• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 61.


Dưới sự xúi giục của Chu Anh, Hạ Thì đã đi thăm Chu Sâm, bởi vì Chu Sâm mà trước kia vẫn luôn tận tình – nói cách khác là trước đây không thể nào không ưu tiên thực hiện những yêu cầu của Hạ Thì trước, bây giờ đã không có nhiều thời gian đi khắp phố lớn ngõ nhỏ ăn uống với Hạ Thì.


Vậy nên Hạ Thì sẽ tự dẫn Tiểu Tiểu đi ăn, cảm thấy ngon sẽ đóng gói mang về cho Chu Sâm.


Lực sát thương mạnh mẽ kiểu này khiến nhân viên của Chu Sâm vô cùng tổn thương, đặc biệt là Liễu trợ lý, thường xuyên phải chịu tổn thương cực lớn.


Hạ Thì dự tính cho chuyện như sinh con, đã dứt khoát bỏ công việc ở đơn vị mà cô rất rất lâu chưa đi làm, vốn đó chỉ là một dạng ngụy trang của cô trong xã hội loài người mà thôi.


Các đồng nghiệp ở đơn vị biết cô vì kết hôn sinh con nên mới từ chức, cũng không cảm thấy có gì lạ, nếu cô không từ chức thì trái lại mới khiến người khác phải bàn tán.


Hạ Thì gói chút mì mang đến công ty Chu Sâm, có nhân viên ở lầu một chào hỏi khi gặp Hạ Thì.


Nhiều lần lui tới, tất cả nhân viên đều cảm thấy Hạ Thì vô cùng bình dị gần gũi, luôn nở nụ cười với mọi người, rất có thiện cảm, bảo sao khi đứng cạnh Chu tổng lại mang đến cho người ta cảm giác hai người họ bổ sung cho nhau.


“Chị Hạ lại mang đồ ăn cho Chu tổng à, thật hâm mộ” Có người thèm chảy dãi nói: “Chu tổng vẫn còn đang họp, có hạng mục hợp tác, chắc phải họp một lúc nữa mới xong.”


Nếu đã thế, Hạ Thì bảo Tiểu Tiểu cất đồ ăn vào tủ lạnh, còn mình thì lượn lờ trong qua lại trong công ty, buôn chuyện với mọi người.


“Gần đây rất bận rộn nhỉ.” Hạ Thì biết Chu Sâm còn phải thường xuyên tăng ca, đừng nói gì đến đám nhân viên này.


“Đúng vậy, quá khổ, đối tác cực kỳ kén chọn…”


Hạ Thì ngồi đợi Chu Sâm trong văn phòng suốt một tiếng anh mới họp xong.


Chu Sâm và Liễu trợ lý người trước người sau đi vào, vì Chu Sâm che mất Hạ Thì nên Liễu trợ lý không thấy cô, vẫn đang oán giận: “Bọn họ nhiều chuyện như vậy, nếu không phải ở thành phố A, đã trực tiếp hất cẳng họ rồi… Ngài còn nhớ giọng điệu của anh ta không? Không sợ bị chụp bao tải…”


“Ai?” Hạ Thì ngồi ở bàn làm việc, nghiêng đầu: “Cần giúp gì không?”


“Ơ?” Lúc này Liễu trợ lý mới chú ý thấy Hạ Thì cũng ở đây, gãi gãi đầu: “Tôi đang than phiền chút thôi.”


Ai lại chụp bao tải đối tác cơ chứ? Tuy thật sự rất muốn đánh cho một trận.


“Đừng nói mấy lời này trước mặt Hạ Thì, cô ấy sẽ tưởng thật.” Chu Sâm bình tĩnh đi đến chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống.


Liễu trợ lý ha ha ha cười vài tiếng, chỉ nghĩ Chu Sâm đang nói đùa.


Hạ Thì bảo Tiểu Tiểu đang ngồi bên ngoài ra tủ lạnh lấy đồ ăn tới, Tiểu Tiểu chạy một mạch, cho vào lò vi sóng hâm nóng một chút rồi mới lấy ra, ân cần đưa tới: “Anh rể, nhân lúc còn nóng anh ăn đi.”


Liễu trợ lý híp mắt nhìn Tiểu Tiểu, cậu em họ của phu nhân boss này thật là thú vị, như bị tâm thần phân liệt vậy.


Chu Sâm cũng cười như không cười nhìn Tiểu Tiểu một cái: “Lại cùng chị cậu đi ăn gì rồi?”


Tiểu Tiểu vô cùng sợ hãi, trước kia cậu ta không thèm che dấu ý định muốn chiếm vị trí bạn trai Hạ Thì trước mặt Chu Sâm, bây giờ lại nghe Chu Sâm nói vậy thì cảm thấy không được tự nhiên: “… Anh rể không đi cùng nên em đi theo xách đồ cho chị họ.”


Tiểu Tiểu đáng thương nhìn Hạ Thì, hy vọng cô có thể làm chứng cho mình, cậu ta tuyệt đối không vượt qua lôi trì nửa bước.


Chính cung của người ta còn đang ở đây, lại được sủng ái, làm sao cậu ta dám động tay động chân, không cẩn thận một cái là bị làm đồ ăn cho đứa bé ngay.


Chu Sâm: “Vất vả cho cậu rồi.”


Tiểu Tiểu run bần bật: “Không, không.”


Liễu trợ lý nghĩ thầm, tiểu mập mạp chỉ đi mua đồ với chị họ, sao Chu tổng lại dọa cậu ta như vậy? Nhưng đây là chuyện nhà người ta, Liễu trợ lý hỏi Chu Sâm hai câu liên quan đến công việc rồi ra ngoài.


Liễu trợ lý vừa đi, Hạ Thì bỗng xoay người nói: “Đối tác của các anh làm cái quái gì vậy, còn hại mọi người phải tăng ca, tính tình không tốt lắm thì phải, hay là để em bảo Tiểu Tiểu đi uy hiếp anh ta.”


Nếu liên quan đến Hạ Thì, tính tình cô cũng không đến nỗi nào, thỉnh thoảng gặp mấy loại người không có mắt, chỉ cần không quá đáng thì sẽ thả đi, dù sao cũng không thể ăn. Hơn nữa bẩm sinh đã hòa nhã nên rất nhiều người gặp cô sẽ không vô cớ nổi nóng.


Nhưng nếu là chuyện liên quan đến Chu Sâm thì không giống vậy, Hạ Thì có hơi không cam lòng.


Chu Sâm không nhịn được bật cười: “Không có gì, không phải như em nghĩ đâu, hợp tác đòi hỏi phải tranh luận.”


“Vâng.” Hạ Thì tôn trọng Chu Sâm, để Tiểu Tiểu về trước, cô ở lại với Chu Sâm.


Tiểu Tiểu ba chân bốn cẳng chạy mất.


Hạ Thì kéo một chiếc ghế dựa ngồi xuống cạnh Chu Sâm, nhìn chằm chằm anh cơm, sau đó Chu Sâm làm việc còn cô đọc tiểu thuyết.


Mà lúc này Chu Sâm thật sự cần sự giúp đỡ của Hạ Thì, anh làm được một nửa, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, nói: “Bọn anh xây dựng mô hình phức hợp* ở thành phố A, đó là địa danh văn hóa lịch sử nên sẽ mô phỏng cổ đại, với cả trong đó sẽ mô phỏng một số công trình cổ đại, em xem thử kết quả mô phỏng có đáng tin không?”


*Mô hình phức hợp: HOPSCA, là thuật ngữ quảng cáo mới của bất động sản Trung Quốc, lấy kiến trúc làm cơ sở dung hợp Hotel, Park, Shopping Mall, Convention, Apartment tạo thành 1 trung tâm.


Hạ Thì cầm xem: “Cũng được, phong cách này khá phù hợp với thời đại đó, nhưng…”


Hạ Thì chỉ ra mấy chỗ sai, sau đó nói: “Cũng đâu cần phải nghiêm túc như vậy, anh mở một trung tâm thương mại là được rồi.”


“Chi tiết quyết định thành bại.” Chu Sâm nhìn vào mắt Hạ Thì, cười tủm tỉm nói: “Có điều, anh còn tưởng em chỉ biết mỗi ăn.”


Trong chủng tộc của Hạ Thì, cô vẫn là thanh niên, nhưng sống lâu hơn Chu Sâm vài năm, cô đắc ý nói: “Nếu chỉ biết mỗi ăn, sao có thể tồn tại trong thế giới loài người được, chắc chắn anh không ngờ được em đã làm bao nhiêu công việc rồi.”


Chu Sâm: “Không ngờ được, chỉ biết sau khi thôi việc em muốn trở thành một người viết hoàng văn toàn thời gian, Hạ Thì, em sẽ không bị cảnh sát phát hiện ra chứ?”


Hạ Thì: “…”


Hạ Thì ngượng ngùng nói: “Thật quá đáng, gọi em là tác giả.”


Chu Sâm bất đắc dĩ lắc lắc đầu.


Hạ Thì đọc sách rồi nằm bò ra bàn ngủ, vô cùng tùy tâm sở dục**.


**Tùy tâm sở dục: Muốn làm gì thì làm


Chu Sâm nhìn cô nằm ngủ, trong lòng có cảm giác kỳ diệu, Hạ Thì nói muốn yêu đương với anh, thật sự đã thu hơi thở ăn thịt người của mình lại, thỉnh thoảng không nhịn được uy hiếp anh, nhưng sau khi bị anh nói cũng sẽ sửa lại.


Nhìn dáng vẻ Hạ Thì ngủ, Chu Sâm nhớ tới lúc cô hiện nguyên hình, đầu to đè lên ngực mình làm nũng.


Với điều kiện không ăn thịt người, Chu Sâm cảm thấy Hạ Thì thật ra hơi ngây thơ chất phác, hơi nhớ xúc cảm lúc cô hiện nguyên hình…


Chu Sâm làm việc xong thì đẩy đẩy Hạ Thì, cô dụi dụi mắt, trực tiếp nhảy lên lưng Chu Sâm.


Chu Sâm sửng sốt, vỗ vỗ mông Hạ Thì, ý bảo cô xuống.


Hạ Thì lại chơi xấu nói: “Vợ anh mang thai sao có thể tự đi bộ được chứ? Anh muốn ngược đãi hả?”


Khóe miệng Chu Sâm khẽ cong, rõ ràng đêm qua Hạ Thì còn nói muốn biến về nguyên hình cõng anh trên lưng, bay nhanh đến phía nam thành phố để kịp mua thức ăn khuya trước khi người ta đóng cửa.


Biết làm sao được, Chu Sâm đành phải cõng Hạ Thì ra khỏi văn phòng.


Lúc này mới qua giờ tan tầm nửa tiếng, vẫn còn người ở lại làm việc, Chu Sâm cõng hạ thì, cứ như nguồn sáng phát ra trong bóng tối dọc đường đi, tất cả mọi người đều nhìn ngây người.


Tuy Chu Sâm là người điềm tĩnh, nhưng giờ phút này cũng hơi xấu hổ, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Hạ Thì đang vùi đầu ở cổ mình, không biết lại mơ thấy đang ăn cái gì, bẹp bẹp miệng.


Chu Sâm ôm Hạ Thì chặt hơn một chút, nghiêng tai nghe cô nói mớ: “Đừng… Đừng kho con tôi…”


Chu Sâm bị dọa toát mồ hôi lạnh, suýt chút nữa nghe nhầm chữ “đừng”.


Chương 62.


Chu Sâm thật sự bị Hạ Thì dọa rồi, tuy cả câu của Hạ Thì là đừng kho con nhưng điều này có nghĩa là trong quan điểm của cô, con có thể bị kho!


Cẩn thẩn nghĩ lại, sự thật là Hạ Thì đã cắn cả ba mình, thật sự không thể chắc chắn cô có cắn con hay không.


Mấy ngày nay cùng xem thế giới động vật, Chu Sâm vẫn còn nhớ rõ một số ví dụ, vì một số nguyên nhân khác nhau có vài con thú cái thật sự xem con nhỏ của mình là thức ăn…


Chu Sâm đột nhiên thấy áp lực càng lớn hơn, Hạ Thì đang được cõng trên lưng cũng nặng hơn vài phần.


Chu Sâm thật sự không có tâm trạng để ý ánh mắt nhân viên nhìn mình.


Lúc xuống đến lầu một khiến người dưới lầu một hoảng sợ, sôi nổi liếc mắt, ngược nhóm cẩu độc thân đau lòng muốn chết.


Chu Sâm đặt Hạ Thì vào ghế sau của xe, ôm một bụng tâm trạng lái xe về nhà, trên đường về nhìn thấy hàng bán trứng luộc nước trà và món kho ở ven đường, không nhịn được nghĩ thầm, con mình và mấy quả trứng đó chắc cũng không khác nhau lắm, sau này có lẽ sẽ lớn hơn thêm một chút. Nhưng có thể tưởng tượng được nhất định không chịu được một ngụm của mẹ nó…


Chu Sâm nghĩ tới nghĩ lui, dừng xe mua một túi trứng kho.


Sau khi về đến nhà, Chu Sâm xách theo trứng kho cõng Hạ Thì vào cửa, đặt Hạ Thì lên sô pha rồi đặt trứng kho lên bàn.


Mẹ Chu nhìn thấy bèn nói: “Con mua trứng kho à? Nhiều vậy sao, mẹ đi lấy đĩa.”


“Vâng…” Chu Sâm cũng không định nói chuyện đó với Hạ Thì, rầu rĩ lên tiếng, ngồi xuống nhìn Hạ Thì.


Cô vẫn đắm chìm trong mỹ vị trong mơ, không biết còn mơ thấy cái gì…


Mẹ Chu ngẩn người, trêu ghẹo nói: “Còn nhìn chưa đủ, nhìn chăm chú như vậy?”


Chu Sâm nóng mặt, lúc này mới phát hiện ra ánh mắt mình trong mắt người khác có lẽ là ánh nhìn chăm chú, thật ra anh lại đang nghĩ Hạ Thì và trứng kho… Không, là nghĩ về mối quan hệ giữa Hạ Thì và đứa con.


Không cần người khác gọi dậy, đồ ăn bưng lên bàn Hạ Thì tự tỉnh, hai mắt sáng ngời nhìn trứng kho: “Hôm nay em vừa nằm mơ thấy ba em làm món này cho em.” Cô nói, một miếng ăn hết một quả.


Chu Sâm: “…” Ôi, coi như anh đã hiểu vì sao có người dám kho con Hạ Thì, hóa ra chính là người nhà cô, thế mới hợp lý.


“Tiểu Hạ ăn từ từ thôi!” Mẹ Chu nói: “Hóa ra con muốn ăn nên A Sâm mới mua, xem ra con nghĩ đến nó rất lâu rồi, nằm mơ cũng thấy.”


Hạ Thì cũng thấy lạ sao Chu Sâm lại mua món này, món này không phải món yêu thích của Chu Sâm.


Chu Sâm chua xót cúi đầu, anh nhìn Hạ Thì ăn trứng kho ngon như vậy, trong lòng càng lo lắng.


Đợi sau khi cơm nước xong, Chu Sâm và Hạ Thì cùng lên lầu về phòng, Chu Sâm vào phòng Hạ Thì, nghiêm túc nói: “Em rất thích ăn trứng hả?”


Hạ Thì: “Cũng bình thường, còn phải xem nấu thế nào đã, thật ra em thích ăn trứng to một chút.” Quả nhỏ một miếng đã hết, không bõ nhét kẽ răng.


Chu Sâm nói thật: “Hôm nay em nằm mơ nói mớ, em nói đừng kho con em… Em nói xem có phải trong tiềm thức em cảm thấy có thể ăn cả con.”


Hạ Thì: “…”


Chu Sâm: “Nếu sau khi sinh xong bị mất sức, em có ăn trứng để bồi bổ không?”


Hạ Thì cũng ngây dại: “Còn giải thích như thế sao? Em mơ thấy ba em nấu… Ôi, nói vậy cũng đúng, chẳng lẽ trong tiềm thức em thật sự cảm thấy có khả năng này? Em, em cũng chưa từng sinh ra quả trứng, em, em không biết…”


Theo lý, đau đẻ không là gì với cô, chắc không cần bồi bổ thân thể đâu, nhưng bởi vì chưa từng đẻ, lại đẻ ra quả trứng nên Hạ Thì cũng không chắc chắn.


Thật hiếm thấy Hạ Thì luống cuống, cắn cắn ngón tay nói: “Trong tiềm thức em muốn ăn trứng sao? Trời ạ, không thể nào, cơn thèm ăn của em sẽ chiến thắng lý trí sao?”


Trong lịch sử cũng không phải chưa từng có chuyện cơn thèm ăn chiến thắng lý trí, nhưng thông thường chỉ xảy ra trong thời kỳ thiếu đồ ăn, còn có cả Thao Thiết tự ăn mình.


Chu Sâm: “Nếu em có suy nghĩ này, cũng không ai ngăn nổi.”


Chỉ có thể trơ mắt nhìn con bị ăn… Nghĩ thôi đã không rét mà run.


Hai người tuổi trẻ chuẩn bị làm ba mẹ ngồi nhìn nhau, bởi vì không hề có kinh nghiệm nên đều không biết làm sao, chỉ vì một chuyện không chắc chắn mà căng thẳng.


Hạ Thì vội vàng gọi điện thoại cho mẹ Hạ, giọng nói rất đau lòng: “Ba có ở đó không? Mẹ gọi ông ấy nghe máy.”


Suy cho cùng mẹ Hạ là đế nữ Dao Thảo, bố Hạ mới là dị thú ăn thịt.


Bố Hạ: “Làm sao? Muốn chia tay với thằng nhóc hỗn huyết kia?”


Hạ Thì đáng thương nói: “Ba, mẹ, con thích ăn như vậy, có khi nào sẽ ăn luôn trứng mình sinh ra không…”


Ba mẹ Hạ: “…”


Chu Sâm ở cạnh cũng hơi căng thẳng nói: “Ba, mẹ, hôm nay Hạ Thì nằm mơ, còn nói mớ, cái gì mà đừng kho con tôi.”


Ba Hạ: “… Chuyện này, chắc là, không thể đâu, lúc trước ba cũng không, cũng không muốn ăn thịt con, nhưng ba cũng không phải là giống cái… Ừ, để ba nghĩ lại xem, lúc bà nội sinh ba ra…”


Nhưng đã lâu lắm rồi, lúc ba Hạ sinh ra cũng không thể đã có trí nhớ, với cả, Hạ Thì và Chu Sâm đều là hỗn huyết, không biết tình huống sẽ thế nào.


Cố vấn vô dụng.


Sau khi cúp điện thoại của ba mẹ Hạ, Hạ Thì nắm tay Chu Sâm nói: “A Sâm, vì kế hoạch lâu dài, em sẽ luôn duy trì trạng thái ăn no, bảo đảm sẽ không mệt mỏi, cũng không vì trứng của em rất thơm ngon nên thèm ăn… Anh mau lấy bánh kem cho em.”


Chu Sâm: “…”


Có một thời gian dài, đôi vợ chồng Chu Sâm và Hạ Thì vô cùng đề phòng đứa bé, suy cho cùng đứa bé cũng có huyết thống của đế nữ Dao Thảo, lỡ như chọc thú tính của Hạ Thì thì phải làm sao. Hơn nữa ngoài đề phòng khả năng Hạ Thì ăn trứng ở ngoài, sau này còn phải đề phòng đứa bé ăn Chu Sâm…





Buổi tối, Chu Sâm trộm ngủ lại phòng Hạ Thì, đây là điều mẹ Chu nghiêm cấm, nhưng đó là vì bà không biết chân thân của Hạ Thì. Với cơ thể tố chất của Hạ Thì, đừng nói Chu Sâm ngủ lại, cho dù bay vòng quanh trái đất một vòng thì con cũng sẽ không sảy.


Hai người cùng nhau nghiên cứu tập tính của động vật, Chu Sâm mới thừa nhận đúng thật là anh phải cho Hạ Thì ăn no bất cứ lúc nào. Trải qua quá trình trao đổi với Hạ Thì, Chu Sâm đã phát hiện ra cô cũng không có ý định ăn trứng, mà còn cùng nhau đề phòng.


Hạ Thì: “Ôi, thật phiền, cũng làm gì có ai quản được em.”


Lúc này mới cảm thấy hơi hâm mộ Chu Sâm, lý trí của anh nhắc nhở anh không được mê đắm sức mạnh của dị thú. Hơn nữa có thể nhìn ra được, tính người giúp anh quyết không thể chấp nhận được chuyện đó.


Chu Sâm: “…”


Lời này của Hạ Thì quá đau lòng, cô ngồi ở mép giường, hai mắt ngây thơ vô tội, Chu Sâm không nhịn được đẩy cô ra.


Nhưng không dám đẩy mạnh.


Hạ Thì mờ mịt nói: “Làm gì vậy?”


Chu Sâm: “…”


Thấy Chu Sâm có vẻ không biết nói gì, Hạ Thì mới có phản ứng, chậm nửa nhịp lùi về sau, nằm xuống chiếc giường êm ái.


Chu Sâm hơi buồn bực bò lên, tay chống bên cạnh mặt Hạ Thì, hôn vào môi cô.


Hạ Thì ôm cổ Chu Sâm, ngửa đầu lên, cười tủm tỉm nói: “Anh đang muốn quản em sao?”


Chu Sâm hôn vào mắt cô, hôn xuống chóp mũi, rồi đến khóe miệng, cằm, cuối cùng dừng bên tai thấp giọng nói: “… Em phải nghe lời anh.”


Hạ Thì nhẹ nhàng “vâng” một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK