Mùa thu tới rồi sao?
Thì ra sắc xanh lục của lá cây đã bắt đầu ố vàng, mỗi khi cơn gió kia thổi qua, liền lả tả rơi xuống, hóa thành một lớp chăn đắp cho bùn đất. Những gì từng tốt đẹp cuối cùng đã biến mất, cũng như tình cảm từng tốt đẹp một khi có tỳ vết, sẽ trở nên xấu xí.
Thở dài không tiếng động, cặp mắt lạnh lùng kia lại hiện lên trước mắt. Đã cự tuyệt, nhưng hết lần này tới lần khác lại hiện lên trong lúc lơ đãng, lần lượt nhắc nhở mình đã thất bại, lần lượt làm cho mình đau lòng…
Nước mắt, giống như dòng suối…
Nước mắt từ con sông tưởng như đã khô kiệt, sống động như vậy, nhanh như vậy…
Đã từng cho là sau khi nhìn thấy cảnh ấy, trái tim đã chết, vốn tưởng rằng, rời xa hắn, sẽ được giải thoát. Nhưng vì sao, vì sao cảnh tượng ấy mãi trở thành cơn ác mộng quấn quanh trong lòng?
Ha ha…
Tự giễu cười, cười mình từng chân thành, cho là hắn yêu mình đến vĩnh hằng. Cũng cười mình ngu dại, bị thương tổn như thế, lại vẫn lưu luyến như vậy…
“Ngu quá, Quan Ức Đồng, ngươi là đồ ngu…”
Chảy nước mắt, nàng lẩm bẩm mắng mình, giống như một đứa trẻ bất lực, làm người ta đau lòng.
Ánh dương vào ngày mùa thu từ ngoài cửa sổ chiếu vào, hắt lên người nàng, làm gò má tái nhợt thoạt nhìn như trong suốt, cảm giác bi thương càng sâu.
Lâm Văn Hiên từ trong ánh mắt nghi ngờ suy đoán của nhóm người Tô Tích Nhân đi tới Quan Ức Đồng, đứng ở ngoài cửa, hắn đột nhiên do dự.
Đồng nhi có tha thứ cho mình không? Nàng có còn để ý tới mình không?Nhớ lại ánh mắt bi thương của nàng, trái tim tê tê đau đau, sao mình lại hồ đồ như vậy, phạm phải sai lầm không thể tha thứ như vậy?
Do dự, sợ nhìn thấy ánh mắt bi thương của nàng.
Do dự, sợ nhìn thấy biểu hiện của nàng.
…
Bàn tay, lại buông xuống.
Miệng mở ra, lại ngậm vào.
Trong khi hắn đang do dự, tưởng tượng đến sau này không thể nhìn hấy nàng, hắn đã kiên định chiến thắng tất cả sự sợ hãi của mình.
Cánh tay thon dài đặt trên cửa, muốn gõ lại đột nhiên ngừng lại…
Xuyên qua ô vuông cửa thì thấy, một nữ nhân đứng ở phía trước cửa sổ, không nhìn thấy mặt mũi của nàng, nhưng bóng lưng gầy gò ấy lại làm lòng người cảm thấy chua xót.
Kinh ngạc nhìn bóng lưng ấy, trong đôi mắt thâm thúy hiện lên đau đớn mãnh liệt. Hắn hận không thể ngay lập tức ôm chặt bóng dáng ấy, dù nàng đánh mình, chửi mình, không tha thứ cho mình…
Tay đẩy cửa, ánh mặt trời từ bên ngoài đi vào.
“Két…”
Quan Ức Đồng nghe thấy tiếng cửa mở, nhưng nàng không quay đầu lại. Nằm ở trên giường khiến cả người đau nhức, nàng đến phía trước cửa sổ hóng mát một chút, nhưng nàng nhìn thấy lá rụng ngoài cửa sổ, trong tim ngược lại càng chua hơn, nước mắt cứ như vậy thêm một lần nữa chảy xuống.
Người phía sau không lên tiếng, là Tô cô nương sao?.
Nhớ tới người đầu tiên nhìn thấy khi tỉnh lại là Tô Tích Nhân, nàng cũng không xinh đẹp, nhưng có một cảm giác làm người ta an tâm.
“Tô cô nương?”
Lặng lẽ lau đi nước mắt, nàng khàn giọng hỏi.Lâm Văn Hiên không lên tiếng, bởi vì hắn đã đau đến không thể lên tiếng. Nàng khóc ư?
Hơn nữa giọng nói khàn khàn chứng tỏ nàng đã khóc lâu rồi. Tưởng tượng lúc nàng rơi lệ đầy mặt, hắn lại hận không thể tự cho mình một đấm.
Quan Ức Đồng không nghe thấy tiếng trả lời, hơi kinh ngạc, nàng quay lại đầu, nhìn thấy người, ngây ngốc.
Là hắn, là hắn?
Không nghĩ tới người làm mình thương tổn thế nhưng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, càng không nghĩ tới hắn lại biến thành như thế…
Y phục màu đen có chút xốc xếch, trên khuôn mặt tuấn mỹ mệt mỏi, đôi mắt thâm thúy lóe ra hối hận cùng thống khổ…
Đây là hắn sao? Nam nhân ưu nhã như quý công tử kia?
Trái tim Quan Ức Đồng có chút đập mạnh nhìn hắn, đã quên phản ứng.
Lâm Văn Hiên đau lòng nhìn Quan Ức Đồng, nhìn đôi mắt sưng đỏ như quả đào của nàng, gương mặt trắng nõn còn vết nước chưa khô, cô nương vốn mỹ lệ bây giờ tiều tụy như thế, phảng phất như một đóa hoa đã héo rũ…
Quả nhiên mình đã làm tổn thương nàng sâu như vậy, có chút thống khổ siết hai tay, hắn phải làm như thế nào để nàng tha thứ đây, trong khi ngay cả hắn cũng không thể tha thứ cho mình…
Hai người cứ tim đập mạnh như vậy nhìn đối phương, dường như thời gian đã dừng lại.
“Ngươi tới làm cái gì?”
Quan Ức Đồng mở miệng trước, phá vỡ sự yên lặng ở giữa. Giọng nói của nàng thống khổ vô tận, ánh mắt của nàng bi ai vô tận. Tại sao? Tại sao hắn lại xuất hiện ở trước mặt nàng? Tại sao trái tim mình còn đập nhanh như vậy? Nhìn hắn bây giờ, tại sao mình lại đau lòng? Bi thương phát hiện, cuối cùng mình vẫn không quên được hắn, mình yêu hắn sâu đến vậy sao, ngu quá!
“Ta…”Lâm Văn Hiên mở miệng nhưng không biết nói gì, hắn chỉ có thể dùng đôi mắt thâm thúy thống khổ nhìn nàng. Phải làm như thế nào? Phải làm như thế nào mới có thể làm cho nỗi đau đớn của nàng giảm bớt? Phải làm như thế nào mới có thể làm cho mọi chuyện trở về như xưa?
Thống khổ nhíu mi, nếu như có thể, hắn hy vọng mình thay nàng gánh chịu tất cả đau đớn, nếu như có thể, hắn hy vọng mình không làm ra chuyện ngu xuẩn ấy…
“Ngươi còn muốn làm ta thương tổn sao?”
Giọng nói Quan Ức Đồng đang run rẩy, phải làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ còn phải chịu thêm đau đớn? Nếu như thêm một lần nữa, nàng nhất định sẽ chết.
“Không phải.” Lâm Văn Hiên kịch liệt phủ nhận, gân xanh trên trán nổi lên, nỗi thống khổ của nàng sâu như thế, hắn dùng ánh mắt bi ai nhìn Quan Ức Đồng, “Ta làm sao có thể làm thương tổn nàng?” Một lần thương tổn cũng đủ để cho hắn hối hận đến muốn chết.
“Nhưng ngươi đã làm ta thương tổn rồi.”
Quan Ức Đồng đau lòng nói ra sự thật, nước mắt cuồn cuộn trong hốc mắt của nàng, nàng làm sao quên được ánh mắt lạnh lùng của hắn, làm sao quên được sự tuyệt tình của hắn, mà bây giờ hắn nói hắn sao có thể làm thương tổn nàng?
“Đồng nhi.”
Lâm Văn Hiên thống khổ gọi, tay đưa ra muốn ôm nàng, rồi lại hạ xuống trong ánh mắt thống khổ của nàng.
“Ngươi không được lại đây.”
Quan Ức Đồng quật cường lau đi nước mắt, ánh mắt đã trở nên lạnh lùng.
“Ta…”
Lâm Văn Hiên nhìn Quan Ức Đồng trở nên lạnh lùng, nói không ra lời, sớm biết nàng không thể nào tha thứ cho mình, nhưng vì sao khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng lại đau như thế, đó là một loại cảm giác còn đau hơn khi chết.
Có một chất lỏng lạnh như băng chảy xuống từ khóe mắt, hắn đã quên lau đi, hoặc là hắn đau đến quên mất việc lau đi…
Quan Ức Đồng nhìn Lâm Văn Hiên, hắn khóc? Làm sao có thể?Trong lòng rung động mãnh liệt như thế, nhưng nàng nắm chặt hai tay buộc mình không được nghĩ nữa, không được suy đoán nữa, hắn muốn làm gì? Giả vờ đáng thương cầu xin sự tha thứ của mình sao? Hắn tuyệt đối không phải là người như thế.
“Đồng nhi, xin lỗi…”
Lâm Văn Hiên bi ai nhìn Quan Ức Đồng, thật sự không thể quay về như xưa sao? Thật sự đã bỏ lỡ sao? Cô gái mỹ lệ, đơn thuần đã trở nên lạnh lùng như thế, tất cả đều tại hắn.
Xin lỗi?
Quan Ức Đồng ngơ ngẩn, hắn xin lỗi? Ha ha… Nàng cười nhạo dưới đáy lòng, hắn xin lỗi mình, đã một lần làm mình thương tổn, chẳng lẽ hắn còn có thể cầu xin sự tha thứ của mình?
Hắn có phải cho mình là nữ nhân mà hắn muốn gì được đó ư, hay là nữ nhân ngây thơ đến ngu dại. Không, hắn lầm rồi.
Nàng lạnh lùng nhìn nam nhân kia, người mà nàng yêu đến nỗi dù làm nàng thương tổn nhưng vẫn quyến luyến:
“Ngươi sai gì? Ngươi chẳng qua là không yêu ta mà thôi.”
“Không.” Lâm Văn Hiên lần nữa kịch liệt phủ nhận, “Sao ta lại không yêu nàng?” Ánh mắt hắn đau đớn nhìn Quan Ức Đồng lạnh lùng, không yêu nàng, sao lại làm nàng thương tổn như thế?
“Yêu ta?” Quan Ức Đồng cười không ngừng, phảng phất giống như đang chê cười, cười đến chảy nước mắt, “Cách ngươi yêu ta chính là làm ta tổn thương?” Đau, đau đến trái tim tan nát rồi, vì sao hắn còn nói lời như vậy?
Lâm Văn Hiên im lặng, thương tổn nàng, là chuyện hắn hối hận nhất, nhưng phải làm sao mới có thể đền bù lại lỗi lầm của hắn đây?