Ăn trộm?
Cướp sắc?
Tô Tích Nhân lảo đảo ngồi xuống, không thể tin được những điều mình vừa nghe thấy.
Chuyện này, chuyện này nhất định là chọc cười thôi?! Nàng làm sao có thể đụng phải những chuyện kinh khủng như thế? Nhưng vẻ mặt nghiêm trọng của Đan Ty Tuấn trước mắt, nhớ tới thân thể uể oải buổi sáng, giấc ngủ không bình thường, tất cả, tất cả đều nhắc nhở nàng đó là chuyện thực.
Tức thì cũng không chịu thương tổn, tức thì bọn họ cũng đã bị bắt vào trong lao, nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện mình thiếu chút nữa bị nam nhân xa lạ đụng chạm. Nàng lại…
Không cách nào tưởng tượng được điều kinh khủng ấy, thật chặt níu lấy lòng của nàng. Cổ họng tựa hồ cũng bị co kéo, không cách nào phát ra âm thanh.
Nàng tái nhợt mặt, đôi mắt như làn nước mùa thu cất giấu sự sợ hãi không tự chủ được cầu cứu Đan Ty Tuấn. Chỉ có hắn, chỉ có hắn mới có thể giải cứu mình.
Đan Ty Tuấn nhìn dung nhan đã tái nhợt của Tô Tích Nhân, ánh mắt cầu cứu sợ hãi hung hăng quất vào trái tim hắn. Đáng chết, hắn đáng chết. Tại sao lại đi nói cho nàng biết? Tại sao lại làm cho nàng thừa nhận sự sợ hãi như vậy?! Hắn thật là ngu ngốc!!
Hung hăng tự chửi mình ở trong lòng, hắn nhẹ nhàng đi tới nàng. Vươn ra hai cánh tay thon dài mạnh mẽ, nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Không nói một lời, không nói an ủi.
Hai cánh tay thon dài, vòng ôm ấm áp. Tô Tích Nhân tựa như người chết đuối vớ được thân gỗ đang trôi, thật chặt ôm lại hắn. Nước mắt vào thời khắc này, tựa như hồng thủy, tràn ra.
Từng giọt, từng giọt, tí tách…
Thấm ướt áo trắng của Đan Ty Tuấn, cũng làm trái tim hắn nóng bừng.
Bất đắc dĩ, tự trách, ảo não, chưa bao giờ khắc sâu như thời khắc này. Một lãng tử phong lưu cho đến bây giờ, nay vì nước mắt bé nhỏ của thiếu nữ trước mắt mà đau lòng; một nam nhân võ công cao cường cho tới bây giờ, nhưng ngay cả người mình yêu cũng phải chịu thương tổn, thật là đả kích tinh thần.
Vào thời khắc này, tình yêu càng rõ ràng, lời thề càng kiên định. Nhất định, nhất định không để cho nàng phải chịu bất cứ thương tổn gì nữa.
Trầm mặc an ủi, nhiệt độ ấm áp, nước mắt ấm ức, sự sợ hãi của Tô Tích Nhân từ từ được đẩy lui, cơn buồn ngủ dần lan tới. Đôi mắt ngập nước từ từ khép lại, tiếng thở đều đều vang lên ở trước ngực Đan Ty Tuấn.
Cảm giác thân thể mềm mại gần sát mình, nghe thấy tiếng thở nhỏ nhẹ, Đan Ty Tuấn cứng đờ người, nhưng bỗng nhiên lại từ trong cổ họng phát ra tiếng cười trầm trầm: A…, rốt cục đã hết sợ rồi.
Nhẹ nhàng ôm lấy nàng từ chỗ ngồi, lộ ra dung nhan ướt nước mắt nhưng đã an tâm, trái tim thắt chặt, ngay vào thời khắc này.
Phỉ Thúy tái nhợt mặt, thân thể run rẩy. Sợ hãi cũng không phải hiếm, nhất là lại gặp phải chuyện kinh khủng như thế, hơn nữa bởi vì sợ tiểu thư gặp chuyện không may, lại không cách nào nói với lão gia được. Phu nhân mất sớm, lão gia không cưới tiểu thiếp, càng không cưới vợ nữa. Tiểu thư chính là người con độc nhất của Tô gia, nếu như tiểu thư xảy ra chuyện gì, nàng có một trăm cái mạng, cũng không bồi thường được. Hơn nữa nàng từ nhỏ không cha không mẹ, Tô gia nuôi nàng lớn thành người, cũng coi là thân nhân, ân tình này, cả đời nàng không cách nào quên!
Bên tai nghe thấy tiếng khóc sợ hãi của tiểu thư, nàng lại không thể an ủi. Nếu như, nếu như nàng kiên cường một chút là tốt, mình không sợ như vậy, có thể an ủi tiểu thư, bảo vệ tiểu thư.
Mình thật là vô dụng, cảm giác bất lực vô cùng, tự trách mình… tất cả giống như một dây leo siết chặt lấy cô gái nhỏ, nụ cười tái nhợt.
Vu Phong nhìn tiểu nha đầu, siết tay thật chặt, hằn lên cả một dấu đỏ, trong lòng đột nhiên có chút đau lòng.
Cùng nhau đi tới, Phỉ Thúy vẫn cười tự châm biếm. Chẳng lúc nào giống bây giờ, nụ cười tái nhợt, đôi môi cắn chặt, giống như tự trừng phạt mình. Nàng hẳn rất sợ? Rất muốn khóc? Rất muốn phát tiết? Nhưng vẫn nhẫn nhịn, không để cho mình khóc thành tiếng, không để cho mình kêu lên. Đôi mắt xinh đẹp tức thì tràn đầy tràn sợ hãi nhưng vẫn không nháy mắt coi chừng chủ tử của mình, lo lắng cho chủ tử của mình.
Bàn tay rộng vô thức vỗ nhẹ lên vai của nàng, an ủi tiểu nha đầu khiến người ta đau lòng này.
Đột nhiên xuất hiện một sự an ủi khiến Phỉ Thúy kinh ngạc. Quay đầu lại, đôi mắt nhòa lệ nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Vu Phong, trái tim đập dồn dập.
Đây là cảm giác gì? Giống như bị sét đánh trúng, tê tê dại dại, rồi thật ấm áp, giống như sự quan tâm của người thân.
Nước mắt, trượt khỏi mí.
Đã lâu rồi, trừ người của Tô gia, đã rất lâu không có ai dùng ánh mắt ấm áp như vậy nhìn nàng.
Cho nên những cảm xúc, sự sợ hãi, bất lực, phảng phất cũng thoáng cái thể hiện ra, nước mắt từ từ chảy xuống, giống như trân châu thánh thót rơi.
Rốt cục không thể nén được nữa!
Thấy nước mắt nhẫn nhịn của tiểu nha đầu rốt cục rơi xuống, Vu Phong thở phào nhẹ nhõm. Khóc lên là tốt rồi, giữ buồn bực ở trong lòng, chẳng những khó chịu, còn dễ ngã bệnh.
Hắn không nói gì, chẳng qua là bàn tay nhẹ nhàng vỗ.
Trong lúc nhất thời, trong căn phòng tĩnh lặng không một tiếng động, rồi lại có sự ấm áp không nói ra.
Thời gian một nén hương sau.
Tô Tích Nhân duỗi người, tỉnh lại, nhưng lại phát hiện mình đã ở trong kiệu. Sự sợ hãi với chuyện vừa nãy, dường như cũng không mãnh liệt như vậy nữa! Đây đều là công lao của Đan Ty Tuấn. Nhớ tới hai cánh tay thon dài mạnh mẽ của hắn, vòng ôm ấm áp, còn có cảnh mình khóc đến ngủ trong ngực Đan Ty Tuấn, không khỏi ngượng ngùng cười. Có chút tình cảm, có lẽ đã nảy sinh ở trong lòng.
Nghiêng người, ô, Phỉ Thúy ở bên cạnh, hơn nữa đang ngủ rất say.Nhìn khuôn mặt tái nhợt vì nước mắt của Phỉ Thúy, Tô Tích Nhân ngượng ngùng giật mình. Trời ạ, nàng rốt cuộc là đang làm gì? Chuyện đáng sợ như thế này, các nàng cùng chung hoạn nạn! Mà nàng lại chỉ lo cho nỗi sợ của mình, lãng quên Phỉ Thúy. Lúc nãy một mình Phỉ Thúy cô đơn lẻ loi ở một bên, hẳn là rất sợ, rất cần giúp đỡ?!
Tưởng tượng cảnh Phỉ Thúy một mình uống nước mắt, sự tự trách giống như thủy triều dồn tới. Tô Tích Nhân vỗ trán, đáng chết, nàng là chủ tử gì chứ, hảo tỷ muội gì chứ, còn có tư cách gì được nàng đối đãi như người thân chứ?! Thử hỏi có ai trong lúc người thân sợ nhất, lại bỏ lại người thân không? Lại có người nào hoàn toàn quên mất người thân, chỉ lo mình không?
Nhớ lại khi còn bé khi chơi trò chơi gặp nguy hiểm, Phỉ Thúy luôn xông lên chặn ở trước mặt mình; có người cười nhạo mình chậm chạp giống như heo, Phỉ Thúy luôn lớn tiếng nói cho mình; mà sau khi lớn lên, Phỉ Thúy luôn cẩn thận trong việc ăn, mặc, ở, đi lại của mình. Mà lần này, mình lại…
Đôi môi nhếch lên, đè nén tiếng khóc tự trách mình, nàng nắm vạt áo, buộc mình không nên đánh thức Phỉ Thúy đang ngủ say.
Đan Ty Tuấn cưỡi tuấn mã đi phía trước, nhưng vẫn chú ý đến cỗ kiệu phía sau. Hắn canh giờ, Tích Nhân cũng có thể tỉnh rồi. Không biết, nàng còn sợ hay không? Còn rơi lệ hay không?
Giục ngựa quay lại, hắn vẫn không yên lòng về nàng.
Đi tới trước kiệu, nghe từ trong kiệu truyền ra tiếng khóc kìm nén. Đan Ty Tuấn lại thắt lòng, quả nhiên, nàng còn đang sợ. Hại nàng chảy nhiều nước mắt như vậy, sớm biết thế, hắn sẽ không bỏ qua dễ dàng cho hai tên tặc tử kia, tay lại siết thành quả đấm.
Nhẹ nhàng vén rèm kiệu cửa sổ, Tô Tích Nhân đang cắn môi, buồn bực khóc.
Aizz, thở dài một tiếng. Nếu như có thể, hắn thật muốn sợ thay nàng.
Phân phó thuộc hạ dừng kiệu, nghỉ ngơi chốc lát.
Đan Ty Tuấn buộc ngựa ở một bên, vén màn kiệu. Nhẹ nhàng vẫy vẫy tay với Tô Tích Nhân
“Tích Nhân, chúng ta đi!”Nhẹ mở môi, Tô Tích Nhân nhìn Phỉ Thúy vẫn ngủ say, lặng lẽ ra khỏi cỗ kiệu, cùng hắn đi vào rừng cây nhỏ.
“Nàng vừa khóc?!” Đan Ty Tuấn lấy tay ôn nhu lau đi nước mắt trên má nàng, đau lòng nói.
“Ta thật xấu.” Tô Tích Nhân khẽ mở miệng, đột nhiên thốt ra một câu nói.
“Nàng nói cái gì?” Đan Ty Tuấn không giải thích được nhìn nàng, hoài nghi điều mình vừa nghe. Nàng không phải đang sợ sao?
“Ta thật xấu.” Tô Tích Nhân lại khóc, “Ta thế nhưng chỉ lo mình, quên mất Phỉ Thúy.”
“Phỉ Thúy?” Phỉ Thúy làm sao?!
“Rõ ràng hai người đều gặp chuyện, ta lại chỉ chú ý đến nỗi sợ của mình. Quên mất rằng Phỉ Thúy cũng sẽ sợ, cũng sẽ cần người an ủi.” Tô Tích Nhân khóc lóc quở trách mình, thật xấu, nàng thật xấu.
“Thì ra nàng đang tự trách.” Rốt cục đã hiểu, thì ra Tô Tích Nhân là ở khi đó đã quên Phỉ Thúy, thì ra là nàng chẳng những sợ, bây giờ còn tự trách. Ô… tiểu nữ nhân đáng thương, tại sao lại xấu? Nàng cũng chỉ là người phàm, sợ hãi quên mất cũng là có thể hiểu được.
“Không, nàng không xấu.” Nhẹ nhàng ôm lấy nàng, “Cái này không thể trách nàng, chẳng qua nàng là quá sợ! Cho nên mới quên mất Phỉ Thúy.”
“Nhưng, Phỉ Thúy nàng không biết! Khi còn bé gặp nguy hiểm, nàng là người đầu tiên chạy đến bảo vệ ta, luôn là…” Càng nghĩ càng khổ sở, nàng thật xấu.
Lại khóc, có nhiều nước mắt như vậy sao? Đan Ty Tuấn đau lòng vỗ vỗ lưng của nàng:
“Nàng hãy nghe ta nói, thật ra đó không phải là lỗi của nàng! Muốn trách thì trách những tên kia bại hoại, là bọn chúng quá xấu, bọn chúng không hiểu được tự lực cánh sinh, không hiểu được nhân tính thiện lương, làm thương tổn người khác, cũng làm hại mình!” Mà hắn cũng có trách nhiệm, bởi vì sơ sót của hắn, mới để cho kẻ bắt cóc thừa dịp, mới làm cho tinh thần các nàng bị thương tổn.
“Vậy huynh nói Phỉ Thúy có trách ta không? Sẽ không để ý tới ta nữa sao?” Nàng bất an, nếu như không có Phỉ Thúy, nàng nhất định sẽ thương tâm đến chết.”Dĩ nhiên là không.” Đan Ty Tuấn cười cười, “Giống như nàng nói đó, mỗi khi gặp nguy hiểm, Phỉ Thúy là người đầu tiên ra tay cứu nàng, chuyện này chứng minh Phỉ Thúy rất thích nàng, không nỡ để nàng bị thương tổn! Thích nàng như thế, sao lại rời khỏi nàng!!”
“Nhưng, lần này ta…” Nàng bất an, vạn nhất Phỉ Thúy rời đi thì sao?!
“Tiểu thư, em không sẽ rời khỏi người.” Chẳng biết lúc nào, Phỉ Thúy đã đi tới phía sau bọn họ.
“Phỉ Thúy?” Tô Tích Nhân quay đầu lại, nhìn thấy Phỉ Thúy cười nhìn mình. “Phỉ Thúy, em không trách ta sao? Không trách ta khi đó chỉ lo mình, đã quên em sao?!” Tay nắm tay Phỉ Thúy, sốt ruột nhìn nàng.
“Làm sao lại như vậy được chứ?!” Nhìn vẻ mặt bối rối của Tô Tích Nhân, Phỉ Thúy cười,
“Chúng ta là tỷ muội, em làm sao lại trách người?!”
“Em còn coi ta là tỷ muội?” Tô Tích Nhân cảm động nhìn Phỉ Thúy.
“Ừhm.” Phỉ Thúy khẳng định gật đầu, “Dạ.”
“Phỉ Thúy!” Tô Tích Nhân cười lên, ôm lấy Phỉ Thúy. “Ta còn nghĩ em sẽ không để ý ta nữa?!”
“Phỉ Thúy cả đời cũng sẽ không, không để ý tới tiểu thư.” Phỉ Thúy chỉ sợ không thể bảo vệ tiểu thư, không thể báo đáp ân tình của tiểu thư.
“Ô ô ô…”
Nước mắt, bởi vì vui sướng, lần nữa chảy xuống.