Nàng muốn câu dẫn Ổ Tương Đình, nhưng căn bản là Ổ Tương Đình không hề xuất hiện.
Đây cũng là điều khiến cho Sương Sương rầu rĩ, năm đó nàng chỉ hận sao cho đối phương ghét nàng, bây giờ nàng lại hy vọng đối phương đối với nàng tình cũ chưa dứt, tốt nhất là sau khi nhìn thấy gương mặt cực kỳ giống nhau này của nàng thì đi cũng không nổi.
Bởi vì sắp phải lên đài nên Đỗ Nương càng ngày càng khẩn trương hơn, nàng ta may riêng cho Sương Sương mấy bộ y phục, liền mấy ngày không ngừng thử y phục và trang điểm, ngay cả loại hương để thoa lên người ngày hôm đó cũng phải thử qua từng loại một.
Điều làm Sương Sương có chút kinh ngạc đó là những đồ vật mà Đỗ Nương mang ra đều là trân phẩm, dù nàng là Công Chúa cao quý, nhưng cũng không thể không thừa nhận điều đó, thậm chí có đồ còn tốt hơn nhiều những đồ mà nàng đã từng dùng.
Xem ra thành Kim Lăng này đúng là một mỏ vàng.
Mặc dù Sương Sương càng ngày càng bận rộn, nhưng trong lòng vẫn đặt chủ ý lên người Ổ Tương Đình.
Tuy nàng là người ngang ngược phách lối, nhưng cũng là một người vô cùng thức thời, nếu như thật sự không còn cách nào khác thì nàng có thể sẵn sàng công khai thân phận của mình với Ổ Tương Đình, biết đâu đối phương sẽ nguyện ý giúp nàng chăng.
Không nể mặt Tăng cũng phải nể mặt Phật, nếu như hắn giúp nàng, chờ khi Thái Tử ca ca phục quốc thành công, nhất thịnh sẽ ban thưởng cho Ổ gia nhà bọn họ.
***
Vất vả lắm Sương Sương mới được trông thấy Ổ Tương Đình, trước ngày sinh nhật của Sương Sương đúng một ngày Ổ Tương Đình mới tới.
Đỗ Nương cũng không làm cho Sương Sương thất vọng, để cho Sương Sương tới Hí Tuyền Các, nhưng khiến Sương Sương thất vọng chính là, Ổ Tương Đình đi cùng rất nhiều người, mười hai hoa khôi cùng ra trận, còn nàng chỉ được núp sau tấm rèm gảy đàn giúp vui, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có, sau khi đàn xong nàng cũng không nói được câu nào với Ổ Tương Đình, chỉ có thể nhìn thấy gò má cùng với nốt ruồi son đỏ rực nơi khoé mắt của đối phương.
Đúng là tức c.h.ế.t nàng mà.
***
Ngày hôm sau chính là ngày sinh nhật của Sương Sương.
Vừa sáng sớm tinh mơ nàng đã bị gọi dậy, vì nhã hứng của khách nhân nên trong ngày hoa nương khai bao, Thược Kim Quật không cho nàng ăn ngũ cốc, nàng chỉ có thể uống một chút sương sớm, chính là để tránh cho lúc hoa nương vào hành phòng (*) sẽ thả ra khí bất nhã.
(*) Ý là abcxyz đó.
Đợi đến lúc chạng vạng tối, Sương Sương đã đói đến mức bụng kêu lên thành tiếng, tất nhiên là Đỗ Nương cũng sợ thể lực của nàng không tốt sẽ té xỉu, nên đã cho nàng uống đan dược, uống cái này vào sẽ giúp nàng chống đỡ được đến sáng sớm ngày mai, chứ không thể để mới nửa đêm hoa nương đã ngủ gục, trong khi khách nhân vẫn còn chưa tận hứng.
Tối nay Sương Sương trang điểm cực kỳ phức tạp, do ba bốn sư phó cùng nhau thực hiện.
Trang điểm xong, mấy người xung quanh đều không nhịn được mà nín thở, vẫn là Đỗ Nương từng trải mở miệng trước: "Quả đúng là một mỹ nhân tuyệt thế, mau mau thay y phục thôi."
Đêm hoa nương trong Thược Kim Quật khai bao không giống với các thanh lâu sở quán khác, những hoa nương ở các thanh lâu sở quán khác thường phải biểu diễn một chút tài nghệ, hoặc là xướng khúc hoặc là đánh đàn, Thược Kim Quật thì không như vậy.
Đầu tiên một nữ hoạ sư của Thược Kim Quật bước ra, nữ hoạ sư sẽ hoạ lên bình phong đằng sau lưng tướng mạo của hoa nương sẽ khai bao ngày hôm nay.
Thông thường khi bức hoạ đang được hoàn thành, các khách nhân ngồi đó đều sẽ có chút kích động, nhất là khi dung mạo của mỹ nhân trong tranh dần dần hiện ra từng chút từng chút một.
Sau khi hoạ xong, nữ hoạ sư sẽ lui ra phía sau.
Nữ hoạ sư lui rồi nhưng hoa nương cũng vẫn không trực tiếp xuất hiện, hoa nương sẽ ngồi chờ ở phía sau bình phong, các khách nhân chỉ có thể nhìn thấy bóng người mờ ảo, không thể thấy rõ diện mạo.
Bọn họ sẽ đấu giá dựa vào bức hoạ, trò tạp kỹ ngay cả nhìn cũng không thấy này, ngược lại đều khiến những người có tiền kia đổ xô vào.
Đồng thời hoa nương trong Thược Kim Quật khi khai bao đều sẽ đội mũ phượng khăn choàng.
Nếu như có vị khách nhân nào đó mua đêm đầu của hoa nương này thì cũng sẽ có lễ phục tương xứng cho khách thay đổi.
Tối nay Sương Sương mặc một bộ giá y (**) cực kỳ phức tạp, hoàn toàn là đồ thủ công được thêu bằng tay, nguyên liệu cũng được may bằng loại tơ tằm tốt nhất, hỉ quan trên đầu nàng vô cùng nặng nề, ước chừng phải tầm bảy tám cân (1 cân TQ bằng 0.5 kg), hỉ quan được làm bằng vàng ròng nguyên chất, dùng đá quý nạm lên, đằng trước còn có rèm châu, có tác dụng che giấu dung mạo, thật là mỹ lệ đến vô cùng.
(**) Váy cưới.
Sương Sương vừa mới ngồi xuống bình phong đã không nhịn được mà túm lấy tay Thuỷ Hương: "Thuỷ Hương, Ổ thiếu gia tới chưa?"
Thuỷ Hương ra bên ngoài xem xét một chút, rất nhanh đã quay trở lại, thật ra nàng ta cảm thấy chưa chắc Ổ Tương Đình đã mua Sương Sương, mặc dù quả thật là Sương Sượng vô cùng xinh đẹp, nhưng Ổ Tương Đình chưa bao giờ mua đêm đầu tiên của hoa nương nào cả.
"Đã tới rồi, đang ngồi ở cái bàn đầu tiên, ngồi cùng bàn còn có Tống thiếu gia, Cố thiếu gia cùng mấy người Cừu thiếu gia."
Tới là tốt rồi.
Sương Sương thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên thực tế là nàng cũng không dám chắc, hiện tại chỉ có thể cầu khẩn trời xanh.
Sương Sương chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch, tựa như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đột nhiên Thuỷ Hương nói với Sương Sương: "Sương Sương tỷ tỷ, bắt đầu đấu giá rồi."
Sương Sương đan chặt hai bàn tay vào nhau, ngay cả lời cũng không nói ra được.
Giá càng lúc càng cao, nhưng Sương Sương vẫn không hề nghe thấy giọng của Ổ Tương Đình, nha đầu Thuỷ Hương kia liên tục nhìn lén qua khe hở của bình phong, nhìn một hồi liền quay lại nói với Sương Sương: "Sương Sương tỷ tỷ, phú thương mà Thiền Y tỷ tỷ phục vụ trước đó vẫn đang một mực trả giá, đã có kha khá người từ bỏ rồi."
Phú thương mà Thiền Y phục vụ?
Không phải chính là cái người mà nàng nhìn thấy hôm nọ sao?
Mặt Sương Sương liền trắng bệch.
Thuỷ Hương lại nhìn trộm một hồi, lúc này ánh mắt của nàng ta có chút thương cảm, xinh đẹp tuyệt mỹ thì cũng có ích gì.
"Sương Sương tỷ tỷ, bây giờ chỉ còn có hai người trả giá, nghe nói vài ngày trước vị Tống thiếu gia kia còn bị thua lỗ khi làm ăn, sợ là không địch nổi vị phú thương kia rồi."
Dường như giá đã được đẩy lên rất cao, Đỗ Nương cũng không kìm được mà bật cười, còn Sương Sương ở sau tấm bình phong lại như rơi vào trong hầm băng.
"Lưu lão gia trả giá năm trăm lượng vàng, xin hỏi có còn ai trả cao hơn không?"
Năm ngoái Tuyết Tàm cũng chỉ được hai trăm lượng vàng, năm nay Sương Sương có thể bán được đến năm trăm lượng vàng đã là con số trên trời.
Đỗ Nương lại lặp lại lần nữa, mọi người ngồi bên dưới bắt đầu xì xào bàn tán, có rất nhiều khách nhân tỏ ra tiếc hận, đúng là một bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu.
Sương Sương đứng ngồi không yên, khi Đỗ Nương hỏi lại lần thứ ba, chữ "gia" trong ba chữ "Lưu lão gia" còn chưa kịp nói ra miệng thì Sương Sương đã xông ra khỏi bình phong, Thuỷ Hương không ngờ được Sương Sương sẽ làm vậy, kéo cũng không kịp kéo.
Sương Sương vừa xuất hiện, toàn bộ khán phòng trở nên yên lặng như tờ.
Không ít người trực tiếp đứng lên, ánh mắt gắt gao dán chặt lên người Sương Sương.
Đỗ Nương cả kinh, thấy Sương Sương chạy ra thì nhíu mày, thấp giọng quát: "Ra làm gì? Quay về!"
Sương Sương hoàn toàn không để ý tới Đỗ Nương, nàng chỉ nhanh chóng lướt mắt tìm Ổ Tương Đình, Ổ Tương Đình rất dễ tìm, hắn ngồi ở ngay chiếc bàn đầu tiên, khi Sương Sương nhìn về phía hắn, Ổ Tương Đình cũng đang nhìn nàng.
Sương Sương không phải là một người thông minh, nếu như thật sự thông minh thì nàng đã sớm tìm được cách rời khỏi nơi này rồi, nhưng nàng cũng không phải là người quá ngu ngốc, từ nhỏ đến lớn chuyện nàng am hiểu nhất chính là giả bộ đáng thương. Bình thường mỗi khi làm sai chuyện gì, hoặc là khi muốn một thứ gì đó, nàng sẽ đều giả bộ đáng thương.
Sương Sương nhìn vào mắt Ổ Tương Đình, sau đó nước mắt nàng trào ra.
Mỹ nhân cao ngạo lại khóc đến lê hoa đái vũ, điều này khiến khách nhân phía dưới kích động, thậm chí có khách nhân khác cũng muốn liều mạng, tiếp tục trả giá, từ năm trăm lượng vàng liền bị đẩy lên thành sáu trăm lượng vàng.
Sương Sương không hề quan tâm đến những người khác, mà từ đầu đến cuối chỉ nhìn Ổ Tương Đình bằng ánh mắt tha thiết, cứ như Ổ Tương Đình là tình lang của nàng vậy.
Giá tiền một lần nữa dừng ở sáu trăm lượng vàng, người trả giá cao nhất vẫn là Lưu phú thương.
Lưu phú thương đã lăm le chuẩn bị bước lên, lúc nước mắt Sương Sương bắt đầu chảy ra, Ổ Tương Đình khẽ thay đổi tư thế ngồi, nhẹ giọng nói một câu:
"Năm nghìn lượng vàng."
Toàn bộ mọi người xôn xao!
Năm nghìn lượng vàng có thể mua được nguyên một toà thành nhỏ.
Ổ Tương Đình lại có thể hào phóng như vậy!
Đến tột cùng thì Ổ gia thành Kim Lăng này giàu đến mức nào?
Sương Sương nghe được lời đối phương thì cũng hơi sửng sốt, nàng chớp chớp mắt, có chút không dám tin những lời mình vừa nghe được, dẫu sao đối với một Công Chúa như nàng thì năm nghìn lượng vàng cũng là rất nhiều.
Nàng nháy nháy mắt, còn Đỗ Nương bên kia thì vui đến nỗi không khép được miệng, miệng đã kéo đến gần mang tai, gần như ngay lập tức kêu đồng ý.
Ngay lúc Sương Sương vẫn còn đang sững sờ, Ổ Tương Đình đã bước lên.
Hắn vừa bước lên đài, Sương Sương mới phát hiện hôm nay đối phương mặc một bộ y phục đỏ rực, y phục đỏ càng tôn lên làn da trắng đến xinh đẹp của Ổ Tương Đình, Sương Sương cũng không nhịn được mà ngẩn người.
Mà ngay một giây kế tiếp, nàng đã bị đối phương bế ngang lên.
Sương Sương thét lên một tiếng, vì bất ngờ bị mất trọng lực nên vội đưa hai tay ra ôm lấy cổ đối phương.
Sau đó, trên đường lên thuyền, Sương Sương cũng vẫn mơ mơ màng màng.
Thược Kim Quật cực kỳ coi trọng đêm hoa nương khai bao, vì thế cũng đặc biệt chuẩn bị một chiếc thuyền hoa, chiếc thuyền hoa kia cực kỳ rộng lớn, bên trong cái gì cũng có.
Trước khi lên thuyền Sương Sương một mực bị Ổ Tương Đình ôm chặt, nàng vừa có ý định đứng xuống liền bị ôm càng chặt hơn, nên nàng không dám vùng vẫy nữa, dù sao thì đối phương vừa mới bỏ ra năm nghìn lượng vàng, cũng coi như cứu nàng một mạng, bị Ổ Tương Đình ôm dù sao vẫn tốt hơn bị phú thương xấu xí kia ôm.
Sau khi lên thuyền, Sương Sương bị ôm vào trong khoang thuyền, ở chính giữa khoang thuyền là một chiếc giường lớn hình tròn, Sương Sương nhìn thấy ở đầu giường có xiềng xích dùng để trói tay thì lập tức run rẩy.
Ổ Tương Đình đặt Sương Sương xuống rồi đi ra ngoài, nghe động tĩnh tựa hồ đang nói chuyện với người bên ngoài.
Ở trong khoang thuyền, Sương Sương vô cùng sợ hãi. Dù nàng rất cảm kích vì Ổ Tương Đình đã mua nàng, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng muốn phục vụ Ổ Tương Đình.
Tuy hiện tại nàng là một Công Chúa mất nước, thân phận chỉ là một hoa nương, nhưng nàng vẫn cảm thấy Ổ Tương Đình không xứng với nàng.
Nàng muốn được gả cho Lan Tranh.
Lan Tranh là thanh mai trúc mã của nàng, thân phận cao quý, tướng mạo tuấn mỹ, hết sức xứng đôi với nàng, chẳng qua bây giờ Lan Tranh không biết nàng còn sống thôi, nếu biết nhất định sẽ tới cứu nàng.
Sương Sương vừa thấy đối phương đi vào liền lùi về sau mấy bước, dù sao nàng cũng là một nữ nhân, ở chung một chỗ với nam nhân cao lớn đương nhiên là sẽ cảm thấy sợ hãi.
Ổ Tương Đình thấy nàng lùi về phía sau thì cũng không hề dừng chân, mà cứ thế đi thẳng về phía nàng.
Sương Sương thấy vậy thì hoảng không chịu được, phản ứng đầu tiên chính là nhảy thuyền, nàng cảm thấy ánh mắt của Ổ Tương Đình thật đáng sợ, giống y như đúc với vẻ mặt khi hôn nàng lần trước.
Nàng vừa mới chạy đến bên cửa sổ, eo đã bị người giữ lấy.
Hơi thở xa lạ của nam nhân phả vào mặt.
Nàng bị xoay lại, đối diện với gương mặt của đối phương.
Gương mặt đó của đối phương vẫn nữ tính như cũ, khoé mắt hẹp dài mang theo vẻ quyến rũ, nốt ruồi son đỏ rực kia hệt như một ngọn lửa.