Được một lúc, Hân phát hiện khoảng cách giữa hai người có vẻ không đúng. Cô thu lại cảm xúc, ngồi thẳng lại.
Kìm nén cho dữ vô rồi đùng một cái khóc trước mặt người khác, đã vậy còn là cậu bạn cùng lớp nữa, biết giấu mặt đi đâu đây!
- Ổn chưa?
Hân ngượng, cúi thấp đầu lấy tóc che mặt, nghe câu hỏi cũng chỉ gật đầu mà không nói gì. Mãi lúc sau để xóa đi khoảng lặng khó xử, Thái mới dè dặt lên tiếng:
- Khi nào thì em cậu đi?
Lòng Hân trùng xuống, cô buồn bã trả lời:
- 20 tháng 11, sau buổi lễ trên trường thằng nhóc cùng ba sẽ bay.
Ngưng một lúc, Hân nói tiếp:
- Hôm đó, vì muốn có tiết mục biểu diễn cho nhóc ấy xem coi như quà chia tay, tôi lại đòi hỏi cậu hơi quá đáng. Xin lỗi nha! Chỉ là tôi muốn chắc chắn tiết mục sẽ được duyệt nên mới cần sự chuẩn bị thật cẩn thận. Tôi biết là cậu không có thời gian nhưng vẫn ích kỷ đòi hỏi, tôi hơi sợ khi đứng trên sân khấu một mình, tôi nghĩ có cậu mình sẽ an tâm hơn.
- Thế à?
Ra đó là lý do cô bạn lớp trưởng mới ra sức năn nỉ, mở lời để xin cậu tham gia cùng.
- Nhưng sao cậu không nhờ bạn khác thử, nếu cùng con gái chắc sẽ thoải mái hơn chứ?
- Tôi thấy thoải mái với cậu hơn. Chính cậu là người cố đưa tôi hòa đồng với lớp còn gì! Tôi biết ơn cậu lắm đấy!!
Hân cười, nụ cười trong trẻo lấp lánh dưới chiều tàn nhanh chóng xóa đi hình ảnh buồn bã ban nãy. Thái bị tấn công thính giác lẫn thị giác cùng một lúc nên trái tim bỗng mềm mỏng hơn, nói ra những thứ không cần nói:
- Có gì đâu chứ! Bạn bè cả mà. Giúp đỡ nhau là điều nên làm thôi. À mà cái tiết mục văn nghệ ấy, cậu cứ đăng ký đi, tôi tham gia cùng cậu.
- Thật á?!
- Đương nhiên là thật rồi!
- Không rút lời ấy chứ??
- Cậu xem Trần Quốc Thái này là gì vậy chứ!!!
Nghe lời khẳng định từ cậu, cô càng vui hơn. Nhưng vẫn dè dặt hỏi lại:
- Vậy... còn lịch tập?
- Tùy cậu thoải mái sắp xếp.
Thái bây giờ tâm tình đang tốt nên hào phóng hẳn.
Lớp học làm bánh gì chứ! Để qua 20/11 sắp xếp lại là được.
Nhìn Hân tủm tỉm cười, lòng cậu cũng râm rang vui. Tự nhiên thấy nhỏ cũng dễ gần đó chứ!
...
Tình hình bên Toán 2 có vẻ đã yên ổn. Bên Toán 1 từ ba rớt xuống hai.
Đan lấy lý do đi học đội tuyển, để lại trọng trách cho hai bạn gánh vác. Hai đứa này cũng chẳng thể lấy lý lo nào hợp lý để trốn. Không thể nói bận ôn thi vào đội tuyển được, vì nguyên lớp có ai là không bận.
Thế là hai đứa mò mãi, đúc kết bài song ca 'Ơi hàng cây xay thắm dưới mái trường mến yêu..'. Tới hôm thi vác mic lên hát, coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Đối diện với sự lười biếng, không có chí tiến thủ của hai đứa bạn, Thái chỉ lắc đầu ngao ngán. Sao có thể chọn tiết mục để thi một cách qua loa như thế chứ!
Dưới sự sắp xếp của nàng lớp trưởng, Thái ngoan ngoãn nghe theo, thời gian sau buổi chiều tan học, cậu dành trọn cho nàng. Thời gian đầu hơi nản, nhưng lúc sau cứ mỗi lần tới buổi tập cậu lại thấy háo hức một cách khó hiểu. Nhưng vì cậu ngốc, nên cậu không bận tâm lắm. Chỉ biết những lúc như thế là vui thôi.
Với sự bận bịu của bốn đứa bạn, thằng còn lại cũng không kém cạnh. Sắp tới sinh nhật hắn rồi nên hắn cứ mãi lu bu suy nghĩ. Một hôm, hắn mò sang nhờ vả cô bạn lớp cạnh cùng với voucher hấp dẫn khiến cho bạn cũng mũi lòng mà gật đầu đồng ý.
Thế là vào một buổi trưa nắng cháy gắt gỏng, có đứa con gái đội cái nón kết nhăn nhó đứng dưới bóng cây chờ đợi.
- Cậu dám để tôi mòn đít chờ đợi dưới cái nắng khắt nghiệt thế này à!!!
Đúng là chịu không nổi mà! Vì điều gì mà Hoa phải từ bỏ giấc ngủ, đi phơi nắng dưới cái thời tiết cháy người này?... À, là vì vé miễn phí 0 đồng ở quán ăn nổi tiếng là đắt đỏ. Cô định bụng để tới sinh nhật mẹ dẫn đi ăn đấy mà.
- Sory sory. Đi thôi!
Hoa mặc Toàn kéo đi, cố gắng chịu đựng tâm trạng bức bối của mình để hoàn thành nhiệm vụ.
- Đi đâu thế?
- Nhờ cậu tư vấn một chút.
Hoa ngơ ngơ nhìn xung quanh mình. Đây là lần đầu tiên cô vào trung tâm thương mại đấy, nghe hơi quê mùa nhưng nó là sự thật. Cô làm gì mà thừa tiền đến nổi vào đây vung đâu chứ!
- Tư vấn gì cơ?
- Sắp tới sinh nhật tôi rồi. Tôi muốn tặng mẹ chút quà.
Sợ nghe lầm nên Hoa hỏi lại thêm lần nữa:
- Sinh nhật ai cơ?
- Sinh nhật tôi.
- Sinh nhật cậu sao lại tặng quà cho mẹ?
Toàn nghía được cái cửa hàng nhìn ổn, kéo Hoa vào xem.
- Vào ngày này 17 năm trước mẹ đã cực khổ để sinh tôi ra. Tôi phải chuẩn bị thứ gì đấy để cảm ơn mẹ nữa.
Hoa bị bất ngờ bởi câu nói của Toàn. Nhìn ăn chơi, cà lơ phất phơ như thế mà sống tình cảm đấy chứ!
- Bất ngờ đấy!
- Đây là lý vì sao tôi được chiều đấy! Muốn được yêu thương thì chúng ta cần phải hành động thôi.
Thuyết âm mưu à?
- Cái váy này thế nào?
Loanh quanh, chạy nhảy một hồi, kết quả thu thập được là hai cái váy cùng chiếc dây chuyền. Xem cái bill tổng mà cô xém ngất, bằng doanh thu cả năm gánh bún mẹ cô đấy chứ! Hình như cô quên mất mình đang chơi với đại gia thì phải?
- Mà sinh nhật cậu là khi nào nhỉ?
Mãi mới hỏi được trọng tâm. Do bị quá nhiều thứ phân tâm quên mất hỏi.
- Hai tuần nữa. Tuần sau là tôi về nhà dự sinh nhật. Nên trước đó tôi nhất định sẽ đãi các cậu một bữa. Còn bây giờ, tôi phải trả công cho cậu sau một buổi giúp tôi tư vấn cái đã.
- Không cần đâu. Cái vé voucher cậu cho tôi là tiền công rồi đấy.
- Cái vé rẻ bèo đó sao mà xứng đáng với công sức của cậu được. Tính tôi vốn sòng phẳng, nên như thế không chịu nổi đâu. Đi!
Mặc kệ tiếng la oai oán từ cô bạn, Toàn vẫn cố xốc dậy lôi đi cho bằng được. Đi lòng vòng nãy giờ rồi. Bây giờ cô chỉ muốn ngồi nghỉ thôi. Trả công cái gì chứ? Cô có cần đâu!!!