Tác giả: Tân Di Ổ
Người dịch: Gia Gia
Cô là đứa con gái thứ hai của cha mẹ, cũng là đứa con gái không được hoan nghênh. Bởi vì cha mẹ cô luôn khao khát được một mụn con trai, do đó, tên của cô cũng được đặt theo phái mạnh, cô tên Tiểu Thành. Ngờ đâu năm cô được hơn hai tuổi và đi đăng ký vào hộ khẩu, nhân viên trong thôn nhất thời run tay khiến chữ “Tiểu” bị gạch thêm cho một nét phẩy ở bên dưới, biến thành chữ “Thiếu”. Người dưới quê không xem trọng những việc này, huống chi con gái xếp hàng giữa chưa bao giờ được xem trọng —— Khi ấy cha mẹ của cô đã sinh cho cô một cậu em trai như ý nguyện. Cha cô rất dứt khoát, “Tiểu” hay “Thiếu” thì cũng vậy thôi, tên là gì cũng không quan trọng. Thế là từ đó cô có một cái tên khác người, chị gái tên “Tiểu Lệ”, em trai tên “Tiểu Cương”, duy chỉ có cô gọi là “Thiếu Thành”, Đàm Thiếu Thành.
Nhiều năm sau, “Tiểu Lệ” sau khi tốt nghiệp trung học thì làm vợ một anh chàng ở thôn lân cận, sau đó sinh con. “Tiểu Cương” ra ngoài làm việc, vừa tròn đôi mươi thì đã dắt theo một cô gái trẻ tuổi với cái bụng to trở về bên cạnh cha mẹ, từ đó phụ việc đồng án. Họ đều sống trong quỹ đạo quen thuộc của mình, chỉ có cô gái tên là “Thiếu Thành” kia, trở thành con phượng hoàng kim duy nhất bay ra từ chuồng gà. Cô dùng hết sức lực cho bờ vai, giang rộng đôi cánh, và trong lộ trình càng bay càng cao, càng bay càng xa ấy, cô chính tay giựt hết những sợi “lông gà” rối bời đã dính trên người ngay khi cô vừa chào đời, cuối cùng đáp chân tại mảnh đất mà người thân của cô không cách nào tưởng tượng ra, và đứng cùng những con phượng hoàng khác, vỗ đôi cánh đẹp không khác gì họ của mình. Cô vui vẻ, cô đắc ý, cô tự hào, dẫu cho vết thương do giựt đi những lông vũ trước kia vẫn còn nhói nhau, dẫu cho cô hiểu rõ mình được như ngày hôm nay là phải trải qua biết bao gian nan cực khổ để thay hình đổi dạng, song có những con người, họ sinh ra chính là như thế.
Ở giai đoạn đầu, cô mô phỏng theo cách sống của họ, ước mong duy nhất chính là có thể đứng chung với họ, và róc bỏ triệt để toàn bộ quá khứ của mình. Rất lâu rất lâu sau, cô mới nhận ra đó căn bản là điều không thể, dù cho cô có mọc ra bộ lông mới y hệt như họ, thì khi đi về phía đó, nghe thấy tiếng gọi của nhau, thì bài ca hồi ức của họ cũng chỉ chan chứa những giây phút vui cười, còn cô, chỉ có thể nhớ khung trời nhỏ hẹp ở phía trên chiếc lồng.
Cô gái sau khi ngộ ra chân tướng là phẫn nộ đến thế, cô không thua kém người khác, thậm chí còn cố gắng hơn họ, nhưng rồi cũng có một số chuyện cứ hữu ý hay vô tình mà nhắc nhở cô, rằng cái được gọi là công bằng chỉ là tưởng tượng của một mình cô. Hoặc giả đấy chính là đố kỵ, cũng chính sự đố kỵ này ban tặng cho cô sức mạnh sinh tồn tốt hơn bất cứ một người nào trong số họ. Cuộc sống không âu lo ngay từ thưở nhỏ khiến họ quên mất bản năng tranh đoạt để sinh tồn, và đó trùng hợp lại là món quà mà nghèo nàn ban thưởng cho cô. Cô khiến cho con phượng hoàng đẹp nhất gãy cánh, cô làm cho con người đi đầu đón gió ở phía trước kia phải nằm dưới bàn chân mình, cô muốn họ phải nhận biết rằng, một con phượng hoàng thất ý còn chẳng bằng một con gà.
Giờ đây cô đã không còn nỗi sợ hãi của một người khác loài nữa, cô không còn là con gà gầy yếu đứng run lẩy bẩy trong quần thể phượng hoàng dưới lớp mặt nạ, mà là người đứng ở vị trí cao hơn họ. Cô là lãnh đạo trung tầng trẻ tuổi nhất của E.G – Tập đoàn y dược lớn nhất của Trung Hoa, còn là phu nhân của nhà họ Phó nổi tiếng. Cô đứng giữa đất trời của mình, liếc nhìn kiêu ngạo, nhưng khi về đêm, giấc mơ kỳ lạ ấy lại luôn đeo bám theo cô.
Trong mơ, cô lại biến trở về cô bé mặc trên người bộ đồ cũ kỹ, mẹ bảo cô đi đánh giấm, hễ về muộn thì ắt sẽ bị la, cô ôm chặt bình thủy tinh đựng đầy giấm chua, chạy hụt mạng giữa con đường thôn quê gồ ghề, bất kể cô có cẩn thận cách mấy, kết quả cuối cùng vẫn sẽ bị vấp té. Cô bò dậy, không màng đến cơn đau trên người, việc đầu tiên mãi mãi là nhìn bình giấm, quả nhiên nó đã bị vỡ, giấm đổ cả ra ngoài. Không ai quan tâm vết thương và nước mắt của cô, mẹ cô đánh cô, vết thương không cần chi dù chỉ một xu một hào cũng có thể tự động lành lặn, nhưng giấm đã đổ ra ngoài thì tiền đánh giấm coi như mất toi…. Hai mươi năm đã qua đi mà cô vẫn còn là cô bé đánh giấm ngày trước, cô mãi mãi ghi nhớ, lọ giấm trong tay luôn luôn quan trọng hơn vết thương của cô.
“Em đang nghĩ gì vậy, ăn không ăn, nói cũng không nói?”
Người đặt câu hỏi là Diêu Khởi Vân. Đàm Thiếu Thành nhìn anh cười cười.
Bạn bè của cô không nhiều, hay nói cách khác, cô không cần bạn bè. Duy chỉ có Diêu Khởi Vân là một sự tồn tại đặc biệt, ở trước mặt anh, cô không cần phải ngụy trang, không cần phòng bị, không cần theo đuổi cũng không phải bị khinh thường, cô ngửi được mùi vị đồng loại từ anh, dẫu rằng anh chưa bao giờ phát biểu về vấn đề này. Cô thậm chí còn từng làm bạn gái của anh trong một khoảng thời gian dài dẳng nhưng ngắn ngủi. Nói dài dẳng, là vì trong suốt năm năm liền, họ đã từng rất nhiều lần thử ở bên nhau, nói ngắn ngủi, chỉ bởi mỗi một lần thử như thế, thất bại đều nhanh chóng tìm đến họ. Vì vậy trong mắt người khác, họ từng là một đôi tình nhân hợp rồi lại tan tan rồi lại hợp. Chỉ có Đàm Thiếu Thành biết sự thật không phải như thế. Thật ra cô cũng đã từng yêu Diêu Khởi Vân, tạm không nói tình yêu này sâu đậm đến dường nào, cũng mặc kệ tình yêu này phải chăng chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc. Song khi Diêu Khởi Vân quay lại đi về phía cô, nắm lấy tay cô ngay trước mặt Tư Đồ Quyết trong khi cô ấy mang tâm trạng cược một ván cuối cùng mà nói với anh “Em sẽ chờ anh ở ‘Mặt sau của thời gian’ đến khi anh đến thì thôi.”, nhìn sự kiêu hãnh của Tư Đồ Quyết bị vỡ vụn….. giây phút ấy, Đàm Thiếu Thành đích thật đã rung động. Sự rung động này không phải vì anh đã giúp cô đánh bại Tư Đồ Quyết triệt để, mà là vì ngay chính bản thân cô cũng không thể tin rằng, lại có một người đã lựa chọn cô và từ bỏ Tư Đồ Quyết trong một cuộc đọ sức trông như chẳng khó khăn để đoán biết kết quả.
Giây phút đó, chỉ cần Diêu Khởi Vân lên tiếng, việc gì cô cũng sẽ đồng ý. Cô thậm chí tạm thời quên đi chàng trai lâu nay luôn chiếm trọn trái tim mình để lần đầu tiên cảm nhận niềm hạnh phúc. Nhưng sự thật lại là để chứng minh cho cô biết, trong thế giới của tình yêu, cô chỉ là một cô bé còn hôi mùi sữa.
Anh chưa từng yêu cô, ngay cả một thoáng chốc cũng không có. Anh quay lưng đi, anh nắm lấy tay cô, họ cùng rời khỏi nơi đó, song mỗi một giây phút ấy, trong lòng anh cũng chỉ có Tư Đồ Quyết. Anh nói: “Thiếu Thành, làm bạn gái của anh nhé.” Điều đáng bi là khi nói câu này, anh lại thật lòng. Anh thật tâm muốn rũ bỏ hình bóng của Tư Đồ Quyết để sống một cuộc sống khác, kết quả lại chân thực mà hiểu rằng đó căn bản là điều không thể. Những lần thử sau đó, họ đều chỉ mang tâm tư tìm kiếm một người thích hợp để kết hôn, họ hiểu nhau, lại xứng đôi vừa lứa, còn ai ngoài người đối diện thích hợp hơn?
Sau đó lại vì sao mà từ bỏ? Có lẽ vì thất bại quá nhiều lần, mệt mỏi rồi chăng. Trong lần cuối cùng, cô cam tâm tình nguyện muốn trao cho anh cái thuần khiết nhất của mình, bấy giờ anh đã là chủ nhân thật sự của Cửu An Đường, còn cô có một tương lai tươi sáng trong tập đoàn E.G, chỉ cần họ đến với nhau, thì với tài trí và sự nỗ lực của họ, chắc chắn sẽ có một ngày tạo dựng nên vương quốc hùng mạnh hơn cả Cửu An Đường và E.G.
Đàm Thiếu Thành tiến đến gần Diêu Khởi Vân, cô nhìn thấy anh nhắm mắt lại, cô nghe thấy hơi thở gấp rút của anh, nhưng chỉ trong giây kế tiếp, cô cảm nhận được bàn tay anh đẩy cô ra, nhẹ nhàng, nhưng kiên định.
Sau khi mặc lại quần áo, Đàm Thiếu Thành hỏi Diêu Khởi Vân vì sao, cô không phải là không có người thích, trong E.G, trên thương trường, đàn ông có ý với cô nhiều như những người mù quáng theo đuổi thời trang. Quan trọng hơn là họ có cùng dã tâm và năng lực với cô, cô không có ý định dừng chân tại vị trí trung tầng của công ty y dược này, và anh cũng không cần thiết phải ở lại Cửu An Đường quản lý sản nghiệp thay người khác.
Cô thậm chí còn nói rõ ràng với anh, rằng E.G có ý định thu mua Cửu An Đường, chỉ vì Tư Đồ Cửu An cố chấp không chịu nên công ty mới không nhắc đến nữa. Trên thực tế, cách quản lý cổ hủ của Tư Đồ Cửu An đã sớm không thể duy trì trong thời đại ngày nay, Cửu An Đường muốn trụ lại, muốn phát triển, thì không thể dễ dàng hài lòng chỉ với thành tựu từ một phòng dược nhỏ thành một phòng dược lớn, không thể bế quan tự làm việc riêng. Diêu Khởi Vân cũng rất hiểu điều này, nhưng anh lại không làm trái ý ba mẹ nuôi của mình, bất kể việc đó là đúng hay sai. Đàm Thiếu Thành không hiểu bằng cách nào mà anh có thể giữ được sự cân bằng nhỏ nhoi ấy giữa việc chiều theo tư tưởng cố chấp của hai người già và việc tìm kiếm con đường phát triển cho công ty, tóm lại, Cửu An Đường không chỉ không ngày một tụt dốc trong thời thế cạnh tranh ngày một tàn khốc và kích liệt với những sản phẩm cũ của mình, trái lại còn có hướng đi ngày một vững chắc và dần dần lớn mạnh, cô cũng không thể không khâm phục anh. Nếu Diêu Khởi Vân chịu rời khỏi Tư Đồ Cửu An ra ngoài phát triển riêng, sợ chi không có tiền đồ sáng rạng.
Khả năng thuyết phục người khác mà bấy lâu Đàm Thiếu Thành luôn tự hào trái lại chưa bao giờ phát huy công hiệu ở Diêu Khởi Vân. Anh luôn bảo, không có gia đình Tư Đồ thì sẽ không có Diêu Khởi Vân của hôm nay, anh không thể làm ra chuyện vong ơn bội nghĩa. Nhưng khi Đàm Thiếu Thành phản bác lại rằng, đưa Cửu An Đường tiến ra xa hơn để hai người già có thể an hưởng tuổi già thì sao lại là vong ơn bội nghĩa, anh đã im lặng. Cuối cùng, anh nói với cô, dù cho không có vợ chồng Tư Đồ Cửu An, anh cũng mãi mãi không phải chủ nhân chân chính của Cửu An Đường.
Đấy mới là nguyên nhân thật sự khiến anh trấn giữ ở Cửu An Đường, trói buộc anh trong gia đình Tư Đồ. Cũng là lý do duy nhất khiến anh đẩy cô ra. Diêu Khởi Vân chưa bao giờ từ bỏ tia hy vọng mong manh duy nhất ấy, anh cứ luôn tin rằng, con người lưu lạc nơi tha hương kia rồi cũng có một ngày đột nhiên trở về. Anh quản lý tốt Cửu An Đường là vì chờ cô trở về tiếp tay, cô chăm sóc tốt ba mẹ của cô là để chờ cô trở về, xóa bỏ chuyện xưa, chăm sóc ba mẹ, anh giữ mình là vì muốn chờ khi cô quay đầu lại, phát hiện anh vẫn còn ở đó. Đợi khi cô ấy trở về —— Đây là đích đến cuối cùng và cũng là kết luận duy nhất cho mọi việc Diêu Khởi Vân làm trong bảy năm nay.
Ai ai cũng muốn anh hiểu, Tư Đồ Quyết sẽ không trở về nữa, hoặc dẫu cho có trở về thì cũng không còn là của anh nữa. Theo như Đàm Thiếu Thành biết, ngay cả Tiết Thiếu Bình cũng đã mở lời khuyên anh, bà bảo anh đừng chờ đợi nữa, hãy xem như Tư Đồ Quyết đã chết rồi, hãy đi tìm cho mình một cô gái tốt cùng sống hết quãng đời còn lại. Anh thay cách xưng hô với họ sau lời yêu cầu của Tiết Thiếu Bình, anh không còn gọi họ là “chú thím” nữa, mà là ba mẹ. Đợi khi họ tuổi già sức yếu, Cửu An Đường sẽ giao lại cho con nuôi của ông bà Tư Đồ, chứ không phải là đứa con gái ngỗ ngược.
Nếu như nói bảy năm trước Tiết Thiếu Bình đồng ý cho Diêu Khởi Vân lấy con gái của mình là vì suy nghĩ cho Tư Đồ Quyết, thì giờ đây, bà đã thật sự đứng trên lập trường của Diêu Khởi Vân mà lo nghĩ cho anh, bà thật lòng xem anh như con trai của mình, một lòng một dạ muốn anh được hạnh phúc. Mười mấy năm nay, Diêu Khởi Vân luôn mong muốn nhận được sự chấp nhận của Tiết Thiếu Bình, song đến khi anh chờ được ngày ấy, Đàm Thiếu Thành lại không hề cảm nhận được niềm vui ở anh, anh cười, nhưng ánh mắt rõ ràng là tuyệt vọng. Bởi vì điều này chẳng khác nào một lời thức tỉnh, rằng người cuối cùng có lòng tin Tư Đồ Quyết sẽ trở về như anh cũng đã bỏ cuộc rồi.
Sau đó anh cũng không còn nhắc đến Tư Đồ Quyết nữa, sự hợp tan với Đàm Thiếu Thành chẳng qua cũng vì ba mẹ anh bảo anh hãy nắm bắt “cô gái tốt như Tiểu Đàm”, song sau khi Đàm Thiếu Thành bất ngờ với đến cành cao của nhà họ Phó và trở thành dâu nhà này, anh cũng không hề vắng mặt trong những buổi xem mắt mà Tiết Thiếu Bình tích cực sắp xếp cho anh. Tư Đồ Cửu An có ý muốn trùng tu lại ngôi nhà, nhẫn tâm xóa bỏ hết mọi dấu tích mà Tư Đồ Quyết lưu lại để anh không phải nhìn vật tưởng người nữa, anh cũng vui vẻ nhận lời. Chỉ có Đàm Thiếu Thành không tin tưởng anh đã vứt bỏ hình bóng của Tư Đồ Quyết, cô hiểu anh cũng như hiểu rõ bản thân mình vậy, càng khó khi yêu một người, thì khi quên càng không dễ dàng. Ngay cả cô còn không thể hoàn toàn buông bỏ người mà cô từng yêu, huống chi là Diêu Khởi Vân?
Quả nhiên, một lời nói trong câu chuyện phiếm mà Tiểu Căn nghe được từ trợ lý của Diêu Khởi Vân đã chứng thực cho suy nghĩ của Đàm Thiếu Thành. Trong bảy năm qua, cứ cách một khoảng thời gian, Diêu Khởi Vân sẽ lại đặt vé máy bay đến Los Angeles, nhưng lại chưa bao giờ khởi hành. Càng kỳ lạ hơn, năm ngoái anh nhận được lời mời đến đó để tham gia một hội nghị, một người lâu nay luôn tận tâm tận lực như anh lần ấy lại phá lệ thụ ý trợ tá của mình sang đó. Ly kỳ và mâu thuẫn như thế, khó trách lại khiến người khác hiếu kỳ. Tiểu Căn là người hồ đồ, nhưng Đàm Thiếu Thành thì không. Phải là một nỗi nhớ như thế nào mới có thể khiến con người khát vọng đến sợ hãi như vậy?
“Anh biết không? Ngô Giang sắp kết hôn rồi.” Đàm Thiếu Thành đưa ra lời giải thích cho sự thất thần của mình. Đây là bữa ăn đầu tiên cô hẹn gặp riêng Diêu Khởi Vân từ sau khi trở thành Phó phu nhân. Anh ngồi đối mặt với cô, anh vẫn thế, lịch sự, ít nói, tự kiềm chế, ở gần cách mấy cũng không khỏi khiến người đối diện cảm thấy xa rời.
Nghe thấy thông tin này, anh nhìn cô một cái, vẫn lạnh nhạt như không có gì.
“Chắc ba mẹ của cậu ta vui lắm, xem như đạt thành một tâm nguyện rồi.” Anh đặt muỗng xuống, nói lời khách sáo.
Đàm Thiếu Thành cũng không tỏ vẻ như rất đói nữa, cô nói nhàn nhạt bằng giọng giễu cợt: “Em còn tưởng anh ấy sẽ ở như vậy cả đời.”
“Đối với em mà nói, có khác biệt sao?”
“Em nói không thì anh cũng không tin đâu đúng không.” Cô thấp giọng nói trong ảm đạm. Cô không biết Diêu Khởi Vân có xem cô là bạn hay không, nhưng đối với cô mà nói, anh là một đối tượng mà cô có thể nói lời thật lòng. “Cuối cùng anh ấy cũng chịu buông bỏ người đó xuống.”
Diêu Khởi Vân đáp: “Có lẽ chỉ là đến lúc nên tìm một người để kết hôn.”
“Vậy cũng phải mở to mắt mà nhìn kỹ chứ, xem anh ta đã tìm người như thế nào!” Đàm Thiếu Thành nói từng chữ một.
Diêu Khởi Vân lặng lẽ nhìn cô, một lúc sau anh mới nói: “Đó là quyền tự do của cậu ta.”
“Em hiểu ý của anh! Anh chỉ muốn nói việc đó không liên quan đến em chứ gì!” Cô kìm chế lại giọng điệu kích động của mình, sau đó cười một cách thần bí và nói: “Anh sẽ đến tham gia hôn lễ chứ?”
“Hôn lễ của cậu ta không liên quan gì đến anh.”
“Nếu như em đoán không sai, cho dù anh ấy không mời anh, thì ba mẹ của anh ấy cũng sẽ ghi tên cả nhà anh vào danh sách khách mời.”
“Hai người già đi là đủ rồi, gần đây anh khá bận.”
Đàm Thiếu Thành rất nhạy bén mà nhận ra rằng, đây không phải là lần đầu tiên Diêu Khởi Vân cố tình né tránh Ngô Giang, những nơi có Ngô Giang xuất hiện, sẽ rất ít nhìn thấy anh. Thật ra anh và Ngô Giang không có thù hằn gì, lời giải thích duy nhất cho biểu hiện này chỉ có thể là vì mối quan hệ của Ngô Giang với ai kia sẽ khơi dậy một vài ký ức không vui vẻ của anh.
“Em cảm thấy anh không nên bỏ lỡ hôn lễ của anh ấy, lúc ấy nhất định sẽ rất ấn tượng!” Cô chóng cằm cười nói.
Diêu Khởi Vân hơi nhíu mày lại, “Em định làm gì?”
“Vẫn là anh hiểu em nhất, em đã chuẩn bị một món quà lớn để tặng cho người vợ tốt mà anh ấy trăm chọn ngàn lựa.”
“Anh khuyên em tốt nhất đừng làm vậy.”
“Đừng dùng cái được anh cho là lý trí để mà buôn lời khuyên nhủ!” Giọng của Đàm Thiếu Thành không tự chủ mà cao lên, “Em hẹp hòi đấy thì sao, anh ấy yêu Khúc Tiểu Uyển, em không có gì để nói, em không đấu lại cô ta, cô ta chết rồi em cũng đấu không lại! Nhưng người phụ nữ mà anh ấy chọn bây giờ có điểm nào tốt hơn em, điểm nào?”
“Em đã kết hôn trước cậu ta một bước rồi.” Diêu Khởi Vân muốn bảo với cô một sự thật hiển nhiên.
Đàm Thiếu Thành gật đầu, “Phải, em đã kết hôn rồi. Bởi vì em biết anh ấy mãi mãi cũng không nhìn em bằng ánh mắt bình thường, em không có được người mình yêu, vậy chí ít cũng có quyền sở hữu một cuộc sống tốt chứ đúng không!”
“Đương nhiên. Em cũng đã hiểu như vậy rồi, hà tất còn tạo thêm nhiều việc? Anh luôn tưởng em là một người thông minh.”
“Không, chắc hẳn anh cảm thấy em là một người phụ nữ bỉ ổi.” Đàm Thiếu Thành từ từ dùng hai tay che mặt lại, “Nhưng phụ nữ bỉ ổi cách mấy cũng sẽ đau lòng.”
“Chọc giận cậu ta thì em sẽ vui vẻ ư? Hãy tin anh, nếu đến lúc ấy em mới phát hiện cậu ta không có phản ứng gì trước ‘món quà lớn’ của em, em sẽ càng thêm đau khổ.”
Đàm Thiếu Thành nghe vậy, đặt tay trở về bàn ăn.
“Có biết tại sao anh có thể khuyên nhủ em một cách bình tĩnh như vậy không? Bởi vì việc này không liên quan đến anh! Giả sử người chuẩn bị kết hôn là Tư Đồ Quyết, anh sẽ thế nào? Anh có vui mừng mà gửi đến lời chúc phúc không?” Diêu Khởi Vân lạnh lùng nhìn cô, không nói một lời.
Nét mặt của anh khiến Đàm Thiếu Thành càng thêm tức giận cho sự thất thái của mình, cô bèn giở chiêu cuối cùng. Cô cố ý cười cười rồi nói: “Nhưng Tư Đồ Quyết sẽ không gấp gáp kết hôn đâu. Nói thật đấy, có một lúc em còn tưởng cô ta sẽ thành đôi với Ngô Giang, lúc ấy Ngô Giang cứ bay sang bên đó, nhưng em nghe người khác nói, cuộc sống của cô ta hiện nay cũng không tệ, xung quanh không thiếu đàn ông. Chẳng phải chị của bạn gái cũ của Tam Bì học chung một trường đại học với cô ta sao, nghe nói lúc đó cô ta đã có một bạn trai người Mexico.”
“Em nhớ nhầm rồi, là người Morocco.” Anh chỉnh lại lời nói của cô mà nét mặt không một cảm xúc.
“Ha!” Đàm Thiếu Thành bật cười một cách kinh ngạc, cô thật muốn xem coi anh có thực sự có thể đứng ngoài sự việc hay không.
Cô gấp lại chiếc khăn ăn màu xanh lá cây nhạt, canh đúng lúc Diêu Khởi Vân chuẩn bị gọi bồi bàn đến kết sổ cô mới nói ra bí mật mà cô cố tình giữ đến giây phút cuối.
“Là người ở đâu cũng không quan trọng, anh có thể chính miệng hỏi cô ta. Khởi Vân, anh biết không, Tư Đồ Quyết sắp về đây rồi!” Về sau, Đàm Thiếu Thành không phải không có hối hận vì câu nói nông nổi nhất thời của mình. Trong lòng cô, Diêu Khởi Vân là một sự tồn tại tiếp cận với thân phận bạn bè nhất, cô không muốn làm anh bị tổn thương. Trên thực tế, ngay từ khi biết được thông tin này, cô đã đắn đo không biết phải truyền tải tin tức này với anh bằng cách nào. Lời đã nói ra nhưng cô vẫn mang trong mình tia hy vọng nhỏ nhoi, hoặc giả anh sẽ dùng sự trầm lặng để đáp lại cô, rằng anh đã biết rồi.
Song cô đã sai. Đàm Thiếu Thành và Tiểu Căn phải mất rất nhiều sức lực mới có thể đưa Diêu Khởi Vân đã say như chết về nhà. Tiểu Căn có mặt là vì Diêu Khởi Vân gọi điện bảo anh đến. Anh hứng khởi ngồi giữa hai người bạn cũ, còn tưởng đây là một cuộc tụ họp quyết định bất ngờ. Mãi cho đến khi Diêu Khởi Vân bất chợt hỏi: “Tư Đồ Quyết về ngày nào?”
“Anh cũng biết rồi sao? Bạn ấy sẽ về vào tối thứ ba tuần sau, mấy hôm nay bọn mình đều đang nghĩ không biết phải tiếp đón bạn ấy như thế nào, Ngô Giang đúng là có sĩ diện mà……..” Lời đã nói ra được một nửa, bấy giờ Tiểu Căn đầu óc đơn giản mới nhận ra sự kỳ lạ, nhưng vấn đề là anh lại không đủ khờ, khựng lại một lúc, Tiểu Căn mới như phát hiện ra mình đã lỡ lời, vội lầm bầm: “Sao lại thế nhỉ, sao anh lại biết được? Rõ ràng Ngô Giang bọn họ nói Tư Đồ không muốn nhìn thấy…..”
Càng nói thì tiếng càng nhỏ, sắc mặt của Diêu Khởi Vân khiến anh cảm thấy bất an. Sau khi tốt nghiệp, Tiểu Căn không có gia thế lại không có học lực đã một thời rơi vào khốn cảnh tìm việc, lúc ấy chính Diêu Khởi Vân đã thuyết phục Tư Đồ Cửu An cho anh vào làm trong Cửu An Đường. Những năm làm việc cho Diêu Khởi Vân, nói trắng ra anh nhận sự bảo bọc rất nhiều từ Diêu Khởi Vân, song tính tình của Diêu Khởi Vân cũng khiến anh ngày một khó hiểu.
Nhận được ánh mắt cầu cứu của Tiểu Căn, Đàm Thiếu Thành bất lực, bèn giả vờ như đang say đắm trong âm nhạc của nhà hàng. Nếu bảo cô đã nhất thời nông nổi động chạm đến tổ ong, thì giờ đây Tiểu Căn chính là đã đâm thẳng một dao vào đó. Diêu Khởi Vân đứng dậy gọi điện thoại, cô đoán đối tượng ở đầu dây bên kia chắc sẽ là ba mẹ nuôi của anh, và đồng thời, anh đã nhận được đáp án khẳng định.
“Anh là người cuối cùng biết được chuyện này!” Đây là câu nói duy nhất anh nói trước khi say khướt.
Tửu phẩm của Diêu Khởi Vân rất tốt, không phát ngôn bừa bãi, cũng không giằng co tranh chấp với người khác, anh lặng lẽ uống hết ly này đến ly khác, giống như một người đang khát nhìn thấy hai chai nước suối đặt trước mặt mình vậy. Đàm Thiếu Thành và Tiểu Căn nhìn nhau, muốn khuyên răn nhưng lại phát hiện không biết nên nói gì mới phải, chỉ đành im lặng nhìn anh uống đến khi như muốn nôn cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài.
Họ dìu Diêu Khởi Vân ra xe của Đàm Thiếu Thành, họ biết rõ đường đến gia đình Tư Đồ, tuy nhiên khi xe đi được nửa đoạn đường, Diêu Khởi Vân lấy lại được chút tỉnh táo sau cơn gió đêm lại đã đưa cho họ một địa chỉ khác, anh nói anh đã không còn ở trong ngôi nhà đó nữa, anh không muốn về đó, vì hôm nay không phải là thứ sáu.
Lần này thì ngay cả Đàm Thiếu Thành cũng không hiểu câu nói đó mang ý gì. Song cô cũng không mong mỏi nhận được lời giải đáp từ đối phương.
Đã say đến ngay cả việc tự đi cũng khó khăn mà Diêu Khởi Vân còn có thể nói ra một địa chỉ chính xác. Họ vừa dìu vừa bồng cuối cùng cũng đến được trước cửa căn hộ đó, nhưng lại phát hiện chìa khóa của anh rơi ở trên xe. Tiểu Căn xung phong ra lấy, Diêu Khởi Vân nửa say nửa tỉnh đứng dựa vào cửa, giọng nói mệt mỏi: “Xin lỗi, làm phiền hai người rồi.”
Đàm Thiếu Thành bỗng dưng cảm thấy xót xa, đã đến lúc này mà anh còn bận tâm những thứ linh tinh nhỏ nhặt như thế, quá tỉnh táo quả là căn bệnh ác nghiệt tổn thương con người. Cô chẳng thà anh quậy phá một trận, hoặc hãy phóng túng cho bản thân độc ác một lần, như vậy hoặc giả sẽ chẳng đạt được gì, nhưng chí ít sẽ dễ chịu hơn. Nhưng Diêu Khởi Vân, anh lại luôn giữ gìn cẩn thận mọi thứ trong lòng.
“Khởi Vân, anh đừng như vậy. Không chừng lần này cô ấy trở về, hai người sẽ có chuyển biến.” Cô cố dùng giọng nói nhanh nhảu và đầy hy vọng để nói với anh. Cho đến ngày hôm nay, Đàm Thiếu Thành vẫn không thích Tư Đồ Quyết, nhưng trong lúc này, cô thật lòng hy vọng Tư Đồ Quyết và Diêu Khởi Vân có cơ hội được hạnh phúc —— chỉ cần niềm hạnh phúc ấy có thể gửi đến người đàn ông đứng cạnh cô. Cô không biết Diêu Khởi Vân đang gửi gắm toàn bộ cơ thể cho cánh cửa có nghe thấy lời nói của mình hay không, anh thở dài, sau đó cô thấy Diêu Khởi Vân khom lưng xuống, thì thầm bên tai cô như một đứa trẻ. “Anh nói với em một chuyện rất đáng sợ. Anh chưa có một ngày quên được cô ấy, nhưng ngay cả nét mặt khi cô ấy cười trông như thế nào anh lại không còn nhớ rõ nữa. Cô ấy đã bỏ đi bảy năm rồi!” Cuối cùng anh cũng không chống đỡ nổi, anh buông thả cho mình trượt xuống, đến khi ngồi trên nền đá cẩm thạch, sau đó hai chân rúc lại, giấu đầu vào trong.
Tiểu Căn thở hổn hển chạy về bên họ với chiếc chìa khóa trên tay, Đàm Thiếu Thành ngăn chặn động tác định dìu Diêu Khởi Vân của anh. Cô nghĩ, có lẽ Khởi Vân không hy vọng để ai nhìn thấy nước mắt của anh.
Đến khi anh đứng dậy trở lại thì tinh thần cũng đã tỉnh táo hơn, chí ít anh đã biểu đạt lời cảm ơn của mình một lần nữa và rõ ràng hơn lần trước. Nhưng rất hiển nhiên, anh không có ý định đón khách vào nhà, ngay cả việc Tiểu Căn muốn dìu anh vào sô-pha cũng bị anh từ chối. Diêu Khởi Vân nhanh chóng đóng cửa lại, giống như bên trong đang cất giấu linh hồn của hồi ức vậy.
Đàm Thiếu Thành sau khi đưa Tiểu Căn trở về và về đến tòa biệt thự sang trọng của mình thì đã là nửa đêm, song chồng của cô lại còn về trễ hơn cô ba tiếng đồng hồ và đi lên lầu dưới sự hộ tống của tài xế. Không nghi ngờ gì nữa, lại đã say. Cô giúp anh thay quần áo, thật khó để bắt cô đừng chú ý đến dấu tích mà người khác để lại trên áo của anh, cô lặng lẽ dùng ngón tay cào cào lên đó.
“Sao vậy?” Chồng cô híp mắt hỏi trong mơ hồ.
Cô đáp bằng giọng đều đều: “Không có gì, chỉ là một dấu son đỏ thôi.”
“Em không thích màu này sao? Bữa sau anh bảo họ thay màu khác!”
Cô bị tính hài hước của anh làm bật cười, khẽ nói: “Em còn tưởng chí ít anh cũng quan tâm đến cảm nhận của em, dù cho chỉ là một ít.”
Anh cũng cười “hì hì” như nghe được một lời nói đùa càng thú vị hơn. “Tại sao?” Anh hỏi ngược lại.
Đúng vậy, tại sao? Đàm Thiếu Thành muốn bỏ anh lại trên nền nhà trong phòng tắm, song đột nhiên cô lại nhớ ra mình không thể làm như vậy, cô phải làm một người vợ hiền, chí ít trước khi Hiệp ước tài sản trước hôn nhân kia chưa có gì thay đổi, cô cũng bức thiết phải làm như vậy.
Cô chăm sóc chồng của mình như một người vợ chu đáo và hiền từ nhất, đợi đến khi anh đã yên giấc trên giường với tiếng ngáy đều đều, cô mới rón rén rời khỏi phòng của anh. Tòa biệt thự sau khi tắt đèn và căn nhà cũ nát trong ký ức của cô, tối đen như nhau.
Đêm nay, cô lại nằm mơ. Những tình tiết khởi đầu vô cùng quen thuộc, cô gái ôm chặt lọ giấm trong lòng chạy chân không trên con đường ngoằn nghoèo nhỏ hẹp, đột nhiên, phía trước soẹt qua một đôi uyên ương tay nắm chặt tay, cô bán mạng đuổi theo, miệng gọi lớn “Đợi đã, em muốn cho anh thấy rõ cô ta rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào.”
Anh quay đầu lại, nhưng trong mắt không hề có cô, ngay cả khinh thường cũng không có. Cô òa khóc và vấp ngã, nhưng lần này, lại không có giấm bị đổ ra, bình thủy tinh vẫn lành lặn một cách ly kỳ. Song khi định thần nhìn lại, hóa ra chiếc bình thủy tinh bẩn thỉu kia đã sớm được thay bằng lọ vàng sán lạn, nhưng vết thương mà cô cố che giấu bên dưới lớp vải cao sang, lại chẳng thể nào kín miệng liền da nữa.