Sương Sương đi tới trước mặt Ổ Tương Đình, hất cằm nói: "Hưu thư đâu?"
Ổ Tương Đình lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy, đưa cho Sương Sương.
Sương Sương thấy hắn thật sự lấy ra một tờ giấy thì thầm vui vẻ, mặc dù trong lòng vẫn còn một số cảm xúc không rõ ràng.
Nàng nhận lấy liền không chờ được nữa mà mở ra xem, vừa mở ra liền vội vàng gấp lại.
"Ngươi!" Sương Sương không biết lúc này mình đang tức đến đỏ mặt hay là xấu hổ đỏ mặt nữa.
Trong tờ giấy kia Ổ Tương Đình vẽ một nữ nhân không mặc y phục, tuy không vẽ mặt nhưng lại viết tên nàng lên.
Ổ Tương Đình nhướn mày: "Nàng gọi ta là gì?"
Sương Sương cắn môi, bất đắc dĩ gọi một tiếng tướng công.
Nàng vừa dứt lời liền bị người kéo vào trong ngực, Ổ Tương Đình rũ mắt nhìn cổ áo hơi mở rộng của Sương Sương: "Y phục này quá khó nhìn."
Sương Sương vừa giãy giụa vừa nói: "Khó nhìn chỗ nào? Đây là mẫu mới nhất của năm nay đó."
Nửa nén hương sau, Sương Sương nước mắt lưng tròng thay y phục, bởi vạt áo của bộ váy vàng nhạt này quá rộng, căn bản không che được mấy dấu vết đỏ hồng mới xuất hiện kia.
Nàng thay sang một bộ đồ cao cổ, trong lòng mắng chửi Ổ Tương Đình trăm nghìn lần, tiểu nhân vô sỉ, chỉ biết sàm sỡ nàng.
Nàng ra khỏi tấm bình phong, Ổ Tương Đình vẫn chưa rời phòng mà đang ngồi uống trà, dường như sắc môi của hắn càng thêm đỏ hồng hơn lúc trước.
"Lại đây." Ổ Tương Đình nói với Sương Sương.
Tuy Sương Sương không tình nguyện nhưng cũng không dám trực tiếp đối nghịch với Ổ Tương Đình, mặc dù bây giờ nhìn qua có vẻ như Ổ Tương Đình luôn dịu dàng với nàng, nhưng dù sao hắn cũng là một người tính khí thất thường, có khi một lúc nào đó lại tìm lý do để phạt nàng cũng nên.
Sương Sương chậm chạp đi qua, vừa tới gần liền nghe Ổ Tương Đình nói: "Thời tiết càng ngày càng nóng, ta đưa nàng đến phương Bắc tránh nóng."
Sương Sương hơi sửng sốt: "Đi phương Bắc?"
Ổ Tương Đình vuốt cằm: "Hôm nay chuẩn bị, sáng sớm ngày mai chúng ta lên đường."
Sương Sương cả kinh, giọng nói trở nên lắp ba lắp bắp: "Vậy... Tổ mẫu và mẫu thân có đi không?"
"Thân thể bọn họ không tốt, không thích hợp đi đường xa vất vả với chúng ta."
Chỉ có nàng và Ổ Tương Đình đi?
Sương Sương cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không diễn tả thành lời, vì vậy nàng chỉ ngẩn người nhìn hai nha hoàn Bích Lăng và Đan Thu giúp nàng thu dọn đồ đạc.
Ổ Tương Đình đưa nàng đến phương Bắc nhưng không phải là phía kinh thành, hắn định dẫn nàng đến Mạc Bắc.
Liên Đại nghe nói nàng phải tới Mạc Bắc thì hưng phấn không thôi: "Sương Sương tỷ tỷ, muội nghe nói cỏ ở Mạc Bắc còn cao hơn cả đầu người, còn nữa, nghe nói ở Mạc Bắc cực kỳ nhiều ngựa."
Sương Sương vốn không có hứng thú với chuyến đi này, nàng nằm nghiêng trên giường mỹ nhân, uể oải rã rời: "Mạc Bắc thì có gì hay? Ta chỉ thích những nơi phồn hoa thôi."
Nơi đó ngoài cỏ ra thì chỉ có ngựa, hơn nữa người đều sống trong lều, vạn nhất đến đêm rắn chuột chui vào lều của nàng thì sao? Sương Sương vốn luôn sống trong nhung lụa, trước đây thì ở trong cung, giờ ở tại Ổ gia, không thể không thừa nhận là ở Ổ gia thật sự rất thoải mái, bồn tắm ở đây không khác gì với bồn tắm của nàng trong cung, mà Ổ gia cũng rất giàu, đồ dùng của nàng có khi còn tinh xảo hơn đồ trong cung, ngay cả tinh dầu tắm hiện giờ của nàng, cũng là thứ nàng chưa thấy bao giờ.
Hơn nữa hình như Ổ Tương Đình muốn mang nàng đến Mạc Bắc tận hai tháng mới về, bây giờ nàng ở Ổ gia, Ổ Tương Đình thường xuyên ra ngoài, nàng không cần phải gặp hắn, trong lòng cũng hơi vui vẻ. Nhưng đã đến Mạc Bắc rồi, đến lúc đó thì không thể không ở cùng hắn cả ngày, nàng không thích đâu.
***
Vì sáng sớm mai phải lên đường nên sau khi dùng bữa tối, Lão phu nhân nắm tay Sương Sương dặn dò rất lâu.
"Đi Mạc Bắc vẫn phải ăn nhiều cơm, đừng để đói bụng. Nếu thích cái gì, muốn chơi cái gì, cháu hãy nói với Tiểu Đình, nó sẽ làm cho cháu. Còn có, tốt nhất là mang cho tổ mẫu một đứa cháu gái về, ta cùng A Vân đều sinh nam hài tử, từ lâu đã luôn mong có một đứa cháu gái." Nói đến đây, Lão phu nhân cười khoé mắt cong cong.
Sương Sương nghe vậy thì lỗ tai đỏ bừng, nàng cũng không biết phải trả lời làm sao. Bây giờ nàng với Ổ Tương Đình còn chưa viên phòng nữa, sao có thể sinh hài tử chứ? Không, nàng mới không muốn sinh hài tử cho Ổ Tương Đình đâu.
Lão phu nhân thấy Sương Sương xấu hổ thì cười thành tiếng: "Đứa nhỏ này đang xấu hổ kìa."
Ổ Tương Đình gật đầu có chút bất đắc dĩ, Lão phu nhân lại nói: "Cần phải cố gắng, tổ mẫu muốn một đứa cháu gái."
"Nhỡ là cháu trai thì sao?" Ổ Tương Đình hỏi.
Lão phu nhân hơi do dự, trong mắt hiện lên vẻ đấu tranh, cuối cùng vẫn nói: "Thôi thì... cũng cứ sinh đi."
Sương Sương thật sự không còn biết nói gì nữa.
***
Ổ Tương Đình nói sáng sớm khởi hành, nên khi trời vẫn còn tối đã gọi Sương Sương dậy.
Sương Sương không dậy được, căn bản không muốn cử động, Ổ Tương Đình bèn mặc y phục giúp nàng.
Nàng ngồi mơ màng trong lòng Ổ Tương Đình, mặt chôn vào trong n.g.ự.c hắn. Ổ Tương Đình kéo mặt nàng ra, vì chưa chải tóc nên nhìn qua Sương Sương không có chút sức lực nào, nàng bị Ổ Tương Đình đánh thức đúng vào lúc đang ngủ sâu nhất, vừa tức vừa mệt.
Ổ Tương Đình chải đầu cho nàng, nàng còn giơ tay đánh cho Ổ Tương Đình hai phát.
"Không muốn, ta không muốn rời giường." Sương Sương cất giọng ngái ngủ.
Ổ Tương Đình thấy vậy thì không chải đầu cho Sương Sương nữa, hắn lấy một chiếc áo choàng, bọc kín toàn thân Sương Sương rồi bế nàng ra ngoài.
Bế suốt một đường từ trong phòng ra đến xe ngựa, nha hoàn nô tài đi theo nhìn thấy thì vội vàng cúi đầu.
Ngay cả giày Sương Sương cũng không đi, chỉ xỏ mỗi tất, mà cũng là Ổ Tương Đình xỏ cho.
Xe ngựa của bọn họ rất lớn, bên trong còn có cả một chiếc giường nhỏ, Sương Sương được bế lên liền ngay lập tức tìm chăn, xoay mặt vào trong ngủ tiếp.
Chờ khi nàng tỉnh lại, bọn họ đã ra khỏi thành Kim Lăng.
Nàng mơ màng chui ra khỏi chăn, vì để tránh nóng nên trong xe ngựa đặt một tảng băng, Sương Sương cũng không cảm thấy nóng.
Nàng thò đầu ra khỏi chăn, nhìn bóng lưng nam nhân trước mặt, còn chưa kịp phân biệt thì đối phương đã lên tiếng.
"Dậy rồi sao, tới đây rửa mặt đi."
Sương Sương chớp chớp mắt, cơn buồn ngủ cũng vơi đi phần nào.
Nàng xuống giường, nhưng phát hiện không có giày: "Giày ta đâu?"
Ổ Tương Đình nghiêng mặt nhìn nàng, vẻ mặt bất đắc dĩ, Sương Sương hoàn toàn không nhớ những chuyện xảy ra vào sáng sớm hôm nay, nàng cũng không nhớ việc nàng khóc nháo ầm ĩ, không cho Ổ Tương Đình đi giày cho nàng, cứ đi vào là nàng lại vứt. Ổ Tương Đình phải nhặt giày cho nàng mấy lần.
Sương Sương lại ngồi về giường, muốn Ổ Tương Đình lấy giày cho nàng: "Tướng công, ta muốn giày."
Nàng luôn là người biết co biết giãn, hơn nữa bây giờ nàng cùng Ổ Tương Đình tới Mạc Bắc, nếu như dọc đường chẳng may chọc hắn tức giận thì cũng không có Lão phu nhân và Thịnh phu nhân bênh vực nàng.
Ổ Tương Đình thấy Sương Sương gọi hắn là tướng công, bèn thật sự đứng dậy đi lấy giày.
Hắn đặt giày xuống trước mặt Sương Sương, Sương Sương đang định tự mình đi thì bất ngờ Ổ Tương Đình ngồi xổm xuống, đi giày giúp nàng.
Một tay hắn cầm giày thêu, một tay nâng bàn chân ngọc của Sương Sương lên.
Hắn làm rất cẩn thận, tựa như đã sớm làm việc này hàng trăm nghìn lần.
Sương Sương nhìn Ổ Tương Đình đi giày cho nàng, đến khi đi xong, nàng mới hoàn hồn lại.
Sương Sương rửa mặt rồi ngồi lên bàn, Ổ Tương Đình đã bảo người chuẩn bị điểm tâm cho nàng, đều là món nàng thích.Nàng vừa ăn vừa liếc trộm Ổ Tương Đình bên cạnh, Ổ Tương Đình đang xem sổ sách, tốc độ lật sách của hắn quá nhanh khiến Sương Sương hoài nghi không biết hắn có đọc thật hay không.
Nói đến sổ sách, Sương Sương chợt nhớ tới sổ sách mà đại tẩu mang đến cho nàng, nhưng hình như sau buổi chiều hôm ấy nàng không nhìn thấy đống sổ sách đó nữa, thôi, dù sao nàng cũng ra ngoài rồi.
Sương Sương dùng bữa xong thì có nha hoàn tới thu dọn bát đũa, Sương Sương thấy là nha hoàn Thanh Khi kia, nàng ta là đại nha hoàn của Ổ Tương Đình, cho nên luôn mang theo bên người.
Nàng dùng bữa xong liền cảm thấy rất nhàm chán, không biết nên làm gì, số lượng sổ sách mà Ổ Tương Đình phải xem rất nhiều, cũng chẳng có thời gian quan tâm đến nàng.
Nàng quay về nằm trên giường, lăn qua lộn lại đến phát điên, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà quấn lấy Ổ Tương Đình.
"Tướng công." Nàng nhẹ giọng gọi Ổ Tương Đình.
Ổ Tương Đình ừ một tiếng nhưng không nhìn nàng.
Sương Sương lại gọi lần nữa.
Rốt cuộc Ổ Tương Đình cũng rời mắt khỏi sổ sách, quay sang nhìn Sương Sương, khẽ nhíu mày.
Sương Sương chống cằm nhìn Ổ Tương Đình: "Tướng công, ta buồn chán."
Vì vậy Ổ Tương Đình bảo nha hoàn mang một bàn cờ đến, hắn bồi Sương Sương đánh cờ, chẳng qua hắn vừa đánh cờ lại vừa xem sổ sách.
Kỹ thuật chơi cờ của Sương Sương không tốt, hạ quân tiếp theo nàng đã biết mình sắp thua rồi.
Nàng len lén liếc Ổ Tương Đình, thấy tầm mắt hắn vẫn luôn đặt vào sổ sách thì thò tay ra lấy trộm một quân cờ.
Tay vừa dịch chuyển liền bị một quân cờ gõ một phát, Sương Sương bị đau vội vã rút tay về.
Nàng ngẩng đầu lên thì thấy Ổ Tương Đình đang nhìn nàng chăm chú, Sương Sương chột dạ giấu tay ra sau lưng.
Kết quả đương nhiên là Ổ Tương Đình thắng, Sương Sương thua thê thảm không nỡ nhìn, nàng thấy mình thua khó coi như vậy nên không muốn đánh cờ với Ổ Tương Đình nữa.
Nhưng nàng không muốn chơi cờ, cũng không ngủ được, nàng liền chạy ra bên này rót cho mình ly trà, lại chạy ra cửa sổ bên kia ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, sau khi ngắm chán thì chạy đến bên cạnh Ổ Tương Đình, cầm sổ sách mà hắn chưa đọc lên xem xét.
Nàng đi tới đi lui trong xe ngựa, cuối cùng lại vẫn quay về làm phiền Ổ Tương Đình.
Ổ Tương Đình bắt được Sương Sương ôm vào trong ngực, đưa tay véo eo nàng, cất giọng trầm thấp: "Không được nhúc nhích."
Sương Sương ngồi trong n.g.ự.c Ổ Tương Đình, ngồi một hồi nàng lại không nhịn được nữa mà nghiêng đầu qua, nhỏ giọng hỏi: "Cái gì vậy?"