Vân Tụ gần đây rất đau đầu, có lẽ vì khi còn trẻ anh ấy không biết quý trọng bản thân, quá mức phóng túng, không muốn chưa đến ba mươi tuổi đã trở thành Vân Ba Giây. Đây cũng là lý do thời gian gần đây anh dừng lại.
Loại chuyện này dù sao cũng liên quan đến tôn nghiêm của một người đàn ông, anh ta ngại không dám than thở khắp nơi, chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
Kể từ khi anh ta bị trêu chọc về tình trạng thận hư vào ngày hôm đó, gần đây Phương Viện Viện luôn thích cắn chặt không buông chuyện này để khịa anh ta. Mặc dù anh ta tươi cười khịa lại, nhưng trong lòng vẫn rất để ý.
Thời tiết càng ngày càng nóng, mà lần này cơ bản đều quay ở ngoài trời, mọi người sau khi quay xong đều khô hết cả cổ, ước gì được ngã vào trong bể nước.
Xu Mạn pha trà hoa cho Thẩm Thanh Yến mỗi ngày, trà hoa lan có tác dụng thanh nhiệt giải khát, là thức uống tốt để giải nhiệt mùa hè, mọi người đều nóng đến mức mồ hôi đầm đìa, chỉ có Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn dường như không chịu ảnh hưởng của thời tiết, khiến mọi người vừa tò mò lại vừa ngưỡng mộ.
Hôm nay là ngày cuối cùng tổ tiết mục ghi hình chương trình, Xu Mạn vẫn pha trà hoa cho Thẩm Thanh Yến như trước. Bởi vì sợ nước quá nhiều, nguội lâu nên Xu Mạn đã lấy một chiếc cốc giấy sạch, rót trà vào cốc giấy rồi để sang một bên, để Thẩm Thanh Yến ghi hình xong về uống.
Xu Mạn thấy họ vẫn đang ghi hình, bèn đi rửa táo ăn. Nhưng không ngờ khi cô rửa táo quay lại thì thấy Vân Tụ đang ngồi ở chỗ cô vừa ngồi, mà chiếc cốc giấy ở trên bàn vuông nhỏ đã bị sờ vào.
Cô vội vàng chạy tới, trong cốc giấy quả nhiên không còn gì nữa, Vân Tụ đã uống cạn trà hoa rồi.
Cô chán nản nhìn Vân Tụ: “Đây là trà tôi pha cho anh Thanh Yến mà.”
Vân Tụ ngơ ngác, cầm lấy cốc giấy xem xét, vặn lại: “Cô không viết tên, sao tôi biết được chứ? Tôi còn tưởng rằng là nước khoáng chứ, chẳng có gì đặc biệt cả!”
Uống trà hoa của cô, lại nói rằng không có gì đặc biệt, đúng là khó chịu mà.
Xu Mạn nhíu đôi mày thanh tú: “Uống nước của người khác mà không được cho phép là rất mất lịch sự.”
Vân Tụ vô tội nói: “Vừa nãy tôi cũng rót một ly nước để đây làm nguội, sao tôi biết được là của cô hay của tôi chứ?”
Xu Mạn nghe cũng thấy có lý, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng mới thấy có gì đó không đúng lắm: “Anh toàn uống nước khoáng, vừa nãy có rót nước nóng ở đây đâu?”
“Vừa rồi tôi thật sự đã rót một cốc nước nóng, cô không tin thì thôi.” Vân Tụ thở dài: “Đúng rồi, nghe nói cô đang chăm sóc chậu lan của Thẩm Thanh Yến, nhưng tại sao cứ đến tôi Thẩm Thanh Yến lại mang hoa về?”
Xu Mạn cảnh giác nhìn chằm chằm anh ta, trên gương mặt phong lưu ngả ngớn của Vân Tụ, ngoại trừ tò mò, không nhìn ra được suy nghĩ nào khác. Nhưng Xu Mạn không ngờ anh ta lại tinh đến thế, vậy mà lại nghi ngờ cô và Thẩm Thanh Yến.
Cô nóng nảy: “Anh hỏi nhiều như vậy làm gì? Anh đừng có ý nghĩ gì xấu xa đấy, nếu không sẽ phải tự chịu hậu quả.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc cảnh cáo của cô, Vân Tụ càng cảm thấy buồn cười: “Vậy thì cô nói xem hậu quả là gì vậy? Chẳng nhẽ đến hỏi tôi cũng không được hỏi sao? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Thẩm Thanh Yến lại đối tốt với chậu lan kia như vậy, thậm chí còn lo hơn cả cô nữa, chẳng nhẽ cô không ghen sao?”
Cô chính là chậu lan đó, có gì mà ghen tị chứ!
“Tôi không nhỏ nhen như vậy.” Nói rồi cô cắn một miếng táo, không muốn để ý đến Vân Tụ nữa.
Lúc này, Vân Tụ đột nhiên cảm thấy đan điền nóng rực, không khỏi kẹp chặt hai chân, trà này… không phải chứ?
“Đây là trà hoa cô cho Thẩm Thanh Yến uống?” Vân Tụ khó hiểu hỏi, tại sao bình thường uống lại không có phản ứng gì? Chẳng nhẽ thực sự…
“Tất nhiên là cho anh ấy rồi.” Xu Mạn thấy anh ta nhịn đỏ cả mặt, cũng không biết anh ta đang làm gì.
“Trà hoa này thật sự chữa được chứng thận hư à?” Ban đầu khi nghe Xu Mạn nói điều này, anh ta còn tưởng rằng Xu Mạn chỉ đang nói bừa thôi.
“Chữa thận hư, chữa mất ngủ, chữa được bách bệnh.”
Vân Tụ: …
Lúc này, Thẩm Thanh Yến rửa tay xong đi qua đây, Vân Tụ sợ anh hỏi mình chuyện uống trà hoa, bèn đứng dậy chuồn đi.
Thẩm Thanh Yến liếc anh ta một cái, đến ngồi xuống bên cạnh Xu Mạn: “Cậu ta lại nói gì với em thế?”
Xu Mạn không biết có phải Vân Tụ cố ý uống hay không, nhưng giờ trà hoa cũng không quý giá đến như vậy, nên cũng không nói gì mà chỉ đưa nửa cốc trà hoa còn lại cho Thẩm Thanh Yến: “Anh ta hỏi tại sao ngày nào anh cũng bê chậu hoa về, em mặc kệ anh ta.”
Thẩm Thanh Yến nhận lấy cốc trà hoa, nhấp một ngụm: “Ừ, em làm rất đúng, bất cứ ai hỏi em, em cũng không cần trả lời.”
Anh biết có rất nhiều người tò mò, nhưng anh đã không muốn trả lời thì không ai dám hỏi thêm.
Cách đó không xa, Vân Tụ đang liếc nhìn về phía anh, thấy vẻ mặt thoải mái của Thẩm Thanh Yến, không có chút phản ứng ngượng ngùng nào, cảm thấy buồn bực…
Anh ta nhìn Thẩm Thanh Yến với vẻ mặt phức tạp, cũng khá thông cảm cho đối phương, xem ra tình trạng của Thẩm Thanh Yến chắc hẳn nghiêm trọng hơn anh ta, uống phải thuốc kịch liệt như vậy, anh ta đã có phản ứng, nhưng Thẩm Thanh Yến lại không có phản ứng gì cả!
Thảo nào Thẩm Thanh Yến lại bị đồn là yêu bản thân, không có tin đồn các kiểu, yêu bản thân cái đếch gì, rõ ràng là không thể phong lưu.
Vừa nghĩ vậy, Vân Tụ nhìn Thẩm Thanh Yến cũng thấy thuận mắt hơn.
Buổi ghi hình của tập bốn rất nhanh đã kết thúc, như thường lệ, vào đêm cuối cùng mọi người sẽ dùng bữa tối tại thị trấn nhỏ.
Rượu gạo ở thị trấn nhỏ rất đặc biệt, lúc ăn tối khó tránh khỏi việc mời rượu lẫn nhau.
Thẩm Thanh Yến uống rất nhiều, nhưng Xu Mạn lại không uống giọt nào, bởi vì bị Thẩm Thanh Yến chặn lại hết.
Xu Mạn nhìn bọn họ uống, không có cơ hội nếm thử, cảm thấy nhàm chán, bèn cầm một ly nước trái cây mới vắt, đi tới khu nghỉ ngơi ở bên cạnh nghịch điện thoại di động.
“Cục trưởng Vương, xin chào… Chị Tịnh tối nay e là không tới được, buổi ghi hình của chúng tôi vẫn chưa kết thúc… Vâng, là như vậy, sớm nhất sáng mai chúng tôi mới về được… Được, tôi sẽ nói với chị Tịnh, bảo chị ấy ngày mai đến thẳng Hồ Thiên Nga tìm ngài…”
Xu Mạn vốn cũng không quan tâm lắm, nhưng khi nghe thấy đối phương nói đến Hồ Thiên Nga, mới chợt nhận ra đó là trợ lý của Phan Tịnh đang nói chuyện điện thoại. Có phải tên tham quan đó lại định đi tìm Phan Tịnh không?
Xu Mạn không khỏi nhíu mày, cô lại nhìn về phía Phan Tịnh, nếu chỉ nhìn bề ngoài, Phan Tịnh là một nữ minh tinh dịu dàng, nữ tính, không ai có thể ngờ rằng sau lưng cô lại bị nhiều người dùng quy tắc ngầm đến vậy.
Cô đang nghĩ ngợi lung tung thì Thẩm Thanh Yến đi tới.
“Sao em trông ủ rũ vậy?” Thẩm Thanh Yến ngồi xuống bên cạnh cô hỏi.
Xu Mạn liếc nhìn phía sau, người trợ lý gọi điện đã rời đi rồi, lúc này cô mới nói nhỏ với Thẩm Thanh Yến: “Tên tham quan bên cạnh nhà chúng ta lại định tìm Phan Tịnh.”
Thẩm Thanh Yến nghe xong vô cùng sửng sốt, trước đây Xu Mạn đã nói chuyện này với anh, anh cũng đã gọi điện nói cho Triệu Uyên. Tuy nhiên, quan hệ trong giới chính trị dây mơ rễ má, Vương Thương Vũ lại có địa vị cao, muốn kéo ông ta ngã ngựa không dễ chút nào, nhất là khi không có đủ bằng chứng.
Những ngày gần đây tâm trạng của Phan Tịnh chút hoảng hốt. Thẩm Thanh Yến và cô ấy cùng là khách mời, cũng có thể nhìn ra một chút. Nhưng chuyện này thật ra không liên quan gì đến anh, anh và Phan Tịnh ngoại trừ việc đều là khách mời của chương trình thực tế này thì không liên quan gì đến nhau.
Màu quy tắc ngầm là một chủ đề rất nhạy cảm đối với nữ minh tinh, dù anh có biết cũng không thể hỏi cô ấy về chủ đề này, điều này sẽ khiến cả hai bên đều rất xấu hổ.
Thẩm Thanh Yến suy nghĩ một chút rồi nói: “Đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, chúng ta sẽ nói chuyện này khi trở về khách sạn.”
Xu Mạn gật đầu, cô thật sự không hiểu, Phan Tịnh đó rất kháng cự chuyện này, tại sao lại đồng ý làm trái ý mình? Lòng người thật phức tạp và rối ren.
Sau bữa tiệc, Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn trở về khách sạn.
Điều kiện của khách sạn trong thị trấn không tốt lắm, Thẩm Thanh Yến cảm thấy phòng có bí bách nên bật điều hòa, ngồi trên ghế sô pha, cùng Xu Mạn nói chuyện của Phan Tịnh.
“Em có chắc là Phan Tịnh bị bức ép không?”
Xét cho cùng, nếu chuyện này không làm tốt, sẽ ảnh hưởng lớn đến sự nghiệp và cuộc sống của Phan Tịnh, Thẩm Thanh Yến phải chắc chắn trước.
Xu Mạn gật đầu: “Có người uy hiếp cô ấy, nếu cô ấy không đồng ý sẽ để cô ấy thân bại danh liệt.”
“Có biết đó là ai không?”
Xu Mạn này không rõ lắm, những gì cô ấy thấy được từ giấc mơ của Phan Tịnh chỉ là một phần nhỏ, có thể hiểu được bao nhiêu phải xem duyên phận.
Thẩm Thanh Yến cân nhắc: “Anh sẽ liên lạc với Triệu Uyên trước, sau đó sẽ thử báo cáo nặc danh Vương Thương Vũ, trước tiên ngăn cản đối phương một chút, để gần đây ông ta không có cơ hội tìm Phan Tịnh.”
“Ừ, anh nói thế nào thì làm thế đấy đi.”
Sau đó, Thẩm Thanh Yến liên lạc với Triệu Uyên và Cao Khang Hạo.
Đêm khuya thanh vắng, Xu Mạn nằm trong vòng tay của Thẩm Thanh Yến, vểnh tai nghe một hồi, đột nhiên nói: “Anh Thanh Yến, nghe này.”
“Nghe cái gì?” Thẩm Thanh Yến duỗi tay vuốt tóc cô, nhìn thấy dáng vẻ tò mò của cô, không khỏi bật cười.
“Bên cạnh có tiếng động.”
Hiệu quả cách âm của khách sạn này không tốt lắm, âm thanh như có như không này trở nên cực kỳ ái muội trong màn đêm yên tĩnh.
Tay Thẩm Thanh Yến vuốt từ tóc đến cằm cô, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, chậm rãi nói: “Việc không hợp lễ chớ nghe.”
Đôi mắt màu hổ phách còn vương chút ảnh hưởng của rượu, vô cùng rạng rỡ dưới ánh đèn đầu giường ấm áp, sống mũi cao thẳng, đôi môi đẹp đẽ khẽ nhếch lên, trông vô cùng phong lưu lãng tử.
Lúc này, Xu Mạn dường như nhìn thấy bóng dáng của Thanh Huyền tiên quân từ người trước mặt.
Cô sửng sốt trong chốc lát, Thẩm Thanh Yến nghiêng người hôn lên môi cô.
“Sao lại ngơ ra rồi?”
“Anh Thanh Yến.” Xu Mạn nói nhỏ.
Cuối cùng cũng ghi hình chương trình xong, Thẩm Thanh Yến cũng cảm thấy tự do hơn, nhìn cô một cách thích thú, khẽ hôn lên môi cô: “Sao?”
“Anh rất giống chủ nhân kiếp trước của em.” Xu Mạn ăn ngay nói thật.
Tay Thẩm Thanh Yến khựng lại, ánh mắt tối sầm xuống, Xu Mạn đã kêu tên người đó mấy lần trong lúc mơ màng, cũng đã từng mơ thấy… Anh biết người này trong tim Xu Mạn có một vị trí rất đặc biệt.
Trong lòng Thẩm Thanh Yến có chút khó chịu, trên mặt vẫn không có biểu hiện gì, vẫn nhẹ giọng hỏi: “Tại sao lại nói anh giống người đó?”
Xu Mạn nghiêm túc nghĩ lại, cô cũng thấy rất kỳ quái, rõ ràng Thanh Huyền tiên quân và Thẩm Thanh Yến là hai người hoàn toàn khác nhau, tại sao cô lại có cảm giác giống nhau nhỉ?
“Em cũng không biết nữa, có lúc em cứ cảm thấy trên người anh có hơi thở của ngài ấy. Nhưng đến khi em tìm kỹ lại thì lại không thấy.” Nói đến đây, Xu Mạn cũng có chút bối rối.
Đầu ngón tay Thẩm Thanh Yến vẫn đang quấn lấy mái tóc của cô, đôi mắt màu hổ phách khẽ cụp xuống, khiến người ta không thể nhận ra: “Cho nên, vì anh trông rất giống tiên quân kia nên em mới thích anh à?”
“Đương nhiên không phải. Anh không giống ngài ấy, ngài ấy cao quý lạnh lùng, anh ấm áp và thích cười hơn ngài ấy…” Hiếm khi Thẩm Thanh Yến muốn cô nói về Thanh Huyền tiên quân ở kiếp trước, tâm trạng vui vẻ của Xu Mạn tràn theo từng câu nói, kể về sự khác biệt giữa Thẩm Thanh Yến và Thanh Huyền tiên quân.
Nhưng Thẩm Thanh Yến nghe xong trong lòng thậm chí còn lạnh lẽo hơn.
Vì vậy, anh đã hỏi một câu rất cẩu huyết: “Vậy nếu có một ngày, anh và người đó, em chỉ được chọn một thì em chọn ai?”
Câu hỏi này khiến Xu Mạn bối rối, cô nghiêm túc suy nghĩ: “Tại sao lại phải chọn? Em có thể chọn cả hai người được không?”
Thẩm Thanh Yến cũng cảm thấy câu hỏi này của mình có chút ngu ngốc, nhưng anh muốn biết câu trả lời.
Thấy cô không trả lời được, Thẩm Thanh Yến cũng không ép cô, chỉ véo cằm cô rồi hôn thật mạnh.
Xu Mạn sờ lưng anh, ôm chặt lấy anh, đêm nay Thẩm Thanh Yến cực kỳ kịch liệt, Xu Mạn cảm giác bị anh đưa lên mây liên tục, cả người trải qua cảm giác hưng phấn cùng sung sướng chưa từng có…
Ngày hôm sau, hai người ngủ đến khi mặt trời lên cao, sau đó mới chậm rãi rời giường thu dọn hành lý.
Xu Mạn nằm trên giường nhìn Thẩm Thanh Yến thu dọn đồ đạc, có chút bất mãn than thở: “Anh Thanh Yến, tối hôm qua anh dữ dội quá, eo và chân em giờ đau quá.”
Tiểu yêu tinh chiếm lời lại còn giả bộ, tối hôm qua hưng phấn rên rỉ không ngừng không phải cô thì là ai? Nếu không phải anh bịt chặt miệng cô, tiếng của cô có thể đánh thức toàn bộ người trong khách sạn.
Thẩm Thanh Yến cất đồ vào trong hành lý, đi đến bên giường hỏi: “Đau ở đâu? Có muốn anh xoa bóp cho em không?”
“Đau thắt lưng, đau chân …” Xu Mạn để chân lên đùi Thẩm Thanh Yến, tủi thân nói.
Đêm qua Thẩm Thanh Yến không quá dịu dàng, mặc dù cô cũng rất vui, nhưng cô ấy thích một Thẩm Thanh Yến dịu dàng hơn.
Thẩm Thanh Yến bật cười và xoa bóp chân cô.
“Giờ đã đỡ hơn chưa? Chúng ta nên đi rồi.” Thẩm Thanh Yến nói. Tối hôm qua họ chơi rất mệt, giờ đã chiều rồi, trước tiên phải đi ăn trưa, sau đó lái xe trở về thành phố S, ước tính là gần tối họ mới về đến nhà.
Lúc này Xu Mạn mới cùng Thẩm Thanh Yến đi ra ngoài, vừa mở cửa thì đụng phải người đi ra ở phòng bên cạnh.
Khi ba người gặp nhau, tất cả đều sửng sốt.
Giờ đang là một ngày nắng nóng, nhưng người bước ra từ phòng bên cạnh lại đeo khẩu trang, nhưng có thể thấy dấu tay mờ nhạt sát mép khẩu trang, cảnh sau mặt nạ chắc hẳn sẽ hay ho lắm.
Vân Tụ cũng choáng váng khi nhìn thấy Xu Mạn và Thẩm Thanh Yến, không ngờ đêm qua hai người vần nhau kịch liệt ở phòng bên cạnh lại là Xu Mạn và Thẩm Thanh Yến.
Có vẻ như phỏng đoán của anh ta đã sai, Thẩm ngả ngớn chính là người ngoài lạnh trong nóng, trong lòng cuồn cuộn sóng.
“Ô kìa! Chào buổi sáng! Tối hôm qua động tĩnh có hơi lớn đấy! Thầy Thẩm, phải chú ý hình tượng.” Vân Tụ nói đùa.
Thẩm Thanh Yến bắt gặp ánh mắt dò xét và hóng hớt của anh ta, bình tĩnh nhìn lại, trên môi nở một nụ cười tiêu chuẩn: “Tôi cũng không ngờ rằng hóa ra cậu có sở thích đặc biệt đấy, mặt có đau anh không?”
Nói đến mặt, Vân Tụ bỗng cảm thấy lửa giận bừng bừng, người phụ nữ đó ra tay ác thật đấy. Nếu cô ta không muốn chơi, thì đá mình đi là được, bây giờ làm đến nước này, đã không còn cơ hội quay đầu rồi.
Nghĩ đến những chuyện ngớ ngẩn mà mình đã làm sau khi uống rượu, Vân Tụ cũng thấy đầu óc quay cuồng.
Tuy nhiên, đêm qua anh ta dường như rất bền… rất bền… thời gian làm kéo dài chưa từng có…
Vân Tụ nhớ đến tách trà hoa đó…
Lúc này, người đại diện của Vân Tụ đi tới, sau khi chào hỏi Thẩm Thanh Yến thì Vân Tụ rời đi.
Trở lại Hồ Thiên Nga, hàng xóm của Thẩm Thanh Yến không có quá nhiều động tĩnh, Thẩm Thanh Yến đã làm tất cả những gì có thể, việc còn lại là do bản thân Phan Tịnh muốn chọn như thế nào. Và việc trừng phạt những quan chức tham nhũng như Vương Thương Vũ cũng là vấn đề của các cơ quan ban ngành có liên quan, những gì anh có thể làm là cung cấp càng nhiều manh mối hữu ích càng tốt.
Mùa hè đến, thời tiết quá nóng, Thẩm Thanh Yến không đưa Xu Mạn ra ngoài dạo phố không mục đích nữa, thực ra anh càng thích ở nhà với Xu Mạn hơn.
Gần đây Thẩm Thanh Yến có rất nhiều linh cảm, vì vậy anh ấy đã đến phòng sách nghiên cứu ý tưởng cho tác phẩm mới. Xu Mạn thì làm ổ trên ghế sô pha, vừa ăn hoa quả vừa chơi game.
Khi đang chơi hăng say, cô bỗng nhận được tin nhắn WeChat của Vân Tụ: Người đẹp Mạn Mạn, cô có thể bán cho tôi một bông hoa lan được không?
Xu Mạn thấy Thẩm Thanh Yến đang làm việc nghiêm túc, bèn đi ra phòng khách bên ngoài trả lời Vân Tụ: “Không được, tất cả hoa lan của tôi đều thuộc về anh Thanh Yến.”
Vân Tụ: Tôi chỉ cần một bông thôi, giá cả tùy cô, trước đây tôi còn gửi phim miễn phí cho cô xem, cô đừng có nói là những bộ phim đó không giúp ích cho cô đấy nhé?
Xu Mạn suy nghĩ một chút, Vân Tụ nói có vẻ đúng, những bộ phim đó đã mở ra thế giới mới cho cô, nhưng Thẩm Thanh Yến từng nghiêm nghị nói, cô không được tặng hoa lan cho bất kỳ ai.
Nhưng bây giờ cô có thể nở hoa vô hạn, có vẻ như cánh hoa của cô vô cùng quý giá, lần trước cô còn hái một hộp để trong tủ lạnh, Thẩm Thanh Yến cũng không phát hiện ra.
Xu Mạn do dự hỏi: “Vậy anh trả bao nhiêu?”
Vân Tụ thầm ước tính giá trị chậu hoa lan của Thẩm Thanh Yến, thở dài trả lời: Một trăm nghìn tệ một bông thì sao?
Bởi vì anh ta phát hiện lượng hoa mà Xu Mạn dùng để pha trà hoa cho Thẩm Thanh Yến không nhiều, hơn nữa tác dụng của trà hoa lần trước rất tốt, nhưng hai ngày nay, đối diện với các loại phụ nữ trang đ iểm xinh đẹp anh ta lại khô héo cả người.
Dường như đêm đó chỉ là một giấc mơ, nhưng hương vị trong giấc mơ khiến anh ta không thể nào quên, thậm chí người phụ nữ đêm đó cũng trở nên rất đáng yêu động lòng người, thậm chí còn khiến anh có dục vọng tiếp tục thêm lần nữa…
Đây là một điềm rất xấu, chưa từng thấy trước đây.
Lời giải thích duy nhất mà anh ta có thể nghĩ ra là do trà hoa Xu Mạn pha cho Thẩm Thanh Yến, bởi vì anh ta nhớ sau khi uống xong, trong cơ thể bùng lên một ngọn lửa đã lâu không thấy, khiến anh ta muốn làm gì đó.
Xu Mạn vốn tưởng anh ta chỉ trả mấy trăm tệ, không ngờ vừa mở miệng đã trả 100.000 tệ. Bây giờ Xu Mạn đã có khái niệm về tiền bạc, cô thầm tính trong lòng, nếu 100.000 tệ một bông thì mười bông là 1 triệu, còn một trăm bông là 10 triệu…
Cô cảm thấy sau này Thẩm Thanh Yến sẽ không phải làm việc vất vả nữa, họ hoàn toàn có thể kiếm sống bằng cách bán hoa.
Xu Mạn: “Tôi sẽ suy nghĩ, tại sao anh lại muốn mua cánh hoa gấp như vậy?”
Vân Tụ: Tôi mắc bệnh nan y, sống cũng thật vô nghĩa, giờ chỉ có cánh hoa của cô mới có thể chữa được bệnh cho tôi.
Trước đây anh ta cũng đã từng đi khám nhưng hiệu quả chẳng có mấy, hơn nữa… mẹ nó chứ không hiểu sao lại bị lén chụp ảnh tung lên mạng, đến bây giờ vẫn còn nhiều anti lợi dụng chuyện này để bêu xấu anh ta. Đàn ông trên phương diện này bao giờ cũng có lòng tự trọng cao, Vân Tụ cũng không muốn trở thành một “tay súng bắn nhanh”.
Xu Mạn do dự nói: “Chờ tôi suy nghĩ một chút.”
Dù gì cô cũng đã hứa với Thẩm Thanh Yến không được tặng hoa cho người khác, không được nói dối, Thẩm Thanh Yến bình thường hiền lành, nhưng tức lên vẫn vô cùng đáng sợ.
Vân Tụ ném cho Xu Mạn một vấn đề khó, hiện giờ cô có rất nhiều hoa, bán một ít cũng không thành vấn đề. Nhưng nếu Thẩm Thanh Yến phát hiện, sẽ biết cô có quá nhiều hoa, không cần anh cung cấp linh lực, còn biết mình đã nói dối anh… hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Cô đắn đo cả một ngày trời, đến tối vẫn chưa nghĩ ra.
Thẩm Thanh Yến tắm xong, thấy cô lơ đãng ngồi trên sô pha, bèn ngồi xuống bên cạnh cô hỏi: “Làm sao vậy? Vẻ mặt đầy tâm sự, không giống hoa lan nhỏ của anh chút nào.”
“Anh Thanh Yến, nếu cánh hoa của em chẳng may rơi ra, hoặc là em lừa anh, sau này anh có giận em không?” Xu Mạn cẩn thận hỏi.
Thẩm Thanh Yến có một dự cảm xấu là tiểu yêu tinh này lại gây chuyện rồi, nhưng lần trước anh tức giận không phải vì Xu Mạn lừa mình, mà là Xu Mạn không biết yêu thương bản thân, tặng thứ quan trọng như cánh hoa cho người khác.
Giờ đây, những cánh hoa của Xu Mạn có thể tái sinh, rơi hay không rơi cũng không còn quan trọng nữa, rơi rồi anh vẫn có thể ôm cô, Thẩm Thanh Yến kéo cô vào lòng: “Không, sau này anh sẽ không giận em nữa.”
Ánh mắt anh trong dịu dàng đến lạ dưới ánh đèn chùm pha lê sáng trưng, Xu Mạn có được câu trả lời như ý nên vòng qua cổ anh, thân mật cọ cọ.
“Anh Thanh Yến, sau này em sẽ nuôi anh.”
Thẩm Thanh Yến nghe cô nói như vậy, cũng không định đả kích sự nhiệt tình của cô, bèn hôn lên tóc cô, cười nói: “Được, sắp được phát lương rồi, anh đợi hoa lan nhỏ của anh nuôi anh.”
Sau khi nghe Thẩm Thanh Yến trả lời, Xu Mạn lặng lẽ trả lời lại Vân Tụ: “Có thể, nhưng đây là bí mật giữa hai chúng ta, anh không được nói cho người khác biết, nhất là Thẩm Thanh Yến.”
Vân Tụ thấy Xu Mạn đã đồng ý dứt khoát như vậy, ngược lại trong lòng có chút do dự, nhưng 100.000 tệ đối với anh ta không phải là một số tiền lớn, xác nhận hiệu quả trước cũng được. Hơn nữa nghe giọng điệu của cô, Thẩm Thanh Yến không hề biết chuyện này, nếu Thẩm Thanh Yển biết, thì cái giá phải trả nhất định sẽ không phải là cái giá này.
Vân Tụ cảm thấy mình nhặt được bảo bối rồi: Không sao [OK] Vậy thì khi nào chúng ta giao dịch?
Xu Mạn: “Lần sau gặp lại anh tôi sẽ đưa cho anh.”
Vân Tụ tính toán thời gian ghi hình cho chương trình thực tế lần sau, cảm thấy hơi lâu nên trả lời: Bây giờ cô đang ở đâu? Tôi đến tận nơi lấy.
Xu Mạn: “Bây giờ không được, anh Thanh Yến đang ở đây.”
Nhưng Vân Tụ không thể chờ đợi được nữa: Cô nhân lúc cậu ta không chú ý, lặng lẽ đi ra không phải là xong rồi sao, chẳng lẽ cậu ta ở bên cạnh cô 24/24, một bước không rời chắc?
Xu Mạn cũng muốn nhanh chóng lấy được tiền nên đã nhắn địa điểm cho Vân Tụ, đợi cừu béo đưa mình đến tận nơi.
Cô có chút kích động, một bông hoa có thể bán được 100.000 tệ, có lúc một ngày cô có thể nở được hai bông, tức là mỗi ngày cô có thể kiếm được 200.000 tệ, mười ngày thì được hơn một triệu, tức là gần bằng tiền một tập chương trình thực tế Thẩm Thanh Yến tham gia rồi. Hơn nữa cũng không khổ cực chút nào mà còn rất vui vẻ…
Cô nhân lúc Thẩm Thanh Yến đang làm việc trong phòng sách, lặng lẽ xuống tầng, đi đến một góc ngoài cổng để tiến hành một giao dịch bí mật với Vân Tụ.
Mà đúng lúc cô đi xuống tầng, Thẩm Thanh Yến cũng tạm gác công việc trên tay sang một bên, không nhanh không chậm đi xuống tầng theo cô.
Xu Mạn ra khỏi sân đã nhìn thấy chiếc xe thể thao màu vàng sáng chói dưới tán cây, anh ta đến đây còn lái một chiếc xe bắt mắt như vậy, Xu Mạn có chút lo lắng cho chỉ số IQ của Vân Tụ, cùng là con người, tại sao lại có thể ngu ngốc như vậy!
Cô sợ ở bên ngoài lâu Thẩm Thanh Yến sẽ sinh nghi nên vội vàng đến bên cạnh xe, gõ cửa kính xe Vân Tụ: “Chúng ta mau giao dịch đi, anh chuyển tiền trước cho tôi, hoa đang ở đây.”
Vân Tụ nhìn lướt qua hoa lan trong tay Xu Mạn, quả thực giống hệt những bông hoa nở trong chậu lan của Thẩm Thanh Yến, anh ta vẫn còn rất nhiều nghi ngờ. Nhưng Xu Mạn không đợi được nữa, giục anh ta mau trả tiền, cô không thể ở bên ngoài quá lâu.
Vân Tụ nghĩ 100.000 tệ cũng không tính là nhiều nên trực tiếp chuyển khoản cho cô, Xu Mạn bấm xác nhận nhận tiền.
Ngay khi Vân Tụ định lấy bông hoa từ tay Xu Mạn, bỗng một bàn tay to lớn của đàn ông vươn ra từ sau lưng Xu Mạn, lấy đi hoa lan trong tay cô…