Lục Tang Tang ở nhà Nguyễn Phái Khiết cả tuần, ban ngày đến công ty, tối về nhà cô ngủ.
Nguyễn Phái Khiết và cô đã quá quen thuộc với nhau, thấy bạn mình có điều gì đó không ổn, liền biết ngay có vấn đề với "người bạn cùng phòng" đang sống cùng cô bạn.
Trước đây Lục Tang Tang tiêu diêu, tự tại, cô cảm thấy làm bạn không thành vấn đề. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Lục Tang Tang và Đoạn Kính Hoài nói chuyện ngày hôm đó, lòng lại cảm thấy có chút bất an.
Nếu yêu một người không quan tâm đến mình, tuyệt đối là tự ngược...
Nguyễn Phái Khiết cũng biết tính khí của Lục Tang Tang, thường ngày luôn tám chuyện, nhưng khi có chuyện xảy ra ngược lại rất an tĩnh. Cũng giống như lần này, cô không nói gì, chỉ nói đi ra ngoài để tạm thời bình tĩnh lại. Vì vậy, cô ấy không hỏi nhiều, nói nhiều điều cũng vô ích.
Cuối tuần này, Lục Tang Tang có một vòng ở quán bar.
Đã lâu không tổ chức trò chơi, thiếu chút nữa trở thành một cô gái ngoan tiêu chuẩn "chăm chỉ đi làm và về nhà sớm".
"Tang Tang! Ê, lại đây." Trong quầy bar, những người bạn đã gọi đến gần hết, cô được chào đón nồng nhiệt ngay khi bước vào.
"Đã lâu không gặp. Trong khoảng thời gian làm gì thế? Rủ cậu không ra."
Lục Tang Tang ngồi ở giữa, uể oải nói: "Tớ đang bận, có thời gian đã ra chơi rồi."
"Tớ tưởng cậu đang hưởng thu cuộc sống sau hôn nhân."
"Chết tiệt, cuộc sống sau hôn nhân là cái đếch gì."
"Hahahaha - nhân tiện, lần trước tớ đã thấy cậu trên bản tin, được lắm, việc cũng thật nhiều."
"Tất cả chỉ là để cho vui, làm sao tớ có thể so sánh với cậu, lại bị chụp ảnh với người mẫu nào?"
"Fuck me!!! đừng nhắc tới, ông già càu nhàu phiền chết đi được."
......
Lục Tang Tang có rất nhiều bạn, đa số đều là phú nhị đại, thích ăn chơi, tuy không có quá nhiều thâm giao, nhưng họ thường khá trượng nghĩa, khi có chuyện thì đều giúp đỡ nhau.
Chơi với họ thoải mái, nhẹ nhõm.
"Tang Tang! Đi thôi, cậu có muốn nhảy không?" Nguyễn Phái Khiết đang chơi cao chạy lại kéo cô chơi.
Lục Tang Tang xua tay: "Cậu đi trước đi, tớ từ từ qua."
Nguyễn Phái Khiết làm một động tác oki, "Nhân tiện, Dương Nhâm Hi hẳn là sắp tới đây, cậu ta không biết chúng ta đang ở đâu, cần người đi đón."
Lục Tang Tang khịt mũi, tùy ý ra lệnh cho người bên cạnh, ra cửa đợi người.
Xung quanh ồn ào, Lục Tang Tang nhấp một ngụm cocktail với vẻ mặt ảm đạm.
Cô hơi khó chịu vì cảm thấy không cách nào hứng thú, trước đây chơi ở nơi này đã từng rất high, nhưng bây giờ cô cảm thấy tốt hơn là nên về nhà ngủ...
Lục Tang Tang ấn huyệt thái dương, nghĩ không ra chuyện này, đã mấy ngày rồi, làm sao còn không vui?
Chỉ là Đoạn Kính Hoài không thích cô, đây chẳng phải là chuyện biết từ lâu, tại sao bây giờ lại phải buồn?
Chỉ cần không quan tâm...
Sau một thời gian, sẽ quên thôi.
Lục Tang Tang hít một hơi thật sâu, chuẩn bị bước lên sàn nhảy để chơi với đám người Nguyễn Phái Khiết.
"Tang Tang."
Dương Nhâm Hi lúc này đi tới, anh ta tháo khẩu trang tháo sang một bên, "Hôm nay cậu ra ngoài chơi à?"
Gần đây, Dương Nhâm Hi đang tham gia thông cáo, vì vậy Lục Tang Tang không đề cập chuyện của mình, "Ừ, sao cậu cũng ở đây, không bận sao?"
"Không sao, ngày mai được nghỉ ngơi."
"Ồ, vậy thì uống ít đi." Lục Tang Tang cười, "Tránh cho quản lý của cậu đến tìm tớ tính sổ."
Nói xong Lục Tang Tang đi lên sàn nhảy.
Tối nay chơi muộn, cô còn không thèm nhìn di động, chỉ chơi hết mình với đám bạn.
Cô cảm thấy náo nhiệt rất tốt. Càng sôi động, tâm trí cô ấy càng ít lung tung, rối loạn.
Lúc này, trên lầu quán bar, một người đàn ông ở hàng ghế dài thỉnh thoảng lại nhìn Lục Tang Tang.
Chuông điện thoại reo, anh đứng dậy đi đến nơi yên tĩnh hơn để lấy.
"Uy, Kính Hoài."
"Cô ấy còn ở đó không?"
"Yeah, tôi đã thấy cô ấy khiêu vũ với Phái Khiết và những người khác. Bây giờ ngồi lại và đang uống rượu." Giản Minh Đường, một người bạn đi mật báo.
"Ừm."
"Tôi nói cậu này, lo lắng sao không tự mình tới xem, vợ của cậu đường nhân duyên tốt lắm, không sợ bị cướp hả, haha."
Đoạn Kính Hoài không nói gì.
Giản Minh Đường ho nhẹ một tiếng nói: "Đương nhiên, không ai dám cướp người của Đoạn gia cả."
"Cảm ơn, cúp máy trước."
"Được rồi." Giản Minh Đường nói, "Đừng lo, Nhâm Hi và Phái Khiết đều ở đây, nên cô ấy sẽ không gặp rắc rối gì."
......
Trời đã về khuya, đám đông lần lượt giải tán.
Lục Tang Tang, Dương Nhâm Hi và Nguyễn Phái Khiết đi ra ngoài cùng nhau.
Lúc bước ra khỏi quán bar, Lục Tang Tang đã nhìn thấy Đoạn Kính Hoài. Anh mặc đồ đen, đứng bên cạnh chiếc xe cách đó không xa.
Vẻ mặt vẫn lạnh lùng thờ ơ, một cơn gió thổi qua, vạt áo đen đung đưa theo gió, tựa như có thể tan vào màn đêm dày đặc bất cứ lúc nào... Lục Tang Tang chợt mỉm cười, cảm thấy mình hỏng mất rồi, mê muội vẻ đẹp trai đó đến thế.
Đoạn Kính Hoài cũng nhìn thấy cô, anh đi về phía cô.
"Về nhà," anh nói.
Lục Tang Tang hơi nghiêng đầu nhướng mày: "Nửa đêm sao anh lại tới đây?"
Đoạn Kính Hoài im lặng một lúc: "Không lâu sau ca phẫu thuật, tôi nghe được từ Giản Minh Đường rằng em đang ở đây."
" Ò... hôm nay anh ấy ở đây à, sao anh không đến uống với em?" Lục Tang Tang lầm bầm, hiểu tại sao Đoạn Kính Hoài lại ở đây.
Cũng như lần trước.
"Không cần đón, hôm nay tôi không uống quá nhiều." Lục Tang Tang vòng tay ôm ngực, trang điểm mắt mèo kiểu hộp đêm khiến cô trông rất mê người.
Đoạn Kính Hoài nhíu mày, "Em đi đâu đấy?"
"Tôi chơi chưa đã, còn muốn cùng bọn họ chơi đùa, sẽ không về nhà cùng anh."
Dương Nhâm Hi liếc nhìn cô một cái khi nghe thấy lời đó, đã gần nửa đêm, vừa rồi còn nói người nào về nhà người nấy, giờ có thể đi đâu chơi nữa?
Tuy rằng khó hiểu, nhưng sẽ không vạch trần, dù sao hắn đối với Đoạn Kính Hoài không hài lòng, Lục Tang Tang nói thế khiến hắn vui vẻ.
"Đi trước đi, chúng ta còn đến chỗ khác." Lục Tang Tang không muốn ở lại lâu hơn, cười vẫy tay với Đoạn Kính Hoài, "Tạm biệt."
"Lục Tang Tang." Đoạn Kính Hoài nắm lấy cổ tay cô, trong mắt hiện lên vẻ không tán đồng, "Muộn như vậy rồi, cùng tôi trở về đi."
"Không." Lục Tang Tang câu môi, nở nụ cười quyến rũ nhưng lạnh lùng, "Bác sĩ Đoạn, không phải chúng ta đã đồng ý rồi sao, cứ chơi theo cách của mình rồi để người kia yên. Đừng lo lắng, hôm nay anh đã hoàn thành trách nhiệm của mình rồi, Nên quay trở về đi. "
Đoạn Kính Hoài khẽ mím môi, nỗi bực bội chờ đợi cả đêm càng thêm mãnh liệt.
Nhưng người trước mặt vẫn xua tay xua đuổi, cô ôm lấy hai người bạn bên cạnh xoay người, "Dương Nhâm Hi, chúng ta đi đâu chơi tiếp đây?"
"Bất cứ điều gì, hay đi bất cứ nơi nào cậu muốn."
"Được, vậy chúng ta đi ăn chút gì đi? Tớ đói bụng."
"Ừm."
Lục Tang Tang và Nguyễn Phái Khiết cùng nhau lên xe của Dương Nhâm Hi, chiếc xe gầm rú rồi nhanh chóng biến mất trong dòng xe cộ.
Đoạn Kính Hoài đứng tại chỗ, bóng dáng chiếc xe biến mất một lúc lâu, mới quay người lên xe.
Lục Tang Tang đã một tuần không về nhà, hai ngày đầu anh đều làm ca đêm nên không biết, mãi đến khi chuyển ca mới biết cô không về nhà.
Từ khi hai người sống với nhau, cô luôn có quy tắc, dù một ngày không về cô cũng sẽ báo cho anh biết. Nhưng lần này lại khác, sau vài ngày không gặp và không trả lời tin nhắn, anh đã đến tìm cô.
Tìm Lục Tang Tang thực ra rất đơn giản, mọi người trong vòng này đều quen thuộc nên có thể tìm đến nơi vui chơi rồi hỏi mọi người.
Hơn nữa, kỳ thực hôm nay anh vẫn đi làm bình thường, đến tối muộn cũng chỉ đợi ở ngoài quán bar để đợi Lục Tang Tang. Anh không biết tại sao mình phải đợi, nhưng anh cảm thấy khó chịu khi cô không nói một lời, cũng không trở về nhà.
Khó chịu đến mức anh ấy xem cái gì cũng không xong.
Nhưng cô vẫn rời đi, cùng với Dương Nhâm Hi và những người khác.
Ngồi trên xe, Đoạn Kính Hoài nhớ tới lời Lục Tang Tang nói: "Mỗi người có cách sống riêng, đừng quan tâm đến người kia".
Đúng, đây là những gì cô ấy thường nói, anh ấy đã quen với điều đó.
Đoạn Kính Hoài hít một hơi, rồi đạp ga.
Sau khi sự bồn chồn trong lòng bị cưỡng ép bỏ qua, anh lại cảm thấy mình nhiều chuyện.
- ---
"Tang Tang, cậu còn muốn đi đâu chơi?" Dương Nhâm Hi trong xe, Nguyễn Phái Khiết hỏi.
Lục Tang Tang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: "Đưa tớ về nhà đi."
"Cậu muốn về nhà? Sao vừa rồi không đồng ý lên xe của Đoạn Kính Hoài trở về."
"Tớ định quay về nhà với bố mẹ."
Nguyễn Phái Khiết: "Muộn như vậy rồi, sao cậu không về nhà tớ?"
"Không, tớ sống ở nhà cậu đã lâu rồi." Lục Tang Tang không chút sức lực nói, "Tớ muốn về nhà gặp mẹ."
Dương Nhâm Hi liếc cô qua kính chiếu hậu: "Cậu chắc chứ?"
"Ừm."
"Hiểu rồi, tớ đưa cậu về."
Cô về đến nhà đã rất muộn, mẹ cô đã đi ngủ sớm. Nhưng Lục Tang Tang vẫn muốn quay về, không hiểu sao lại muốn ở trong phòng của mình.
Sau khi tiễn Dương Nhâm Hi và Nguyễn Phái Khiết rời đi, cô mở cửa bước vào nhà, đèn vẫn sáng, Lục Tang Tang ném túi xách sang một bên rồi đi vào bếp rót một cốc nước.
Hôm nay không uống nhiều, nhưng đầu vẫn còn hơi choáng váng.
Cô uống nước xong, đang định đi lên tầng.
"Tang Tang?"
Vừa lúc đó, có người gọi tên cô. Lục Tang Tang ngước mắt lên và thấy Lục Chí Viễn đang đi xuống lầu.
"Anh cả, muộn thế này vẫn chưa ngủ à."
"Ừ." Lục Chí Viễn đến gần, hơi nhíu mày, "Em uống bao nhiêu rượu rồi?
Lục Tang Tang nhún vai, "Có một chút."
"Em tại sao trở về? Đoạn Kính Hoài đâu?"
Lục Tang Tang dừng lại, giữa đôi mày tươi cười của cô có chút ác ý: "Em chỉ muốn trở về nhà thôi, chẳng lẽ anh không muốn em trở về?"
Lục Chí Viễn dừng lại.
"Ừm, đúng vậy. Anh cả! anh nhất định không muốn em trở về." Lục Tang Tang như nhớ ra điều gì đó xa xôi, chế nhạo, "Khi còn nhỏ, anh muốn đem em ra ngoài vứt bỏ. "
"Tang Tang!" Lục Chí Viễn không ngờ cô lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, sắc mặt hắn tái mét.
"Âyza... Thực xin lỗi, em uống hơi nhiều, không nên nhắc lại chuyện này nữa." Lục Tang Tang vỗ vai Lục Chí Viễn, "Anh không nghe thấy đâu ha''.
Nói rồi, cô vòng qua hắn và tiếp tục bước lên lầu. Lúc quay lưng lại với Lục Chí Viễn, sắc mặt Lục Tang Tang càng lúc càng lạnh, cô bực bội nghĩ, tại sao sau khi uống rượu lại nhớ thêm chuyện phiền lòng.
Lục Chí Viễn nhìn bóng lưng Lục Tang Tang quay qua hành lang và biến mất, trên khuôn mặt tái nhợt của hắn có một chút cảm giác tội lỗi, đau đớn.
Khi còn nhỏ, hắn đã lầm tưởng rằng chính vì Chung Thanh Phân mà cha mẹ anh đã ly hôn, vì vậy sau khi mẹ anh mất một cách bất hạnh, anh thậm chí còn ghét người phụ nữ mà cha hắn đã kết hôn, vì điều này, hắn ghét cả người em gái này.
Khi đó, hắn to gan lớn mật tính toán kế hoạch đưa Lục Tang Tang ra ngoài và ném nó đi.