Nguyên nhân giấu cậu cũng không có gì đáng nói, có lẽ sợ cậu bị áp lực quá lớn.
Liễu Ngọc Hàm hơi xấu hổ vì Tần Mạc lo lắng và yêu thương, biểu cảm lộ hết ra bên ngoại làm cho vị giáo sư già rất buồn cười...Nhìn mà xem, có một số chuyện dù xuất phát từ ý tốt, nhưng nếu cứ giấu mãi cũng không phải là chuyện tốt.
Ý nghĩ của vị giáo sư rất có lý nhưng tần số não của ông lại không cùng nhịp với Liễu Ngọc Hàm.
Liễu Ngọc Hàm cố không ra vẻ nhưng thấy rất khó hiểu, cậu vẫn không hiểu Tần Mạc thích mình ở chỗ nào, ở góc nhìn của cậu, cậu thấy mình cũng không có ưu điểm nào hơn người để người khác chú ý.
Cậu luôn do dự với thái độ đặc biệt của Tần Mạc, điều này cũng dễ hiểu.
Đối diện với đối tượng xuất sắc, sẽ sinh ra cảm giác không tự tin vào bản thân.
"Nhưng cố gắng bảo vệ chưa bao giờ là chuyện tốt." Vị giáo sư già không biết trạng thái hiện tại của cậu, chỉ nói, "Tất cả những người có thể kiểm soát được giác quan thứ sau đều có cùng một đặc điểm, những khó khăn mà họ trải qua không phải là những thứ người thường có thể nghĩ đến."
Để mỗi người có thể khống chế được giác quan thứ sáu, bọn họ đều phải trải qua hoàn cảnh rất khó khăn, tự rèn luyện, cuối cùng tích lũy được vô số kinh nghiệm mới có được bản năng có thể khiến họ đứng ở vị thế bất bại.
Vị giáo sư già nhìn Liễu Ngọc Hàm nghe rất nghiêm túc, trên mặt hiện sự vui vẻ: "Quá trình kiểm soát giác quan thứ sáu, chính là biến vận may không thể kiểm soát thành bản năng hương đến cái có lợi tránh cái có hại. Em có hiểu băn năng hướng lợi tránh hại hay không? Chắc không cần thầy giải thích lại cho em đúng không?"
Liễu NGọc Hàm gật đầu, chỉ là một thành ngữ mà thôi, sao cậu không hiểu được.
"Có thể nói đây là một giới hạn, một giới hạn làm cho bản thân đạt đến cực hạn nào đó." Vị giáo sư già nói tiếp, "Loại giới hạn này không có chuyện dễ dàng đạt đến được, cho nên em không thể vì sự thoải mái mà sinh ra tâm lý lười biếng được."
Liễu Ngọc Hàm thở dài, lựa chọn nói thật: "Thiếu tướng Tần vẫn nhìn em chằm chằm, em muốn lười biếng cũng không được."
Khó trách lúc trước huấn luyện Tần Mạc luôn tự mình giám sát, dù sao anh cũng biết Liễu Ngọc Hàm sợ anh như thế nào. Nói không chừng có anh ở đó, so với mục đích tìm ra câu trả lời thì càng có động lực hơn.
Hiện tại Liễu Ngọc Hàm đã nghĩ ra chỗ này, trong lòng khó tránh khỏi thấy hơi giận, nhưng phần lớn vẫn là ngại và khó hiểu.
Đến cuối cùng thì Tần Mạc thích cậu ở chỗ nào?
Vị giáo sư già không biết trong lòng Liễu NGọc Hàm đang nghĩ điều này, còn tưởng cậu đang lo lắng, liền không lên tiếng an ủi nữa. Lo lắng cũng là một loại động lực, khi người ta đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng, thường sẽ bộc phát tiềm lực lớn, cho nên chỉ cần sự lo lắng này nằm trong giới hạn, ông sẽ không can thiệp vào.
Huống hồ, còn có Tần Mạc quan tâm cậu, hắn là không xảy ra chuyện gì đâu.
Vì thế đợi đến khi Liễu Ngọc Hàm điều chỉnh xong tâm trạng, đối diện với ánh mắt vừa có ý xấu vừa thấy thú vị của vị giáo sư già.
Liễu Ngọc Hàm hơi run, ánh mắt nhìn vị giáo sư hơi đổi: "Thầy đang nghĩ gì vậy ạ?"
Rõ ràng Liễu NGọc Hàm và vị giáo sư già mới gặp nhau lần đầu tiên, nhưng cho dù là vị giáo sư già tỏ ra thân quen với Liễu Ngọc Hàm hay Liễu Ngọc Hàm cảm nhận sự thân thiên trên người đối phương đều làm cho cậu thấy thân thiết với ông. Mà đối phương cũng rất thích thái độ của cậu, cơ bản không để ý đến giọng điệu kính trọng của cậu, còn cười tủm tỉm trêu cậu.
"Ai da, đám bạn già của thấy có suy đoán về tình trạng của em đấy." Vị giáo sư già thuận miệng nói, "Có phải em tự dọa mình đến nỗi sinh ra giác quan thứ sáu hay không?"
Liễu NGọc Hàm dơ khóc dở cười: "Giác quan của em thường nhạy cảm hơn so với người thường, không liên quan gì đến livestream cả."
Vị giáo sư già cố ý làm bộ không tin: "Nhưng xem livestream của em, thầy thấy khả năng nhạy bén của em vẫn tăng lên. Theo nguyên tắc của máy chuyển đối sóng não, nếu em đã nhạy cảm như vậy từ khi còn nhỏ, em đã phản ứng rất lớn từ lần đầu tiên phát sóng trực tiếp, nhưng lại ngược lại. Điều này không phải đã rõ rồi sao?"
Nghiên cứu của vị giáo sư có liên quan đến cái này, ông cho rằng máy chuyển đổi sóng não có thể kích hoạt sáu giác quan trên công nghệ đen, nói không chừng sẽ có kết quả kỳ diệu với việc rèn luyện giác quan thứ sáu.
Mặc dù trước đây cũng có người đưa ra giả thuyết này, cuối cùng vẫn thất bại, không có trường hợp như Liễu Ngọc Hàm, nhưng vị giáo sư già vẫn kiên trì cho rằng, mọi người vẫn chưa tìm thấy cách hợp lý mà thôi.
Nếu ngay cả dụng cụ có thể kích hoạt giác quan thứ sáu cũng không thể giúp con người ở phương diện này, vậy thì sự tồn tại của giác quan thứ sáu cũng chỉ có thể dựa vào sự mài giữa giữa sinh tử và ban phước của ông trời, điều này không phù hợp với tín ngưỡng của khoa học.
Con người, mới là sự tồn tại ban phước thiên phú cho chính mình.
Ý định ban đầu của giáo sư cũng không phải muốn Liễu Ngọc Hàm đưa ra ý kiến mang tính xây dựng hay đáp án, chỉ là ông thấy được khả năng vô hạn trên người Liễu Ngọc Hàm cho nên mới dễ gần với cậu như vậy, cũng tình nguyện nói đùa với cậu.
Nhưng mà Liễu Ngọc Hàm đang nói chuyện với vị giáo sư già lại dần phát hiện ra một điều khiến cậu giật mình.
"Thầy đang nói...Đỉnh điểm của sự thay đổi ở em là năm năm sau khi kiểm tra đầu vào?" Liễu Ngọc Hàm có cảm giác mình đã chạm được vào đáp án, cho nên cậu lại hỏi giáo su lần nữa, "Nhưng lúc đó em không có cảm giác rõ ràng mà."
Vị giáo sư già biết khoảng thời gian này cậu bị ngất ba lần, phản ứng của cậu đối với việc này tương đối dễ hiểu: "Video của em đã được mấy lão già chúng ta nghiên cứu nhiều lần, có thể khẳng định đỉnh điểm của biến đổi ở em chính là vào thời điểm đó, ba lần em ngất có thể liên quan đến chuyện này, hoạt động não bộ đã biểu hiện điểm này rất rõ ràng."
Thay đổi rất nhanh, không có nghĩa là độ nhảy cảm tổng thể cao, xét cho cùng một là tốc độ, một là tổng suất, hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Chỉ sau khi tích lũy thời gian, tốc độ sẽ có xu hướng ổn định thậm chí biến mất, và tổng suất sẽ đạt đến mức tối đa ở điểm này.
"Khi lượng thay đổi sẽ làm thay đổi chất, em phải hiễu điều này." Vị giáo sư nói đến đây mới thôi.
Liễu Ngọc Hàm giật mình, cậu đã biết đối phương nghiên cứu mình sâu đến nhường nào, nhưng có một chô cậu vẫn không hiểu.
Nếu như nói ba lần cậu bị ngất do giác quan thứ sáu ảnh hưởng, thế thì phải có nguyên nhân chứ? Nhưng cách nói của vị giáo sư già hoàn toàn không nói đến nguyên nhân, khẳng định kết quả của ba lần ngất luôn, nguyên do khiến cậu ngất là do giác quan thứ sáu tiến hóa, Liễu Ngọc Hàm không đồng ý với điều này.
Theo cậu thấy, ba lần cậu ngất giống như dấu hiệu phát bệnh, cho nên cậu cảm thấy, nếu tìm được nguyên nhân khiến cậu ngất là có thể giải thích được nhiều điều.
Đáng tiếc cho đến giờ vẫn chưa tìm ra.
Nhưng qua lời nói của vị giáo sư, Liễu Ngọc Hàm đã hiểu rõ hơn về tình trạng cơ thể mình, cũng biết được tăng cường giác quan thứ sáu của cậu có liên quan đến hoạt động của não bộ.
Biện pháp kiểm soát có khả năng cao nhất cũng đã rõ ràng, cậu cần tiếp xúc với một ít công việc có thể liên tục sử dụng đến giác quan thứ sáu.
"Chỉ livestream thôi là không đủ." Vị giáo sư già nói với cậu, "Em cần nhưng hoàn cảnh khó khăn hơn để mài giũa."
Liễu Ngọc Hàm khi livestream nhiều nhất cũng chỉ tự doa mình, cơ bản không tính là nguy hiểm, cho nên dù có livestram nhiều lần đối với việc kiểm soát giác quan thứ sáu không có tác dụng gì.
Liễu NGọc Hàm nhớ kỹ lời của ông, lần nữa cảm ơn chân thành với đối phương, sau đó đàn anh có ác ý với cậu dẫn cậu rời khỏi phòng nghiên cứu của vị giáo sư già, chuẩn bị đi đến chỗ giáo sư khác.
Đàn anh thấy Liễu Ngọc Hàm chuẩn bị được giáo sư khác tiếp đón, trong lòng ghen tức, hắn đã quen với việc che giấu nên mới không lộ ra bên ngoài.
Nhưng lúc này hắn có làm tốt đến đâu cũng vô dụng, Liễu Ngọc Hàm biết rõ bộ mặt của hắn, mà giáo sư của hắn cũng đang nghi ngờ hắn cho nên hắn sẽ bị người khác theo dõi, tất cả tâm tư và hành vi nhỏ nhất cũng không thoát khỏi mắt người khác.
Nhất là sau khi Liễu Ngọc Hàm nhận được tin tức của Tần Mạc, loại ghen tị này của hắn càng hiện rõ đến mức tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, sự quyết tâm trên mặt hắn đã bị mọi người thấy.
Rõ ràng hắn đã có một số quyết định.
Mặc dù cho đến cuối cùng hắn không nói gì cả nhưng Liễu Ngọc Hạm không hiểu sao lại nhận ra hắn sẽ nhanh chóng để lộ manh mối.
Bước chân nhẹ nhàng đi về phía phòng nghiên cứu của giáo sư khác, trong mắt Liễu Ngọc hàm đầy ý cười, lúc nãy nhờ vị giáo sư già đã khiến tâm trạng tồi tệ của cậu tốt hơn nhiều.
Đây là điều rất đáng để ăn mừng.
Tần Mạc ở dưới tần phòng nghiê cứu của một giáo sư khác chờ cậu, xa xa thấy cậu cười đến đôi mắt cong cong, trong mắt anh cũng mang theo ý cười.
Đây đúng là một chuyện tốt, chỉ cần Liễu Ngọc Hàm có thể duy trì tâm trạng vui vẻ, điều này tốt hơn tất cả mọi thứ.
Đón Liễu Ngọc Hàm từ đàn anh kia, tần Mạc không nhìn đối phương lấy một lần, làm cho hắn càng thêm ghen tỵ, sau khi nhìn Liễu Ngọc Hàm rời đi với Tần Mạc, nhịn không được gửi một tin đi.
Trợ lý của Tần Mạc và vị giáo sư già đã chặn tín hiệu bất thường của hắn, tốc độ rất nhanh, vừa nhìn đã biết bọn họ đã chuẩn bị từ trước, nhưng cho dù là thế, bọn họ vẫn không phải nhóm đầu tiên có chuẩn bị.
Cảm giác đầu tiên thấy rất lạ, Liễu Ngọc Hàm đã rời khỏi phòng nghiên cứu một lúc, lúc cậu nhắm mắt đi theo Tần Mạc, đột nhiên trong lòng sinh ra cảm giác kỳ lạ.
Loại cảm giác này rất quen thuộc, thế nhưng không ai biết Liễu Ngọc Hàm nghĩ gì, cậu cũng không nhớ rõ từ lúc nào mình đã có cảm giác như này.
Khi đàn anh kia nhận được tin tức, Liễu Ngọc Hàm cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, cảm giác kích thích làm mắt cậu tối sầm, bước chân cũng chậm lại.
Tần Mạc nhận ra bất thường của cậu, vội vàng đưa tay đỡ lấy cậu: "Không khỏe sao?"
Liễu NGọc Hàm cẩm tay Tần Mạc: "Không sao cả, chỉ là thấy hơi choáng thôi."