• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mặc dù chỉ lướt nhẹ qua môi nhưng đó cũng là nụ hôn đầu của tôi...


Là nam đồng nghiệp nào dám cả gan đùa giỡn với tôi như vậy??? Không diệt thì tôi đây sẽ không mang họ Hựu.


Trong cơn giận dữ, tôi tập trung quan sát...Hả....là nữ?


Đứng trước mặt tôi là một cô gái nhìn không giống nữ lắm, tóc ngắn hơi xoăn xinh xắn, da mặt bình thường còn được vài nốt mụn điểm tô lên; áo thun trắng sọc xanh, cổ áo có vắt kính mắt; phía dưới là quần jean xanh thẫm và một đôi giày Nike; cổ và cổ tay không đeo thứ gì, tóm lại ăn mặc rất tầm thường.


Không đúng, không đúng, hình như tôi lạc đề rồi.


"Cô là ai?" tôi nhớ đến mối hận bị cướp nụ hôn đầu, lấy tay chùi chùi môi, hung tợn chất vấn.


Đối phương cũng kinh ngạc, ánh mắt buồn bã, "Xin lỗi, cô thật giống...một người bạn của tôi."


Nếu như đây là đàn ông, chắc chắn tôi sẽ nghĩ người này cố tình lợi dụng rồi tìm lý do chối bỏ và cho hắn một bạt tay. Nhưng cô gái trước mắt này, ánh mắt không giấu được thất vọng khiến tôi tin rằng cô nhận lầm người.


Thế nhưng, nụ hôn đầu đời đẹp đẽ của tôi...Ông trời ơi, sao ông chơi ác tôi như vậy.


"Sau này phải nhìn kỹ, không phải ai cũng dễ bỏ qua như tôi đâu." trong lòng tôi oán hận nhưng ngoài miệng rất lễ độ.


Anh Phong từ bên ngoài đi vào thấy tôi và người kia nói chuyện, mỉm cười vỗ vai tôi nói: "Không thể nào, hai người quen biết nhau sao?"


"Không quen!"


"Không quen!"


Tôi và cô gái kia cùng nói một lượt, trùng hợp như vậy khiến chúng tôi liếc nhau một cái.


Anh Phong hơi bất ngờ, sau đó cười, "Không sao, rất nhanh sẽ quen."


Lúc này đến phiên tôi kinh ngạc, nhìn cô gái này hẳn sẽ không thể lớn hay nhỏ hơn tôi nhiều. Chẳng lẽ tổ lại tuyển thêm một trợ lý truyền thông?


Đang nghĩ ngợi, cô gái đã được anh Phong đưa vào phòng làm việc của chị Lulu.


"Thế nào, khí chất không tệ phải không." Phương Di tiến đến, nhìn bóng lưng cô gái, dùng vai huých tôi một cái.


Hả, trợ lý truyền thông cần gì khí chất, quan trọng là năng lực làm việc. Nhưng tôi cũng không thể không nể mặt Phương Di nên hùa theo: "Ừ, đúng là không tệ."


Phương Di lập tức tự hào, "Tất nhiên, do tôi khai quật ra mà."


Hả? Trợ lý truyền thông thôi mà dùng từ khai quật? Lẽ nào như tôi gọi là tự động dâng đến tận cửa?


"Khí chất đó...rất tây phải không..." Phương Di tiếp tục đắc ý, "Người ta du học từ Mỹ mới về đó."


Gì, gì, gì? Cái chức trợ lý truyền thông nho nhỏ mà tuyển du học sinh?


"Về nước thật đáng tiếc, mấy năm học hỏi kiến thức văn minh cuối cùng chỉ có thể làm trợ lý!" tôi cường điệu cảm khái.


Đột nhiên Phương Di trừng mắt nhìn tôi, sau đó cười ngả nghiêng, một tay đỡ thắt lưng, một tay chỉ vào tôi, "Trợ lý...ha ha...không ngờ cô nghĩ vậy."


Có gì đáng cười sao?!


Phương Di cười đến chảy nước mắt, "Người ta là nghệ sĩ mới ký hợp đồng với công ty."


Hả...trán nổi lên ba đường đen! Thật là nhầm nhọt quá lớn!


Rất nhanh nhận được thư trên OA, hóa ra trong hai tháng triển khai, cuối cùng công ty ký hợp đồng với ba người mới, hai nam một nữ, nữ là người vừa "cưỡng hôn" tôi.


"Tả Tiểu Dụ, Học viện âm nhạc Berklee, chuyên ngành Âm nhạc học..."


Tôi vô cùng kinh hãi khi đọc được thông tin cô ta tốt nghiệp từ trường Berklee. Trong năm ba đại học, sinh viên Berklee từng nhận lời mời đến trường chúng tôi biểu diễn. Vì bạn gái đội trưởng đội patin của chúng tôi trong đội văn nghệ nên lúc ấy chúng tôi cũng vào sau sân khấu hỗ trợ. Trường Berklee là một học viện âm nhạc rất có tiếng ở Mỹ, không, là toàn thế giới mới đúng.


Lúc đang đi vào WC, tôi thấy Phương Di đến bàn tiếp tân nói chuyện phiếm với Đàm Tiếu Tiếu quên cả trời đất.


"Mắt của tôi đúng là mắt Bá Nhạc*, lần này trong ba người được ký hợp đồng có đến hai người do tôi tìm ra." Phương Di đắc ý.


(*ý nói có con mắt nhìn người)


Đàm Tiếu Tiếu vẫn cười tít mắt như cũ, vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn Phương Di.


"Á!" đau chết bà. Tôi vừa đi ngang lại bị Phương Di túm lấy đuôi tóc buộc cao của tôi.


Phương Di thối có khuynh hướng bạo lực rất nghiêm trọng, không phải huých vai, đá chân thì túm tóc người khác.


"Kêu cái gì, không phải chỉ nắm vài cọng lông thỏ của cô thôi sao." Phương Di không để ý liếc tôi. Từ lúc tóc bắt đầu dài ra, tôi phải buộc lên thì cô ta không ngừng gọi nó là đuôi thỏ. Hừ, tôi càng muốn nuôi dài ra cho cô xem đấy.


Da đầu bị kéo đau thế nhưng người ta là nhân viên lâu năm trong công ty, tôi chỉ có thể tức giận không dám nói gì. Tiếu Tiếu nhìn tôi đồng cảm, sau đó lấy một gói hàng chuyển phát nhanh đưa tôi, "Đưa cho chị Lulu." Tiếu Tiếu quả là người tốt, tôi nhìn cô cảm kích.


Vào phòng làm việc chị Lulu, phát hiện chị và anh Phong đang nhiệt tình trao đổi với Tả Tiểu Dụ về kế hoạch và kỳ vọng của công ty đối với cô ấy. Nhưng người này có chút không tập trung, tay phải không ngừng xoay chiếc nhẫn trên ngón trỏ tay trái.


Hầy ~ lòng tôi than nhẹ một tiếng. Bản thân còn không tập trung chuyện của chính mình...không biết có thật sự hứng thú ký hợp đồng ca sĩ không.


Trong WC, tôi đưa lưng về phía bồn rửa tay, cố sức xoay cổ để nhìn bóng lưng trong gương.


"Cô...đang..." Tả Tiểu Dụ không biết từ đâu đi đến, đứng cách tôi nửa mét hiếu kỳ nhìn tôi.


Tôi vô cùng xấu hổ, giống như bị người ta vạch trần, vốn định yên lặng ra ngoài, đột nhiên Tả Tiểu Dụ tỉnh ngộ, ngạc nhiên nói: "À, bởi vì vừa rồi tôi nhận nhầm người, cho nên...Ha ha, nói thật, cô rất giống một bạn học trước đây của tôi."


Tôi vô ý sờ "đuôi thỏ", dè dặt hỏi: "Bạn học cô là nữ?"


Tả Tiểu Dụ không chút nghĩ ngợi gật đầu.


"Các người...là loại quan hệ này?" Tôi hỏi. Trong đầu nhớ đến chuyện thời đại học Cáp Cáp hay được các bạn đồng tính điên cuồng theo đuổi. Đừng trách tôi có năng lực tưởng tượng phong phú, làm gì có người nào vừa gặp bạn học cũ đã nhào đến hôn!


Tả Tiểu Dụ ngẩn người, hiển nhiên không hiểu ý tôi ám chỉ. Sau đó, thấy tôi muốn nói lại thôi thì tỉnh ngộ, tay phải bá vai tôi, "Này, đó là cách chào hỏi ở ngoại quốc. Forgive me?"


Tôi vốn có thành kiến với những đứa nhỏ ỷ trong nhà có chút tiền đi du học, hơn nữa vẻ mặt bất cần của cô ta khiến tôi bực bội, "Forgive you? Cô phải hỏi boyfriend tôi có đồng ý hay không?"


Trong nháy mắt Tả Tiểu Dụ ngừng cười, có phần không tin hỏi tôi, "First kiss?"


Trán tôi hiện lên ba đường đen, vì sao khả năng tỉnh ngộ của người này mạnh mẽ như vậy. Tuy tôi rất không muốn trả lời nhưng không kiềm được gật đầu.


"Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm." con bé này nghiêm túc vỗ ngực, nói chắc chắn: "Nếu bạn trai cô gây khó dễ, tôi sẽ gặp anh ta giải thích. Nhưng nhìn cô, thật không nghĩ được chàng trai nào sẽ thích cô!"


Ha ha!!! Lòng tôi đau xót không nói nên lời, mất luôn năng lực đấu võ mồm với Tả Tiểu Dụ. Tôi cúi đầu, bỏ cô ta lại một mình, đi ra ngoài.


Tuy đã ký hợp đồng với người mới nhưng vẫn cần huấn luyện bọn họ thêm một thời gian. Vì lẽ đó, công việc của chúng tôi ở tổ truyền thông cũng chưa tăng thêm, chỉ phải phối hợp với bên truyền thông của công ty điện ảnh kia.


Những phim đang phát sóng hiện nay sẽ không chờ quay xong mới tuyên truyền. Để nhanh chóng thu lại lợi nhuận, có phim trong lúc đang casting đã rầm rộ PR.


Cũng phải nói, bây giờ, làm gì có bộ phim nào chẳng cần PR?


PR thế nào á? Ví dụ nhé, có thể dùng quan hệ tình ái để PR: nam chính nữ chính, nam phụ nữ phụ, nam chính nữ phụ, nữ chính nam phụ,..., biến hóa hỗn loạn, tạo thành tam giác, tứ giác tình yêu càng tốt. Không có chuyện tình cảm cũng không sao, có thể dùng bất hòa! Phạm vi này càng rộng hơn, bất hòa giữa những người khác phái, đồng tính cũng có thể bất hòa, bất hòa giữa diễn viên với nhau, bất hòa giữa diễn viên và đạo diễn cũng được.


Không tin các người cứ xem các tin tức trên báo chí về giải trí đi, không phải chuyện tình cảm thì cũng là chuyện bất hòa, không khác đi đâu cả.


Vì vậy, đến lúc ai thật sự hẹn hò với ai, ai thật sự không vừa mắt ai thì mọi người lại không tin.


Giả là thật, thật là giả, đó chính là cách để miêu tả về giới giải trí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK