“Cơ thống lĩnh” nói thật thì với vị cô nương họ Cơ xinh đẹp lại dịu dàng nho nhã này. Băng Cơ không có nhiều ác cảm. Cảm giác duy nhất chính là cô nàng này rất đáng thương. Tình cảm của nàng đối với Lãnh Huyết chỉ sợ là cái bí mật mà ai nấy đều biết. Vậy mà Lãnh huyết lại cố tình làm như không nhìn thấy. Hắn rốt cuộc vẫn chỉ coi cô nàng này tựa như thân muội muội. Giống như Vô Tình, Truy Mệnh, Thiết Thủ mà thôi.
“Băng Cơ, đến phủ Thần Hầu lâu vậy rồi mà bây giờ tôi mới biết cô có võ công, thật khiến người ta bất ngờ” Cơ Dao Hoa ngọt ngào mỉm cười. Đối với Băng Cơ, mặc dù nàng không thích chuyện Băng Cơ và Lãnh Huyết chung phòng, nhưng mà trong ánh mắt Băng Cơ khi nhìn Lãnh Huyết nàng không thấy có chút si luyến nào. Lãnh Huyết lại càng không có, hơn nữa Băng Cơ cũng không có làm gì quá phận. Vì vậy, nàng cũng không có cách nào ghét cô nha hoàn xinh đẹp nhưng lại có chút khiếm khuyết về dung nhan này được. Nàng có một vết sẹo dài trên mặt, đối với một thiếu nữ đã là không thể nào chấp nhận, nhưng lại bị ganh ghét bởi vì trước kia từng xinh đẹp, như vậy đối với nàng thật sự là không công bằng.
(Cho miêu xin tý dung lượng nha: mình không hiểu nổi, tại sao trên mặt có một vết sẹo liền bị dán mác xấu xí? Mình thấy rất nhiều những bộ phim cổ trang, trên mặt có 1 vết sẹo hoặc một nốt mụn do độc nhưng nữ chính chẳng hề xấu đi tẹo nào. Vậy mà diễn viên trong phim diễn như thể nhìn thấy quỷ @@. Băng Cơ trong mắt mình cũng vậy. Tuy nàng có 1 vết sẹo dài nhưng nếu che khuất đi vết sẹo ấy thì nàng vẫn là 1 tuyệt sắc giai nhân mà, hơn nữa kể cả là không che khuất nhưng mình cũng chỉ mô tả nàng là dung nhan nhìn có chút quỷ dị mà thôi. Nếu vì một vết sẹo dài do kiếm mà bị gán mác xấu nữ thì thật sự không công bằng. P/s: Trừ những vết sẹo do bỏng mà nổi rộp, sần sùi, đỏ ối và mất khoảng nửa khuôn mặt đi nha mọi người. Vết sẹo kiểu đấy thì thật sự không miêu tả xinh đẹp được mặc dù trước đây đã từng xinh đẹp)
“Chỉ là học chút thao tác phòng thân, nếu như không có nó, chỉ sợ hôm nay Băng Cơ giữ cũng không nổi chút hơi quèn này rồi. Đã khiến Cơ thống lĩnh chê cười” Băng Cơ cười, thật sự giống như không để ý nhưng trong đáy mắt lại hiện lên chút lạnh. Nghĩ đến chuyện lúc sáng, nếu như không có một ngày dạy dỗ tử tế cho Hải Đường, Hồ Điệp hai người này một chút, chắc chắn họ còn nghĩ Băng Cơ nàng là quả hồng mềm dễ bóp. Nhìn thấy tia sáng này trong mắt Băng Cơ, Cơ Dao Hoa cũng có chút lãnh gáy. Nhưng nghĩ đến chuyện lúc sáng, biểu cảm này của Băng Cơ thật sự là có thể hiểu được. Dù sao thì đó cũng là mạng người. Nếu như có người cũng đối với Cơ Dao Hoa nàng tính kế hãm hại như vậy, chỉ sợ nàng cũng không khác Băng Cơ biểu cảm là bao.
“Cái này, Băng Cơ cô nói đúng lắm. Nhớ lại chuyện ban sáng quả thật là nguy hiểm, nhưng mũi tên đi nhanh như vậy, cô lại dễ dàng né được thật khiến cho người ta kinh ngạc. Chuyện này là do Hồ Điệp, Hải Đường một phần, cũng là do ta thất trách không quản lý hai muội ấy thật tốt, còn mong Băng Cơ cô bỏ qua cho”
“Cũng là do ta bất cẩn để rơi tấm bia, Cơ thống lĩnh, hy vọng cô gủi lời của ta đến Hồ Điệp, Hải Đường hai người. Băng Cơ chỉ hy vọng có thể sống an an, bình bình một đời, không mong gì hơn. Rất mong hai người họ đừng cố tình làm khó ta nữa”
“Ta hiểu, ta nhất định chuyển lời.”
“Vậy, đa tạ Cơ thống lĩnh” Băng Cơ mỉm cười, đang định xoay người về phòng thì lại bị khuôn mặt có chút do dự của Cơ Dao Hoa làm cho chú ý. Vô tình niệm khẩu quyết liền biết được, Cơ Dao Hoa cũng khong phải cố tình muốn đến tìm mình xin lỗi đi. Nàng cười nhẹ. Dưới ánh trăng vằng vặc bên ngoài ô cửa sổ, trong hương Thiên ước thảo, nụ cười của nàng giống như Hằng Nga trong cung Quảng Hằng khiến cho người ta ngơ ngẩn. Ngay cả Cơ Dao Hoa là nữ nhân cũng không khỏi tim đập rộn ràng khi nhìn thấy. Nếu như không có vết sẹo kia, chỉ sợ một dung nhan này sẽ khiến hàng vạn người ghen tị, hâm mộ cũng như si luyến đi. Bất chợt trong khoảng khắc, Cơ Dao Hoa lại cảm thấy may mắn. May mắn bởi vì Băng Cơ đã không còn xinh đẹp như trước, bằng không chỉ sợ là người lạnh lùng như Lãnh Huyết cũng chống không được mà si mê vẻ đẹp này của nàng.
“Cơ thống lĩnh là muốn tìm Lãnh thống lĩnh đi? Huynh ấy còn đang đọc sách trong kia, Cơ thống lĩnh cứ tự nhiên, Băng Cơ xin phép đi trước”
“Được, đa ta” Tiếng Băng Cơ như kéo Cơ Dao Hoa ra khỏi chính những suy nghĩ hỗn loạn của mình, Nàng tự cảm thấy khá hổ thẹn vì những suy nghĩ ích kỉ của mình. Sau đó mỉm cười với Băng Cơ rồi mời xoay người theo hướng Băng Cơ chỉ mà đi. Băng Cơ thấy vậy cũng xoay lưng đi.
Thấy Hai người trò chuyện thân mật trong phòng, Băng Cơ có chút nhàm chán. Vậy nên nàng vớ bừa lấy một cuốn sách trên giá sách của Lãnh Huyết rồi đi ra khỏi phòng. Đi một mạch đến đình nghỉ mát bên hồ mới dừng lại, dưới ánh đèn khi mờ khi tỏ của chiếc đèn dầu khẽ nheo mắt đọc đọc một chút.
Trong phòng sách của Lãnh Huyết thật sự là không thiếu đầu sách. Ngoại trừ một số ghi chép có liên quan đến các vụ án trong phủ Thần Hầu còn rất nhiều các đầu sách viết về lịch sử, văn hóa, con người của các địa hương trong thời đại này. Mỗi lần nhàm chán, Băng Cơ liền lấy một chút ra đọc, Lãnh Huyết đương nhiên biết chuyện này. Chỉ cần là nàng không động đến các cuốn sách không liên quan thì đều ngầm cho phép nàng đọc đọc một chút.
Sự thật là, Băng Cơ cũng không có nhiều thời gian nhàm chán như vậy. Nàng còn có độc, y thuật, còn Thiên Hạc thư, còn Đọc tâm thuật, mỗi thứ đều cần rất nhiều thời gian. Nàng còn hận một ngày không có 48 giờ nữa là. Cũng may là tư chất của nàng thông minh. Cho nên cùng lúc học nhiều thứ cũng không kém phần hiểu quả, thậm chí chúng còn bổ trợ cho nhau rất nhiều. Đọc Tâm thuật của nàng hiện tại đã đến tầng 8. Thiên Hạc thư cũng đã đến tầng 7, có thể đi lại xuất quỷ nhập thần không ai hay biết được rồi. Còn nữa, độc y thuật tuy không có hiệu quả gì cụ thể đáng nhắc tới nhưng cũng có thể đứng ngang hàng với một vị thái y trong thái y viện của hoàng thất rồi.
Tuy nhiên, cũng không phải lúc nào Băng Cơ cũng có thể mang những thứ đó ra nghiên cứu, nếu không thật sự là lạy ông tôi ở bụi này tự làm lộ thân phận cũng như khả năng của bản thân rồi. Khi nào mà không phải chỉ có mình nàng một không gian, lại không có việc gì làm Băng Cơ sẽ lấy những cuốn sách đại loại như hiện tại ra để đọc. Băng Cơ cũng hiểu rõ, nàng sẽ không trốn trong Thần Hầu phủ một đời. Bởi vậy, việc tìm hiểu các loại lịch sử, văn hóa thời đại này đối với một người xuyên không mà không có chút kí ức của thân chủ nào như nàng thật sự là có ích không nhỏ.
Trong khi còn đang mải nghiên cứu một số phong tục địa phương. Bỗng nhiên trong đầu Băng Cơ vang lên một giọng nói vừa lạ vừa quen tai “rốt cuộc phòng Lãnh Huyết ở đâu nhỉ?” Băng Cơ hơi thú vị nhướng mày, nàng vừa ngẩng đầu liền bắt gặp một bóng dáng, mắt lươn mày lẹo, nhìn trước ngó sau. Nhìn thấy Băng Cơ đang nhìn mình, hắn phất tay một cái liền lấy tư thế hiên ngang mà đi ngang qua người nàng. Khóe môi Băng Cơ có chút giật giật. Người này còn không phải Vu Xuân Đồng của Lục Phiến Môn hay sao? Nói cách khác, chính là vị tay chân đắc lực của An Thế Cảnh đi. Nửa đêm canh ba, hắn mặc trang phục thư đồng Thần Hầu phủ đi tìm phòng Lãnh Huyết, rốt cuộc là có mục đích gì đây?
Nghĩ là làm, Băng Cơ vươn nhẹ tay. Một chú bướm nhỏ vô cùng xinh đẹp liền từ nhành hoa gần đấy bay đến bên cạnh nàng lượn một vòng sau đó đậu lên ngón tay nàng rung nhẹ đôi cánh mềm mỏng như cánh ve. Băng Cơ niệm chút khẩu quyết sau đó mỉm cười nhẹ nhàng, chú bướm rung cánh bay lên không trung từ từ theo hướng Vu Xuân Đồng đi mà bay đi. Băng Cơ nhìn chú bướm nho nhỏ khuất bóng sau đó liền tiếp tục cúi đầu xuống chuyên tâm đọc sách. Một khắc sau, chú bướm nhỏ xinh đẹp liền quay lại bay một vòng rồi đậu lên vai Băng Cơ. Nàng khẽ nhíu mày. Một túi bột màu đỏ rải đều xung quanh phòng Lãnh Huyết sao? Là loại dược liệu mới của Ôn Như Ngọc hay sao? Không biết nó có tác dụng gì nhỉ?
“AAA…Lãnh Huyết caca, huynh bình tĩnh một chút đi a” đáp lại câu trả hỏi của Băng Cơ là 1 tiếng hét lớn, là phía phòng Lãnh Huyết, giọng này còn là của Cơ Dao Hoa. Xem ra, bột thuốc này cũng có tác dụng thật mau. Theo tiếng thét này, Băng Cơ một đường chạy về phòng thì đã thấy Lãnh Huyết hóa thành lang nhân đang đánh nhau với Cơ Dao Hoa.
Đối với Lãnh Huyết bình thường, Cơ Dao Hoa đã không bằng một phần. Cho nên, đối đầu với Lãnh Huyết hóa sói, nàng rất nhanh chống đỡ không được, dính một chưởng của Lãnh Huyết mà ngã xuống, nhổ ra một ngụm máu lớn. Ngửi thấy mùi máu càng làm bộc phát sói tính trong cơ thể Lãnh Huyết, hắn giờ càng giống như lang hoang lạc đàn càng trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết. Giống như một khắc sau liền có thể thấy Cơ Dao Hoa ngã xuống chết, Băng Cơ có chút thương tiếc. Thế nhưng, Cơ Dao Hoa lại hình như đang cười. Tuy trong mắt là đau lòng nhưng khuôn mặt lại như là được chết dưới tay Lãnh Huyết nàng xuống địa ngục cũng an nhàn. Băng Cơ tặc lưỡi, lại có nữ nhân si tình đến bực này.
Bỗng nhiên, một cánh quạt lao tới chặn lại đường công kích của Lãnh Huyết. Vô Tình một thân Bạch y giống như chàng hoàng tử đến giải cứu công chúa từ miệng quái thú. Đáng tiếc hoàng tử không yêu công chúa, công chúa lại nguyện chết dưới móng vuốt quái thú. Thật là mốt tình tiết cẩu huyết a. Nhưng mà nói gì thì nói Vô Tình cũng không phải đối thủ của Lãnh Huyết, nhất là sau khi hắn hóa sói. Hắn thì không phân biệt bạn thù, còn Vô Tình lại sợ làm hắn bị thương. Cho nên, càng đánh Vô Tình càng yếu thế. Cuối cùng cũng ăn một đòn bắn ngược ra. Mà lại còn bắn đúng hướng Băng Cơ đang đứng.
Thấy thế, Băng Cơ cũng nhún người đỡ lấy Vô Tình đang ngã xuống. Dù sao chuyện nàng biết võ cũng không còn là bí mật, vậy thì nàng cũng không thể trơ mắt đứng nhìn Vô Tình ngã xuống như vậy được. Dẫu sao thì trừ Truy Mệnh là bằng hữu, trong phủ Thần Hầu này đối với nàng tốt nhất cũng chỉ có Vô Tình. Ngay sau khi Vô Tình bị đánh bay ra, Truy Mệnh và Thiết Thủ cũng đồng loạt lao lên. Nhưng cũng nhanh chóng thất thủ.
Lúc ấy. Băng Cơ liếc về phía góc khuất, rất nhanh liền thấy Vu Xuân Đồng lén lút rời đi. Nhưng nàng cũng không có tính toán đuổi theo hay là nói cho Tứ đại danh bổ biết. Họ còn đang mải đánh nhau với Lãnh Huyết còn chưa xong kia kìa. Nhưng mà, nàng còn thắc mắc. Biến Lãnh Huyết thành sói rốt cuộc đối với Vu Xuân Đồng có lợi ích gì? Theo suy nghĩ của nàng một chú chim sẻ nhỏ cứ như vậy lẳng lặng theo hướng Vu Xuân Đồng rời đi mà bay theo.
Mà Vu Xuần Đồng vừa rời đi thì Gia Cát Chính Ngã cũng đến. Ông vừa liếc mắt liền thấy Truy Mệnh và Thiết Thủ đang hợp sức đánh nhau với Lãnh Huyết nhưng chỉ là cố gắng chống đỡ. Sau đó ông liền nhìn thấy Băng Cơ đang đỡ Vô Tình. Băng Cơ đang bắt mạch cho Vô Tình. Một chưởng của Lãnh Huyết khi nãy không hề lưu tình chút nào đã tổn thương đến kinh mạch của Vô Tình rồi. Vô Tình mà còn liều mạng như vậy nữa, không biết là hắn sẽ cứu được Lãnh Huyết trước hay là sẽ mất mạng trước đây.
Nghĩ đến đây, Băng Cơ không khỏi nhíu mày một chút. Nàng lấy trong người ra một viên bảo hồn đơn đút cho Vô Tình. Vô Tình uống cái này cũng đã đến mấy lần rồi. Chỉ sợ nếu uống nhiều thêm cũng sẽ không có tác dụng quá lớn nữa đi. Có khi Băng Cơ nàng lại cần trở về nghiên cứu một loại thuốc mới nữa thôi.
Ngẩng đầu lên liền thấy Gia Cát Chính Ngã đang cố gắng áp chế Lãnh Huyết. Nhưng hắn dường như nổi điên. Gia Cát Chính Ngã không có cách nào tiếp cận hắn được. Ông đang bí thế lại thấy được ánh mắt Băng Cơ đang nhìn mình. Ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt. Băng Cơ bỗng cảm thấy lạnh gáy. Gia Cát Chính Ngã thế nhưng giao Lãnh Huyết cho Truy Mệnh và Thiết thủ sau đó phi thân đến chỗ Băng Cơ và Vô Tình.
Lúc này Vô Tình uống bảo hồn đơn đã lấy lại ý thức. Nhìn thấy Gia Cát Chính Ngã lại thấy ông lắc đầu, trong mắt không khỏi ánh lên tia tuyệt vọng muốn đứng dậy liều mạng kéo Lãnh Huyết về lại bị Gia Cát Chính Ngã đè lại. Ông quay người sang nhìn Băng Cơ.
“Băng Cơ, con giúp ta kéo thần trí Lãnh Huyết lại được không?” Băng Cơ hơi kinh ngạc. Bởi vì nàng cũng không nghĩ bản thân có cái bản lĩnh này. Nhưng nhìn sâu vào trong mắt Gia Cát Chính Ngã lại thấy được một tia kiên định. Ông lại lên tiếng
“Hắn hiện tại chỉ là một con sói mà thôi” lời của ông giống như là gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt nàng lúc nàng đang chưa tỉnh ngủ. Giống như thức tỉnh người trong mộng. Băng Cơ bỗng nhận ra ông muốn nói đến điều gì. Hắn chỉ là một con sói thôi. Hắn nếu là người, đối với kẻ thần kinh thô như Lãnh Huyết, Băng Cơ muốn nắm bắt thần trí hắn còn gặp chút khó khắn. Nhưng hiện tai, hắn lại chỉ là một con sói thôi a. Chỉ là một con sói hoang nho nhỏ, đối với đọc tâm thuật tầng tám mà bản thân phi thường hài lòng của mình, Băng Cơ còn không có để lang nhân như Lãnh Huyết vào trong mắt đâu.
Bởi vậy, tất cả những người ở đó khi ấy được một phen hít khí. Chỉ thấy Băng Cơ nhún chân một cái liền theo sát hành động của Lãnh Huyết. Sự xuất hiện của Băng Cơ thu hút toàn bộ sự chú ý của Lãnh Huyết. Hắn dùng toàn lực muốn bắt được Băng Cơ nhưng mà nàng lần nào cũng nhanh nhẹ trốn thoát. Đơn giản bởi vì thiên hạc thư tầng 7 không hề phải là chuyện tầm thường kết hợp với thuật đọc tâm, Băng Cơ rất nhanh liền có thể biết được Lãnh Huyết chuẩn bị làm gì để dễ dàng tránh né. Mất đi sự chú ý của Lãnh Huyết, cả Truy Mệnh và Thiết Thủ đều vô thức thở nhẹ ra một hơi. Thật sự là dưới áp lực của Lãnh Huyết, hai người họ kể cả có liên thủ cũng gặp vô vàn khó khăn. Bỗng nhiên được thoát cũng không thể trách họ thở ra một hơi.
Thế nhưng, sau khi thở nhẹ lại không tránh không khỏi bàng hoàng. Chỉ thấy, khi nãy họ chật vật bao nhiêu thì Băng Cơ lại nhẹ nhàng đơn giản bấy nhiêu. Nàng giống như là một chú chim nhẹ nhàng tung cánh, tựa như cánh phượng vũ nhẹ nhàng dao động trong gió, nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng Lãnh Huyết lại không có cách nào chạm được vào vạt áo của nàng.
Thời gian cứ thế trôi đi, Lãnh Huyết tốn biết bao công sức cũng không thể chạm tới người con gai nhỏ nhắn lại linh động dị thường trước mặt. Dần dần liền trở nên phát điên, động tác càng ngày càng loạn. Đầu óc giờ này chỉ còn là phẫn nộ. Băng Cơ biết, thời cơ đến rồi. Vì vậy nàng ra vẻ hụt chân một cái liền để Lãnh Huyết dễ dang bắt được. Tay hắn rất nhanh siết chặt cổ của nàng. Băng Cơ cũng theo đó nhanh chóng bế khí. Vô Tình, Truy Mệnh vì lo lắng nên loạn, cả hai đều khẩn trương muốn xông lên nhưng bị Gia Cát Chính Ngã cản lại. Bởi vì ông nhìn thấy điều mà cả hai người họ không nhận ra. Đó là trên môi Băng Cơ vẽ lên một đường cong hoàn hảo. Nàng nhắm mắt niệm khẩu quyết. Đồng thời một luồng ánh sáng trắng giống như giông bão ập đến trong trí não nàng khiến Băng Cơ bất giác nhíu chặt chân mày.
Ánh sáng chậm rãi hòa tan, trước mặt Băng Cơ xuất hiện một cảnh tượng mà cho đến mãi nhiều năm về sau nàng cũng không thể nào quên được…