Dịch: Tiểu Đông
Sau khi kết thúc giờ tự học buổi tối, Tư Đồ Quyết và Diêu Khởi Vân đến quán “Mặt trái của thời gian” uống nước, vị trí của quán này không gần trường lắm, cách nhà một đoạn xa, vị trí bị che khuất đã trở thành điểm hẹn hò thường xuyên của bọn họ, rất được Tư Đồ Quyết yêu thích.
Dọc đường đi, cô đã đem chuyện lúc chiều kể gần hết cho Diêu Khởi Vân, chỉ là bỏ qua tình tiết Đàm Thiếu Thành đem cậu ra làm điều kiện bàn luận mà thôi. Sau lúc ngồi vào chỗ, Tư Đồ Quyết còn kết luận một câu: “Dù sao điên khùng cũng đủ rồi, trên đời này đúng là loại người nào cũng có.”
Diêu Khởi Vân nở nụ cười với người phục vụ quen thuộc, xem như lời chào hỏi. Tiếp theo xoa xoa bàn tay đặt trên bàn của Tư Đồ Quyết, như trấn an tâm tình đang xúc động của cô.
“Vậy chỉ có thể nói thế giới mà em sống thật sự rất đơn giản.” Cậu nói: “Nói thật, anh cũng không đồng tình cách làm của Đàm Thiếu Thành, nhưng anh có thể hiểu em ấy. So với tưởng tượng của em thì sự bần cùng đáng sợ hơn nhiều, nó hoàn toàn có thể tiêu phí rất nhiều thứ, giống như một mảnh đất vô cùng cằn cỗi không thể nuôi dưỡng một đoá hoa được cưng chiều. Danh dự và đạo đức, chưa hẳn em ấy không có, cũng không phải không cần, chỉ là chúng xếp sau những thứ tối thiểu có thể đảm bảo cho cuộc sống mà thôi. Việc trong nhà em ấy anh từng nghe qua, bố em ấy là một công nhân thợ mỏ, xảy ra chuyện, tuy là tai nạn lao động, nhưng ông chủ quặng mỏ trở mặt không nhận, cũng chẳng có biện pháp gì cả, học phí năm thứ tư vẫn còn đang nợ thì nhà trường có thể cho nợ, nhưng còn cơm ăn… Trong nhà không còn gì có thể trông đợi, lại còn đợi em ấy cứu tế nữa… Đôi khi con người chính là như vậy, đồ tốt đẹp đều ở trên trời, biết rõ nhảy lên cũng không với tới, vậy chỉ có thể tuyệt vọng tìm kiếm những nơi thấp, biết đâu bên trong bùn đất có thể tìm thấy thứ khiến sự sống của mình tiếp tục được tồn tại, dù ghê tởm cũng phải lao vào, ai còn để tâm sạch sẽ hay không nữa, cuối cùng càng ngày càng lao vào sâu hơn.”
Tư Đồ Quyết nghe vậy, kinh ngạc, thật lâu sau cũng không lên tiếng.
“Em… Em chưa từng nghĩ qua những điều này. Anh cảm thấy em sai à, em không nên cự tuyệt cô ấy sao?” Cô tạm dừng một lúc, rồi mới hoang mang nói với Diêu Khởi Vân.
Diêu Khởi Vân lắc đầu: “Em không sai. Chỉ là, A Quyết à, em thật sự chưa bao giờ suy nghĩ về đề nghị của cô ấy sao? Em cũng không cần học bổng kia để chứng minh mình mà.”
“Em hiểu ý của anh. Dù sao đơn đăng ký cũng không thể lấy lại, cô ấy muốn vượt qua em trong kỳ thi, đó là chuyện của cô ấy, em không còn gì để nói, nhưng em cũng không cố ý thi hỏng. Học bổng này không là gì cả, mà là vấn đề nguyên tắc. Anh muốn nói em không có sự đồng cảm thì em cũng đành chịu.” Tư Đồ Quyết bướng bỉnh nói.
Diêu Khởi Vân nở nụ cười, có lẽ cậu cũng không cho rằng mình có thể thuyết phục cô chuyện này. Cô có tiêu chuẩn của mình, dù đôi khi nó làm người ta đau đầu, nhưng đó là điểm đáng yêu của cô. Một Tư Đồ Quyết cho rằng đường đi đúng thì sẽ đi thẳng đến cùng, không biết quay đầu, một Tư Đồ Quyết ngang bướng khiến người ta bất lực đành chịu, đó không phải là Tư Đồ Quyết mà cậu thích sao?
“Em nói sau đó em còn gặp giáo sư Trâu nữa, vậy thầy ấy có nói gì không?” Diêu Khởi Vân hỏi.
Tư Đồ Quyết nhún vai: “Em cũng cho rằng thầy ấy sẽ nói gì đó, kết quả thầy ấy chẳng nói gì cả. Nói không chừng giáo sư chỉ vô tình ngủ gật trong xe bị bọn em quấy nhiễu mà thôi.”
“Em cho rằng ai ai cũng giống em chắc, cái gì cũng viết lên mặt sao?” Diêu Khởi Vân nói, cậu cúi đầu uống nước, sau đó mới nói: “Nghe nói giáo sư Trâu là một người rất nghiêm khắc, tính cách lại rất khó hiểu, những sinh viên đi theo đều có phần sợ thầy ấy.”
“Trâu Tấn là người thế nào chứ, là sát thủ số một của trường chúng ta, còn được gọi là “Trâu Diêm vương”, đáng sợ thì đáng sợ rồi, nhưng cũng không phải tiễn hết người này người khác xuống âm la địa phủ để cầu xin gặp Diêm vương, không còn cách nào cả, thành tựu học thuật của người ta bày ra như thế, ai bảo theo thầy ấy thì mới có tiền đồ chứ?”
“Khúc Tiểu Uyển đi theo thầy ấy từ thạc sĩ lên tiến sĩ, nghe nói thầy ấy với nữ đệ tử này ngược lại không tệ đâu.” Diêu Khởi Vân không có thói quen nói về người khác, nhưng việc liên quan đến Tư Đồ Quyết không thể không nhắc, đương nhiên, những lời đồn cậu nghe thấy còn khó nghe hơn thế này nhiều, chẳng qua đó chỉ là lời đồn, mà cậu lại biết Tư Đồ Quyết luôn tôn sùng Trâu Tấn, vì thế nói năng rất thận trọng.
Tư Đồ Quyết lập tức nghe ra ẩn ý của cậu, không đồng ý nói: “Những lời phiếm đó đều là Tam Da nói chứ gì, tên đó không thi nghiên cứu sinh của Trâu Tấn, kết quả không được lại cả ngày nói điều không đúng về người ta. Đừng cho là em không biết cậu ta có suy nghĩ xấu xa về Khúc Tiểu Uyển, đúng là không ăn được nho thì nói nho xanh. Em không thích nghe nhất là những lời này, Diêu Khởi Vân, hai chữ “nghe nói” kia nếu là đáng tin thì không biết em đã kết giao với bao nhiêu thằng con trai nữa.”
“Được rồi, anh cũng tiện mồm nói thôi. Em nhìn em đi, nóng nảy đến mức nào rồi.” Diêu Khởi Vân không tranh cãi với cô nữa.
Tư Đồ Quyết cũng không lừa Diêu Khởi Vân, ngày hôm đó đúng là Trâu Tấn không nói gì cả, tuy đứng trên lập trường của ông, dù nói gì cũng chưa hẳn là không có lập trường. Nhưng không lâu sau đó, Tư Đồ Quyết lại lần nữa gặp Trâu Tấn ở văn phòng học viện, vừa mới giáo huấn chết đi sống lại một nghiên cứu sinh tiến sĩ, nhưng Trâu Tấn lại rất hoà nhã mỉm cười với Tư Đồ Quyết: “Tư Đồ Quyết, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Tư Đồ Quyết nhìn đàn anh khoá trên đang ủ rũ bên cạnh mình đi ra, nếu cô nhớ không nhầm thì tên “nghiên cứu sinh tiến sĩ đen đủi” này chính là bạn cùng phòng kí túc với Tam Da. Cô mang theo cảm giác xấu hổ và thông cảm, vừa mừng vừa lo đứng ở xa chào Trâu Tấn: “Giáo sư Trâu, không, không, chào viện trưởng Trâu ạ.”
Trâu Tấn vừa nghe vậy liền vui vẻ: “Sao thế, em không phải nghiên cứu sinh của tôi, sợ tôi làm gì à?”
Tư Đồ Quyết gãi đầu, thật sự không kiềm chế được sự tò mò từ tận đáy lòng mình, liền đánh bạo hỏi: “Chịu thôi ạ, tin đồn kinh khủng lắm. Em nghĩ, làm đệ tử của thầy, ngoài chuyện phải có đủ vận may thì phải có đầy đủ sức chống cự nhất định mới được.”
“Em biết mà không nói, đó chính là bản lĩnh thật sự, tôi rất căm ghét những người bình thường.” Xem ra Trâu Tấn cũng không so đo lời Tư Đồ Quyết nói, nghĩ một chút rồi còn nói thêm: “Đa số đều do cách cư xử của tôi thất bại, ở lĩnh vực học thuật tôi rất nghiêm khắc, đối với chính mình cũng vậy, không cho phép một tia sai sót, lơ là, vì thế cũng hi vọng những đệ tử của mình có thể lấy những tiêu chuẩn cao đó ép buộc chính mình, tôi coi họ như người nhà nên bình thường ít kiêng dè, hơn nữa đôi khi chỉ tiếc rèn sắt không thể thành thép, không cẩn thận là thành Diêm vương đấy. Ngay cả cô gái nhỏ như em cũng nghe nói rồi mà.”
Tư Đồ Quyết gượng cười hai tiếng.
Trâu Tấn mỉm cười: “Nhưng tôi tự nhận mình đối xử với phụ nữ rất phong độ, điều này em có thể yên tâm.”
Đã sớm nghe khi còn trẻ, Trâu Tấn là một người rất đẹp trai, hiện giờ tuổi đã lớn nhưng xem ra sức hấp dẫn vẫn không giảm, lại còn thêm phần điềm tĩnh và nho nhã, đối mặt với nụ cười của ông, Tư Đồ Quyết cũng phải thừa nhận trong lòng vui lên. Người có thể làm cho nhiều phụ nữ trong ngoài học viện tôn sùng như vậy đương nhiên không phải hư danh rồi.
“Em cũng không phải là đệ tử của Trâu viện trưởng, muốn không yên tâm cũng khó.” Cô cười đùa, mang theo sự giảo hoạt.
“Sao nào, em muốn làm nghiên cứu sinh của tôi?” Trâu Tấn nhướng mày hỏi.
Tư Đồ Quyết đương nhiên không chịu bỏ qua cơ hội, lập tức tuỳ cơ ứng biến: “Toàn bộ học viện dược, ai mà không muốn ạ, chỉ sợ viện trưởng Trâu không chịu nhận thôi ạ.”
Trâu Tấn như cười như không, không nói gì cả, chỉ lặp lại tên cô mấy lần trên miệng.
“Tư Đồ Quyết… Kim hàn ngọc khuyết, ngọc khuyết là Quyết, có chút ý nghĩa. Nhưng tôi cảm thấy chữ này dùng để làm tên em quả là không thoả đáng.”
Khi nói chuyện, ông đã đến đứng cạnh Tư Đồ Quyết, đứng ngang với cô. Tư Đồ Quyết bỗng nhiên nhớ đến lời nói của Diêu Khởi Vân và những lời đồn đại láng máng nữa, dù cô không tin nhưng cũng không tự chủ được lùi lại hai bước, cách xa ông một khoảng cách.
“Em không hiểu ý của thầy.”
“Em không nên có “lỗ khuyết”, theo tôi thấy, em đã là một khối nguyên liệu không thể tốt hơn được nữa, ngay cả đá ngọc cũng không bằng, chỉ có thể nói là do tạo hoá tạo ra.”
Nếu là những người khác trực tiếp ca tụng như vậy, chỉ sợ sẽ khiến Tư Đồ Quyết thấy rùng mình buồn nôn, nhưng với Trâu Tấn thì không, ánh mắt và lời nói của ông thẳng thắn vô tư mà chân thành, giống như lời của ông là chuyện bình thường rõ ràng như “một cộng một bằng hai” vậy.
Tư Đồ Quyết đỏ mặt, lắp bắp nói tạm biệt, chạy ra khỏi cửa.
Trong thang máy, cô gặp đàn anh khoá trên đen đủi lúc nãy, tên nam sinh kia từ trong cặp kính dày đang quan sát đánh giá cô, lẩm bẩm hát: “khiến các bậc cha mẹ trong thiên hạ, không muốn sinh trai mà muốn sinh gái…”
Sau kì nghỉ đông, mọi người trở lại trường học, kết quả thi kì trước cũng đã có. Thành tích tổng của Tư Đồ Quyết vẫn hơn Đàm Thiếu Thành bảy điểm, xếp thứ hai, và Đàm Thiếu Thành lại xếp thứ năm. Cuối tháng ba, theo trào lưu tìm việc, “Học bổng Phó Học Trình” cuối cùng cũng công bố người được nhận, Tư Đồ Quyết không cần tranh giành cũng là người chiến thắng. Mới đầu Tư Đồ Quyết còn nghĩ không biết lúc này Đàm Thiếu Thành sẽ đối xử như thế nào, ai ngờ thời gian ấy mấy lần học lớp lớn đều không thấy bóng dáng cô ta đâu, nhưng sau khi nghe ngóng sơ bộ cô mới biết Đàm Thiếu Thành đã xin nghỉ một tuần về quê rồi.
Tuy Tư Đồ Quyết không thiếu khoản tiền này, nhưng dù sao cũng là vẻ vang dựa vào năng lực mà có được, nếu nói không vui, đó là giả, nhưng tiền thưởng đó khi được lĩnh tận tay cô lại cảm thấy nặng nề, vô tình nghĩ đến một câu nói cũ: Kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra. Đúng là câu nói này và hoàn cảnh trước mắt của cô hoàn toàn không liên quan gì đến nhau, nhưng trong lòng cô vẫn nghĩ về nó. Ban đêm, nằm trên giường, nhìn trần nhà, cô bất giác nghĩ nếu Đàm Thiếu Thành không vì khó khăn của cuộc sống, cũng không phải gian khổ học hành, có cùng điều kiện và nền tảng cơ sở học tập như cô thì kết quả cao thấp lần này sẽ như thế nào. Hơn nữa, nếu Đàm Thiếu Thành có đủ tâm tư sức lực tham gia các hoạt động đoàn hội, hoặc đảm nhiệm bất kì chức vụ cán bộ học sinh nào thì dù thành tích kém hơn cô, chắc cô ấy cũng sẽ giành được học bổng này. Càng nghĩ như vậy, Tư Đồ Quyết lại càng phát hiện mình không có lợi thế nhất định. Có thể cô không thông minh hơn Đàm Thiếu Thành, thứ cô hơn chỉ là may mắn không phải lo cơm áo gạo tiền mà thôi.
Suy xét suốt một đêm, đến ngày hôm sau, Tư Đồ Quyết tìm Ngô Giang, đưa tiền học bổng ấy cho cậu, buồn phiền bảo cậu thay mình đưa cho Đàm Thiếu Thành, chỉ cần đừng nói nguồn gốc của món tiền thì làm sao cũng được, dù sao Ngô Giang cũng quen làm người tốt rồi, thêm một lần nữa cũng thế. Cô muốn thắng thì cũng thắng rồi, thôi thì cứ làm người xấu đến cùng đi.
Ngô Giang bình thường là một người bạn nghĩa khí thẳng thắn, việc như này không thể không giúp. Nhưng lần này, cậu nhận tiền, vừa nghe thấy tên Đàm Thiếu Thành đã như vừa chạm phải củ khoai nóng bỏng tay, liền trả lại Tư Đồ Quyết.
“Bà cô à, anh nói nghe này, giờ anh đã một thân đầy lửa rồi, em đừng đẩy anh vào hố lửa nữa đi.”
Tư Đồ Quyết không hiểu, tự nhiên muốn hỏi ngọn nguồn, nhưng Ngô Giang không dễ dàng nói ra nỗi khổ tâm của mình, lúc này lại đang mở máy hát.
Việc này thật ra vẫn xuất phát từ chiếc vòng ngọc Tư Đồ Quyết không rời một giây kia.
Người đưa miếng đá kia cho Tư Đồ Quyết là Ngô Giang, nhưng ai là người đưa nó cho Ngô Giang? Nhìn dáng vẻ gãi đầu gãi tai của Ngô Giang thì đáp án như đã lộ ra, đó chính là người vẫn luôn tặng những đồ tốt nhất của mình cho Ngô Giang – Đàm Thiếu Thành.
Đàm Thiếu Thành tặng Ngô Giang hai miếng đá ngọc bích thô. Ngô Giang sớm đã nghe người ta nói qua về sự thú vị của “đá thô”, lần đầu tiên nhìn thấy rất thích thú, nhưng giá trị của thứ đồ này rất khó nói, không chừng là một đồ có giá trị nên không thể coi nó giống như những đặc sản vùng núi trước kia cô mang tặng, vì thế ban đầu cậu không dám nhận. Đàm Thiếu Thành không ngờ Ngô Giang không thiếu gì mà khi nhìn thấy thứ này lại mắt sáng lên, trong lòng rất vui sướng, đến mức Ngô Giang muốn trả cô tiền để lấy miếng đá đó cô cũng không dám nhận, nói thẳng thứ đồ này là bố cô khi làm việc ở quặng mỏ gần biên giới nhặt được, cô không cần gì chúng, Ngô Giang thích là tốt rồi, sau đó không chờ cậu từ chối, cô để miếng đá xuống rồi chạy đi.
Cứ như vậy, Ngô Giang “cung kính không bằng tuân mệnh” vui lòng nhận lễ vật này, nhưng cậu không định độc chiếm một mình, thầm nghĩ tính cách của Khúc Tiểu Uyển nhất định sẽ cảm thấy thứ đồ này thú vị, vì thế tặng Khúc Tiểu Uyển một miếng, rồi rất nghĩa khí đem tặng Tư Đồ Quyết vốn cũng thích những thứ cổ quái miếng đá còn lại.
Ai ngờ người tính không bằng trời tính, cậu vốn có lòng tốt, kết quả mọi chuyện lại đổ sông đổ bể. Khúc Tiểu Uyển sau khi phân tích miếng đá kia là loại đá ngọc có hàm lượng bột xanh, chỉ dùng làm gia công thì là thứ vật liệu không tồi. Ai ngờ sau khi Khúc Tiểu Uyển biết được đồ này là do Đàm Thiếu Thành tặng Ngô Giang, Ngô Giang lại đem đi tặng mình thì tỏ vẻ không vui, cười khẩy rồi ném miếng đá kia đi. Bất kể Ngô Giang giải thích thế nào, cô chỉ nói mình không chịu nổi thứ tình nghĩa quanh co ấy.
Ngô Giang đã được một trận giáo huấn rồi, nên ở trước mặt Tư Đồ Quyết im bặt không hề nhắc đến nguồn gốc của miếng đá, hai người hứng thú đi tìm chuyên gia giám định, biết được thứ nguyên liệu còn sót lại này là thứ ngọc hạ đẳng nhất, hay nói cách khác theo lời ông chuyên gia ấy thì nó chỉ là thứ “gạch vỡ” mà thôi, cuối cùng cả hai mất hứng đi về, sau đó Tư Đồ Quyết ném nó vào thùng rác. Ngô Giang chỉ biết kêu than oan uổng. Về sau gặp Đàm Thiếu Thành trong khuôn viên trường, Ngô Giang vẫn còn thành tâm thành ý cảm ơn cô, nhưng đúng là mất cả chì lẫn chài.
Việc này đáng lẽ có thể coi là đã chấm dứt. Nhưng Ngô Giang vô tình phát hiện không biết vì sao Tiểu Căn cứ như dưa chuột héo thiếu nước vậy, cả ngày thở ngắn thở dài. Ngô Giang còn tưởng cậu ta vì lo lắng tìm việc nên sắp xếp thời gian hẹn cậu ta đến một quán ăn nhỏ gần trường tâm sự, tận lực với trách nhiệm làm bạn, khuyên bảo cậu ta. Không uống thì thôi, mà mới uống được ba chén Tiểu Căn đã bộc lộ khổ tâm trong lòng với Ngô Giang. Thì ra khi vừa nhập học, Tiểu Căn đã có cảm tình với Đàm Thiếu Thành. Trong mắt cậu ta, Đàm Thiếu Thành và cậu có hoàn cảnh xuất thân giống nhau, cùng cảnh ngộ, nhưng cô ấy lại thông minh hơn cậu, người cũng rất thanh tú, như chim phượng hoàng bay ra từ khe núi. Ở trước mặt cô ấy, Tiểu Căn cảm thấy tự ti, chỉ dám yêu thầm, được làm tuỳ tùng của cô cũng đã vui mừng lắm rồi, không hề oán hận. Nhưng lần này, cậu biết rõ nhà Đàm Thiếu Thành xảy ra chuyện, cô ấy lại lỡ mất học bổng mình khao khát, nhìn cô ảm đạm buồn rầu, Tiểu Căn chỉ hận mình không có bản lĩnh, ngoài việc lo lắng thì không thể giúp gì cho cô. Điểm đáng ghét nhất chính là người cướp học bổng từ tay Đàm Thiếu Thành lại là Tư Đồ Quyết, mà Tư Đồ lại là bạn tốt của Tiểu Căn, Tiểu Căn không thể nói xấu cô được, như thế ngay cả cùng Đàm Thiếu Thành căm thù Tư Đồ cậu cũng không làm được.
Đối với tình cảm đau khổ chôn giấu tận đáy lòng của Tiểu Căn, Ngô Giang có chút ngạc nhiên, nhưng trọng điểm không phải ở đó, mà là sau khi Tiểu Căn say, trong lúc nói ngắt quãng Ngô Giang đã nghe được một chuyện, đó chính là Tiểu Căn từng lấy hết dũng khí đem hai miếng ngọc quí từ quê lên tặng Đàm Thiếu Thành, đương nhiên, Đàm Tiếu Thành nhận miếng đá nhưng không nhận tâm ý của Tiểu Căn. Cũng có thể nói, Đàm Thiếu Thành đã nói dối, chủ nhân miếng đá kia không phải là cô, mà là Tiểu Căn vốn luôn thích thầm cô.
Cứ như vậy, hai miếng đá điên rồ kia qua tay một đám thanh niên tâm tư khó hiểu kia, Tiểu Căn tặng Đàm Thiếu Thành, Đàm Thiếu Thành tặng Ngô Giang, Ngô Giang lại tặng Khúc Tiểu Uyển và Tư Đồ Quyết, Tư Đồ Quyết ném đi, bị Diêu Khởi Vân nhặt được, cuối cùng vẫn tặng lại Tư Đồ Quyết.
Ngô Giang biết rõ chân tướng việc này, nhất thời cảm thấy hai chữ “tình cảm” thật sự cần đến từng tế bào. Cậu vốn đã có chút áy náy, mà trước khi Tiểu Căn ngã xuống còn vỗ vai cậu nói rằng cậu ta biết người mà Đàm Thiếu Thành thích là Ngô Giang, nhưng cậu biết rõ mình không có điểm gì có thể so sánh với Ngô Giang, cũng không dám ghen tị chút nào, chẳng qua cậu ta biết rõ Ngô Giang không để ý đến Đàm Thiếu Thành, Thiếu Thành hiện tại đang gặp khó khăn như vậy, cậu cũng chỉ mong khi cô mệt mỏi có thể phát hiện thấy trên thế gian này vẫn còn có người lặng lẽ mong những điều tốt cho cô, dù rằng người này vô dụng.
Nhìn Tiểu Căn sau khi say rượu vẫn không giấu nổi nỗi buồn, sự áy náy trong lòng Ngô Giang không khỏi thêm hằn sâu. Sau khi Tiểu Căn tỉnh rượu, Ngô Giang đã khích lệ Tiểu Căn mạnh bạo đi thổ lộ với Đàm Thiếu Thành, hiện giờ đúng là thời điểm cô ấy cần người an ủi nhất, đợi cô ấy quay đầu rồi sẽ thấy người tốt nhất với cô ấy là ai, nói không chừng sự thổ lộ chân tình của Tiểu Căn sẽ khiến cô ấy cảm động. Như thế thật sự đã giải quyết được nỗi băn khoăn của Ngô Giang.
Tiểu Căn khi đó lại chỉ biết ngượng ngùng cười, không nói được gì. Nhưng rất nhanh sau đấy, khi Ngô Giang vừa tan trực đêm ở bệnh viện thực tập thì gặp Đàm Thiếu Thành đang đứng trước cửa, không biết đã đứng trong gió đêm lạnh đợi cậu bao lâu.
Vốn dĩ hôm đó Ngô Giang đã hẹn Khúc Tiểu Uyển, không biết vì sao gần đây tâm tình Tiểu Uyển rất kì lạ, những khi hai người ở cùng nhau cô hay vui buồn bất thường, hơi một tí là nổi nóng, nhưng cô lại không xa được Ngô Giang, Ngô Giang muốn cô bình tĩnh thì cô cứ phải được nhìn thấy cậu mới yên tâm, Ngô Giang vừa bất lực, vừa thấy đau lòng, chỉ có thể thật khéo léo dỗ dành cô.
Lúc này nhìn thấy Đàm Thiếu Thành, thấy cô ấy run cầm cập, hai mắt đỏ lên, câu từ chối “Đang vội” Ngô Giang không thể nào nói ra, chỉ có thể hỏi có chuyện gì thì tìm nơi nào đó tránh gió rồi nói chuyện.
Cậu mời cô đến quán cà phê trong bệnh viện, gần đi đến nơi, Đàm Thiếu Thành lại dừng bước ở cửa, Ngô Giang hỏi vì sao thì cô chỉ cười khổ nói giá ở trong đó không thấp, không muốn lãng phí tiền.
Ngô Giang lúc ấy không nói gì, kéo cô vào trong. Sau khi ngồi xuống, Đàm Thiếu Thành hắt xì hơi liên tục.
“Em hà cớ phái thế này, có việc tìm anh thì có thể gọi điện là được.” Ngô Giang vừa nói vừa đưa cho cô chiếc khăn tay.
Đàm Thiếu Thành vẫn cúi đầu, tay bê cốc nước nóng. Cô nói: “Có chút việc, em nghĩ vẫn nên nói rõ trước mặt anh thì hơn.”
Cô nói vậy, nhưng Ngô Giang cũng không đợi những lời cô sắp nói, chỉ ngạc nhiên nhìn mặt cô, phát hiện ánh mắt cô đang khoá chặt trên người cậu, bên trong ánh mắt ấy là sự chờ đợi, tha thiết, cầu xin… còn có một thứ gì đó không rõ ràng khiến Ngô Giang vốn không để ý điều gì cũng cảm thấy có chút hốt hoảng. Trước đó, khi ở một mình với nhau, ánh mắt Đàm Thiếu Thành cũng từng lưu luyến trên người cậu, nhưng khi cậu nhìn lại thì luôn lúng túng lảng tránh.
“Em đừng làm anh sợ thế chứ, Thiếu Thành, chúng ta đều là bạn bè, có việc gì thì nói đi.” Ngô Giang nói.
Đàm Thiếu Thành nhếch môi cười: “Em thật là bạn của anh sao, em vẫn cho rằng người như Tư Đồ Quyết mới là bạn của anh…”
Ngô Giang cười nói: “Tư Đồ đương nhiên là bạn tốt của anh, là anh em tốt, nhưng chuyện này sao có thể so sánh chứ, bạn bè có nhiều loại mà.”
“Vậy em là loại nào?” Đàm Thiếu Thành có lẽ cảm thấy sự kích động của mình có chút mạo phạm, hai bàn tay tinh tế đan chặt vào nhau, Ngô Giang nhìn cảm thấy rất đau lòng.
“Chiều nay Tiểu Căn đến tìm em rồi…”
Ngô Giang bắt đầu hiểu rõ, cậu chỉ không ngờ hành động của tên Tiểu Căn ấy lại nhanh như vậy. Cậu gật đầu, lặng lẽ đợi Đàm Thiếu Thành nói.
Tiếng cô càng lúc càng nhỏ, Ngô Giang phải lắng tai mới nghe rõ.
“… Cậu ấy nói cậu ấy muốn em làm bạn gái.” Ngay cả chiếc cổ trắng ngần của cô cũng ửng đỏ lên.
Ngô Giang gọi người phục vụ đổi nước trong chiếc cốc đã lạnh trong tay cô: “Tiểu Căn là một người tốt, vậy không phải tốt sao?” Cậu nói.
“Anh thật sự cảm thấy như thế tốt sao, đó là những gì trong lòng anh sao?”
Sự tổn thương thể hiện trên mặt Đàm Thiếu Thành khiến Ngô Giang không đành lòng, cậu không muốn làm tổn thương đến người con gái mà tình cảnh vốn đã khiến người ta rất thương cảm ấy. Nhưng đã nói đến đây rồi, cậu không thể không nói rõ. Cậu đồng cảm với cô, nhưng đó chỉ là đồng cảm mà thôi, dù rằng kỳ vọng của cô sẽ khiến cậu thấy mình tàn nhẫn.
“Đương nhiên đó là những lời thật lòng, tâm tư của Tiểu Căn với em bọn anh đều biết rõ, cuối cùng cậu ấy có thể nói ra, anh thấy vui cho bọn em.”
“Nói vậy tức là anh đã biết trước cậu ấy sẽ nói với em điều đó?”
Đôi môi Đàm Thiếu Thành run rẩy, các ngón tay tái nhợt, điều này khiến Ngô Giang có cảm giác như giây tiếp theo cô ấy sẽ tan thành mây khói.
Cậu ngập ngừng phất tay: “Điều này có gì không đúng chứ, hai người đều là bạn của anh mà, theo lý anh cũng nên vui mừng cho hai người.”
“Em nghĩ em đã hiểu ý của anh rồi.” Đàm Thiếu Thành chầm chậm đứng lên, rõ ràng nước mắt ngấn đầy quanh mắt nhưng cô lại cố gắng dùng hết sức lực toàn thân không để nó rơi xuống: “Đúng, em nghĩ em nên sớm hiểu rõ rồi chứ, làm sao em không hiểu được?” Cô lẩm bẩm lặp lại.
“Em vẫn ổn chứ?” Ngô Giang có chút lo lắng.
“Em bị cúm, cúm rồi thường như vậy.” Nhưng Đàm Thiếu Thành vẫn cười, sau đó đặt chiếc cốc trên tay xuống: “Thật đáng tiếc, lãng phí lời chúc phúc của anh rồi. Nhân tiện em muốn tạm biệt anh, bệnh tình của bố em có chuyển biến, em muốn xin nghỉ về quê một thời gian. Còn nữa, cám ơn cốc nước này của anh.”
Ngô Giang gọi cô: “Thiếu Thành, nếu anh khiến em cảm thấy buồn thì anh rất xin lỗi.” Cậu lập tức lấy tất cả tiền trong túi ra, chỉ giữ lại tiền đủ để trả hoá đơn, còn tất cả đều đưa cho Đàm Thiếu Thành.
“Chỗ này em cứ cầm đi, có gì anh giúp được thì em cứ nói nhé.”
Tay cậu để trong không trung rất lâu Đàm Thiếu Thành mới chầm chậm nhận số tiền ấy.
Lúc sắp đi, cô nói: “Cảm ơn anh, anh thật sự là một người rất tốt. Nhưng anh giúp em được một hai lần, đâu thể giúp em cả một đời đúng không?”
Ngô Giang nói với Tư Đồ Quyết: “Anh nghĩ khi cô ấy quay người bước đi là sẽ khóc.”
Tư Đồ Quyết nghe xong chuyện, chép miệng nói: “Thế này thật sự gay go rồi.”
“Không, đây chưa phải điều gay go nhất.” Ngô Giang thở dài, gằn từng câu từng chữ nói: “Anh không biết sau đó Đàm Thiếu Thành cự tuyệt Tiểu Căn thế nào, chỉ biết ngày hôm sau Tiểu Căn không tham gia thi lại. Trước kia cậu ấy đã phải học lại hai môn, lần này chỉ sợ cậu ấy phải lưu ban thôi.”