Tần Hiểu Đồng vốn dĩ thấy anh quá yêu quý cây hoa này, có chút khó chịu, không ngờ đến anh lại lo lắng đến vậy.
“Con đã có bạn gái rồi, còn chăm hoa hoa cỏ cỏ cái gì nữa. Mẹ thấy, con mới có vấn đề! Chăm sóc Xu Mạn cho tốt vào.”
Thẩm Thanh Yến khóc không ra nước mắt: Xu Mạn ở ngay trên tay mẹ đấy! Hơn nữa việc trồng hoa đâu có liên quan gì đến việc có bạn gái?
Tần Hiểu Đồng ôm chậu hoa trên tay, lòng Thẩm Thanh Yến vừa lo lắng lại khẩn trương, sợ bà không cẩn thận đụng vào cánh hoa với lá cây: “Mẹ! Người đừng kích động! Chúng ta thương lượng trước đã, mẹ đừng làm tổn thương lá cây của nó.”
Thẩm Thanh Yến đoạt lại chậu cây, sức lực anh lớn, Tần Hiểu Đồng cũng không thật sự tranh với anh, nên anh cũng không tốn nhiều công sức đã lấy lại được rồi.
Thẩm Xuân Quân vội vàng đi đến hòa giải: “Tôi nói này, Thanh Yến nó tốn hơn 20 triệu mới mua được, bà thật sự phải cẩn thận một chút, một cái lá cũng mấy trăm nghìn rồi, có làm sao là mất cả xấp tiền đó.”
Thẩm Thanh Yến cũng không phải xót tiền, nhưng đó là hoa lan nhỏ của anh, bình thường chuyển từ chỗ này qua chỗ khác anh đều rất cẩn thận, sợ đụng vào làm hỏng mất cánh hoa hay lá cây của cô. Hơn nữa hiện giờ Xu Mạn không thể duy trì hình dạng con người, anh lại càng thêm lo lắng.
Thẩm Thanh Yến vội vàng đem chậu hoa chuyển đến phòng sách, vừa đến được cửa phòng, thì thấy hoa lan nhỏ bỗng nở rộ.
Thẩm Thanh Yến ngẩn người, sau đó đóng cửa lại.
Mẹ Thẩm ở phòng khách nghe thấy âm thanh đóng cửa phòng, trong lòng lại bắt đầu tức giận: “Ông xem xem, con trai bảo bối của ông đấy, tôi vẫn chưa làm cái gì, nó làm như tôi trộm hoa cỏ của nó đến nơi.”
Bố Thẩm khuyên: “Cái chậu hoa kia của nó so với bà còn đáng tiền hơn, người già rồi thì đừng quản nhiều quá, đừng để bị người ta chê cười…”
Thẩm Thanh Yến đặt Xu Mạn lên bàn làm việc, nhỏ giọng trấn an nói: “Em đừng sợ, anh sẽ không để bọn họ đưa em đi đâu.”
Xu Mạn nhẹ nhàng lay động lá cây: Em không sợ họ mang em đi.
Động tác nhỏ của cô không quá rõ ràng nhưng Thẩm Thanh Yến vẫn có thể nhận ra được, Thẩm Thanh Yến có chút nghi ngờ, không hiểu rõ động tác lay động lá cây của cô là có ý gì.
Thẩm Thanh Yến suy nghĩ nói: “Hay là thế này đi, nếu anh nói đúng ý em, em động đậy một chút; không phải ý đó, em đừng động đậy.”
“Vừa nãy em lay động lá cây, ý của em là muốn cùng đi với họ?” Thẩm Thanh Yến không chắc chắn lắm, nhưng ý Xu Mạn muốn nói với anh, lại có chút như muốn đi cùng Tần Hiểu Đồng.
Xu Mạn vẫy lá.
Quả nhiên anh không đoán sai.
Thẩm Thanh Yến cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng anh tin tiểu yêu tinh tự có lý do của mình. Nhưng rốt cuộc là nguyên nhân gì, giờ anh có hỏi cũng không hỏi ra, chỉ có thể tạm thời bỏ qua.
Anh mua hoa lan nhỏ cũng được hai năm, hoa lan nhỏ vẫn luôn ở trong nhà, chưa bao giờ một mình đi nơi khác, lát nữa phải đưa cho mẹ anh, Thẩm Thanh Yến có chút không yên tâm.
Anh nghĩ ngợi rồi lại nói: “Em thật sự muốn đi sao? Em đi cùng với họ, anh không thể theo em đi qua đó được, họ vẫn cho rằng em đang ở phòng bên cạnh ngủ. Em một mình qua đó, đến lúc đó có lúc liệu có sợ hãi, cô đơn hay không?”
Xu Mạn vẫy vẫy lá: Em cần phải đi nơi khác để tìm kiếm con mồi, Mộng Yểm ở đây đều bị em ăn gần hết rồi, đã rất lâu rồi em không thấy một con Mộng Yểm nào quanh đây. Em không muốn làm một gốc cây không biết nói chuyện, không thể di chuyển mãi đâu
Thẩm Thanh Yến có chút nghẹn lòng, anh vốn dĩ nghĩ rằng hoa lan nhỏ thích anh, không nỡ rời xa anh, không ngờ đảo mắt một cái nói đi là đi.
Thẩm Thanh Yến: “Có phải em có lý do bất đắc dĩ gì không, chẳng hạn như ra ngoài có lợi với việc hồi phục vết thương của em?”
Anh chỉ vào chỗ hai cánh hoa bị rơi của Xu Mạn, trong lòng có chút khổ sở không nói lên lời.
Xu Mạn vẫy vẫy lá: Tìm được con mồi, mới có thể có đủ linh lực để em nhanh chóng hóa thành người.
Thẩm Thanh Yến thấy cũng không khác bản thân đoán lắm, lần trước cô ngã nghiêm trọng như vậy, thế nhưng đến bệnh viện chẳng bao lâu đã có thể hồi phục, xem ra cũng phải do trùng hợp. Anh nhớ rõ ban đầu Xu Mạn đề nghị anh không về nhà, muốn nằm viện.
Thông thường, với tâm tính như cô thì phải thích ở nhà mới đúng, thế nhưng cô thà ở bệnh viện cũng không về nhà, chỉ là lúc đó anh không nghĩ nhiều, cũng không hỏi cụ thể nguyên nhân.
Xem ra hoa lan nhỏ của anh vẫn còn chút bí mật mà anh không biết.
Lòng Thẩm Thanh Yến dâng lên một cảm giác phức tạp không nói thành lời, anh im lặng một lát, mới thở dài nói: “Vậy em qua bên đó phải cẩn thận một chút, anh sẽ nhanh chóng tìm lý do để qua đó với em.”
Thẩm Thanh Yến chỉ đành ôm chậu hoa từ phòng sách đi ra ngoài, Thẩm Xuân Quân với Tần Hiểu Đồng vẫn đang cãi nhau trong phòng khách.
Thẩm Thanh Yến: “Nếu như mẹ thích, vậy con đưa cho mẹ mang về nhà nuôi hai ngày. Mẹ nhất định phải chăm sóc cẩn thận, đừng để lá, hoa của nó bị gãy, đừng để ở bên ngoài, cẩn thận không bị người khác trộm mất, còn có bên kia trẻ con cũng nhiều, không thể để những đứa trẻ kia…”
“Ai nói muốn chăm hoa cho con!” Tần Hiểu Đồng tức giận, chua xót nói: “Một cái cây mấy chục triệu, không chạm vào được. Lỡ chăm chết rồi, mẹ đền không nổi.”
“Vừa nãy không phải bà nói muốn mang đi sao? Giờ Thẩm Thanh Yến cắn răng đưa cho bà, bà lại nói không cần. Đi thôi!” Thẩm Xuân Quân nhận lấy chậu hoa. lại dặn dò Thẩm Thanh Yến nói: “Con chăm sóc Xu Mạn cho tốt, đợi con bé khỏe lại, con mang con bé qua nhà ăn cơm.”
Thẩm Thanh Yến thấy hoa lan nhỏ của mình cứ thế bị mang đi mất, trong lòng luôn cảm thấy buồn bực không thôi, anh cũng đi theo hai người ra đến cửa.
Tần Hiểu Đồng hỏi: “Con cùng chúng ta đi ra đây làm gì?”
Thẩm Thanh Yến: “Con tiễn hai người xuống tầng, dù sao Xu Mạn vẫn chưa dậy.”
Tần Hiểu Đồng kỳ quái liếc nhìn anh: “Chúng ta cũng không phải không biết đường. Sao mẹ luôn cảm thấy con lo lắng cho chậu hoa này con hơn cả Xu Mạn thế? Con không nỡ như thế, đưa cho chúng ta mang về làm gì! Chuyển đến chuyển đi, cũng phiền phức muốn chết.”
Nói như người vừa nãy quay trở lại ban công lấy mất chậu hoa lan không phải bà vậy.
Thẩm Thanh Yến trong lòng chua xót, anh cũng không muốn, nhưng đây là ý của Xu Mạn, có thể là chuyện tốt đối với cô, sao anh có thể chỉ vì sự ích kỷ của mình mà giữ cô lại chứ?
“Hai người nói đúng, có lẽ Xu Mạn rất nhanh sẽ ổn thôi.” Thẩm Thanh Yến mơ hồ nói một câu.
Tần Hiểu Đồng không để ý đến anh, nhận lấy chậu hoa từ tay Thẩm Xuân Quân, đưa hoa lan lên ngửi một chút, kỳ lạ hỏi: “Sao lần này lại không có mùi gì vậy? Mẹ nhớ lần trước đến nhà con mùi thơm lắm mà.”
“Nói không chừng nó nhận chủ.” Thẩm Thanh Yến đau lòng nói thầm một câu.
Tần Hiểu Đồng ngẩng đầu, kỳ quái liếc nhìn anh một cái: “Vậy con kêu nó một tiếng, xem nó để ý tới con không. Con ấy à, kỳ quái giống y như ba con vậy, đều coi hoa cỏ chim chóc thành vợ hết, cả ngày làm những chuyện không đâu. Mấy người giỏi thế, sao không sống cùng chúng nó cả đời luôn đi, còn cưới vợ làm gì!”
“Sao lại dính đến tôi rồi?” Thẩm Xuân Quân cảm thấy đầu gối mình nhói đau, nằm không cũng trúng đạn.
Mấy người hàn huyên, tới hầm để xe, Thẩm Thanh Yến thấy mẹ anh đặt chậu hoa vào vị trí ghế phụ sau đó định ngồi theo vào, liền vội nói: “Mẹ, mẹ ngồi phía sau đi, chỗ này hơi chật, ngồi một lát con sợ chân mẹ bị tê.”
Tần Hiểu Đồng nghiêng đầu liếc anh một cái, nhìn chỗ bị chậu hoa chiếm mất, cuối cùng vẫn ngồi xuống phía sau.
Thẩm Thanh Yến đau lòng nhìn mẹ anh mang hoa lan nhỏ đi mất, lo lắng không thôi.
Tiễn hai người đi, Thẩm Thanh Yến về nhà, ngày trước ở một mình cảm thấy không có gì, giờ không có Xu Mạn, anh luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó, dù anh làm gì cũng không có tinh thần.
Điện thoại trên sofa kêu liên tục, Thẩm Thanh Yến liếc mắt qua, bạn bè trong ngoài giới đều gọi điện hỏi thăm, Thẩm Thanh Yến thống nhất trả lời bình an, đồng thời cảm ơn sự quan tâm của bọn họ.
Anh thuận tiện xem qua các tin tức nóng ngày hôm nay, toàn bộ đều là những tin tức liên quan đến vụ hỏa hoạn hôm nay.
Cao Khang Hạo gọi cho anh vài cuộc, Thẩm Thanh Yến suy nghĩ, vẫn quyết định gọi lại. Điện thoại vừa được kết nối, Cao Khang Hạo báo cáo: “Ông chủ, giờ trong ngoài giới đều gọi điện hỏi thăm tình huống của cậu, vài báo đài cũng chú ý đến vấn đề này, mong được phỏng vấn cậu.”
Thanh Thanh Yến có chút mệt mỏi tựa lưng vào sofa: “Chuyện này không có gì để phỏng vấn, chúng ta cứ âm thầm xử lý trước đã. Trận tai nạn này, người cần được khen ngợi nhất là những nhân viên phòng cháy chữa cháy, mạo hiểm cứu người, chúng ta không cần giành mấy cái này, dễ khiến người khác phản cảm. Chúng ta đừng trả lời phía truyền thông vội.”
“Được, ông chủ. Ý tôi cũng như vậy, chúng ta không có động thái, độ thảo luận của mọi người càng cao. Không lâu sau, khi cậu xuất hiện trước mặt truyền thông, chúng ta tuyên truyền tác phẩm, hiệu quả nhất định rất tốt…” Cao Khang Hạo nói.
Thẩm Thanh Yến đáp một tiếng, trong đầu anh giờ tất cả đều là hoa lan nhỏ, cũng không có tâm tình cùng Cao Khang Hạo thảo luận công việc. Cao Khang Hạo cũng không phải ngày đầu tiên làm người đại diện, Thẩm Thanh Yến tin tưởng loại chuyện này anh ấy biết nên giải quyết thế nào, trong lòng anh ấy hiểu rõ.
Vì thế, Thẩm Thanh Yến liền ngắt lời anh ấy: “Không có chuyện gì nữa, thì cứ thế đi.”
Cao Khang Hạo nhìn điện thoại bị ngắt, có chút buồn bực, anh ấy còn chưa nói xong nữa mà. Lần này bọn họ cứu Mary, tài nguyên sau này của Thẩm Thanh Yến chắc chắn tốt hơn giờ nhiều.
Có điều, hình như vừa rồi ông chủ có vẻ không quá vui thì phải?
Ông chủ quả thật là người phật hệ trong giới giải trí.
Cao Khang Hạo âm thầm cảm thán thái độ không quan tâm thiệt hơn của ông chủ.
Ông chủ phật hệ thật sự không giống với những tiểu thịt tươi muốn nổi tiếng kia chút nào.
Căn phòng trống rỗng khiến Thẩm Thanh Yến cảm thấy trống vắng đến lạ, anh đi đến ban công, nhìn cơn mưa rả rích đầu xuân bên ngoài, cảm giác buồn bã khó tả, anh vươn tay, ôm lấy lồng ngực bên trái.
Giờ khắc này, anh nhớ đến lời thổ lộ tâm tình của hoa lan nhỏ nói với anh – Trái tim tôi ở chỗ anh.
Rõ ràng là lời nói ngọt ngào như vậy, bây giờ nhớ lại, trái tim lại có cảm giác chua xót.
Chỉ vừa mới tách nhau, anh đã bắt đầu điên cuồng nhớ đến tiểu yêu tinh của anh, nhớ khuôn mặt hồn nhiên, nhớ đôi mắt sáng trong câu người, nhớ cô bất ngờ nói ra những lời tâm tình…
Thẩm Thanh Yến cảm thấy bản thân mình như đã trúng độc, trúng một loại độc mang tên Xu Mạn, chỉ có Xu Mạn mới có thể giải.
Anh quay về phòng sách, mở máy tính, bắt đầu đánh chữ viết tiếp kịch bản lần trước anh chưa hoàn thành…
Lần này, nhân vật nữ chính của anh có một hình tượng sống động hơn, cô hoạt bát, ngây thơ, đáng yêu, còn có chút xảo quyệt, có những bộ mặt khác nhau, nói lời tâm tình ngọt ngào đến nao lòng…
Thẩm Thanh Yến ngồi thẳng đến rạng sáng, anh gõ nốt chữ cuối cùng, đi đến đến phòng quần áo, đổi một bộ quần áo khác, lái xe đến nhà bố mẹ anh.
Anh đã chờ không nổi nữa rồi, muốn đến nơi gần cô hơn.
Đường phố đêm khuya ít người qua lại, cơn mưa rả rích kéo dài không dứt, giống như nỗi nhớ trong lòng anh.
Hôm nay xảy ra quá nhiều biến cố, nhưng lúc này anh lại vô cùng tỉnh táo, anh chậm rãi lái xe vào thành phố Phỉ Thúy, tìm chỗ đỗ xe dưới nhà bố mẹ.
Hầu hết người trung niên và người cao tuổi đều sống ở đây, Thẩm Thanh Yến từng bảo bố mẹ anh chuyển sang biệt thự ở Hồ Thiên Nga sống, nhưng Tần Hiểu Đồng chê bên kia chẳng có mấy người, hơn nữa cũng không quen biết ai, không chuyển qua.
Hiện giờ, hầu hết người ở đây đều đã ngủ, cả tòa nhà chỉ còn lác đác vài nhà còn bật đèn.
Thẩm Thanh Yến nhìn lên căn hộ tối đen như mực ở tầng ba, nửa đêm nửa hôm anh một mình sang đây, chỉ sợ sẽ khiến bố mẹ nghĩ nhiều.
Im lặng hồi lâu, Thẩm Thanh Yến chỉnh ghế dựa ra phía sau một chút, chỉnh điều hòa cao lên vài độ, bản thân dựa vào ghế nghỉ ngơi.
Có lẽ đến nơi này, trái lại khiến anh bình tĩnh, không lâu sau anh liền ngủ thiếp đi.
Anh lại nhìn thấy biển hoa lan mênh mông, làn sương mù trắng mỏng như tấm màn bao trùm lên biển hoa.
Thẩm Thanh Yến cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, anh đi dọc theo cánh đồng hoa, tìm kiếm hoa lan nhỏ của anh. Bọn họ gặp nhau hai lần ở đây, chỗ này cùng nhất định có liên hệ gì đó với hoa lan nhỏ của anh.
Thế nhưng, điều khiến anh tiếc nuối chính là, anh đi về phía trăng lên thật lâu, cũng vẫn chưa tìm thấy Xu Mạn.
Ánh trăng rất sáng, Thẩm Thanh Yến chỉ nghe thấy tiếng tim đập của mình, anh thăm dò xung quanh, thử gọi vài tiếng: “Xu Mạn, Xu Mạn… Xu Mạn, em có ở đây không?”
Thẩm Thanh Yến tìm kiếm dọc theo biển hoa, thế nhưng biển hoa này quá rộng, anh đi rất lâu, cũng không nhìn thấy điểm cuối.
Hy vọng cùng mất mát thay phiên chiếm lấy trái tim anh, anh cũng không biết bản thân đã đi bao lâu, vào lúc bản thân anh gần như sức lực cùng kiệt, bỗng có một trận gió mát thổi tới, mang theo một mùi hương thanh mát quen thuộc.
Anh ngẩng đầu, nhìn theo hướng gió thổi, chỉ thấy tiểu yêu tinh mặc một lớp lụa mỏng đưa lưng về phía anh, cúi người hái hoa lan trong biển hoa.
“Xu Mạn?” Ánh sáng quá mức mông lung, anh có chút không chắc chắn mở miệng, anh lúc này mới phát hiện giọng mình có chút trầm khàn và căng thẳng.
Tiểu yêu tinh đứng thẳng dậy, xoay người, mái tóc dài cùng lụa mỏng trên người tung bay theo gió.
Gương mặt xinh đẹp hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó lập tức nở nụ cười, ý cười từ khóe môi lan ra đến đáy mắt.
Toàn bộ anh trăng đều chiếu lên đôi mắt của cô, phản chiếu bóng hình anh.
Hô hấp Thẩm Thanh Yến như khựng lại…