Trương Thục Quyên đợi mãi cuối cùng cũng kết thúc buổi học, nhưng vừa định cùng Tần Thiên Lan nói chuyện vị giảng viên kia lại đột nhiên tìm cô.
Khiến cho cô ấy không cách nào cùng Tần Thiên Lan hỏi rõ ràng được, sau khi đợi được vị giảng viên kia nói xong.
Trương Thục Quyên ôm thất vọng rời phòng học, lại không ngờ Tần Thiên Lan vẫn đợi cô ấy bên ngoài.
"Đã xong rồi à?"
Tần Thiên Lan biết Trương Thục Quyên sẽ có chuyện muốn nói với mình, cô gái nhà người ta ngại giao tiếp cô cũng không nên làm khó cô ấy được, chỉ có thể đứng đợi.
Trương Thục Quyên nhìn thấy Tần Thiên Lan tựa như nhìn thấy một ánh sáng giữa đêm tối vậy, hiếm có lắm liền nở một nụ cười vui vẻ.
"Xong…xong rồi."
"Không phải cậu có chuyện muốn hỏi tôi hay sao, đi thôi." Tần Thiên Lan ra hiệu.
Cả hai vừa đi vừa nói, hóa ra ngay từ đầu Tần Thiên Lan đã phát hiện ra ngay từ khi bước vào phòng ký túc xá, nhưng bản thân người ta không muốn lộ diện cô cũng đâu thể lôi cổ người ta ra đâu đúng không.
Lại không ngờ Trương Thục Quyên vậy mà lại ra mặt giúp cho Tần Thiên Lan, khiến cho Tần Thiên Lan không thể không nói lời cảm ơn được.
cả hai vừa đi vừa nói chuyện không biết đã thu hút bao nhiêu ánh mắt bạn học, sau lần này Tần thiên Lan lại có thêm một người bạn thật sự, nếu như được cô vẫn mong có thể lôi kéo Trương Thục Quyên về công ty mình, bất quá đó vẫn còn là chuyện của sau này, công ty vẫn còn đang nằm trong tay Tiêu Chân, tạm thời Tần Thiên Lan vẫn còn chưa có ý định lấy về đâu.
...!
Ngày hôm sau Tần Thiên Lan đến ký túc xá, hôm qua cô hình như rơi mất chiếc móc khóa Cố Thanh Trì tặng đâu đó, tìm mãi không thấy nên chỉ đành quay lại ký túc xá tìm, không ngờ đến vừa mới bước đến cửa đã nghe thấy bên trong vô cùng ồn ào.
"Con khốn, là mày đúng không?"
giọng nói này không ai khác chính là cô cháu gái của thầy hiệu trưởng đồng thời cũng là hoa khôi của trường, vốn cũng không đến mức bị đuổi họ nhưng vì thể diện nhà cô ta chỉ còn cách đưa cô ta ra nước ngoài mà thôi, lúc này đây cô ta đang đứng trong phòng la hét với ai đó.
bên cạnh còn có cả giọng nói của Ninh Khả khuyên nhũ.
"kỳ Kỳ, cậu đừng như vậy, chắc không phải cậu ấy đâu, trong chuyện này nhất định có hiểu nhầm gì đó."
"Cậu bớt giả tạo đi được không? Lúc này rồi còn muốn giả vờ làm bạch liên hoa cho ai nhìn hả?"
Tiêu Vỹ Kỳ lúc này không thèm quan tâm đến bất kỳ điều gì nữa, hiện tại cô ta đã không còn gì để mất nữa rồi, gia tộc bắt cô ta ra nước ngoài nói lên điều gì, chính là muốn từ bỏ cô ta, bằng không cũng sẽ không đưa cô ta ra nước ngoài.
Cô ta hận Tần thiên Lan chứ, nhưng mà hận cũng không dám hận chỉ có thể chút giận vào cái kẻ đăng đoạn video kia lên mạng là Trương Thục Quyên mà thôi.
Ninh Khả Vy không ngờ đến tiêu Vỹ Kỳ lại nói với cô ta như vậy, nói gì thì hai người cũng xem như chị em thân thiết cùng chơi với nhau từ khi lê đại học, cả cái vòng tròn lẫn trong trường học ai mà không biết hai người vô cùng thân với nhau kia chứ, hiện tại đột nhiên lại bị nói là giả tạo, khiến cho Ninh Khả Vy không khỏi thấy ấm ức.
"Kỳ Kỳ sao cậu có thể nói mình như vậy chứ? Hức..."
Ninh Khả Vy đúng thật là bạch liên hoa như những gì Tiêu Vỹ kỳ vừa nói, không đến hai câu liền khóc, mà khóc đến tê tâm liệt phế, nếu như lúc này có một đám người vây quanh, nói không chừng sớm đã chỉ chích tiêu vỹ Kỳ quá đáng rồi.
Rất tiếc ngoài cái kẻ vô tình nghe lén bên ngoài là Tần Thiên Lan ra thì hiện tại điều đã lên lớp cả không có ai rỗi mà đứng xem kịch chị em.
Cạnh...!
Đang lúc Tiêu vỹ Kỳ định tiến đến kéo áo Trương Thục Quyên đang sợ sệt đứng trong góc thì Tần thiên Lan đẩy cửa bước vào, ngay khi thấy người vào là Tần Thiên Lan đừng nói là Ninh Khả Vy, ngay cả Tiêu Vỹ kỳ cũng không dám nói một câu nào.
"Trương Thục Quyên, lại đây." Tần Thiên lan chỉ đứng tựa người vào cửa ra vào, chứ không có ý định tiến đến.
Trương thục Quyên ngay khi vừa nghe thấy tiếng của Tần Thiên Lan, liền tựa như nhìn thấy vị thần cứu thế, rất nhanh chạy đến chỗ Tần Thiên Lan, trên tay ấy còn đang nắm chặt lấy chiếc móc khóa hình mèo của Tần Thiên Lan.
"Móc khóa."
Tần thiên Lan cũng nhìn thấy thứ trên tay Trương Thục quyên, cô ấy vừa đến liền đưa tay ra nhận lấy.
Luôn tiện kéo người về phía mình.
"Của...Của...!Của cậu."
"Được rồi, đi thôi, sắp đến giờ lên lớp rồi, đừng để tôi phải đợi."
Trương Thục Quyên vội vàng chạy theo, tựa như cái đuôi nhỏ, vừa đi được không xa liền nghe thấy tiếng Tiêu Vỹ Kỳ từ phía sau nới vọng theo.
"Cậu hài lòng rồi chứ?"
Câu này cô ta là đang nói cùng với Tần Thiên lan, chuyện ngày hôm qua cô ta vẫn luôn nhớ kĩ, ban đầu chỉ vì nghĩ Tần Thiên lan cùng Cố Minh có gì đó, xong lại dây dưa cùng...!nên cô ta mới cố ý kiếm chuyện với Tần Thiên Lan.
Không ngờ đến người ta căn bản không quan tâm đến, ánh mắt vẫn luôn đặc trên người vị kia chứ không hề liên quan đến tụi nít ranh học đại học bọn họ.
Tần Thiên Lan không có trả lời mà vẫn tiếp tục đi, bản thân tự làm tự chịu còn trách ai được, nếu như ngày hôm qua không phải là cô mà là một ai khác, liệu sẽ có kết cục như ngày hôm nay hay không?
Tần Thiên lan cùng Trương Thục Quyên đi lại ngày càng gần, người trong trường thậm chí còn đồn đại hai cô gái này yêu nhau nữa, nhưng bất quá một chút cũng không ảnh hưởng đến hai người họ.
"Chờ có lâu không?"
Tần thiên Lan vừa lái xe đến trung tâm mua sắm, lúc đến nơi đã nhìn thấy cô gái nhỏ cả người rét lạnh đợi bên ngoài, cũng không biết là đã đợi bao lâu rồi nữa.
"Không...!Không có chỉ vừa mới đến thôi ạ.
Người này là?" Trương Thục Quyên chỉ tay về phía Lý An Kiều đang đi bên cạnh Tần Thiên Lan.
Do dạo này Lý An kiều ở trường rất thường bị Cố Minh bắt cóc đi mất, cho nên Trương Thục Quyên căn bản không hề biết Lý An Kiều.
"Tôi là Lý An Kiều, là quản gia sinh hoạt của Tần tiểu thư, bạn học trương có thể gọi tôi là Kiều Kiều như tiểu thư là được."
Lý An Kiều không đợi Tần Thiên Lan mở lời, tiến lên phía trước tự mình giới thiệu còn lấy trong túi ra một cái kẹo bỏ vào tay Trương Thục Quyên:
"Quà gặp mặt."
Trương Thục quyên vẫn là lần đầu tiên nhận được quà từ người khác, lại còn là một cô gái vô cùng đáng yêu, nếu so với cô thì tựa hồ như hai thế giới đối lập vậy.
Một người đầy ánh sáng mặt trời, một người lại vô cùng u ám như màn đêm.
"Cảm...Cảm...Cảm ơn.
Gọi tôi là Thục quyên là được."
Lý An Kiều vô cùng tự nhiên nói: "Không có chi."
Thật ra Trương Thục Quyên vốn là một cô nhi, sống cùng bà ngoại ở một thôn nhỏ, được nhập học nhờ vào thành tích ưu tú, nên có phần hơi rụt rè ít nói.
Không như Lý An Kiều từ nhỏ đã được huấn luyện để trở thành một quản gia cao cấp, tính cách cũng xem như cởi mở hơn rất nhiều..
Danh Sách Chương: