• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor Nora xin lỗi các nàng vì chưa ra chương mới được dạo này mình ốm quá. Đỡ đc 1 2 ngày lại ốm đổi chỗ ở không quen nên zzz á 😭😭😭

Toàn bộ hộp im lặng trong chốc lát, cho đến khi Đoạn Kính Hoài kéo ra chỗ ngồi bên cạnh.

"Ngồi đây."

Lục Tang Tang từ trước đến nay đều rất quen thuộc với anh nên cô sẽ không cảm thấy khó chịu trước mặt người lạ. Cô đặt túi xách xuống, rất dễ dàng ngồi xuống bên cạnh Đoạn Kính Hoài.

"Xin chào, tôi tên là Lục Tang Tang."

"A... cậu là Tang Tang." Uông Cao Trì phản ứng trước, nhanh chóng đứng dậy đưa tay ra, "Xin chào, tôi tên là Uông Cao Trì, tôi là bạn học cũ của Kính Hoài."

Lục Tang Tang hất tay, "Ra vậy, trước đây cảm ơn anh đã chiếu cố chồng tôi."

Uông Cao Trì sửng sốt một chút: "Ểu? Là nói đùa, nói đùa rồi."

"Không, bác sĩ Đoạn khó tính như vậy. Anh muốn làm bạn với anh ấy thì nhất định sẽ chiếu cố anh ấy." Ngữ khí vui đùa, làm người ta thoải mái, khiến người nghe có cảm giác như họ đã thực sự làm được điều gì đó đáng kinh ngạc.

Uông Cao Trì ngồi xuống với một nụ cười: "Kính Hoài, vị kia nhà cậu thật thú vị."

Đoạn Kính Hoài sờ nhẹ môi dưới, quay đầu nhìn cô: "Ăn chút gì đi."

Lục Tang Tang gật đầu.

Tiếp theo, những người có mặt cũng lần lượt giới thiệu về bản thân, Lục Tang Tang chăm chú lắng nghe. Sau đó, Đoạn Kính Hoài gắp cho cô một ít đồ ăn, cô có chút đói bụng nên không khách sáo bắt đầu ăn.

Từ Dao từ đầu đến giờ đều âm thầm chú ý tới Lục Tang Tang, cô luôn cho rằng nửa kia của Đoạn Kính Hoài phải là loại tiểu ngọc gia trầm lặng, đoan trang, nhưng sau khi nhìn thấy Lục Tang Tang, nhận thức này có chút hỏng bét.

Lục Tang Tang trông... tuy nhiên, cô ấy không giống bất kỳ cô gái nào cô ta từng gặp, cô ấy có một sự tự tin và khí chất khó giải thích, như thể mọi thứ đều trong tầm kiểm soát.

"Hai ngày trước tôi tiếp nhận một bệnh nhân gặp vấn đề ở đoạn cột sống thắt lưng. Người đó khăng khăng mình không có việc gì, nhất định xin xuất viện..." trò chuyện về cuộc sống hàng ngày của y học.

Có lúc nói chuyện kỳ ​​quái trong bệnh viện, cũng có lúc nói về tình trạng của bệnh nhân, cùng nhau thảo luận, đều là những chuyện mà Lục Tang Tang không hiểu được.

Lục Tang Tang biết thế giới của Đoạn Kính Hoài không phải là thứ cô có thể tùy ý hiểu được, hiện tại tình cảm của cô càng rõ ràng hơn.

Cô giả vờ như không quan tâm, nhưng thỉnh thoảng khi nhìn thấy nữ bác sĩ có mặt có thể trả lời được mọi thứ gì, cô cũng sẽ bất giác tưởng tượng, đó là loại cảm giác gì.

"Tui thấy bà có chút quen mắt."

Triệu Thiên Thiên và Lục Tang Tang bị chia cắt bởi Từ Dao, cô ấy là người duy nhất không phải là bác sĩ, đại khái cảm thấy buồn chán, liền đi qua Từ Dao để trò chuyện với cô.

"Chúng ta gặp nhau chưa nhỉ?"



"Có lẽ là không, nhưng tui nhìn bà rất quen."

Lục Tang Tang nghĩ có lẽ đã nhìn thấy trên tin tức đăng tin, cô cười nói: "Tui có khuôn mặt mũi đại chúng, thấy quen là chuyện bình thường."

"Oa, đừng nói nhảm, bà trông xinh đẹp như lày, sao có thể trở thành gương mặt đại chúng được cơ chứ." Triệu Thiên Thiên nhìn cô từ trên xuống dưới, nói: "Ồ, túi xách của bà giống với đồng nghiệp của tui."

Lục Tang Tang gật đầu: "Vậy hả."

"Đúng thế, trông rất đẹp, tôi cũng đang nghĩ đến việc mua nó."

Lục Tang Tang: "Vậy... chiếc túi này có lẽ không dễ mua, tôi có một người bạn đặt được hàng, nếu không tôi sẽ đưa cho bạn WeChat của cô ấy."

"Mua có khó không? Đồng nghiệp của tui mua ở cửa hàng của bạn cô ta, đúng vậy."

Lục Tang Tang sửng sốt một chút, chiếc túi này là phiên bản giới hạn của một nhãn hiệu nào đó trong năm nay, cô ấy cũng nhờ bạn bè trong giới đăt hàng trước sau một thời gian dài mới có được.

Cửa hàng nào bán nó?

"Hey, bà trả bao nhiêu tiền? Đồng nghiệp của tui mua nó với giá hơn 5.000. Giá của bà là bao nhiêu?"

Đoạn Kính Hoài thực ra đang để ý đến Lục Tang Tang khi anh nói chuyện với người khác, vì vậy rất tự nhiên lắng nghe cuộc trò chuyện của cô với những người khác. Khi nghe cô gái nói hơn 5.000, ánh mắt anh cũng chuyển từ Lục Tang Tang đến túi xách của cô.

Anh mua mấy thứ này cũng không nhiều, nhưng trong tình huống dở khóc dở cười này thì không thể cái gì cũng không biết. Anh liếc nhìn nhãn hiệu của chiếc túi, tin chắc rằng, nhiều hơn 5.000... e rằng thêm một số 0 là không đủ.

"Ở cửa hàng của bạn đồng nghiệp vẫn rẻ hơn." Lục Tang Tang không còn chuẩn bị gửi tài khoản WeChat của bạn mình nữa, cũng không nói thêm gì cả, "Được giá hời."

"Ừ." Triệu Thiên Thiên thì thầm, "Cô ta là người bắt chước tốt nhất, nhìn siêu giống, nhưng của bà trông giống hơn."

Lục Tang Tang cười cười, không nói gì.

Khi Từ Dao nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, trong lòng cảm thấy có chút khinh thường không thể kiềm chế. Cô ta xuất thân từ một gia đình bình thường, mặc dù thu nhập hiện tại khá tốt, nhưng hơi khó khăn để mua một vài món hàng xa xỉ khi sống ở kinh đô.

Vì vậy cô ta hầu như chưa bao giờ mua những thứ này, không phải không thích mà chỉ là cảm thấy không cần thiết phải ép những thứ không phù hợp với sức mua của mình.

Cô ta khinh thường những người chạy theo xu hướng, càng khinh bỉ những người dùng hàng nhái.

Mua hàng giả có ích gì?

"Sao bà không cho tui tài khoản WeChat của bạn bà? Đắt hơn một chút cũng không sao, tui nghĩ mẫu mã đẹp thì quan trọng hơn." Triệu Thiên Thiên nghĩ về điều đó rồi nói với Lục Tang Tang.

Lục Tang Tang đập mạnh chiếc đũa trong tay, cô nghĩ nếu thật sự đưa ra, bạn của cô có lẽ sẽ mắng chết cô mất.

"Lục Tang Tang." Ngay khi cô đang tiến thoái lưỡng nan, Đoạn Kính Hoài đã gọi cô.

Cô quay đầu lại: "A? Có chuyện gì."

"Vừa rồi mẹ bảo em gọi cho bà ấy, nhưng anh quên chưa nói. Em có thể gọi lại cho bà ấy ngay bây giờ."

Lục Tang Tang dừng lại vài giây, sau đó lập tức có phản ứng: "Được, em đi gọi bà ấy."

Đoạn Kính Hoài nhìn bóng lưng cô bước ra khỏi phòng riêng, cười nhẹ. Anh biết tuy cô thường nói thẳng, nhưng hiếm khi ác ý, như bây giờ, cô biết kiềm chế bản thân để đỡ mất thể diện cho người khác.

Thực tế, cô ấy không vô lương tâm như nhiều người vẫn nghĩ.

- ---

Lục Tang Tang ở bên ngoài một lúc mới vào, sau khi vào cô cũng không nói nhiều nữa.

Thực lòng mà nói, cô cảm thấy hai người bạn học của Đoạn Kính Hoài không có vấn đề gì, nhưng cô thực sự không thể chịu nổi bạn gái của bạn học đó, sau khi cô vào, cô không ngừng nghe cô ta nói nhiều chủ đề về túi xách và quần áo mà cô không biết. lần đầu tiên không biết trả lời như nào. Còn có một người tên là Từ Dao, trực giác của phụ nữ luôn luôn chính xác, cảm thấy cô ta nhìn mình một cách kỳ lạ khiến cô cảm thấy khó chịu.

Cuối cùng thì bữa tối cũng kết thúc, cả nhóm bước ra ngoài.

"Tiền bối, em nghe nói căn tin của Bệnh viện số 2 rất ngon, có đúng không?" Trên hành lang, Từ Dao cười hỏi Đoạn Kính Hoài. Lục Tang Tang đang đi ở phía bên kia của Đoạn Kính Hoài, nghe thấy Từ Dao gọi "anh" cả buổi, khiến cô có chút choáng váng.

"Cũng được." Đoạn Kính Hoài nói.



"Em rất mong chờ đấy. Nghe nói rằng trước đây giám đốc phẫu thuật rất quyền lực cũng là người ở trường chúng ta."

"Ừm."

......

Đoạn Kính Hoài không nói nhiều, nhưng vẫn sẽ trả lời khi mọi người hỏi anh.

Tuy nhiên, Lọt vào tai Lục Tang Tang thành hai người trò chuyện rất vui vẻ nên cô bước nhanh hơn một bước, không muốn "quấy rầy" bọn họ.

Sau đó, một vài người tới bãi đậu xe, tất cả đàn ông ở đây đều lái xe của họ, đương nhiên, Triệu Thiên Thiên ngồi xe của Trần Vũ, nhưng Từ Dao khó xử hơn một chút. Ban đầu, Uông Cao Trì lẽ ra phải tiễn cô ta đi, nhưng nơi Từ Dao sống ngược hướng với anh ta.

"Vậy thì Dao Dao nên đi cùng với bác sĩ Đoạn và những người khác. Họ đi cùng một hướng, điều này rất thuận tiện." Triệu Thiên Thiên nói đùa, "Hơn nữa, xe của bác sĩ Đoạn là xe lớn nhất, nên rất thích hợp."

Xe của Đoạn Kính Hoài ở bên cạnh, nghe vậy nhìn Lục Tang Tang, có lẽ là muốn nghe lời cô. Nhưng Lục Tang Tang hoàn toàn không nhìn anh, chỉ hào phóng nói: "Được rồi, cô Từ có thể lên xe của anh ấy, để anh ấy đưa cô về."

Từ Dao gật đầu, "Làm phiền rồi."

Lục Tang Tang: "Không phiền, lên xe đi."

Buổi tối đưa bạn nữ về nhà cũng không phải là chuyện lớn, Đoạn Kính Hoài mở ghế lái phía sau ra hiệu cho Từ Dao ngồi vào, sau đó nhìn về phía Lục Tang Tang, "Em đi xe của anh, xe em để lại đây."

"Em không muốn." Lục Tang Tang nháy mắt với anh, thì thào nói: "Anh đưa mỹ nữ về nhà, em sẽ không quấy rầy anh."

Đoạn Kính Hoài: "..."

"Ngày mai xe của em vẫn còn có việc, vì vậy phải lái xe về."

Nói rồi, Lục Tang Tang xoay người đi về phía bên kia bãi đậu xe.

Triệu Thiên Thiên và những người khác đã vô cùng sửng sốt khi thấy cô không ở trong xe của Đoạn Kính Hoài.

"Cô ấy tự lái xe à?"

Trần Dư: "Nên là, đi thôi, lên xe đi."

"Chờ một chút." Triệu Thiên Thiên có chút tò mò, từ miệng của bạn trai cô và bản thân của Đoạn Kính Hoài, cô có thể đoán được Đoạn Kính Hoài khá giàu, hơn nữa anh ta còn giàu hơn một bác sĩ bình thường. Nhưng cô không ngờ Đoạn Kính Hoài lại hào phóng như vậy, còn tặng cả xe hơi cho vợ.

Trần Vũ chưa bao giờ mua cho cô ấy một chiếc xe hơi.

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy có chút chua xót, đồng thời cũng chua ngoa giả bộ hưng phấn, con gái làm sao có thể dựa vào nam nhân, tự mình mua mới là đạo lý!

Chỉ nghĩ về điều này, một tiếng gầm đột ngột vang lên--

Triệu Thiên Thiên: "?"

Vài giây sau, một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc bích từ phía cuối tiếp cận, chiếc xe thể thao đó nhanh chóng tiến tới, nhưng sau khi đến gần lại nhanh chóng giảm tốc độ.

Sau khi chiếc xe thể thao dừng lại, cửa sổ được hạ xuống.

Một khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp lộ ra.

Lục Tang Tang vẫy tay với Đoạn Kính Hoài: "Em về trước đây, nhất định phải đưa cô Từ về nha."

Đoạn Kính Hoài đôi mắt hơi híp lại, vẻ mặt có chút khó coi. Nhưng bãi đậu xe ánh sáng lờ mờ, ai cũng không nhận ra sự kỳ lạ của anh.

Sau khi Lục Tang Tang chào tạm biệt những người có mặt, cô lái xe đi.

Cả Uông Cao Trì và Trần Vũ đều biết gia đình của Đoạn Kính Hoài khá tốt, nhưng bây giờ nhìn thấy chiếc xe do vợ anh lái, cả hai đều cảm thấy mình đã đánh giá thấp xuất thân của Đoạn Kính Hoài.

Còn Triệu Thiên Thiên thì sững sờ, sau khi Trần Vũ đưa cô vào xe, cô nói: "Bác sĩ Đoạn giàu như vậy, làm sao có thể mua cho vợ một chiếc xe đắt tiền như vậy?"

Trần Vũ dao: "Gia đình của Kính Hoài có vẻ rất có điều kiện, nhưng trước đây ở trường bọn anh không nói về chuyện này nên cũng không biết."

"Oa... Vậy thì Lục Tang Tang cũng may mắn, chồng vừa đẹp trai lại giàu có."



Trần Vũ liếc cô một cái: "Em thật ngây thơ, trông cô ấy giống người xuất thân từ gia đình bình thường sao?"

Triệu Thiên Thiên: "À? Nhưng cô ấy cũng mua những chiếc túi nhái cao..."

"Cô ấy đã nói gì?"

Triệu Thiên Thiên suy nghĩ về điều đó một lúc, và hình như... cô ấy không trực tiếp nói ra.

Trần Vũ thở dài: "Bọn họ không muốn phô trương trước mặt em, người như thế nào có thể dùng đồ giả?"

"Nhưng cái túi thật sự có giá hàng trăm nghìn..." Giọng Triệu Thiên Thiên trở nên yếu hơn khi nói. Người lái một chiếc xe thể thao, mười mấy vạn cũng càng không để vào mắt.

Nhưng... thật sự là một cái túi hàng mười mấy vạn hả trời.

Triệu Thiên Thiên cáu kỉnh ném túi xách ở ghế sau, trong lòng đột nhiên cảm thấy mình vừa rồi thật ngu ngốc.

Trần Vũ: "Được rồi, anh đoán cô ấy là tiểu thư nhà giàu. Thường dân chúng ta đừng so đo, chúng ta về nhà đi."

Triệu Thiên Thiên tức giận nói: "Em không quan tâm! Em cũng mua túi thật!"

"Anh sẽ mua cho em."

" Mười mấy vạn lận đó, anh có thể mua cho em ư!!!!!."

"... Đừng nháo."

Đoạn Kính Hoài vẫn đứng ở bên cạnh xe không ngồi vào trong, sau khi xe của bạn học lái đi, ánh mắt nhàn nhạt, không biết đang suy nghĩ gì.

Từ Dao hồi phục sau cú sốc vừa rồi của Lục Tang Tang, nhìn Đoạn Kính Hoài, "Tiền bối, chúng ta đi chứ?"

Đoạn Kính Hoài dường như nhận ra có người khác ở chỗ của mình, hắn cau mày, cuối cùng nói: "Địa chỉ của cô."

Từ Dao hơi vui mừng, vội vàng báo địa chỉ.

Thông báo xong, Đoạn Kính Hoài ngồi vào ghế lái, cô ta ngập ngừng hỏi: "Em có thể ngồi vào ghế phụ không?" Nói xong, cô ta ngượng ngùng nói thêm, "Em cảm thấy nếu như ngồi ghế sau thì xem tiền bối như tài xế vậy. "

"Không sao." Đoạn Kính Hoài khởi động xe, lạnh lùng nói: "Cô ngồi ở phía sau."

.............................................................................................

Tui gần đây có đọc một bộ: nam bác sĩ x nữ nhiếp ảnh gia, gương vỡ lại lành, trước nữ truy, sau chị đá anh, 6 năm sau anh mặt dày truy lại của tác giả Thời Câm, làm tui liên tưởng lại anh bác sĩ nhà mình, mấy anh cứ vừa hờ hững, vừa bận sml thì bị ngta đá cũng phải thôi.

Nỗi lòng cho người học y thật sự vất vả, phải cân bằng giữa công việc và cuộc sống cũng là một vấn đề mà ai cũng gặp phải. Đọc truyện về quân nhân, y bác sĩ lúc nào cũng có cảm giác bồi hồi, xúc động, cảm thông cho sự hi sinh thầm lặng của họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK