"Chị cười gì?" Chử Khê chẳng hiểu ra sao.
Túc Nghệ mất một lúc mới thôi cười được, vừa lắc đầu vừa nói: "Lát nữa quay phim đừng phát ra tiếng động gì, mà bị đuổi ra ngoài là tôi mặc kệ đấy nhé."
Cảnh này cô diễn cùng Ngô Kha. Ngô Kha mặc một chiếc tây trang kiểu cũ đứng giữa cảnh dựng, thấy Túc Nghệ liền cười hỏi: "Tiểu Nghệ, vị bên cạnh em là?"
"Em gái." Túc Nghệ cười khách sáo, nghiêng đầu nói, "Em sẵn sàng rồi."
Cảnh diễn này chỉ có 2 phút, một đoạn đối thoại, trạng thái của hai người đều khá tốt, diễn trôi chảy một lần qua ngay.
Túc Nghệ diễn xong, quay về phòng hóa trang thay đồ, vội vàng chuẩn bị cho cảnh tiếp theo, lúc đi ra thì thấy Ngô Kha đang đứng cạnh Chử Khê, không biết cười nói những gì.
Ngô Tuyết đi theo sau cô hỏi: "Em gái của Chử tổng thì phải nhỉ?"
Túc Nghệ ừm một tiếng rồi qua đó.
Đúng lúc Ngô Kha vừa nói câu: "Mắt của em thật là đẹp."
Không đợi Chử Khê đáp lời, Lý Mẫn đã gọi với sang bên này: "Ngô Kha, lại đây, tôi nói một chút về cảnh cuối."
"Đến đây." Trước khi đi, Ngô Kha còn bỏ thêm một câu: "Em gái à, nói chuyện sau nhé."
Nói chuyện cái đầu nhà anh ấy.
Ngô Kha vừa đi, Túc Nghệ liền bảo: "Cô vào phòng hóa trang chờ chị."
"Làm gì chứ," Chử Khê chống cằm, "tôi đang muốn xem mọi người quay phim mà."
Túc Nghệ nói trắng ra: "Sợ cô bị Ngô Kha ăn sạch sành sanh, tôi không biết phải ăn nói với anh cô thế nào."
"Anh ta?" Chử Khê tỏ vẻ nhăn nhó, "Chị yên tâm đi, tôi không thích trai già."
"..."
Ngô Tuyết tới đứng bên Chử Khê giục cô: "Chị trông cho, cô mau đi quay đi, đạo diễn Lý đang giục rồi kìa."
Diễn xong cảnh này, Ngô Kha tiếp tục đi tìm Chử Khê nói chuyện, Túc Nghệ chưa kịp nói gì thì Từ Thiến Lam đã nhanh chân sán tới chỗ này.
"Kha ca," Từ Thiến Lam cười niềm nở, cô ta đã thay đồ của mình, mặc một chiếc váy hai dây màu hồng nhạt, nếu nhìn sát một chút thì sẽ thấy được không ít cảnh, "Cùng đi ăn cơm chứ? Em chờ anh nhé."
Ngô Kha cười đáp lại: "Được, anh mời em."
Ngô Kha có vẻ ngoài lịch sự, nho nhã, trông như một người làm văn hóa, đẹp kiểu tri thức, hoàn toàn không có chút liên tưởng nào tới hai chữ vua chịch, hơn nữa trình độ diễn xuất lại tốt, đoàn đội chống lưng mạnh, chẳng trách có nhiều em gái trẻ thích anh ta tới vậy.
Thấy vấn đề đã được Từ Thiến Lam giải quyết, Túc Nghệ không nán lại nữa, gật đầu chào hỏi rồi bỏ đi.
Lúc ra ngoài, hai người kia đã không còn ở chỗ cũ nữa, quay về phòng hóa trang thì bắt gặp Chử Khê đang say mê nhìn Ngô Tuyết.
"Thật ư?" Chử Khê hồi hộp hỏi, "Cô ấy thực sự đã sửa toàn bộ mặt sao? Fan của cô ấy suốt ngày khoe là mỹ nữ đẹp tự nhiên đấy."
Ngô Tuyết hừ nhẹ một cái: "Công ty cô ta hằng năm không biết phải bỏ ra bao nhiêu tiền để mua tin bài đấy, hễ có người đặt ra chất vấn là đội quân bình luận thuê liền ào lên tấn công, fan nhiều, anti-fan cũng nhiều."
Túc Nghệ ngơ ngác: "Hai người đang nói ai vậy?"
Ngô Tuyết nhắc tên của một diễn viên nữ trẻ đang hot.
"Sao lại thích buôn chuyện về người khác như vậy," Túc Nghệ ngồi xuống trước gương, cầm chai nước tẩy trang, tự tẩy trang cho mình, "phẫu thuật thẩm mỹ thì đã sao, ai chẳng muốn mình đẹp hơn, bình thường mà."
Chử Khê xùy một tiếng, nhích lại gần Ngô Tuyết hỏi nhỏ: "Có phải cô ấy cũng phẫu thuật thẩm mỹ không?"
Ngô Tuyết nghiêm túc trả lời: "Chuyện này thực sự là không."
"Em lại muốn chỉnh đây," Túc Nghệ ra vẻ khó xử, "đẹp quá cũng áp lực lắm."
Chử Khê: "Đúng là không biết xấu hổ."
Ngô Tuyết phụ họa: "Phải đấy."
Gõ cửa hai tiếng, An Tuyền đi vào, thấy Túc Nghệ đang tự tẩy trang bèn vội vàng chạy tới: "Chị Nghệ, để em."
"Dạo này em làm sao vậy?" Túc Nghệ không ngừng tay mà hỏi, "Mấy hôm chị không ở đây, em xin nghỉ thì thôi, giờ chị đang ở ngay trong phim trường vậy mà em vẫn cứ chốc chốc lại biến mất một lúc là sao?"
"Xin lỗi chị," An Tuyền vội vàng giải thích, "em vừa đi nghe điện thoại."
Ngô Tuyết cũng phải xen vào: "Chị đã ngồi đây 20 phút rồi mà không thấy em, em đi gọi điện thoại bao lâu vậy? Chúng ta đang làm việc, việc công việc tư em phải phân chia rạch ròi."
An Tuyền lại tiếp tục xin lỗi.
Túc Nghệ nghe thấy phiền, vừa hay cũng đã tẩy trang xong, cô đứng dậy, lấy khăn ướt lau mặt sạch sẽ rồi bảo: "Được rồi, sau này nhớ chú ý."
Tuy không nói nặng nhưng bình thường cô hay diễn vai ác nên ấn tượng trong lòng người khác cũng tương đối nghiêm khắc hơn.
Chỉ một câu như vậy, mắt An Tuyền liền đỏ hoe, cô ấy gật đầu, im lặng cầm túi xách của Túc Nghệ, đi sau ba người rời khỏi phòng hóa trang.
"Chị Nghệ về à?" Từ Thiến Lam đứng ở cửa gần đó chờ Ngô Kha diễn xong, thấy Túc Nghệ ra thì cười giả tạo chào một tiếng.
Túc Nghệ gật đầu: "Ừ, tạm biệt."
"Ôi," Từ Thiến Lam tỏ ra ngạc nhiên, "sao cô khóc?"
Cô ấy muốn nói tới An Tuyền đi sau cùng.
An Tuyền giật mình, vội lắc đầu: "Không, không sao."
Túc Nghệ liếc ra sau một cái, thực sự chỉ là muốn xem xem An Tuyền thế nào, không ngờ đối phương thấy cô nhìn, mắt lại càng đỏ hơn.
Túc Nghệ: "..."
"Đừng khóc," Từ Thiến Lam bỗng lấy khăn giấy trong túi nhét vào tay An Tuyền, "chị Nghệ ngay cả đối với bản thân cũng luôn nghiêm khắc, cô làm việc với chị ấy thì cũng phải nghiêm túc một chút, nghĩ thoáng ra là được, kỳ thực chị Nghệ là một người rất tốt."
An Tuyền vội xua tay: "Không phải, không phải, là chuyện của tôi, không liên quan gì tới chị Nghệ."
Giọng cô nàng dè dặt, yếu ớt làm cho lời giải thích đâm ra có vẻ kỳ lạ.
Túc Nghệ nói: "Trợ lý của tôi không cần cô quan tâm, cô tự lo cho trợ lý của mình đi."
Người Từ Thiến Lam lập tức cứng lại.
Dạo trước, trợ lý của Từ Thiến Lam lỡ tay làm đổ nước sôi lên người cô ta, bị cô ta tát cho hai bạt tai nhớ đời.
Sau chuyện này, Lâm Hà phải bỏ ra một khoản để bịt miệng cô trợ lý đó.
Nhưng chuyện này đâu phải chỉ họ biết, đoàn đội của Từ Thiến Lam cũng chẳng phải "đoàn kết" gì, tin này chẳng bao lâu đã lọt đến tai Ngô Tuyết.
Từ Thiến Lam cứ ngỡ mình đã giữ bí mật kỹ lắm rồi, nhất thời ngẩn ra rồi vội vàng phản bác: "Tôi vẫn luôn rất tốt với trợ lý của mình."
Túc Nghệ cười xùy một tiếng, chẳng nói tiếp nữa, quay người rời khỏi phim trường.
**
Trở lại khách sạn, Túc Nghệ vừa về phòng liền gọi video call ngay cho Chử Ưng.
Mất hơn chục giây đối phương mới nghe máy.
Góc máy quay cực kỳ oái oăm, canh ngay đúng hướng mà dù có ngời ngời như Phan An cũng không thể đẹp nổi.
May là Chử Ưng đẹp trai hơn Phan An.
Túc Nghệ thầm tự sướng trong lòng, nhìn cảnh thành phố ngoài ô cửa sổ ở sau lưng anh, thuận miệng hỏi: "Ở nhà à?"
"Không," Chử Ưng đặt cốc xuống hỏi, "Chử Khê có làm phiền em không?"
Đầu kia lập tức có tiếng Chử Khê: "Không hề! Em rất là ngoan nhé!"
Túc Nghệ nhịn cười, đi ra ngoài ban công mới nhỏ giọng nói tiếp: "Con gái còn trẻ dễ dỗ lắm."
Chử Ưng tỉnh bơ hỏi: "Thế em có dễ dỗ không?"
"Siêu... dễ dỗ." Túc Nghệ nghiêm túc đáp, "Anh hôn em vài cái là nên làm gì em cũng quên mất luôn."
Chử Ưng nhíu mày: "Dễ vậy sao?"
Túc Nghệ gật đầu: "Không tin lần sau anh thử xem."
Vừa nói xong, đầu kia bỗng có tiếng cười.
Túc Nghệ ngạc nhiên: "Anh đang đâu vậy? Sao em nghe thấy có tiếng của người khác."
Chử Ưng nhịn cười đáp: "Đang họp."
Túc Nghệ: "???"
Chử Ưng mở camera sau, lia một vòng.
Có hơn chục người đang ngồi quanh bàn dài, trước mặt là máy tính và tài liệu, biểu cảm thống nhất một cách kỳ lạ, mắt nhìn thẳng đằng trước, vẻ như rất chuyên tâm, trên mặt mỗi người đều viết rõ "chúng tôi thực sự không nghe thấy gì hết, hai người cứ yên tâm".
Túc Nghệ sửng sốt hai giây, tới giây thứ ba thì cúp máy.
Chử Ưng bật cười khẽ một tiếng, gửi cho cô một tin nhắn rồi bỏ điện thoại vào lại túi, nụ cười lập tức biến mất không thấy tăm hơi: "Tiếp tục báo cáo."
Không khí trong văn phòng lập tức chuyển từ thoải mái sang nặng nề.
Riêng viên trợ lý thì đã tập mãi thành quen.
Ông chủ của anh ta, đích thị là một quái vật chuyên gia thay đổi sắc mặt.
Túc Nghệ xách điện thoại trở vào trong phòng.
Ngô Tuyết không nhịn được trêu: "Không phải chứ, chỉ gọi một cuộc điện thoại mà mặt đã đỏ thành ra vậy cơ à?"
Chử Khê ngồi rúc trên sô pha, tập trung nghịch điện thoại.
"Chắc là vẫn chưa tẩy trang sạch." Túc Nghệ lấy tay che mặt, "Sao chị còn chưa về phòng?"
"Thì có việc cần nói với cô mà." Ngô Tuyết lấy một quyển booklet nho nhỏ trong túi ra, "Em xem, chị mới in đấy."
[gallery]
"Gì cơ ạ?"
"Không phải sắp đến sinh nhật em rồi sao," Ngô Tuyết nói, "đây là kế hoạch tổ chức tiệc sinh nhật mà công ty đã lên, em chọn một cái đi."
Túc Nghệ giật mình: "Mới đó mà đã sắp tới rồi à?"
Cô mở ra xem, cả ba phương án đều na ná nhau, chỉ khác ở địa điểm tổ chức và tiết mục.
Thực ra hồi nhỏ cô không làm sinh nhật, từ hồi làm diễn viên rồi mới làm một chút, gọi là sinh nhật chứ thực ra là họp mặt fan, mỗi năm sẽ chọn mấy chục fan tới làm tiệc chúc mừng, coi như là phúc lợi của fan.
Cô chần chừ một chút rồi bảo: "Năm nay em muốn làm sinh nhật một mình."
Ngô Tuyết nói: "Không hay lắm đâu, hằng năm em đều làm cùng fan mà, gần đây đã bắt đầu có nhiều fan vào weibo hỏi sinh nhật năm nay chừng nào mở đăng ký rồi đấy."
"Đã là thời nào rồi," Chử Khê chẳng buồn ngẩng đầu lên, "còn mở tiệc sinh nhật hả? Muốn cảm ơn fan thì phát trực tiếp đi, vừa an toàn đảm bảo vừa không hạn chế số người tham dự."
"Hay, chủ ý này được đấy." Mắt Ngô Tuyết sáng lên, "Vừa hay gần đây có một phòng phát trực tiếp đang ra giá cao chào mời người nổi tiếng sử dụng dịch vụ phát trực tiếp."
Nói xong, không đợi Túc Nghệ phản hồi gì, chị liền kích động đứng dậy ra ngoài gọi điện về cho công ty.
Túc Nghệ ngồi xuống cạnh Chử Khê hỏi: "Phát trực tiếp thì cần phải làm những gì?"
Cô chỉ mới tham gia chuyên mục phát trực tiếp của tạp chí, có người dẫn chương trình dẫn chuyện, bảo cô một mình xoay sở phát trực tiếp thì quả thực cô không biết phải làm gì.
"Hát này, trò chuyện này, chơi trò chơi này," Chử Khê nhăn nhó đáp, "không phải chị chưa bao giờ xem phát trực tiếp đấy chứ?"
"Không được rồi, tôi hát không xuôi tai, nói chuyện thì còn được, chơi trò chơi thì..." Túc Nghệ bối rối, "tôi phát trực tiếp chơi pikachu hoặc là kim cương được không?"
Chử Khê: "..."