• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vô Tình nhìn Băng Cơ ngất đi trong lòng mình, trong đôi mắt ánh lên sự đau lòng cũng như dịu dàng mà chính hắn cũng không nhận ra. Vừa tiếp đất, hắn đã bế thẳng nàng vào phòng mà không hề nhận ra 1 màn vừa rồi của 2 người vừa vặn chui vào mắt của một người nào đó.

Sau khi tỉnh lại, người đầu tiên mà Băng Cơ nhìn thấy không phải Vô Tình cũng không phải kẻ chung phòng đáng ghét Lãnh Huyết mà lại là người bạn thân duy nhất Diệp Nhi. Mà Diệp Nhi thì được cái không khác nào con sáo nhỏ, vừa tỉnh lại đã không cho nàng chút giây phút nào được yên lặng. Nàng (DN) vừa thấy Băng Cơ tỉnh lại liền hớn hở như trẻ nhỏ được cho kẹo, giống y chang cái loa phát thanh được sạc đầy, lại sợ Băng Cơ cướp mất lời nàng vội vàng nói

"Băng Cơ, wow cuối cùng thì cô cũng chịu tỉnh rồi, Cô làm tôi sợ muốn chết luôn đó, có biết không hả? Vừa nghe tin cô bị ngất là tôi vội vàng đến đây ngay, Cô có biết không hả? Cô chăm sóc bản thân như thế nào mà lại để mình bệnh đến nỗi ngất đi như vậy hả?" Thấy bản thân mình ở trong phòng, bên cạnh là con chích chòe đang hót không ngừng, lại cảm thấy đầu đau nhức như mới bị xe lu nghiền qua. Băng Cơ không khỏi nhíu mày 1 cái, lên tiếng để ngăn con chích chòe kia lại.

"Được rồi, Diệp Nhi, tôi biết cô rất tốt, rất quan tâm đến tôi, vậy cô có thể nói cho tôi biết làm thế nào tôi về được đến đây không?" Băng Cơ thật sự cảm thấy khó chịu, đầu thì đau, trong người thì nóng nhưng bên ngoài thì lại lạnh. Xem ra nàng thật sự bệnh. Băng Cơ cũng không còn nhớ được rõ cảm giác bệnh như thế nào nữa rồi. Lần cuối cùng nàng bệnh chính là năm nàng 8 tuổi. Sau khi thoát khỏi khu rừng rậm nhiệt đới kia, nàng đã sốt li bì. Với người cha phụ bạc kia, nàng chỉ là 1 thứ vũ khí, tất nhiên ông sẽ không quan tâm nàng sống chết ra sao. Ngay cả thân thích ruột thịt cũng như thế thì tất nhiên người được coi là mẹ kế kia cũng sẽ không lo lắng. Băng Cơ cứ vậy mà sốt li bì đến hơn 1 tháng mới vực dậy được. Sau này, khi được làm việc cùng 10 nhà khoa học dưới trướng cha mình. Và trong khi xét nghiệm máu để họ biết được chuyện này. Họ đã từng nói với nàng rằng nếu chuyện này được tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ rằng Băng Cơ nàng sẽ được UNESSCO công nhận là người có kỷ lục sốt lâu nhất thể giới mà vẫn còn sống sót mất. Lúc nghe được điều này, Băng Cơ chỉ cười, sau này bản thân không còn mắc bệnh nữa, Băng Cơ còn nghĩ rằng mình sẽ bách bệnh bất xâm. Không ngờ rằng sau 8 năm, nàng lại tiếp tục bệnh, hơn nữa lại là bệnh tại 1 thế giới khác.

"Cô không nhớ gì sao? Cô bị ngã xuống hồ sen, lúc đó Vô Tình công tử đã nhảy xuống cứu cô. Huynh ấy xoay người 1 cái liền mang cô từ dưới hồ lên, cô có biết như thế người ta gọi là gì không? Chính là anh hùng cứu mỹ nhân đó. Sau đó cô đã ngất trong lòng huynh ấy, vậy là Vô Tình công tử liền bế cô 1 đường về thẳng phòng, sau đó còn rất cẩn thận đắp chăn cho cô rồi mới đi nữa đó. Cô không biết đâu, lúc đó nhìn Vô Tình công tử phải gọi là vô cùng...vô cùng dịu dàng luôn. Haizzz...Băng Cơ à...cô không biết đâu, bây giờ cô cực kì nổi tiếng luôn, cả Thần Hầu phủ ai ai cũng ghen tị với cô, từ trái qua phải, từ trên xuống dưới, nhất là mấy người ở Tiên hạc ti đó, phải gọi là tức đỏ cả mắt luôn đó." Nói thật, Băng Cơ rất thắc mắc, không biết kiếp trước của Diệp Nhi có phải là con chim bị cắt mất lưỡi hay không nữa. Mà kiếp này nàng phải gọi là hót bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Cảm giác duy nhất của Băng Cơ lúc này chính là thật sự...rất là bất lực.

Nhưng mà...nhớ lại cái cảnh lúc đó...khuôn mặt Băng Cơ không khỏi đỏ lên. Dù sao...đây cũng là lần đầu tiên nàng được 1 người đàn ông ôm vào lòng, Băng Cơ dẫu có là sát thủ đệ nhất thế giới, dẫu có lãnh huyết vô tình thì nàng vẫn chỉ là thiếu nữ 16 tuổi, cũng có dậy thì, cũng biết hoài xuân.

"Diệp nhi, cô lại chém gió rồi" Băng Cơ nhìn Diệp nhi vẫn đang không ngừng ríu rít không khỏi bất lực cười. Sao nàng lại quen và thân với một người tính cách hoàn toàn trái nghịch với nàng như vậy chứ?

"Chém gió? Tôi làm sao chém được gió chứ? Băng Cơ cô nói gì thế? Tôi không hiểu" Diệp nhi đương nhiên không hiểu ngôn ngữ hiện đại của Băng Cơ, nàng ngu ngơ hỏi làm làm Băng Cơ hận không thể cắn đứt lưỡi mình.

"Ha, ta nói không phải ý đó, đó là 1 loại từ ngữ địa phương. Ý nghĩa của nó là con người nói quá sự thật, kiểu như ba hoa đó" Thật sự, thói quen của người hiện đại dẫu có ở cổ đại 3 tháng rồi Băng Cơ vẫn không thể nảo bỏ được. Mà mỗi lần nàng nói tiếng lóng lại phải giải thích, thật sự cảm thấy khổ kể trời trời không thấu.

"Không có đâu, tôi nói hoàn toàn là sự thật đó" Diệp Nhi đương nhiên không nhận mình ba hoa, mà nàng thật sự nghĩ với sức hút của Vô Tình thì điều này hoàn toàn có thể. Còn chưa có 1 cô gái nào được nằm trong vòng tay Vô Tình công tử như vậy đâu đó (tất nhiên, trừ 1 người, nhưng người này Diệp Nhi không biết)

"Vậy cô nhìn thấy sao?"

"Ơ...thì" thật ra Diệp Nhi không nhìn thấy, chỉ là nàng đoán mà thôi.

"Thấy chưa? Tôi biết mà" Băng Cơ cười, nụ cười của nàng dịu dàng và ấm áp như gió mùa xuân vậy. Nhưng đây chỉ là nụ cười dành cho những người nàng thật sự yêu mến mà thôi.

"Không có, tôi không nói khoác, tôi thề đó. Tuy tôi không tận mắt nhìn thấy nhưng mà cả Thần Hầu phủ đang đồn ầm lên rồi đó. Cũng tại tôi vừa nghe tin cô ngất liền đền đây thăm cô mà, cô đã không biết ơn tôi lại còn trách tôi nói khoác nữa"

"Vâng, vậy Diệp Nhi, cảm ơn cô nha" Băng Cơ rất là bất đắc dĩ cười

"hihi, không cần khách sáo, không cần khách sáo"

"Được rồi, Diệp Nhi, cô mau trở về thôi, cẩn thận không lại bị Xuân Bình tỷ trách phạt. Tôi bây giờ ổn rồi, nghỉ ngơi chút nữa sẽ khỏe ngay thôi" Băng Cơ không phải không hiểu rõ Diệp Nhi là như thế nào quan tâm nàng. Thế nhưng, nàng thật sự cần yên tĩnh một chút, Diệp Nhi còn ở đây, chắc chắn đầu nàng sẽ nổ tung ra mất.

"Thật không sao không đó? Cô sốt cao lắm, lúc nãy tôi có sờ thử thật sự là phỏng như than vậy" Lúc trước Băng Cơ từng uống thuốc giả bệnh để trốn việc, thật sự còn nóng hơn thế này nhiều, chẳng qua là khi đó, không phải Diệp Nhi đang bên cạnh nàng mà là Cửu Vĩ Hồ Thiên Tuyết.

"Thật, không sao mà" nàng cười, Diệp Nhi cũng nhờ vậy mà ngoan ngoãn hơn một chút, dặn dò nàng một chút. Sau đó mới quay về làm tiếp việc của mình. Mà Diệp Nhi vừa đi thì rắc rối khác lại đến. Lãnh Huyết về phòng thấy mọi thứ vẫn giữ nguyên như sáng liền nghĩ đến cảnh tượng khi nãy nhìn thấy. Trong lòng giống như có cái gì đó gào thét muốn phá ra liền ngay lập tức xông vào phòng của Băng Cơ đặt cạnh.

Băng Cơ lúc này còn chìm đắm trong khoảng thời gian nàng 8 tuổi kia. Nàng còn nhớ rõ khi ấy từng cơn đau như hàng ngàn cây búa đập vào nàng như thế nào, nàng còn nhớ rõ, từng ngụm cháo loãng có vị nhạt nhẽo ra làm sao? Nàng còn nhớ rõ căn phòng đó âm u đến mức nào. Một mình nàng chật vật trong cơn bệnh mồ hôi ra ướt áo ướt luôn cả chăn. Không có 1 ai quan tâm, không 1 ai quản, một mình nàng cảm nhận từng chút từng chút sức lực rút ra khỏi cơ thể mình, một mình nàng cảm nhận thế giới mờ nhạt qua màn sương phủ tràn khóe mắt. Một mình nàng cảm nhận hơi thở mong manh của cuộc sống. Chỉ là đều đặn 3 bữa cơm được mang đến, tất cả đều là cháo loãng, chỉ là đều đặn mỗi tuần sẽ có mơ hồ 1 người phụ nữ đến thay chăn và tấm ga chải giường đã sớm ướt nhoẹt, chỉ là mơ hồ lấy lại ý thức, mơ hồ thấy được ánh sáng hắt qua ô cửa sổ. Tất cả mọi thứ đều mơ hồ, không biết qua bao lâu, cho đến khi hoàn toàn tỉnh táo thì lịch trên điện thoại cũng đã qua 1 tháng rồi.

Vậy nên, khi bước vào phòng, Lãnh Huyết lập tức nhìn thấy một Băng Cơ vô cùng trầm tĩnh, đôi mắt nàng mở lớn và vô hồn, trên đôi mắt có một màn sương mờ nhạt, không biết là nàng đang nhìn gì, cũng không biết là nàng đang nghĩ điều gì. Chỉ biết, đôi mắt ấy ánh lên vẻ bi thương, cô độc, đau đớn. Giống như 1 con sói đang bị thương lẩn vào trong góc khuất tự mình liếm láp vết thương của chính mình. Chỉ biết, phút giây nhìn sâu trong đôi mắt ấy trong ngực hắn có thứ gì đó gắt gao khít chặt lại không thể thở nổi, lại không thể kìm được mà hãm sâu vào không thể nhấc ra. Hắn đột nhiên cảm thấy nguy hiểm

"Băng Cơ" một tiếng này thật sự đã kéo Băng Cơ về với thực tại. Nàng xoay người lại liền thấy Lãnh Huyết 1 thân hắc y đứng ngay cửa phòng, bỗng nhiên méo mó nở 1 nụ cười vô cùng bất đắc dĩ. Từ khi nào Băng Cơ nàng lại trở nên yếu đuối như vậy rồi, vì bệnh sao? Vì bệnh nên mới đột nhiên nhớ tới những kí ức đau thương kia, vì bệnh nên đột nhiên thu liễm toàn bộ răng nanh cùng vuốt sắc, gai nhọn của mình để lộ ra chỉ là một đám bùn nhão sao? Vì bệnh nên mới không chút phòng bị để cho người khác xông vào phòng mình mà không biết hay sao?

"Lãnh Huyết công tử, có chuyện gì vậy?" Băng Cơ nhoài người lấy chiếc áo khoác lên người. Dẫu đồ trên người nàng vẫn là chùm kín thân nhưng dù gì cũng là đồ ngủ, hơn nữa hiện lại là thời phong kiến, cô nam quả nữ còn mặc đồ ngủ thật sự là không ra gì. Lãnh Huyết nhìn thấy thế cũng vội quay mặt đi. Chẳng qua là lúc này Băng Cơ thật sự mệt, vậy nên không để ý. Nếu như để ý nhất định sẽ thấy đôi tai ai đó đỏ bừng.

"Mặt trời đã đến sắp lặn mà cô còn ở đó ngủ nướng. Không hiểu cô là nha hoàn kiểu gì? Còn không mau dậy dọn dẹp" Lãnh Huyết cũng không quay đầu lại, bỏ 1 câu rồi hất tay áo đi thẳng ra phòng ngoài đọc sách. Băng Cơ khoác áo, gấp lại chăn rồi cũng đi ra. Dẫu sao đây thật sự là công việc của nàng. Biết đâu đấy, làm việc 1 lúc ra mồ hôi liền khỏi thì sao?

Lãnh Huyết ra khỏi phòng 1 lúc, muốn đọc sách mà lại không thể tập trung, trong đầu lúc nào cũng toàn hình ảnh của Vô Tình và Băng Cơ lúc nãy. Sau đó hắn ngẩng đầu liền thấy Băng Cơ đang lau dọn ở 1 góc phòng. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, đôi mắt có chút phân tán. Nhìn đến đó bỗng đôi mày của Lãnh Huyết nhíu chặt lại, chẳng lẽ nàng thật sự bệnh? Hắn còn nhớ rõ, trước đây nàng cũng từng bệnh, chính là sốt giống như cái lò than, hơn nữa bất tỉnh nhân sự suốt 1 ngày dài đến chiều mới có thể tỉnh lại. Mà 1 lần tỉnh lại liền long sinh hoạt hổ (khỏe mạnh như rồng như hổ)

Dọn dẹp một hồi, Băng Cơ liền xoay người xuống phòng bếp nấu cơm. Nhưng mà nàng vừa đi ra đến cửa liền cảm thấy đầu choáng, mắt hoa, sau đó phía trước tối sầm rồi ngã xuống. Lãnh Huyết nghe 1 tiếng ngã liền bỏ sách đi ra thì đã thấy Băng Cơ mất ý thức nằm ở dưới đất. Hắn ngồi xuống đặt tay lên trán nàng thì mới rõ lúc này nàng đã sốt cao.

Một lần mất ý thức của Băng Cơ chính là 5 ngày, nàng mơ hồ cảm thấy giống như quay trở về lúc 8 tuổi. Chỉ là quần áo ướt nhẹp rất nhanh liền có người giúp đỡ thay ra, còn lau người cho nàng, thỉnh thoảng còn có thứ thuốc đắng ngắt tuôn vào miệng khiến nàng bất giác nhíu chặt chân mày. Lâu lâu lại cảm thấy có 1 bàn tay to lớn, mát lạnh đặt nhẹ lên trán. Bởi vì trong người nóng, rất khó chịu cho nên cảm thấy bàn tay kia rất mát mẻ, dễ chịu liền không ngừng rúc vào. Cho đến khi nàng thật sự có thể mở mắt thì người đầu tiên nhìn thấy lại chính là Vô Tình.

"Vô Tình công tử" giọng Băng Cơ khản đặc, hơi khó nghe nhưng rất dễ gây chú ý. Vì thế Vô Tình đang đọc sách liền phát hiện nàng đã tỉnh.

"Băng Cơ, cô tỉnh rồi?"

"Cảm phiền Vô Tình công tử quan tâm"

"Sao lại nói những lời này? Lúc trước khi ta bị thương vẫn là cô giúp đỡ ta mà. Hơn nữa, ta cũng chỉ vừa mới ghé qua xem cô thế nào. Là Diệp Nhi cô nương nhờ ta ở đây nhìn cô 1 chút để cô ấy đi thay nước" Hai người nói được đôi ba câu thì Vô Tình thấy Băng Cơ vẫn còn mệt liền khuyên nàng tiếp tục nghỉ ngơi, sau đó Diệp Nhi quay lại liền cáo từ. Diệp Nhi vừa thấy Băng Cơ tỉnh lại thì lệ đã tràn mi không ngừng khóc nói nàng(Băng Cơ) đã dọa chết nàng(DN).

Bất tỉnh 5 ngày, sau đó nghỉ ngơi thêm 3 ngày rốt cuộc Băng Cơ lại có thể xuống giường long sinh hoạt hổ. Nhưng hiển nhiên nàng cảm thấy Lãnh Huyết đối với nàng đã không còn khắt khe như trước. Xem ra, đối với chuyện nàng bị ốm có 3 phần áy náy. Mà Băng Cơ cũng không phải loại người khiêm tốn. Người ta đã có ý tốt thì đương nhiên nàng nhận thôi.

Sáng hôm đó, đang quét dọn ở trước sân. Băng Cơ liền nhìn thấy Truy Mệnh đi ngang qua liền lễ phép hành lễ một chút. Đối với Truy Mệnh nàng vẫn coi hắn như một hảo bằng hữu. Dẫu sao hắn vẫn đối xử rất tốt với nàng, thậm chí đi tầm hoa vấn liễu còn không quên mua 1 chút đồ ăn vặt về cho nàng. Cho nên giữa 2 người có chút quen thuộc. Cũng không quá câu nệ.

"Truy Mệnh, huynh đi đâu mà nhìn có vẻ vội vàng quá như vậy?"

"haha, Băng Cơ may quá có cô ở đây. Hôm nay chính là ngày Tử La công chúa hết hạn 3 tháng cấm túc. Ta biết cô ấy nhất định sẽ đến Thần Hầu phủ cho nên đang muốn mua 1 chút đồ để tặng cho cô ấy. Băng Cơ, 2 người đều là nữ nhân. Cô biết cô ấy thích cái gì. Nên có thể đi cùng ta mua 1 chút quà nho nhỏ cho cô ấy được không?"

"Truy Mệnh, không phải huynh không biết Tử La công chúa là vì Lãnh Huyết công tử mà đến đấy chứ? Huynh còn mua đồ tặng cho cô ấy? Có phải là lâu rồi không được vả vào mặt không?" Băng Cơ thời gian qua tâm sự với Truy Mệnh thật ra không phải ít. Những chuyện nhi nữ tình trường trong Thần Hầu phủ, đặc biệt là chuyện của Truy Mệnh và Tử La lại càng nắm rõ. Chỉ thấy nàng nói xong câu này Truy Mệnh mặt liền nhăn nhó giống như con khỉ ăn phải trái ớt vậy. Thấy hắn biểu cảm như vậy. Băng Cơ thật ra cũng không nỡ từ chối hắn. Vì vậy liền nói hắn đợi rồi vào phòng thay xiêm y cùng hắn ra ngoài mua chút đồ.

Truy Mệnh vừa ra đến phố, liền giống như lần đầu tiên được đi dạo, hàng quán nào cũng ghé qua 1 chút. Nhìn thấy cái gì tinh xảo bắt mắt cũng đều mua 1 chút. Băng Cơ thấy như vậy không khỏi thở dài ngán ngẩm. Mỗi năm hơn vài chục lần mua đồ tặng như vậy, thảo nào công chúa Tử La lại phát ngán. Thật không có chút gì mới mẻ mà. Nghĩ vậy nên khi Truy Mệnh ghé vào đến quán thứ n, Băng Cơ đành phải mở miệng nói

"Truy Mệnh, ta nói huynh đừng thấy cái gì cũng mua được không? Đồ hiếm thì mới đắt, mỗi lần mua chỉ cần 1, 2 món nho nhỏ nhưng tinh xảo là được rồi. Không cần vơ cả thể giới như vậy. Mang đến người ta cũng không dùng hết" Sau đó đến một tiệm bán đồ trang sức, lựa một chiếc trâm ngọc hình hồ điệp. Toàn thân được làm bằng lục ngọc, mát mẻ, thanh khiết, còn tỏa ra hương trúc dễ chịu, đặt dưới ánh mặt trời có thể tỏa hào quang lấp lánh. Băng Cơ đưa cho Truy Mệnh, hắn liền yêu thích không buông, tự tưởng tượng Tử La gài chiếc trâm đó liền không ngừng cười mỉm. Chọn xong đồ 2 người lại cùng nhau trở về.

Tử La lúc này đã đến được nửa khắc đang nằng nặc đòi Lãnh Huyết đến dạy bắn cung. Cơ Dao Hoa có làm thế nào cũng không khuyên ngăn nổi nàng đang rất khó xử. Truy Mệnh liền thừa cơ xông vào tặng quà sau đó dỗ Tử La nói muốn bản thân dạy nàng nhưng nàng chỉ đặt quà sang bên cũng nhất quyết không muốn để Truy Mệnh dạy bắn. Băng Cơ ngán ngẩm lắc đầu đi vòng ra sân sau. Chỉ là vừa đi qua liền thấy Lãnh Huyết đi tới nhún mình chào hắn một cái liền thôi.

Thế nhưng, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Vừa về đến phòng Băng Cơ liền thấy mình bị gọi đi cầm bia ngắm cho Tử La. Cảm thấy sự việc không theo đúng ý định nhưng dẫu sao người ta cũng là công chúa vậy nên cũng không thể không đi. Tấm bia hình người lớn, cao quá đầu. Người đằng trước không thấy nàng, nàng cũng không rõ sự việc diễn ra phía trước. Chỉ là nghe tiếng Tử La và Lãnh Huyết mà thôi. Nghe giọng nhõng nhẽo của Tử La, Băng Cơ thật sự là nổi hết cả da gà.

"Vút" tiếng mũi tên xé gió lao đến. Sau đó Băng Cơ liền cảm thấy không chỉ có thứ đó đang lao đến. Nàng bị 1 viên đá bắn vào cổ tay khiến nhất thời không giữ được bia đỡ. Khi bia rơi xuống thì thấy mũi tên đã lao đến trước mặt. Mặt Tử La tái mét, Lãnh Huyết còn có ý định lao đến đây. Không kịp nghĩ nhiều, Băng Cơ gập người ra phía sau, tay chống đất dùng lực đạp một lần lên mũi tên khiến nó chuyển hướng về phía hòn đá bay ra. Mũi tên cắm thẳng vào cây cột. Mà núp sau cây cột đấy chính là 2 người Hồ Điệp và Hải Đường.

Lãnh Huyết dừng lại nhíu mày, hắn ở cùng Băng Cơ lâu như vậy thế nhưng không hề hay biết rằng nàng lại có võ công. Cả Hồ Điệp, Hải Đường, Cơ Dao Hoa và Tử La đều vô cùng kinh ngạc. Trong nháy mắt, toàn sảnh Thần Hầu phủ bị sát khí bao trùm. Đây là sát khí của Băng Cơ. Người không phạm ta, ta không phạm người. Bình thường thấy 2 kẻ này chỉ là đùa giỡn cho nên không chấp nay phạm vào sát tâm( có ý muốn giết người) thì Băng Cơ nàng cũng không muốn tiếp tục che dấu.

Nàng đứng thẳng người, ánh mắt lóe sáng, nhìn vào ai thì người đó giống như bị ngâm trong nước lạnh, còn đáng sợ hơn cả đi lại gần Lãnh Huyết thống lĩnh. Đây chính là khí thế của sát thủ đệ nhất thế kỉ XXI. Sau đó, Băng Cơ nhìn 2 kẻ đang núp sau cây cột lớn kia, giọng nói hơi khàn, không to không nhỏ nhưng mang âm hưởng của tu la vương đến từ địa ngục.

"Hồ Điệp, Hải Đường, tốt cho các cô thân làm bổ khoái lại có ý muốn hãm hại 1 nha hoàn. Nếu như hôm nay không phải ta mà là bất cứ ai khác, liệu có phải sẽ chết dưới mũi tên kia rồi không?" Sau đó cúi đầu nhặt viên đá vừa được ném đến còn rơi dưới chân. "Bốp" liền tạo thành 1 vết lõm nhỏ trên cây cột chống tường của Thần Hầu phủ. Giọng nói rất nhanh hạ nhiệt độ xuống dưới 0 độ C.

"Tất cả mọi người trong sảnh này nghe cho rõ đây. Ta, Băng Cơ có 1 tiêu chỉ cả đời không bao giờ để ai giẫm đạp. Người không phạm ta, ta không phạm người. Người phạm ta, lấy mũi tên kia làm gương đi" Nói rồi phất áo xoay lưng đi, đồng thời mũi tên còn nguyên vẹn bỗng "rắc" một tiếng liền gãy làm đôi.

(Haizzz, mãi mới đợi được đến thời điểm Băng Cơ tỷ tỷ vùng lên. Ta...thật sự là quá kham khổ mà)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK