Vết thương tuy nhỏ nhưng lại rất sâu, máu từng giọt chảy xuống, đỏ thẫm!
Lăng Tử Thiên nhìn cổ của con trai bị dao cứa, vì quá tức giận nên anh không hề đến ý đến lời nói của mình: "Mộc Tâm, cô ác thật! Nó là con trai cô đấy, sao cô có thể làm thế cơ chứ?".
Mộc Tâm sững người, mất vài phút cô mới có thể định thần những lời anh ta nói
"Gì cơ? Anh nói gì cơ? Lăng Tử Thiên, anh nói gì? Con tôi không phải bị anh giết chết rồi sao?". Cô bước thật nhanh đến trước mặt Lăng Tử Thiên, túm lấy cổ áo anh.
"Mạc Tư Thần nói với cô như vậy à? Nếu cô đã nghe thấy rồi, thì tôi cũng nói thẳng luôn. Tiểu Phong, là con của cô với tôi chứ không phải Mạc Nhan". Hoá ra cô luôn điên cuồng muốn giết chết anh chỉ vì nghĩ anh giết chết con cô ư?
Mạc Tư Thần, anh đúng là tàn độc, chỉ vì muốn cô ta hận tôi mà tính không ít kế.
"Anh nói dối. Không phải, Tiểu Phong không phải con tôi. Nó là con của anh với Mạc Nhan, chứ không phải của tôi". Mộc Tâm lắc đầu, cô gắng thuyết phục bản thân mình không được tin tưởng.
"Cô có thể đi làm xét nghiệm. Năm xưa, khi cô sinh Tiểu Phong ra, tôi chính là người đã đưa nó đi. Còn Mạc Tư Thần, lại lợi dụng điều đó mà khiến cô hận tôi". Anh rút điện thoại, gọi một cuộc điện thoại, sau đó gập người nhìn Tiểu Phong: "Không sao, chờ một chút thôi".
Dù rất đau nhưng Tiểu Phong không khóc, ngước lên nhìn Lăng Tử Thiên: "Ba ba, cô Mộc Tâm có thật là mẹ Tiểu Phong không?".
"Thật".
"Yeah, vui quá! Con rất thích". Tiểu Phong nắm lấy bàn tay Mộc Tâm, vẻ mặt rất vui: "Mẹ ơi, đừng lo, Tiểu Phong, không sao đâu".
Tâm trạng Mộc Tâm giờ phức tạp, cô không thể tin, không thể. Đứa bé trước mặt cô giờ lại là con cô, cô làm sao tin đây? Đứa bé cô vẫn luôn nghĩ đã bi Lăng Tử Thiên giết chết giờ lại ở trước mặt cô.
Tin Mạc Tư Thần hay tin Lăng Tử Thiên đây?
"Đưa tiểu thiếu gia về". Lăng Tử Thiên đánh mắt về phía cô một cái, lạnh giọng nói.
Không khí trong nhà thờ trở nên yên tĩnh, hai người không ai mở lời, cho đến khi...
"Đoàng". Lăng Tử Thiên rút súng bắn thẳng vào cánh tay của Mộc Tâm, mùi máu tanh bốc lên.
"Anh....". Cơn đau truyền đến khiến toàn thân Mộc Tâm run run. Đau quá!
"Bắt Tiểu Phong uy hiếp tôi? Cô gan thật". Đúng là bản tính con người không thể dấu diếm. Tiểu Phong vừa mới được đưa đi, anh ta liền trở thành thú vật, tàn ác!
Lăng Tử Thiên nhặt sợi dây ở góc tường trói chặt cô.
"Mộc Tâm, em có muốn biết tôi vì sao lại đối xử với em như vậy không?". Hai mắt Lăng Tử Thiên giờ ngập hận thù, đôi mắt sắc lạnh như lưỡi dao đang không ngừng nhắc nhở, hôm nay, cô sẽ chẳng có cơ hội rời khỏi đây
"Tôi không cần". Vết thương bị đạn bắt vẫn còn gỉ máu, đau thấu tận tâm can. Mộc Tâm cắt chặt răng, cô không rơi nước mắt. Ngay từ khi đến đây, cô đã biết mình sẽ có kết cục thế này rồi. Chỉ là, cô còn chưa nói lời từ biệt với Mạc Tư Thần.
"Em không muốn biết, nhưng tôi lại muốn kể". Anh cười, giọng nói nhẹ tênh nhưng lại mang theo ý chết chóc.
[...]
Mạc Tư Thần tay cầm túi đồ ăn nóng hổi, một tay mở cửa.
Cánh cửa chậm rãi mở ra, bên trong không một bóng người.
Mảnh thuỷ tinh vỡ vụn trên sàn nhà đã được dọn sạch.
Túi đồ ăn trên tay anh rơi 'bịch' xuống đất...
Cô làm cách nào mà có thể trốn thoát tại đây? Lại còn mang theo Tiểu Phong nữa chứ?
Vội vàng rút điện thoại: "Tìm Chu Mộc Tâm cho tôi. Thời gian là 10 phút, không tìm thấy tự lĩnh hậu quả".
Ngắt điện thoại, anh thả mình trên chiếc giường lớn, nơi đây vẫn còn lưu lại hương thơm của cô.
Tâm Tâm, em có biết nguy hiểm là gì không? Em có biết quý trọng mạng sống của chính bản thân mình không?
Thời gian từng phút từng giây trôi đi...
Không biết tại sao lúc này thời gian lại trôi chậm như vậy, như thể trôi chậm, để con người có thể nếm trải đau thương.
Năm phút đã trôi đi... Vẫn chưa nhận lại thông báo, Mạc Tư Thần gác tay lên trán suy ngẫm một lúc lâu.
"Tinh". Điện thoại rung lên, mở lên xem. "Mạc tổng, ngôi nhà thờ nổi tiếng ven biển".