• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu suy nghĩ cẩn thận, Liễu Ngọc Hàm sẽ biết việc anti bảo mình thử thuốc ngủ sẽ không tốt lắm, nhưng ngày nào cậu cũng mất ngủ, đầu óc rối bồi, sau khi nghe đươc lời gợi ý, lại cảm thấy họ nói rất có lý, lập tức suy nghĩ tính khả quan của cách này.

Liễu Ngọc Hàm luôn nghĩ vấn đề chuyên môn nên để người có chuyên môn xử lý, cho nên câu vẫn tin tưởng vào chẩn đoán của bác sĩ, cân nhắc việc đề nghị của bác sĩ đó là tìm người ngủ cùng, cậu suy nghĩ một chút bèn quyết định sử dụng phương pháp của anti.

Dù sao anti nhà cậu luôn bị người ta cho rằng là fan giả anti, mặc dù không có việc gì sẽ ghét bỏ cậu, nhưng đúng thật là chưa từng hại cậu, thậm chó còn thường xuyên làm cậu cảm động.

Nhà người khác đều là một fan mười anti, đến nhà cậu vẫn còn tốt, một anti mười fan, phong cách kỳ lạ này là có một không hai trong ngành.

NẾu như không biết tính tình của họ, cho dù là Liễu Ngọc Hàm cũng phải nghi ngờ họ là fan hay là anti.

Vì thế, Liễu Ngọc Hàm khá yên tâm với bọn họ, quyết định mượn cơ hội này livestream quảng cáo, nói qua tình huống của mình một chút, đồng thời cũng muốn tìm một người đàn ông có thể ngủ với cậu, tiền lương và lợi ích đi kèm có thể thảo luận thêm, nếu muốn, có thể liên hệ riêng tư với cậu.

Mặc dù giọng điệu của cậu rất nghiêm túc, nhưng vào tai fan của mình lại thành đang nói giỡn, còn nhao nhao trên kênh chat hùa theo lời cậu, mà không biết những lời đó càng làm cậu quyết tâm hơn, khiến cho một tia lý trí cuối cùng cũng bay đi mất, sau đó lại tuyển thêm lần nữa.



Ngay từ đầu mọi người không quá để ý đến lời nói của cậu, nhưng cậu đã nói đi nói lại nhiều lần, sẽ có người để trong lòng, thậm chí còn gửi cả sơ yếu lý lịch của mình qua.

Đối phương không ngờ mấy ngày hôm sau nhận được phản hồi của Liễu Ngọc Hàm, trong thoáng chốc cảm thấy không thể tin được.

Không chỉ thế, Liễu NGọc Hàm còn tranh thủ mượn gió của chương trình để quảng cáo ý định của mình, mặc dù cậu không rõ lắm, nhưng nhân khí hiện tại của cậu có thể so sánh với phần lớn sao hạng hai. Hơn nữa lòng trung thành của fan rất cao, còn có một nhóm anti làm hậu phương, trong lòng đối phương chỉ có sự hoảng sợ trong thoáng chốc, trong lòng đã mừng như điên.

Mặc kệ Liễu Ngọc Hàm nói với mục đích gì, chỉ cần đứng lên được chiếc thuyền này, hắn tin mình có thể đứng lên lần nữa!

Nhìn thời gian nhắc đến trong tin nhắn, hắn lục lọi tìm mấy bộ quần áo tốt nhất của mình, tỉ mỉ phối đồ, sau đó còn trang điểm nhẹ nhàng, còn ra dáng dùng một khuya kẹp lên cà vạt, lúc này mới tràn đầy tự tin đến điểm hẹn.

Thật ra, Liễu Ngoc Hàm nhận không ít hơn một hồ sơ. Nhưng cậu có thể nhìn ra đa số mọi người đều có ý định đùa giỡn, nên sau khi sàng lọc, chỉ tìm được một người thích hợp, sau khi đối phương xuất hiện trước mặt cậu, cậu mới phát hiện đối phương là người quen...

Phương Diên Thanh.

Không sai, chính là ngôi sao nhỏ Phương Diên Thanh mới lên hạng hai kia, bây giờ hắn đã đổi tên thành Phương Húc.

"Cậu không bận quay sao? Sao lại chạy đến đây ứng tuyển công việc này?" Liễu NGọc Hàm thấy khó tin, "Với tình huống hiện tại của tôi, yêu cầu có người ngủ cùng tôi mỗi ngày."

Hồn nhiên không phát hiện từ ngủ trong miệng Liễu Ngọc Hàm là đúng nghĩa đen, Phương Húc nhìn cơ thể nhỏ bé yếu như gà của Liễu Ngọc Hàm, sắc mặt liền đỏ lên.

Hắn triệu lần nghĩ không ngờ Liễu Ngọc Hàm lại nhỏ yếu như này, lại có thể nói ra những lời mỗi ngày cần phải ngủ chung, cho nên hơi hoảng sợ, còn cảm thấy yêu cầu của Liễu Ngọc Hàm rất cao.



Cậu không ép khô người khác sao?

Dù sao cũng là người lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, cho dù nghĩ gì trong lòng hắn sẽ giữ kín trong lòng, khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Liễu Ngọc Hàm, vội vàng tỏ thái độ đoan chính của mình, dùng giọng điệu công việc trả lời câu hỏi của Liễu Ngọc Hàm.

"Người đại diện cũ của tôi vì...Là tội phạm nên bị bắt, vì thế tôi không có thông cáo nào cả. Hơn nữa vì bị đối phương ảnh hưởng, đa số đạo diễn hay tổ chương trình đều không muốn dùng tôi, tôi cũng vì cuộc sống, thật sự không còn cách nào khác."

Phương Húc nửa giả nửa thật nói khốn cảnh hiện tại của mình, trong lời nói mang theo sự lừa gạt, rất nhanh đã làm lệch suy nghĩ của Liễu Ngọc Hàm.

Dựa theo lời hắn nói, Liễu Ngọc Hàm có thể đoán ra ngay mình chính là nguyên do trong lời nói của đối phương, cho nên hiểu hành động của hắn là chịu thua, đang giải thích và cầu hòa, ý thức được hắn muốn cho công chúng thấy hai người không có xích mích gì cả, dùng thái đội thân mật vì muốn đông sơn tái khởi*.

"Co được giãn được, nếu như cậu có thể đi đường chính đạo, sớm muộn gì cũng là nhận vật vĩ đại." Ánh mắt Liễu Ngọc Hàm nhìn Phương Húc đã thay đổi, "Được rồi, cứ thế đã. Thời gian tôi tìm người phù hợp sẽ mất một khoảng thời gian, có thể cậu phải đợi lâu hơn tưởng tượng."

Phương Húc nghe lời Liễu Ngọc Hàm nói ra cũng rất bất ngờ, suy nghĩ một hồi, còn tưởng Liễu NGọc Hàm đã chấp nhận ý định mở đường cho hắn nên ánh mắt sáng lên.

"Được được, là tôi mang thêm phiền phức cho cậu." Phương Húc nở nụ cười vui vẻ, không còn dáng vẻ khóc lóc lúc nãy nữa, cố gắng biểu hiện sự khoan dùng và hào phóng với người đàn ông thuộc về mình.

Dù sao trong mắt hắn, giữa hắn và Liệu Ngọc Hàm là một mối quan hệ cậu tình tôi nguyện, đầu tiên phải làm người vui vẻ, hắn mới có thể nhận được lợi ích.

Nhìn Liễu nGọc Hàm là biết không phải là công, Phương Húc suy nghĩ với cảm xúc người mua, đương nhiên muốn tỏ ra dáng một người "công", mọi hành động đều rất chú ý, mặc dù chả được cái mẹ gì.

Bởi vì mạch não của Liễu Ngọc Hàm và hắn không chung một đường thẳng. Liễu Ngọc Hàm chỉ muốn chữa bệnh mà thôi, cơ bản không có suy nghĩ gì thêm.



Liễu NGọc Hàm bắt đầu sửa lại hợp đồng, cậu thảo luận cụ thẻ với Phương Diên Thanh về một số điều khoản quan trọng, cuối cùng là mức lương khá công bằng, nên Phương Húc đã ký hợp đồng.

Phương Húc là bên yếu thế, không còn lựa chọn nào khác, cho neenn khi nhìn thấy hợp đồng còn thấy Liễu Ngọc Hàm rất biết chơi, ánh mắt rơi lên người cậu không đúng lắm, lúc ký tên còn măng vẻ mặt "thâm trường"

Đáng tiếc, Liễu Ngọc Hàm vẫn không hiểu hắn đang nghĩ cái gì cả, chỉ thấy hành vi của hắn làm mình không thoải mái.

Không nói đến việc cậu và Nguyên Khang làm ảnh hưởng đến Phương Húc, mà đã ký xong hợp đồng, Liễu Ngọc Hàm có muốn thay đổi cũng không có khả năng.

"Được rồi, mấy ngày này cậu đến chỗ tôi trước đi." Liễu NGọc Hàm bất đắc dĩ nói.

Phương Húc hiểu rõ, cười nói: "Được."

(*) Đông sơn tái khởi: thường dùng để hình dung một người sau khi lui về ở ẩn lại ra nhậm chức, cũng dùng để ví sau khi thất thế lại có lại được vị thế mới. Xuất xứ từ Tấn thư – Tạ An truyện. (Nguồn: chuonghung.com).

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK