Mộc Tâm không đáp, vết thương kia khiến cô đau đến muốn chết đi sống lại, đến bây giờ máu vẫn còn đang chảy, mùi máu tanh bốc lên trong không khí.
Thấy cô không nói, Lăng Tử Thiên hài lòng nói tiếp: "Em có nhớ chính bản thân mình đã lái xe đâm vào một cô gái chưa? Cũng đúng thôi, em nhớ làm sao được, lúc đấy, Mạc Tư Thần đang thuê người làm mất đi phần trí nhớ ấy rồi".
"Không...th..ể...n..ào". Mộc Tâm thều thào nói.
Cô làm sao có thể từng làm ra những chuyện như vậy? Còn Mạc Tư Thần, cũng làm sao có thể làm như thế?
Anh không đáp lại lời cô, nói tiếp: "Cô gái mà cô đâm phải, chính là người mà tôi yêu nhất. Hôm ấy, chúng tôi đã hẹn với nhau đi xem chọn váy cưới, nhưng vì cô, mọi thứ đã tan biến. Tôi lấy cô để trả thù. Hành hạ cô, nhìn cô khóc trong một góc tường, lòng tôi thoải mái vô cùng. Nhiều khi tôi tự hỏi bản thân, trả thù hay tiền tài, địa vị quan trọng hơn, suy nghĩ thật lâu, tôi mới hiểu, tiền tài, danh vọng mới là thứ quan trọng. Tôi quyết định buông tay cô, cho cô trở lại cuộc sống bình thường, rồi kết hôn với Mạc Nhan để phát triển Lăng thị. Nhưng từ khi cô về nước, luôn đối đầu với tôi, từ khi cô về nước, hàng đêm cô ấy xuất hiện trong giấc mơ của tôi, như muốn nhắc nhở tôi phải trả thù".
Anh dừng lại, tầm mắt rơi vào bộ dạng chật vật của cô, khoé môi câu lên nụ cười thanh nhã. Ba năm trước cũng là bộ dạng thảm hại như vậy, ba năm sau cũng chẳng khác là bao.
Ba năm trước, cô đau khổ vì tình, ba năm sau, cô đau thương vì thù.
Hận thù đan xem phá huỷ của cuộc sống hạnh phúc.
Vì trả thù, cô chọn mất đi gia đình, chọn mất đi Mạc Tư Thần.
Vì trả thù, cô mất đi nhiều thứ quá.
"Mộc Tâm, cô có biết tôi đã từng động lòng với cô chưa? Chỉ vì tính cách của cô thật giống cô ấy. Cô ấy dịu dàng, nhu nhược, xinh đẹp cô cũng có. Nhưng tất cả chỉ là đông lòng chứ không phải yêu. Đối với tôi mà nói, cô chỉ là thế thân của cô ấy".
[...]
Trên quốc lộ vắng tanh, chỉ thấy vài chiếc xe ô tô to chạy vụt qua...
Chiếc xe BWM của Mạc Tư Thần phóng ra nhanh, lái về phía nam ven biển - nơi có cô.
Chiếc xe dừng lại trước rừng cây cổ thụ to lớn, Mạc Tư Thần xuống xe, đi bộ vào trong.
Bước chân của anh rất dài phải bằng hai bước của người đi bình thường.
Xuyên qua rừng cây cổ thụ, nhà thờ dần dần hiện ra. Không khí thoáng mát, dễ chịu, nhưng lòmg anh thì lại không, trái ngược hoà toàn.
"Mạc tổng". Không biết từ đâu, một đám người mặc áo đen nhanh chóng đi qua, vây lấy Mạc Tư Thần.
"Ở đây, đợi tôi". Anh hạ lệnh, bước chân một lúc một nhanh.
Đứng trước cánh cửa gỗ, anh đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng mở ra.
"Mạc Tư Thần, anh muộn 3 tiếng rồi". Lăng Tử Thiên từ tốn cất lời.
"Muộn? Lăng tổng, tôi dành cho anh và cô ấy thời gian ôn lại chuyện cũ mà". Mạc Tư Thần như cười như không, anh khép cửa. Tầm mắt bắn thẳng về phía cô gái đang bị quấn chặt trên chiếc ghế sắt. Trên cánh tay gầy gò không ngừng chảy máu.
"Đau lòng chưa?". Lăng Tử Thiên đưa lưng về phía anh, giễu cợt hỏi một câu.
"Năm ấy, anh cũng dùng tiền để khiến cô ta mất đi hồi ức về vụ tai nạn đó, còn dùng tiền, để bịt miệng cảnh sát. Cô ta uống say lái xe, còn tông chết người, ít nhất cũng phải ngồi tù. Nhưng anh lại không nỡ nhìn cô ta vào trong đó nên mới lợi dụng tiền bạc".
"Mạc Tư Thần, tôi nói đúng chứ?".
"Đúng, một chữ cũng không sai".
"Hai người luôn tự cho bản thân mình là đúng, còn luôn coi tôi là kẻ xấu, bất công, đúng là bất công". Lăng Tử Thiên không biết từ bao giờ đã đi đến sát Mạc Tư Thần.
Hai thân hình to lớn đối diện với nhau, khí thế cũng chẳng ai hơn ai, ai kém ai.
"Lục Tử Ân, cô ấy chết rất thảm hại, máu me bê bết, khuôn mặt biến dáng, toàn thân ngập máu...".