Hôm nay, Harry cũng như mọi khi mà mặc áo choàng tàng hình đến phòng làm việc của Draco. Nhưng đón tiếp cậu không phải là vẻ quan tâm dịu dàng mà là nét mặt bất thiện của hắn.
“Sao vậy?”
“Bên Nga vừa truyền tin đến, bọn họ tìm được vài chuyện khác lạ.” Draco đau đầu xoa xoa trán, đẩy món đồ trên bàn đến cho Harry xem. Harry nhíu mày cầm lấy hộp gỗ trên bàn, khi mở ra thì nhìn thấy một chiếc vảy đen tuyền, mặt trên còn có chút hoa văn. Trông hình dạng và độ dày của miếng vảy, sinh vật này tuyệt đối không nhỏ hơn trăm thước.
“Rồng à?’
“Ừ, theo kết quả thì ít nhất cũng… trên 300 mét.”
“Sao lại vậy được? Con rồng lớn nhất hiện nay cũng chỉ hơn một trăm mét thôi mà, là rồng Đại Tây Dương đúng chứ.” Harry trả miếng vảy lại cho Draco. “Độ cứng như thế nào?”
“Kim loại không cắt qua được, phép thuật cũng chỉ xước vài cái, dược thì căn bản không có tác dụng, thuật luyện kim thì còn có cách bắt nó, nhưng tiếc là chúng ta chỉ có một khối phải trả về cho Hội các nhà Luyện Kim. Chủ yếu là bây giờ chúng ta không biết rốt cuộc đây là loại rồng gì.”
Harry suy nghĩ một chút, đặt lại miếng vảy rồng lên bàn, đứng lại cạnh Draco, rút đũa phép ra dùng một thần chú mà cậu đã đọc được trong sách.
Bộp một tiếng, miếng vảy rồng vỡ ra. Hai người đều kinh ngạc. Harry vừa định đi lên xem thì đã bị Draco kéo lại, để hắn đi đến. Vừa cầm mảnh vỡ của vảy lên thì loảng xoảng một tiếng, bàn cũng nứt ra. Draco động một cái là đường nứt kéo dài, bổ ghế sofa gần đó làm hai.
“Em vừa dùng xà ngữ?”
“Ừ, em nghĩ rồng cũng thuộc họ bò sát nên chắc xà ngữ cũng có tác dụng. Thần chú này được viết ở một nơi rất dễ thấy trong sách, chỉ để tên là Bùa cắt kim loại, không hề viết tác dụng cụ thể.” Harry cũng rất kinh ngạc, đâu ngờ nó lại có uy lực mạnh đến vậy. “Long ngữ anh học đến đâu rồi?”
“Sợ rằng không tốt bằng em, Harry, dùng long ngữ thử xem.” Draco đặt mảnh vảy lên ghế sofa đã bị bổ đôi. Harry lại rút đũa phép ra, nói bằng giọng khàn khàn. Khi Harry đọc thần chú thì trong phòng lại loảng xoảng mấy tiếng, mọi vật xung quanh đều vỡ nát. Draco bước đến kiểm tra vảy rồng, nhưng lại thấy nó chẳng thay đổi gì. “Có vẻ như long ngữ không gây tổn hại gì đến nó, sinh vật này chắc là loại rồng cao cấp rồi.”
“Tránh ra, Draco.” Harry lại nhắm đũa phép về phía vảy rồng. “Schneiden.” (Cắt bỏ) Lần này Harry dùng ngôn ngữ bình thường, hiệu quả rất tốt, còn hơn cả xà ngữ và long ngữ, vảy rồng vỡ thêm.
Harry liên tiếp ba lần sử dụng phép thuật hắc ám cường độ cao, thân thể hiển nhiên là có chút không chịu được, sắc mặt trắng bệch ngồi trên ghế. Draco lo lắng đưa Harry về nhà, đặt lên giường. Cả người cậu vô lực, có chút buồn ngủ.
“Harry, bắt đầu từ ngày mai anh sẽ sang Nga, cùng Bộ Trưởng bên đó đến rừng Yoh trước.”
“…”
“Anh sẽ không sao đâu, đừng lo lắng, cha đỡ đầu cũng sẽ đi cùng, đến lúc đó Hermione sẽ chăm sóc cho em.”
“…”
“Harry?” Draco vốn có chút đau lòng, định nói thêm nhưng ngẩng đầu lên thì phát hiện Harry đã ngủ thiếp đi trên giường, nhất thời cảm thấy lời định nói ra nghẹn lại. Cuối cùng hắn vẫn thở dài thật sâu, nằm xuống cạnh Harry, ôm lấy cậu rồi chìm vào giấc ngủ say. Khi Draco đã say giấc rồi thì Harry mở mắt, rút đũa phép ra ếm một bùa theo dấu lên người hắn rồi mới yên tâm.
Sáng hôm sau, Draco dậy thật sớm, gia tinh đã thu dọn hành ly cho hắn xong xuôi. Draco lưu luyến không rời hôn lên trán Harry. Lần này hắn đi không biết khi nào mới về được, nói đúng hơn thì hắn thậm chí còn không biết mình có thể quay về hay không. Tuy rằng Bộ Trưởng Bộ Phép Thuật của cả bốn nước còn lại đều đã đến rừng Yoh trước, nhưng trong khoảnh khắc này, hắn rất muốn vứt đi trách nhiệm lớn lao của một người Bộ Trưởng, chỉ muốn ở cạnh Harry, đợi con của họ sinh ra. Nhưng bây giờ thậm chí hắn còn không dám hứa rằng mình sẽ về kịp ngày dự sinh của con, đây quả thực là rất dằn vặt. Draco nhìn người yêu thật lâu, lại quay sang dặn dò gia tinh rồi mới xuất phát.
Draco đi rồi, Harry tỉnh dậy, mặt chôn vào gối đầu bên cạnh, hít mạnh hai cái, hiếm khi lộ ra chút yếu đuối. Cậu phảng phất cảm thấy như mình quay về bảy năm trước, khi một mình mang thai. Khi đó cũng chỉ có một mình cậu, không ai giúp đỡ mà sinh Scorpio ở Đức. Nhưng bây giờ rõ ràng là có Draco, nhưng vẫn chỉ một mình cậu ở đây, cảm giác bất lực khổ sở, tiêu cực nhất thời bao phủ lấy Harry. Quả nhiên đúng với câu nói kia, điều tuyệt vọng nhất không phải là bóng tối, mà là sau khi nắm được tia sáng kia rồi thì bóng tối lại vây đến.
Harry nằm ở chỗ của Draco thật lâu mới rời giường, bề ngoài khôi phục bình tĩnh, vẫn sinh hoạt như bình thường.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bụng của Harry càng ngày càng lớn. Đảo mắt một cái đã tới tháng thứ tám, cách ngày dự sinh của cậu chỉ còn một tháng. Tình hình bây giờ của Harry không mấy tốt, tâm tình tiêu cực thời gian dài đang dần ăn mòn cậu. Gánh nặng của đôi song sinh lên thân thể càng ngày càng nghiêm trọng. Hiện tại cậu vừa đi bộ được nửa giờ thì sẽ tim đập nhanh đầu váng mắt hoa, tối ngủ cũng không ngon, cặp song sinh mà chơi đùa dữ quá thì chân còn bị chuột rút. Nhưng Harry không nói cho Draco một câu nào, thậm chí cũng chưa từng nói với Hermione, tự mình chịu đựng.
Tình hình ở rừng Yoh cũng không mấy lạc quan. Draco đi đã gần được một tháng, tối nào hai người cũng trò chuyện với nhau, chỉ nghe tiếng thở đều của đối phương thôi cũng thấy yên tâm rồi. Draco nói cho Harry biết trong rừng Yoh có rất nhiều sinh vật có tính công kích. Ngày nào cũng có người tử vong. Bọn họ dùng mạng người mà đẩy mạnh chiến tuyến, tuy có nhiều phù thủy pháp lực mạnh, danh cao vọng trọng đến từ năm nước nhưng tỉ số thương vong vô cùng nghiêm trọng. Năm nước chia nhau bao vây ngoài khu rừng, cùng đi vào thăm dò, nhưng khu rừng lại quá rộng, đến giờ cũng chỉ đi được có một phần ba.
Tuy tin tức không được truyền ra ngoài, nhưng bầu không khí bất an này vẫn đủ làm cho toàn bộ thế giới phép thuật chao đảo, nhất là khi Nhật Báo Tiên Tri cứ tới tấp đưa tin đoán già đoán non, càng làm rối loạn nhân tâm. Phải nói rằng Rita Skeeter rất biết cách làm loạn thế giới phép thuật, nếu như Harry không biết rõ mọi chuyện thì đã tin rằng ả ta thật sự đi theo Draco làm gián điệp.
Hơn nữa bây giờ tin nào trên báo cũng liên quan đến cậu. Nửa tháng trời, trang nhất Nhật Báo Tiên Tri đều giật tít “Cứu Thế Chủ giờ đang ở đâu?”. Harry trở về thế giới phép thuật được chín tháng, chỉ xuất hiện vỏn vẹn có ba lần, tất cả đều bị nhắc tới. Tháng đầu tiên cậu xuất hiện ở Hẻm Xéo một lần. Tháng thứ hai mở tiệc thông báo cậu chính thức thừa kế gia tộc Potter và trở về thế giới phép thuật. Tháng thứ sáu xuất hiện ở Bộ Phép Thuật, còn bí mật gặp Bộ Trưởng. Thời gian còn lại thì Cứu Thế Chủ Harry Potter bặt vô âm tín, không ai biết cậu đang làm gì, mà cũng chẳng ai biết việc cậu đang làm có liên quan gì đến tình hình hiện tại hay không. Đề tài này vừa được đưa ra thì ai ai cũng tò mò thảo luận.
Thường thì một chủ đề nào đó dù nổi tiếng đến bao nhiêu thì không quá nửa tháng sau cũng sẽ nguội bớt, nhưng chủ đề lần này lại kéo dài ngỡ như vô tận, thậm chí còn có người yêu cầu Harry đứng ra giải thích, yêu cầu cậu tiếp tục bảo vệ thế giới phép thuật lần nữa. Harry nghe được thì cũng chỉ biết dở khóc dở cười mà chẳng nói gì. Tại sao ngày trước lại không thấy mọi người quan tâm đến cậu như vậy? Cậu cũng đâu phải tự nguyện làm Cứu Thế Chủ đâu. Chuyện này thì có liên quan gì đến cậu?
Hermione bảo cậu nhất định phải bình tĩnh, đừng để ý đến mấy trò mà Nhật Báo Tiên Tri bày ra, thậm chí hồi năm tư Rita Skeeter còn tung chuyện tình cảm yêu đương bịa đặt của cô và Harry nữa mà, đến mức mà bây giờ mỗi khi cô cãi nhau với Ron thì tên đó lại lôi chuyện này ra nhắc mãi. Thật ra bản thân Harry còn lo lắng cho Hermione hơn. Cô cũng đã mang thai được tám tháng rồi, vì thế nên mới ở lại hậu cần, nếu không thì đã xông pha ra tiền tuyến rồi.
Hôm nay Harry vẫn trò chuyện cùng Draco. Tuy hắn không biểu hiện ra gì nhưng cậu lại nghe được rõ ràng ngữ khí của hắn có chút suy yếu, nhiều lần truy hỏi hắn mới nói thật.
“Nếu bây giờ anh không nói thì bây giớ em tự chạy đến đó kiểm tra.”
“… Không có gì đáng lo đâu.”
“Nói.”
“Được rồi, chỉ là bị rắn cắn một cái thôi mà, bây giờ đã không sao rồi.”
“…” Harry không tin. Bình thường rắn độc cắn một cái thôi cũng đã đủ nguy hiểm rồi. “Draco, em không phải chưa từng lên chiến trường, em muốn nghe sự thật.”
“Thật sự không nghiêm trọng như em tưởng tượng đâu. Anh đã uống dược của cha đỡ đầu rồi, bây giờ đã không sao, nghỉ ngơi vài ngày thôi là khỏe rồi.” Draco nghe tiếng thở của Harry thì nghĩ vết thương đang đau nhức trên người cũng không mấy quan trọng, quan trọng là…lần này hắn còn sống. Tình hình hôm nay thật sự rất nguy hiểm. Bọn họ hôm nay khi đang đi dò xét rừng thì gặp một ổ rắn. Draco lập tức hạ lệnh đi vòng sang hướng khác, nhưng không ngờ đám rắn đó lại tấn công họ, nhưng do có chuẩn bị sẵn nên họ cũng không đến mức hoảng hốt nghênh địch. Chỉ là Draco bị rắn chúa cắn một cái. Nếu như không có cha đỡ đầu bên cạnh thì chắc chắn hắn không thể cầm cự được quá ba phút mà tử vong rồi.
“Ngày mai em sẽ cho Hedwig gửi món đồ đến cho anh, thành thật mà mang theo đi, không thì coi chừng em nhân cơ hội này mà mang con bỏ trốn đấy.”
Harry thở phì phò cúp điện thoại, vội vã chạy xuống hầm dinh thự Malfoy lục lọi. Cuối cùng cũng tìm được một cặp dây chuyền màu đen, mặt dây không rõ làm bằng loại gỗ gì, khảm một viên đá quý lớn màu xanh lục. Cậu từng nghe Narcissa nói về vật này, không nghĩ đến hôm nay nó lại có tác dụng. Cậu vội vã xoay người đi tìm Hedwig, gửi một cái đến cho Draco.