• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó Ngôn Khanh cũng không nhàn rỗi đi cân nhắc việc khác. Hơi thở nóng rực của người đàn ông làm càn xâm lược, xua đuổi hết tất cả khói mù, đây trở thành điều duy nhất cô có thể nghĩ tới.

Cô chợt nhớ ra, trước kia khi viết nhạc ở Canada, những giai điệu và từ ngữ chạy ra khỏi đầu cô dường như đều được nâng đỡ bởi cảm xúc từ tận đáy lòng. Cô không thể tìm thấy nguồn gốc, lòng tràn đầy nhức nhối, nên mới ra tác phẩm không ngừng.

Những bài hát đó gây được tiếng vang lớn và được người khác yêu thích. Vô số đêm cô ngồi nghe một mình, có đôi khi cũng khóc.

Không biết khóc vì cái gì.

Trong buổi đánh giá ban đầu hát bài 《Ngủ ngon》, khi đó cô cũng không biết, tiềm thức mình muốn đi vào giấc mộng của ai, nói ngủ ngon với ai.

Hoá ra, đều là Hoắc Vân Thâm.

Nếu những bài hát đó là bất tri bất giác hát vì anh, vậy về sau… cô cũng muốn tiếp tục hát vì anh.

Hoắc Vân Thâm cất di động của Ngôn Khanh, ôm cô lên giường, tự thể nghiệm làm cô quên mất cả đêm phong ba.

Cô bị ép trên giường, mắt cá chân tinh tế lay động giữa không trung, móng tay tròn nhỏ mượt mà kíƈɦ ŧɦíƈɦ ửng lên màu một máu đỏ tươi, vô cùng mê người.

Lúc Ngôn Khanh tỉnh đã là buổi chiều ngày hôm sau. Cô không ở phòng ngủ, mà được bọc trong tấm chăn bông mềm mại trên sô pha, hướng đối diện phòng bếp. Hoắc Vân Thâm vừa vặn bưng chén từ trong đó đi ra, thấy cô mở mắt, đến gần nâng cô dậy, xoa xoa ôm ôm.

“Sao em lại ở đây.” Cô vừa tỉnh, cả người đau xót lợi hại, còn không phân rõ đông tây nam bắc.

Hoắc Vân Thâm xoa bóp mặt cô: “Bụng con mèo nào đó kêu vang, anh sợ đói lả, chỉ có thể xuống tầng nấu cơm, không thấy mèo con thì không yên tâm, liền ôm đến nơi tầm mắt có thể nhìn thấy.”

Ngôn Khanh thử nghĩ đến dáng vẻ ngốc nghếch của mình khi đói bụng tỉnh cả ngủ, có chút thẹn thùng.

Cô ủi mình vào trong chăn, phát hiện không thấy di động bên cạnh, trong lòng bất ổn, cũng không dám hỏi có phải trên mạng vẫn đang mắng chửi thậm tệ hay không, sợ chồng phiền lòng với cô.

Hoắc Vân Thâm lại chủ động nói: “Bên ngoài còn loạn, nhưng bình ổn hơn rất nhiều. Cái ‘Ngôn Khanh cút khỏi giới giải trí’ không phải sự thật, là chương trình đối thủ của 《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》 không có nhiều đề tài, cả bôi đen lẫn nổi tiếng đều bị chúng ta bá chiếm, nên họ nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng. Em yên tâm ở nhà nghỉ ngơi, việc khác giao cho anh.”

Ngôn Khanh cảm thấy vui mừng, cũng hiểu, nháo như vậy một hồi chắc chắn là gió tanh mưa máu. Mà hướng đi của cô còn liên luỵ đến Hoắc thị có tầm ảnh hưởng lớn, lưu lượng đứng đầu Tô Lê, toàn bộ ekip chương trình 《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》, còn cả người đã từng nổi tiếng một thời Vân Lăng. So ra, chuyện của cô ngược lại thành nhỏ nhất.

Trước khi chân tướng xuất hiện ngày hôm qua, gần như cô đã quên mất cái người tên Vân Lăng này.

Biết được hai sự việc đều là Vân Lăng lên kế hoạch, ngoài kinh ngạc, cô càng cảm thấy không thể tưởng tượng được, rốt cuộc trước kia Vân Khanh đắc tội thế nào, mới khiến Vân Lăng hận thấu xương như vậy.

Cô nghĩ…

Giọng nói trầm thấp của Hoắc Vân Thâm vang lên: “Có muốn giáp mặt hỏi Vân Lăng không?”

Ngôn Khanh bị anh hỏi cho sửng sốt, ngơ ngác nhìn đôi môi hơi cong lên của anh. Môi hơi mỏng mà sắc bén, hệt như dáng vẻ lạnh tim lạnh phổi, thực tế lại rất câu người, nóng bỏng đến mức bị anh làm tan thành nước, cũng có thể dễ như trở bàn tay nói ra nỗi lòng của cô.

Ngực cô chấn động: “Anh lại đoán được.”

Hoắc Vân Thâm đứng dậy, đặt Ngôn Khanh ngồi xuống, sau đó nhặt một cái dây cột tóc trên bàn trà, vòng ra phía sau cô. Mười ngón tay trắng trẻo kiên nhẫn vén mái tóc dài hơi loạn của cô lại, vuốt mượt từng sợi, rồi buộc thành đuôi ngựa.

Đầu ngón tay anh hơi lạnh, như có như không luồn vào giữa mái tóc cô, thỉnh thoảng chạm nhẹ.

Ngôn Khanh tê dại từ đầu đến chân, hồng rực từ mặt cho đến xương quai xanh.

Buộc đuôi ngựa xong, Hoắc Vân Thâm cúi người hôn lên vành tai cô: “Bởi vì anh ở trong lòng Khanh Khanh, em nghĩ gì, anh đều thấy được.”

Xương cốt Ngôn Khanh mềm nhũn, sợ cứ như vậy sẽ không cầm giữ được mà thất thủ trên sô pha, vội vàng nhẹ giọng hỏi: “Vậy… có thể gặp không?”

Ánh mắt Hoắc Vân Thâm tối tăm.

Anh đoán được Vân Lăng sẽ nói gì. Trên thực tế, sau khi Vân Lăng vào trại tạm giam, vẫn luôn kêu gào muốn gặp Ngôn Khanh.

“Chỉ cần em muốn,” Hoắc Vân Thâm nhìn sườn mặt xinh đẹp của Ngôn Khanh, “anh đưa em đi.”

Hoắc Vân Thâm làm tốt các biện pháp bảo mật, sắp xếp một cuộc gặp mặt nói chuyện. Anh biết Ngôn Khanh càng hy vọng gặp mặt riêng, vậy nên kìm nén dừng bước trước cửa phòng thăm hỏi, sờ đầu cô: “Anh ở đây, có bất cứ chuyện gì lập tức gọi anh.”

Mới mười mấy giờ trôi qua, vẻ mặt Vân Lăng đã suy sụp, hai mắt xám xịt. Thấy Ngôn Khanh bước vào, cảm xúc của cô ta tức khắc kích động: “Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, rốt cuộc cô có phải Vân Khanh hay không!”

Có chướng ngại ngăn cách, dù thế nào Vân Lăng cũng không thể chạm vào Ngôn Khanh.

Ngôn Khanh ngồi xuống, thản nhiên gật đầu với cô ta: “Đúng vậy, lần trước cũng không phải cố ý lừa cô, là tôi không nhớ ra.”

Nhận được đáp án khẳng định, Vân Lăng co quắp tựa lưng vào ghế ngồi: “Cũng không tệ lắm, chí ít tôi không tốn công vô ích, những đau khổ đó nên rơi xuống người cô.”

Ngôn Khanh nhíu mày: “Tôi và cô có thâm cừu đại hận gì?”

“Sự tồn tại của cô đã khiến tôi hận!” Vân Lăng nghiến răng nghiến lợi, “Rõ ràng là dòng bên, vì sao lớn lên tôi lại có điểm giống cô! Từ nhỏ đến lớn, tôi đều bị coi là đồ giả thấp kém của cô, làm gì cũng bị nói thành bắt chước. Người đàn ông tôi thích trong mắt chỉ có cô, còn lấy tôi làm thế thân để phát tiết! Về sau anh ấy chết, tôi muốn đi tìm Hoắc Vân Thâm báo thù, chủ động thế thân cho cô, Hoắc Vân Thâm thẳng thừng làm tôi không thể xuống nổi trong cái giới hỗn loạn này! Tôi vì sinh tồn, vì có tài nguyên, mà theo Tô Lê, cũng bị coi thành thế thân, mỗi người đều yêu cô, tôi chỉ là thứ bị chê cười!”

Cô ta lộ ra nụ cười lạnh: “Hoá ra cô mất trí nhớ? Đúng là báo ứng, năm đó Hoắc Vân Thâm tổn thương Lâm Xuyên như vậy, anh ấy đối với cô điên cuồng, giờ cô lại quên mất anh ấy! Thế mà có chuyện tốt như vậy, dù anh ta phải gánh chịu bao nhiêu tội cũng là do anh ta đáng đời!”

Ngôn Khanh bắt được trọng điểm, người đàn ông cô ta thích, là cái người Lâm Xuyên này.

Có mảnh nhỏ sắc bén nào đó chợt hiện lên trong đầu cô, đâm cô tê rần, buột miệng thốt ra: “Hoắc… Lâm Xuyên?”

Đôi mắt Vân Lăng đỏ đậm: “Cô còn không biết xấu hổ nhắc tới anh ấy? Sau khi chuyện thông gia từ bé giữa cô với Hoắc Vân Thâm thành phế thải, người cô phải gả chính là Lâm Xuyên! Anh ấy mê luyến cô như vậy, kết quả cô một hai phải ở bên tên điên kia, khiến anh ta huỷ hoại thân thể Lâm Xuyên. Cuối cùng cô mất tích, bệnh điên của anh ta lại phát tác, đoạt lấy Hoắc thị, ép chết Lâm Xuyên! Còn hại nhà họ Vân cửa nát nhà tan!”

Mỗi câu Vân Lăng vu hãm Hoắc Vân Thâm, đều miêu tả anh như một ác ma lén lút nên bị ngàn kiếm đâm chém.

Nhưng Ngôn Khanh căn bản không dao động.

Vân Khanh phẫn hận, lại chỉ ngón tay vào cô.

“Lâm Xuyên cũng là bị cô bức, vốn dĩ là anh ấy danh chính ngôn thuận, nhưng không chiếm được cô, anh ấy mới không thể không tìm thế thân, tìm các minh tinh nhỏ có điểm tương tự cô để phát tiết.” Cô ta vặn vẹo nói, “Anh ấy không đáng thương sao? Tôi sống dưới bóng ma của cô, tôi không đáng thương sao?”

Ngôn Khanh bị lời nói ba hoa này làm cho sửng sốt, nhưng cô không có thời gian lý luận với cô ta, toàn bộ lực chú ý đều dừng trên việc tìm minh tinh nhỏ.

Hạ Minh Cẩn…

Chẳng lẽ cũng là một trong số đó, bị cái người mà cô hoàn toàn không có chút ấn tượng – Hoắc Lâm Xuyên, không biết nhìn ra chút tương tự nào với đôi mắt hoặc là đuôi lông mày của cô, cho nên mới phát rồ che giấu?!

Còn bị giữ lại chứng cứ, dùng để áp chế anh ta mỗi năm sang Canada cho cô uống thuốc.

Như vậy — tờ giấy của Hạ Minh Cẩn!

Ngôn Khanh có được tin tức mình muốn, đứng lên định đi. Tờ giấy vẫn nằm trong quần áo cô mặc ngày đó, đặt ở ký túc xá của chương trình. Cô vội vã đi lấy.

Vân Lăng điên điên khùng khùng rống to: “Cô đừng tưởng rằng Hoắc Vân Thâm công khai thì cô có thể kê cao gối mà ngủ, anh ta tìm Vân Khanh lâu như vậy, trong giới ai cũng biết! Nhưng cô ngoài khuôn mặt, thì thông tin hoàn toàn không phù hợp với Vân Khanh, cô cũng sẽ bị người khác coi là thế thân, không phải phu nhân chính quy gì hết —”

Ngôn Khanh ngoái đầu nhìn lại, cong môi với Vân Lăng: “Người nào thích thì làm. Cô cũng tiết kiệm sức lực đi, đừng gọi loạn.”

Cô cười đến tức giận: “Dù có gọi thì sao, tôi cũng không phải thế thân, mà là phu nhân chính quy của Hoắc Vân Thâm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK