• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 31.


Chu Anh ngồi ngay ngắn trên ghế mềm, tay chân bị trói chặt, tuy nhìn hơi chật vật nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh. Tuy được ba mình nuông chiều nên đôi khi cô ta sẽ tùy hứng, cũng sẽ mất não, nhưng cuối cùng cũng không làm gì mất mặt. Trong lòng sợ thì sợ, nhưng lưng càng ưỡn thẳng.


Thẩm Đoan Minh ngồi trên sô pha, gác chân lên bàn trà, có hơi lo lắng nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, không khác tâm trạng của Chu Anh là mấy. Đây là khách sạn nhỏ trong khu phố cũ ở thành phố X.


Trước đây Thẩm Đoan Minh là một người ăn chơi trác táng, chỉ biết ăn nhậu chơi bời, bây giờ đột nhiên bắt anh ta diễn, anh ta có thể không thấp thỏm sao, chỉ đang cố gắng cứng rắn thôi.


Chu Anh mím môi: “Anh liên lạc với người nhà tôi chưa?”


Thẩm Đoan Minh đốt điếu thuốc, sương khói lượn lờ, nhàn nhạt nói: “Đã tìm anh cô rồi. Nhưng, không phải em ruột nên không thèm quan tâm, đã như vậy rồi mà anh ta vẫn không chịu nói gì.”


Chu Anh không hiểu lời anh ta nói có ý gì: “Các người nhằm vào anh tôi.”


Thẩm Đoan Minh liếc nhìn cô ta, oán hận nói: “Anh cô hại anh tôi, hại cả ba tôi, còn hại chết rất nhiều người, cô là em gái anh ta, đến lúc đó cùng chuộc tội với anh ta đi.”


Với Thẩm Đoan Minh, mặc kệ chuyện ba anh ta mất tích có phải do Chu Sâm cho người làm hay không, ban đầu đều do Hạ Thì gây ra nhưng vẫn là lỗi của Chu Sâm. Cho dù không phải chuyện Chu Sâm gây ra, họ vẫn muốn bắt Hạ Thì, còn muốn bắt Chu Sâm trả giá đắt.


“Tâm thần!” Chu Anh mắng một tiếng.


Cô ta hiểu người nhà mình, sao Chu Sâm lại hại chết người khác được.


Thẩm Đoan Minh ngậm thuốc lá đi tới nhả khói vào mặt Chu Anh, lúc cô ta ho khù khụ, anh ta cười lạnh nói: “Anh cô vì Hạ Thì làm gì chẳng được? Đế nữ Dao Thảo khó gặp ở đời mà!”


Trong lòng Chu Anh kinh ngạc, không ngờ việc này hóa ra lại liên quan đến thân phận của Hạ Thì, bảo sao đột nhiên lòi ra một đám người, cứng cổ nói: “Chị dâu và anh tôi là trời sinh một cặp, các người đang chia rẽ uyên ương, xứng đáng bị trời phạt.”


Cô ta cũng chỉ nói lung tung, vốn không biết tình hình cụ thể.


Thẩm Đoan Minh giận dữ, mỉa mai nói: “Trời sinh một cặp? Trời sinh một cặp chó má, một đứa dị thú và một đứa đế nữ Dao Thảo thành tinh, nuôi làm thuốc, làm mồi nhử, hay người yêu? Cô ngu vừa thôi!”


Chu Anh ngốc: “Đế nữ Dao Thảo thành tinh gì cơ?”


Thẩm Đoan Minh đánh giá vẻ mặt Chu Anh, bây giờ mới phát hiện ra cô ta không hề biết gì, cười ha ha nói: “Hóa ra cô không biết gì, xem ra Chu Sâm cũng không thân với các người lắm.”


Thẩm Đoan Minh không có ý tốt nói rõ “sự thật” mà mình biết với Chu Anh, sau đó thưởng thức vẻ mặt của cô ta. Yeungontinh.vn Chu Anh hoảng hốt lo lắng, không ngờ không phải Hạ Thì ăn đế nữ Dao Thảo, mà vốn dĩ đã không phải người, vì thân phận của Hạ Thì nên mới gặp phải nhiều chuyện như vậy, làm liên luỵ cả nhà họ.


Chu Anh hoảng loạn, bình tĩnh lại, lại nghĩ bản thân không thể dễ dàng tin tưởng Thẩm Đoan Minh: “Anh nói sao thì đúng là vậy sao? Tôi còn nói anh bị tâm thần đấy.”


“Tôi bị tâm thần? Cô mới là kẻ ngu ngốc vô dụng” Thẩm Đoan Minh lục tìm điện thoại của Chu Anh, Chu Anh nói vậy lại giúp anh ta nghĩ ra một chuyện, anh ta đang nghi ngờ người nhà Chu Sâm không biết Hạ Thì là bản thể đế nữ Dao Thảo, rất có hứng thú quấy rối.


Chu Anh trừng mắt Thẩm Đoan Minh, không để ý tới anh ta.


Tuy Thẩm Đoan Minh ăn chơi trác táng nhưng vẫn biết điểm dừng, không đánh con gái, nên bị Chu Anh làm tức điên cũng không ra tay đánh người, chỉ cầm điện thoại đi ra ngoài.





Không biết qua bao lâu, Chu Anh nghe thấy Thẩm Đoan Minh nghe điện thoại, sau đó đột nhiên đứng lên khỏi sofa, kéo Chu Anh lên, đẩy ra ngoài: “Xem ra cô cũng không phải người không quan trọng, anh cô đích thân tới rồi.”


Chu Sâm, Lâm đại sư và Hạ Thì đang đi vào khách sạn, trước khi đi vào, Chu Sâm còn nhận được điện thoại của Chu Tĩnh Thư.


Thẩm Đoan Minh liên lạc với Chu Tĩnh Thư, Chu Tĩnh Thư cũng đã xác nhận nên ông ta vô cùng tức giận. Không nói đến thân phận của Hạ Thì, mặc kệ cô là bản thể đế nữ Dao Thảo, hay là đã ăn đế nữ Dao Thảo, nhưng vì cô nên mới rước lấy những rắc rối này là sự thật, Chu Sâm còn vì cô mà kiên quyết gây ra chuyện ngày hôm nay, rất không sáng suốt. Đã như vậy, Chu Sâm còn dám gạt ông ta.


Mạng của người trong nhà quan trọng hay người ngoài quan trọng?


Chu Sâm rất bất đắc dĩ, ngay từ đầu anh đã gạt Chu Tĩnh Thư để bảo vệ Hạ Thì, sau đó chuyện lại biến chuyển quá nhanh, anh càng không thể nói cho Chu Tĩnh Thư biết, đúng hơn là không rảnh nói với Chu Tĩnh Thư.


Chu Sâm chỉ có thể cúp điện thoại của Chu Tĩnh Thư, chỉ để lại một câu, cứu em họ ra đã rồi nói.


Bên Thẩm Đoan Minh vạch kế hoạch đã lâu, luôn kiêng dè khả năng Chu Sâm có người giúp đỡ, bố trí người ở khắp nơi, dần dần bao vây quanh ba người Chu Sâm.


“Sao, không dẫn theo bất cứ ai?” Thẩm Đoan Minh hỏi.


Chu Sâm nhìn cứ như muốn từ bỏ chống cự, tự đưa mình và đế nữ Dao Thảo đến, nhưng khả năng này không cao.


Chu Sâm nhìn Thẩm Đoan Minh, anh không cứu nổi bọn họ nữa rồi.


Có lẽ Chu Sâm có thể tự mình cứu Chu Anh ra, nhưng lúc nào Hạ Thì cũng đi theo anh, vừa nghe tin đồ ăn của mình tới rồi, sao mà nghe lời Chu Sâm nữa.


Chu Sâm bị Hạ Thì gấp gáp kéo tới đây.


Những người này mang theo không ít dịch thú*.


*Dịch thú: Dị thú đã bị thuần hóa, đang bị nô dịch (phục vụ trong những nhà huyền học).


Thẩm Đoan Minh vẫn không thức thời, còn đẩy đẩy Chu Anh: “Chu Sâm, anh nói cho em gái anh biết đi, rốt cuộc bạn gái anh có phải đế nữ Dao Thảo không? Bác trai anh tin rồi, nhưng cô ta vẫn chưa tin đâu.”


Hai mắt Chu Anh mở to nhìn Chu Sâm, có một tia chờ đợi.


Không phải cô ta không tin, ba cô ta đã khẳng định rồi, cô ta cũng đã nghe điện thoại rồi còn có thể không tin sao? Chỉ là không muốn mất mặt trước mặt Thẩm Đoan Minh thôi. Trong lòng cô ta vừa hận Thẩm Đoan Minh vừa hận Hạ Thì, còn hận cả Chu Sâm.


Chu Sâm nhàn nhạt nói: “Không phải.”


Chu Anh nghe được đáp án mình chờ đợi, lại không tin, hu hu khóc lên.


Thẩm Đoan Minh tức giận: “Các vị tiền bối, anh em, chúng ta bắt người trước đã, tra khảo anh ta sau!”


Đoàn người ầm ầm lao lên, vốn dĩ họ cũng không định xử lý nhẹ nhàng , gọi dịch thú ra, lại lấy cả pháp khí, lần lượt bày trận.


Nhưng khi bọn họ mới tiến hành được một nửa, những con dịch thú cũng vừa mới há to cái mồm đầy máu, dáng vẻ uy vũ, Hạ Thì cũng đã cúi người hiện nguyên hình, ngẩng cái đầu to để lộ hàm răng sắc nhọn, cười đầy xảo trá.


Cảnh cũ tái diễn, trong nháy mắt, tất cả các sinh vật ở đây đều bị hơi thở đáng sợ bao phủ, nỗi sợ hãi từ từ dâng lên.


Chu Sâm còn có thể giữ bình tĩnh, nói với Chu Anh: “Tiểu Anh, nhắm mắt lại.”


Chu Anh ở trên lầu, không nghe lọt lời Chu Sâm, cô ta ngơ ngác nhìn người được gọi là “đế nữ Dao Thảo”, Vietwriter.vn chị dâu bình thường nhìn tựa như tiểu bạch hoa đung đưa trong gió lắc mình biến hoá thành một con dị thú, sau đó từ dưới lầu ăn lên trên lầu, xương cốt cũng không nhả…


Chân Thẩm Đoan Minh mềm nhũn như bùn, không ngừng lắc đầu, không thể tin cảnh trước mắt, nhưng lúc này trong lòng anh ta hình như đã hiểu anh trai và ba mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.


Trong lòng Thẩm Đoan Minh chỉ có sự tuyệt vọng.





Chu Tĩnh Thư ôm Chu Anh đang khóc sướt mướt, gương mặt già nua gần như sắp khóc: “Bé cưng, con không sao chứ?”


Chu Anh trở lại hoàn cảnh quen thuộc, nép vào trong lòng ba mình, nghẹn ngào lắc đầu, dáng vẻ bị dọa sợ quá mức.


Chu Tĩnh Thư ngẩng đầu nhìn Chu Sâm và Hạ Thì đưa Chu Anh về, tức giận, lạnh lùng nói: “Cháu lại đây! Cháu có biết hay không, có một thì sẽ có hai, cho dù lần này cháu đuổi được chúng đi, nhưng thất phu vô tội hoài bích có tội*…”


*Thất phu vô tội hoài bích có tội: người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội. Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.


“Đừng!” Chu Anh bỗng nhiên ngẩng đầu, gào khóc nói: “Ba, ba đừng mắng anh và chị dâu, những người đó đều nói hươu nói vượn, tìm cớ hại người thôi, chị dâu rất tốt, ba đừng nghe họ! Hu hu hu, chị dâu thật sự rất tốt!”


Cô ta gào lên, cổ họng như sắp rách, vô cùng thảm, không biết còn tưởng có người đang đánh cô ta.


Chu Tĩnh Thư nghẹn họng, lỗ tai phát đau, ông ta mới mở miệng chỉ trích Chu Sâm, con gái đột nhiên lên cơn, lần trước sau khi gặp mặt Chu Anh còn châm chọc cô chị dâu này không đơn giản: “Bé cưng, con làm sao vậy?”


“Ba, con nói thật, con bị bắt nên đã nghe được bọn họ nói chuyện, bọn họ gạt ba đó, không liên quan gì đến chị dâu cả… Anh chị còn cứu con.” Chu Anh khóc lóc thảm thiết, không biết có phải bị dọa sợ hay không, cảm xúc như sụp đổ: “Ba còn mắng anh chị, con không còn mặt mũi gặp họ nữa, con tự hại cho ba xem!”


Chu Tĩnh Thư lập tức im như ve sầu mùa đông, nào dám kích thích con gái.





Chương 32.


Chu Tĩnh Thư và Chu Sâm nói chuyện rất ổn, cũng có thể nói là Chu Sâm tự bịa ra một lời nói dối rất ổn.


Vì muốn duy trì cục diện hiện tại, Chu Sâm đã lừa cả hai bên, không bên nào biết sự thật.


Thật ra lúc Chu Anh biết sự thật, hơn nữa lại còn vừa khóc vừa nói “chị dâu rất tốt” khiến tâm trạng Chu Sâm vô cùng phức tạp.


Anh biết không nên nhưng lại không nhịn được cảm thấy may mắn vì có một người có thể chia sẻ bí mật với mình, tuy Chu Anh không biết tường tận, nhưng ít nhất cô ta đã biết gương mặt thật của Hạ Thì.


Chu Sâm đổ mọi chuyện lên người Thẩm Cẩm Minh, không thừa nhận Hạ Thì là bản thể đế nữ Dao Thảo, dù Chu Tĩnh Thư có nghi ngờ nhưng lúc này chết không đối chứng, không thể làm gì, chỉ đành nửa tin nửa ngờ, tạm thời nhịn xuống.


Chủ yếu là con gái ông ta đang gào khóc, dù dùng bản thân uy hiếp cũng muốn làm chứng Hạ Thì là người tốt. Cảm xúc đó, tuyệt đối không phải bị ép phải làm.


Cô con gái cưng này của Chu Tĩnh Thư chắc hẳn cũng thật lòng vì Hạ Thì.





Sau khi ra khỏi phòng sách, Chu Tĩnh Thư lại xụ mặt nói mấy câu với Hạ Thì, muốn hỏi cho rõ.


Chu Sâm lại ra mặt: “Bác trai, Hạ tiểu thư vô tội, lúc này cô ấy cũng vô cùng ấm ức.”


Hai mắt Chu Tĩnh Thư trừng lớn, Chu Anh cũng đi từ trên lầu xuống, vừa tắm rửa xong, hai mắt hồng hồng: “Chị dâu bị nhà chúng ta liên luỵ, nếu không phải có quan hệ với anh họ, làm sao có chuyện chị ấy bị liên lụy.”


Lập trường của Chu Anh hoàn toàn cứng rắn: “Với lại, cũng chưa vào cửa, chúng ta cũng không có tư cách để trách chị dâu, ba đừng nói nữa, chuyện đã qua rồi.”


Chu Tĩnh Thư suýt chút nữa tức chết, ông ta muốn hỏi cho rõ, nhưng còn chưa mắng Hạ Thì đã có một người rồi hai người đều lao tới che chở, bây giờ ông ta cảm thấy vô cùng bế tắc.


Chu Sâm thì thôi đi, Chu Anh và Hạ Thì cùng chung hoạn nạn một chuyến – nói cùng chung hoạn nạn cũng không chuẩn xác lắm – đã hoàn toàn đứng về phía Hạ Thì rồi.


Lại nhìn Hạ Thì, hau tay đặt trên đầu gối, ánh mắt nhìn thẳng ông ta vô cùng thuần lương, ngoan ngoãn lại xen chút nhịn nhục ấm ức.


Tuy Chu Tĩnh Thư không biết từ “tiểu bạch hoa”, bây giờ trong lòng cũng có cảm nhận như vậy…


Con bé này có độc, Chu Sâm và Chu Anh đều vì nó mà thay đổi, có phải nên chú ý hơn đến con bé này không?


“Thôi, ba không nói nữa.” Bề ngoài Chu Tĩnh Thư tỏ vẻ buông tha, nhưng trong lòng thật sự đã bắt đầu cảnh giác.


Lúc này Hạ Thì kéo tay Chu Anh, dịu dàng hỏi cô: “Em không sao chứ? Ban nãy bị dọa sợ không nhẹ, phải nghỉ ngơi mấy ngày mới được.”


Chu Anh cười đầy miễn cưỡng: “Cảm ơn chị dâu đã quan tâm, ngài cũng vất vả rồi.”


Ngài? Chu Tĩnh Thư nghi ngờ mình nghe lầm, con gái ông ta còn dùng kính ngữ với người ngang hàng, sao lại thay đổi lớn như vậy?


Hạ Thì ôm Chu Anh, vỗ lưng cô ta nói: “Không cần phải sợ những người đó lại đến, anh em đã xử lý hết rồi, em không có việc gì làm thì rủ các bạn đi chơi, Tôn tiểu thư gì đó, không phải hai người là bạn sao…”


Chu Anh vội vàng nói: “Trong lòng em cực kỳ không thích cô ta, người này rất cay nghiệt, không hợp với tính em, em đã sớm muốn nói rõ với cô ta rồi, không bao giờ mời cô ta đến nhà chơi nữa.”


Chu Tĩnh Thư: ??


Đây không phải con ông ta…


Chu Tĩnh Thư bắt đầu cân nhắc có nên dùng logic tâm lý học để giải thích không, ông ta cảm thấy con gái đã quá hoảng sợ rồi.


Hạ Thì cũng kinh ngạc nói: “Thế hả?”


Chu Anh gật đầu: “Vâng, vâng, rất không thích…”


Hạ Thì thương tiếc nói: “Không sao, nếu em rảnh, tìm chị và anh em cũng được.”


Chu Anh cười gượng nói: “Em không làm bóng đèn đâu, chị dâu và anh em ân ái ngọt ngào như thế, em mới không làm vậy đâu.”


Chu Tĩnh Thư cuối cùng cũng nắm được cơ hội, nói: “Con vội vàng đi hẹn hò, lần này nếu không phải vì con đi hẹn hò thì đã không bị người ta có cơ hội bắt cóc, sau này còn dám không?”


Chu Anh nghĩ tới chuyện gì đáng sợ, rùng mình một cái, ngoan ngoãn nói: “Không dám.”





Chu Anh xảy ra chuyện lớn, bạn bè người thân lần lượt đều đã biết, nhưng hôm nay chỉ có những họ hàng khá gần tới thăm. Ví dụ như ba mẹ Chu Sâm chắc chắn tới, còn Mạnh Chương và bố mẹ anh ta cũng tới.


Một đống người vây quanh Chu Anh hỏi han ân cần, bọn họ không rõ đã xảy ra chuyện gì, vẫn còn đang hỏi.


“Làm sao vậy? Ai làm?” Mạnh Chương kéo tay áo: “Dám động vào em gái ông, không muốn sống nữa chắc.” Anh ta không biết trong thành phố X còn ai to gan như vậy, bắt Chu Anh còn gọi điện uy hiếp, chắc chắn có mục tiêu rõ ràng.


Chu Anh nghẹn không nói lời nào.


“Sao không nói gì?” Trong lòng mẹ Chu lộp bộp: “Có phải đã chịu tủi thân gì không?”


Chu Anh bị bắt đi mấy tiếng, ai biết trong lúc này đã xảy ra chuyện gì.


Sắc mặt những người khác đều thay đổi, lửa giận thiêu đốt, Chu Anh thấy bọn họ hiểu lầm, nhanh chóng nói: “Không, không có.”


Chu Sâm giải vây thay cô ta: “Lần này do con, nhằm vào con, người nhà Thẩm Cẩm Minh hiểu lầm.”


Anh nói chung chung không rõ, nhưng mọi người hoặc bắt gió bắt bóng hoặc đã biết chút ít nên đều ăn ý câm miệng, không hỏi kỹ chi tiết.


Chu Anh còn cười trừ: “Đều tại cháu tháo bùa xuống, lại còn sai vệ sĩ đi chỗ khác. Đều tại cháu không cẩn thận, nếu cháu biết nghe lời hơn, cẩn thận hơn thì đã không có chuyện như vậy xảy ra, còn hại người lớn lo lắng…”


Chu Anh nói mà cảm thấy buồn, nước mắt rơi như mưa, than khóc: “Anh! Nếu em biết trước, chắc chắn sẽ không tìm đường chết… Huhuhu!”


“…” Chu Sâm đồng cảm như thể bản thân cũng bị, vỗ vỗ lưng Chu Anh dỗ dành.


Những người khác thấy Chu Anh biết sai, lại sợ cô ta đau lòng, sao có thể nói cô ta, ngược lại còn an ủi: “Lần sau chú ý là được, khóc cái gì.”


“Đúng vậy, bình an trở về là tốt rồi.”


Chu Anh lắc đầu, trong miệng lại nghẹn ngào nói: “… Vâng.”


Mẹ Chu càng vén tay áo: “Tiểu Hạ, nào, con giúp bác, bác xuống bếp tự hầm món canh sở trường để an ủi A Anh.”


Mẹ Chu cảm thấy Hạ Thì là chị dâu, lại đang học mấy món của mình, bảo cô đi giúp một tay cũng không sao, bà coi Hạ Thì là người một nhà.


Vốn Hạ Thì đang đứng một bên, không lên tiếng nhìn người nhà họ gặp mặt, bây giờ cũng ngoan ngoãn đứng lên, mỉm cười nói: “Vâng.”


Chu Anh suýt chút nữa bị dọa sặc, hoảng loạn nói: “Không cần! Cháu không ăn.”


“Không sao, cứ nấu, bao giờ đói thì ăn.” Mẹ Chu nói.


Những người khác cũng cùng khuyên: “Tay nghề của thím cháu, cháu còn không biết sao? Không phải ngày nào cũng được ăn đâu.”


“A Anh thật ngoan, nếu là trước kia chắc chắn đã chủ động la hét muốn ăn rồi.”


“Haizzz, đứa trẻ bị dọa rồi…”


Mọi người càng cảm thấy phải bồi bổ cho cô ta.


Chu Anh cười đến vặn vẹo: “Cháu thật sự không muốn ăn… Thím, nếu muốn hầm canh, hay là đừng bảo chị dâu làm, thím không biết chứ chị dâu cũng cùng anh đi cứu cháu, hôm nay chị ấy cũng vất vả, không dám bắt chị ấy mệt thêm nữa.”


Chu Anh sắp không thở nổi, cô ta không có kinh nghiệm giống Chu Sâm, cô ta không biết Hạ Thì là cái gì, thấy Hạ Thì ăn mọi thứ rồi còn dám ăn đồ Hạ Thì nấu nữa chắc?


Mẹ Chu vừa nghe, rất giật mình: “Sao tiểu Hạ không nói sớm, nguy hiểm như vậy, con cũng đi cùng làm gì. Được rồi, A Anh, cháu thương chị dâu như vậy, ngồi xuống đi, bác đi hầm canh cho hai đứa.”


“Cháu không sao, cháu đi với bác.” Hạ Thì liếm liếm môi dưới, nghĩ đến tay nghề của mẹ Chu là đã thèm nhỏ dãi: “Cháu đi với bác, bác nấu, cháu ngồi chơi sao mà được.”


Cô lại dịu dàng nói với Chu Anh: “Cảm ơn em gái đã quan tâm, chị thật sự không sao. Mọi người cứ nói chuyện đi, chị và bác gái đi hầm canh cho em.”


Chu Anh xin giúp đỡ nhìn về phía Chu Sâm.


Dưới ánh nhìn trêu chọc của mọi người, Chu Sâm đáp một câu: “Còn không cảm ơn chị dâu em.”


“Vâng…” Chu Anh rưng rưng nói: “Cảm ơn chị dâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK