Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, Túc Nghệ dựa lưng vào sô pha: "Tôi tôi cái gì?"
"Đám nghệ sĩ nữ các cô lúc nào cũng muốn tiếp cận anh tôi!" Chử Khê nổi cáu, "Anh tôi không giống các người, anh ấy không chơi cái trò của người trong giới các người đâu!"
Túc Nghệ cười: "Giới chúng tôi có trò gì cơ?"
"Hầu ngủ lấy tài nguyên gì đó..."
Túc Nghệ đứng dậy, bỏ nho vào miệng: "Mấy thứ linh tinh này cô nghe ở đâu ra thế?"
"Linh tinh, linh tinh gì chứ," Chử Khê càng nói giọng càng nhỏ, "không phải tôi nghe tin vỉa hè là được, đó đều là chuyện tôi đã tự mình kinh qua!"
Túc Nghệ lén nhìn cửa phòng tắm, vẫn còn đang đóng, cô hạ giọng nói thật nhỏ, tỏ vẻ bất ngờ: "Cô ngủ với nghệ sĩ nam???"
Chử Khê hoảng hốt: "Cô nói bậy gì thế!"
"... Không phải cô nói là cô đã tự mình kinh qua rồi sao?"
"Là bạn trai cũ của tôi, không phải tôi!"
"Cái gì?" Túc Nghệ ngồi thẳng lên, "Không phải cô mới học đại học thôi sao, bạn trai cô bao tuổi rồi mà đã ngủ với nữ minh tinh?"
"Anh ta lấy cái gì ra mà đòi ngủ với người khác?!" Nhắc tới chuyện này là Chử Khê lại tức, hậm hực trả lời, "Cũng bằng tuổi tôi."
Túc Nghệ ăn xong nho, cẩn thận suy nghĩ.
"Không phải anh ta là người bị ngủ đấy chứ?"
"..."
Hay thật, giờ bọn trẻ dám chơi quá.
"Lần trước cô đi quán bar cũng là vì chuyện này à?"
Chử Khê ngơ ngác: "Sao chị biết chuyện tôi đi quán bar?"
Túc Nghệ không trả lời: "Vì một thằng cặn bã mà uống ra nông nỗi vậy có đáng giá không chứ?"
Chử Khê sững ra một chốc, suy nghĩ kỹ lại: "Cô gái đêm hôm đó là cô à?"
"Báo thù chưa?"
"Thù gì?"
Túc Nghệ không hiểu: "Không phải là sau khi bị phản bội, cô chỉ biết một mình ra quán bar giải sầu thôi đấy chứ?"
Chử Khê nói: "Không thì tôi còn làm gì được nữa đây..."
Túc Nghệ tròn mắt.
Chắc lá gan của cô chỉ có gặp tôi mới to ra được thôi phải không?
Đang định nói thì tiếng nước trong phòng tắm bỗng ngừng lại.
Cô nói: "Anh cô sắp ra rồi, cô nhớ số Weixin của tôi trước đã, chờ rảnh tôi sẽ dạy cô."
Chử Khê thắc mắc: "Dạy tôi gì?"
"Có muốn trả thù thằng cặn bã kia không?"
Đầu bên kia im bặt trong giây lát rồi nghe thấy tiếng xé giấy: "... Cô đọc đi."
Cho số weixin xong, Túc Nghệ nói: "Được rồi, đi ngủ sớm đi, điện thoại tôi hỏng rồi, tạm thời không thể nhắn lại cho cô được. Còn nữa, tuy giới giải trí rất loạn nhưng không phải ai cũng bằng lòng làm những chuyện đó."
Cúp máy, Chử Khê thất thần nhìn dãy số weixin trước mặt.
Chử Ưng từ phòng tắm ra, Túc Nghệ ngoan ngoãn dâng điện thoại lên: "Chử Khê gọi điện cho anh, em lỡ tay nghe máy."
Chử Ưng vốn đang định ngồi xuống cạnh cô, chân bỗng đổi hướng, ngồi xuống cạnh sô pha: "Con bé gây sự với em à?"
"Không ạ, mấy cô gái trẻ tầm tuổi đó vốn hay nghĩ linh tinh mà."
Chử Ưng nhắc nhở cô: "Con bé chỉ nhỏ hơn em có mấy tuổi thôi."
Túc Nghệ ngừng đề tài: "Sao anh ngồi xa vậy?"
"Người đang lạnh."
Sắp vào thu, tiết trời về đêm hơi lạnh, anh dội nước lạnh cả chục phút, người đã lạnh toát ra rồi.
Túc Nghệ chẳng để tâm, ngoắc ngoắc ngón tay gọi anh: "Lại đây, em cho anh hơi ấm."
Tay Chử Ưng rất lớn, Túc Nghệ phải dùng hai tay mới ấp được.
Buổi tối, Túc Nghệ viện đủ mọi cớ để chui vào nằm chung ổ chăn với Chử Ưng.
Trong thời gian hành kinh, chân cô rất hay bị lạnh, đắp chăn cũng chẳng ăn thua. Lưng cô dán lên ngực Chử Ưng, chân co trước ngực, tay cầm ipad của Chử Ưng lướt weibo.
"Tư thế ngủ sai rồi." Chử Ưng nói, "Nằm như vậy, lát nữa sẽ tê chân đấy."
Túc Nghệ có thể cảm nhận rõ độ rung lồng ngực khi anh nói chuyện.
Cô ngoan ngoãn duỗi chân dịch vào trong, tình cờ đụng phải cẳng chân anh, cô giật mình, còn chưa kịp rụt về đã bị kẹp lại.
"Chân lạnh thế?"
Túc Nghệ bật cười rồi nhích lại gần hơn, ngửa đầu lên hỏi anh: "Chúng ta có giống hai con thú nhỏ đang sưởi ấm cho nhau không anh?"
Nói xong, mỉm cười cúi xuống tiếp tục lướt weibo.
Mắt Chử Ưng sâu thẳm, anh nhắm mắt lại tĩnh tâm.
Mấy bài tập rèn luyện định lực ngày trước đều vứt cho chó nhai hết rồi.
Túc Nghệ lướt lướt lướt, lướt tới một bài weibo mới đăng năm phút trước.
【Lương Bác V: Xin lỗi, ba tháng tới đây, tôi sẽ hủy bỏ toàn bộ lịch trình liên quan, tập trung điều chỉnh lại bản thân.】
Bên dưới dẫn link weibo của một phim truyền hình, chính là bộ phim Lương Bác nhận vai nam chính mới đây nhất, giờ đang tuyên truyền cho nam chính mới của họ.
Tuy bài weibo này tương đương với việc Lương Bác gián tiếp thừa nhận chuyện mình tự bày trò ghép cặp nhưng vì khéo dùng từ nên hình tượng ăn năn được đắp nặn rất hoàn hảo, các bình luận đang hot ở bên dưới đều là an ủi anh ta, mấy cái chiếm top thì lại càng đánh lạc hướng dư luận hơn.
"Bọn anti trợn to mắt ra mà nhìn cho rõ đi được không? Bài weibo này có chữ nào là thừa nhận không?"
"Bác Bác có phải là bị vị kim chủ kia của Túc Nghệ uy hiếp không nhỉ, lo quá."
"Tuyệt đối chắc chắn là thế, ngay cả bộ phim lớn cực hot kia cũng tuyên bố thay người, giới giải trí thật là dơ bẩn, Bác Bác đừng buồn, bọn em mãi mãi ở bên anh!"
Túc Nghệ ngẩn người, hỏi người ở sau lưng: "Anh làm à?"
Chử Ưng liếc mắt nhìn màn hình, ừ một tiếng rồi ngồi dậy lấy điện thoại.
Tay trợ lý không ngờ giờ này rồi mà còn nhận được điện thoại của ông chủ, giọng giật mình nói to hẳn lên: "Chử tổng có gì sai bảo ạ!"
"Bảo Lương Bác đăng lại bài weibo khác," Chử Ưng thờ ơ nói, "nói với anh ta, nếu còn luồn lách lươn lẹo câu chữ nữa thì không còn nước bàn lại nữa đâu."
Anh nói rất nhỏ tiếng, lúc trở lại giường, Túc Nghệ đã ôm ipad ngủ rồi.
Chử Ưng thò tay cẩn thận rút ipad ra khỏi tay cô, đặt lên má cô một nụ hôn.
**
Ngày hôm sau, Túc Nghệ được mặt trời gọi dậy.
Cô mắt nhắm mắt mở he hé mắt ra nhìn, một tia nắng chiếu thẳng vào mắt rõ chói.
Sờ sờ xung quanh, trên giường đã không còn người, cô chớp chớp mắt mấy cái rồi ngồi dậy.
Điện thoại cố định ở đầu giường hiển thị giờ.
11:43
Sắp mười hai giờ rồi?!
Túc Nghệ hoàn toàn tỉnh hẳn, cào cào lại tóc, xỏ dép lê đi ra ngoài.
Chử Ưng đang ngồi trên sô pha nói chuyện điện thoại, thấy cô ra, anh vẫy tay gọi cô tới.
Túc Nghệ không qua đó, cô cầm đồ đi thẳng vào phòng tắm.
Lúc đi ra, Chử Ưng đã cúp máy: "Sửa soạn một chút chúng ta đi ăn cơm thôi."
"Sao không gọi em dậy?" Túc Nghệ cột tóc lên, mấy sợi tóc xoăn để rũ bên tai, trên mặt toàn là sữa rửa mặt.
Chử Ưng nói: "Ngủ nhiều một chút cũng không sao."
Túc Nghệ bĩu môi, lẩm bẩm: "Nhưng hôm nay phải quay về phim trường rồi mà." Sẽ không được gặp anh nữa.
Cô đi lại chỗ anh, bất ngờ khom lưng xuống, thơm trộm một cái bên môi anh, sữa rửa mặt trên mặt dính một chút sang mặt anh.
Thế là cô mới chịu vừa lòng, đang định bỏ chạy thì bị người ta giữ lại.
Đáng tiếc giữ lại rồi... hình như cũng chẳng thể làm gì được.
Cuối cùng, hai người dắt nhau cùng vào phòng tắm rửa mặt.
Sửa soạn xong xuôi liền xuất phát thẳng tiến tới nhà ăn.
Vì các phòng chủ đề có nhà ăn riêng nên người dùng cơm không đông lắm, lúc họ vào, chỉ có mấy bàn đang dùng bữa.
Hôm qua tin về hai người đã lên weibo, chỉ cần có xem weibo thì đều sẽ biết Túc Nghệ đang ở Disney. Vừa ngồi xuống được một chút thì có người tới.
Là một cậu trai trẻ trông khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi, tay cầm giấy bút, đầu cúi rõ thấp, thẹn thùng nói: "Ừm, chào chị, chị là Túc Nghệ à?"
Túc Nghệ cười: "Chào em."
"Em vẫn, vẫn luôn..." Cậu chàng lắp bắp một hồi mới nói trôi chảy được, "Em vẫn luôn rất thích chị, cực kỳ thích, chị có thể cho em xin chữ ký được không?"
"Tất nhiên là được." Túc Nghệ nhận lấy giấy bút, ký tên mình rồi khiêm nhường đáp, "Cảm ơn em đã thích, hóa ra chị còn có cả fan trẻ tuổi đáng yêu như vậy."
Chử Ưng nhíu mày, dao nĩa trong tay ngừng lại nửa nhịp.
"Tất nhiên rồi," Cậu chàng đáp, "Đâu chỉ em, xung quanh em còn có mấy bạn khác cũng thích chị," Cậu ta đỏ mặt, gom dũng khí nói, "Trong lòng chúng em, chị luôn là nữ thần!"
Cậu chàng đi rồi, Chử Ưng mới cụp mặt hỏi: "Nữ thần?"
Túc Nghệ nhịn cười: "Em đây, sao, anh cũng là fan của em sao?"
Chử Ưng nói: "Ừm, nữ thần, cũng ký cho anh cái tên đi."
Túc Nghệ liếm liếm khóe môi, thương lượng: "Em có thể yêu đương với fan không?"
Vừa nói xong, miệng đã bị nhét ngay một miếng thịt bò.
Vì đường về khá dài nên từ giữa trưa đã phải khởi hành quay lại phim trường, trên mặt Túc Nghệ in lồ lộ hai chữ không vui.
Chử Ưng mỉm cười: "Đừng trề môi."
Túc Nghệ quay ngoắt đầu sang: "Có phải anh sắp về Bắc Kinh rồi phải không?"
"Ừ, mai."
Môi cô càng trề tợn hơn nữa.
Hai người về khách sạn Túc Nghệ ở trước, Chử Ưng đem hành lý lên trên tầng xong thì trợ lý liền gọi điện thoại tới.
Để có thời gian trống, lịch trình đã phải sửa lại không ít, hai ngày tới, các cuộc họp của anh xếp dày chi chít.
"Chử tổng, tôi đã điều tra rồi, hằng tháng, phó tổng đều chuyển cho vị quản lý kia một khoản tiền, không hề nhỏ." Viên trợ lý nói, "Hơn nữa vị quản lý này trước đây chính là người phó tổng đề cử vào công ty, vì cả hai người đều không nhắc tới nên chỉ có quản lý phòng nhân sự mới biết chuyện này."
"Ừ, chuẩn bị kỹ tài liệu, sáu giờ tối họp."
Cúp máy, Túc Nghệ ngồi dưới sàn nhà sắp xếp hành lý, giục anh: "Đã 5 rưỡi rồi, không đi là bị muộn đấy, ông chủ lớn ạ."
Chử Ưng lại gần, ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng mổ một cái.
"Hôn tạm biệt."
Đầu đất đã được giác ngộ, đúng là cảm động cả đất trời.
Túc Nghệ hài lòng, tha thiết nhìn theo anh bước vào thang máy.
"Lại làm hòn vọng phu rồi."
Ngô Tuyết ban nãy nhìn thấy hai người, căng chuẩn thời gian mới đi ra, đưa điện thoại mới cho Túc Nghệ.
Túc Nghệ mở hộp, hỏi chị: "Hai hôm nay không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Có đấy, đại sự của giới giải trí luôn." Ngô Tuyết cười khẩy, "Lương Bác sắp bị nổ cho tan xác rồi."
Túc Nghệ chẳng thấy hứng thú mấy, ờ một tiếng rồi đi vào phòng.
"Em không sao chứ, sao đi hai ngày về mà mặt mày vẫn bất mãn thế kia?" Giữa hai người chẳng kiêng dè gì chủ đề người lớn, Ngô Tuyết đi theo sau lưng cô, thuận miệng hỏi: "Chử tổng không được à?"
Túc Nghệ lập tức đứng ngay lại.
Không ai được phép nói người đàn ông của cô "không được" hết!
Cô bật thốt ra không chớp mắt: "Vớ vẩn! Người đàn ông của em là thiên hạ đệ nhất!"