tai anh.

Anh khó khăn bám lấy góc giường, không để mình mất khống chế.

Ngôn Khanh nâng tay lên, cách tấm chăn, như có như không đặt trên eo anh, nhỏ giọng nói: “Thâm Thâm, đừng chịu đựng, ngủ đi, anh quá mệt mỏi rồi.”

Hốc mắt Hoắc Vân Thâm nóng bỏng. Trong bóng tối, anh cắn răng, miễn cưỡng “Ừ” một tiếng.

Ngôn Khanh thấy anh phối hợp, thả lỏng không ít, vỗ về anh từng chút từng chút: “Mau ngủ đi, đừng sợ, em sẽ không biến mất đâu.”

Cô dỗ dành anh, dỗ luôn mình vào giấc ngủ.

Đêm khuya tĩnh lặng, tất cả tình cảm không có chỗ che giấu.

Hoắc Vân Thâm chờ cô ngủ say, khẽ xoay người lại, như thể đang đối xử với một bảo bối mỏng manh, cẩn thận ôm sát cô, muốn khảm vào trong ngực.

Sau ba năm, dục vọng độc chiếm và tính cực đoan càng trở nên tồi tệ hơn, vì cô nhiệt tình với người khác mà ghen ghét đến độ tâm tính vặn vẹo.

Song cũng vẫn… vì sự gần gũi và dịu dàng của cô làm cho quân lính tan rã.

Anh ngày đêm mơ tưởng được ôm Khanh Khanh như thế này an ổn đi vào giấc ngủ, giống như buổi tối trước khi cô biến mất.

Nhưng khi nó đã trở thành sự thật, ngay cả nhắm mắt anh cũng không dám, sợ rằng mở mắt ra thì không còn gì cả.

Hoắc Vân Thâm mệt mỏi quá lâu, kiên trì đến lúc trời tờ mờ sáng, vẫn ôm lấy cô ngủ mất.

Trong lòng Ngôn Khanh có chuyện lớn nên tỉnh rất sớm, phát hiện mình đang bị người đàn ông ôm chặt, hoảng hốt trong chốc lát. Tư thế của anh với cô vô cùng phù hợp, cũng không có chút khó chịu nào, mà ngược lại giống như… mong đợi đã lâu, cũng đã ôm như vậy từ rất lâu.

Cô đè huyệt Thái Dương, ngừng nghĩ lung tung, tranh thủ thời gian bò xuống giường.

Hoắc Vân Thâm ôm lấy theo bản năng, hàm hồ nói: “Khanh Khanh đừng đi, bên ngoài lạnh lắm, chờ anh đi mua bữa sáng.”

Ngôn Khanh không khỏi ngồi xổm xuống, hôn lên tóc anh, quả nhiên anh an ổn lại.

Cô lặng lẽ đi ra khỏi phòng ngủ, kéo cửa ra, đặt một tờ giấy nhắn trên bàn ăn: “Em ra ngoài mua bữa sáng, sẽ quay về sớm, chờ em.”

Chữ cuối cùng vừa hạ xuống, đầu ngón tay cô bất giác run rẩy.

Dường như có một thứ gì đó vô hình, vượt qua thời gian buổi sáng ngày hôm nay, chồng thành một chỗ.

Ngôn Khanh ra khỏi nhà, xuống tầng tìm cửa hàng bán đồ ăn sáng. Khu đất nhỏ gần đó được Hoắc tổng mua lại, ngày thường cũng không có người ở, trông vắng vẻ và cô liêu. Cô đi thêm một đoạn, dần dần có hơi người hơn, ngoài ý muốn bắt gặp một quầy bán điểm tâm nóng hổi ở ven đường.

Bà chủ là một người phụ nữ trung niên nhanh nhẹn, vừa thấy cô thì sửng sốt, vẫy tay từ xa xa: “Cháu gái! Cháu đã về rồi à!”

Ngôn Khanh bước đến gần, không rõ nguyên nhân: “Ngài quen tôi?”

Người phụ nữ kích động cho cô một túi đồ ăn: “Sao có thể không quen! Cuối cùng cháu cũng về, ba năm rồi cháu đi đâu vậy? Cậu chàng kia nhà cháu điên cuồng tìm cháu khắp nơi, lăn lộn không ra hình người.”

Mũi Ngôn Khanh đau xót.

Cô không nói nhiều lời, trả tiền theo giá cả hiện hành, sau đó nhanh chóng trở về.

Căn nhà đó, cô muốn về thật nhanh.

Ở trên giường, Hoắc Vân Thâm mở mắt ra, trong vài giây anh không phân biệt được thời gian, trong lồng ngực vẫn còn mùi thơm nhàn nhạt và hơi ấm, không phải mơ, anh buột miệng thốt ra: “Khanh Khanh…”

Không có người trả lời.

Anh giật mình, giống như đột nhiên bị một chậu nước đá cực lạnh giội vào đầu.

“Khanh Khanh!”

Anh loạng choạng bước xuống giường, suýt thì ngã, đá “rầm” cửa phòng. Mặt trời chiếu rọi vào phòng khách, không một bóng người, ngoại trừ một tờ giấy đặt trên bàn.

Trong mắt Hoắc Vân Thâm lộ ra vẻ sợ hãi, bổ nhào vào bên cạnh bàn, trên đó viết mấy chữ, nội dung giống hệt ba năm trước.

Trong cổ họng phát ra âm thanh đau đớn, mặc bộ quần áo mỏng manh, anh lao ra khỏi cửa như một kẻ điên.

Vô số cảnh tượng tuyệt vọng dâng trào, từng cái từng cái cắt đứt dây thần kinh anh.

Nhưng khi lao tới đầu cầu thang, trong tai anh vù vù, tựa như nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, có chút vội vàng chạy chậm về phía anh.

Từng bậc từng bậc, giẫm lên mạng anh, xâm nhập vào thế giới có thể sụp đổ bất cứ lúc nào của anh.

Ngôn Khanh cho rằng cô về rất nhanh, không ngờ lại nghe thấy tiếng thở nặng nề của người đàn ông trên cầu thang. Cô vội vàng chạy lên, còn chưa đến tầng nhà mình đã bị một cơn gió quốn lấy.

Sức mạnh của Hoắc Vân Thâm có thể cắt đứt người ta, không màng tất cả mà khoá chặt cô lại, ấn mạnh vào cơ thể mình.

Ngôn Khanh chuẩn bị rất nhiều lời an ủi anh, nhưng tới thời khắc này, cả người cô đau đớn khảm vào trong thân thể anh, một số cảm xúc dâng trào lên khiến cô bật khóc.

Cô khóc không hề có lý do, cố sức giơ bữa sáng lên, nức nở nói: “Thâm Thâm, em về rồi, em mua được bữa sáng cho anh rồi, lần này không biến mất.”

Đây không phải là kết quả Ngôn Khanh muốn.

Cô làm như vậy, không phải để anh đau lòng một lần nữa.

Ngôn Khanh đẩy mạnh Hoắc Vân Thâm về nhà, khụt khịt kéo anh đến phòng tắm, không cho anh chút không gian buồn bã, còn tự tay rửa mặt cho anh, cắm ống hút vào ly sữa bò nóng, đưa đến giữa môi anh, hai mắt đẫm lệ mông lung nói: “Anh nếm thử đi, là thật, anh không cần sợ nữa, em tìm được đường về nhà.”

Hoắc Vân Thâm lấy sữa bò đi, đẩy tất cả đồ vật trên bàn ăn ra xa, nhấc cô lên khỏi mặt đất, đặt lên mép bàn.

Ngôn Khanh bất ngờ không kịp phòng ngừa, nắm lấy cánh tay anh.

Con ngươi đỏ rực của anh hung hăng nhìn cô, nói: “Hôn anh.”

“… Cái gì.”

Lúc này, anh cố hết sức duy trì sự tỉnh táo cuối cùng để không dọa đến cô: “Ngủ phòng em, thừa một nửa chưa nắm tay xong, thêm bốn bữa cơm ngày hôm qua, tổng cộng 49 điểm. Còn một điểm, anh sẽ ăn hết bữa sáng em vừa mua về.”

“Bây giờ,” Giọng anh không kìm được run rẩy, “hôn anh.”

Não Ngôn Khanh bùng nổ, ngực nhanh chóng phập phồng.

Hoá ra tích cóp nhiều như vậy, là ở đây chờ cô.

Cô nuốt khan, cổ họng khô khốc, bị mê hoặc, dần dần nhắm mắt lại, nghiêng về phía anh, chuồn chuồn lướt nước chạm vào môi anh.

Cô chỉ dính vào một chút, hoảng loạn thối lui, muốn quay mặt đi.

Hoắc Vân Thâm lại dùng sức ôm gáy cô, nghẹn ngào hỏi: “Vậy là hôn xong rồi?”

Ngôn Khanh thất thố: “Anh…”

Cô chỉ kịp nói ra một chữ, người đàn ông liền phóng túng dục vọng, tùy ý áp xuống, cắn lên đôi môi mềm mại hơi mở ra của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK