Bởi vì hài cốt Phương Hiếu Tai chưa tìm thấy, Phương gia chỉ có thể vì hắn xây y quan trủng, ‘chung thất’ ngày ấy, trên dưới Phương gia đến bến tàu vì hắn tiễn đưa.
[Y quan trủng: Mộ xây chôn quần áo cùng di vật
Chung thất: Lễ Chung Thất là lễ 49 ngày]
Lúc này, Phương Kính Tai đứng ở bên bờ, bóng lưng đứng thẳng như tùng. Phương lão gia tử chung quy không hạ thủ được, lão chỉ còn lại một đứa con trai này, vả lại ‘Tử bất giáo, phụ chi quá.’
[Trong tam tự kinh, có viết
養不教,父之過。
教不嚴,師之惰。
Dưỡng bất giáo, phụ chi quá.
Giáo bất nghiêm, sư chi đọa.
Không dạy dỗ con cái là lỗi của cha
Dạy mà không nghiêm khắc là lỗi của thầy.]
Vết roi trên lưng được mọi người cẩn thận chăm sóc rất nhanh đã tốt, nhưng vết thương trong lòng nảy sinh bất ngờ máu chảy đầm đìa, vĩnh viễn không thể khép lại.
Thấy có tiếng bước chân bên cạnh, Phương Kính Tai quay đầu lại, liền thấy người nọ đồng dạng một thân trắng thuần, thanh thần tuấn nhã, Như Mặc theo phía sau, hai tay bưng một chén trà nhỏ.
“Ngày ấy Hiếu Tai huynh rời đi, vẫn còn cùng ta than phiền, thiên phán vạn phán, ngóng trông ngươi đem trà mới năm nay, thế nhưng người vừa trở về đã đi… Bất ngờ từ biệt, chính là không còn có thể gặp lại nữa.”
(phán: trông mong)
Phong Nhược Trần đi tới bên người Phương Kính Tai, nhìn sóng lớn nhấp nhô trên mặt sông, nhàn nhạt nói. Gió sông thổi phát đái (dây cột tóc) lướt nhẹ qua gò má y, y quay người lại, tầm mắt đối diện với Phương Kính Tai, “Hiếu Tai huynh đối với ta như thân huynh đệ, xin cho ta tiễn hắn một đoạn đường.”
Phương Kính Tai không đáp lại, gật đầu, sau đó nhìn Như Mặc tiến lên đem chén trà trong tay đưa cho y. Phong Nhược Trần nhận lấy chén trà, quay về phía mặt sông rộng, “Hiếu Tai huynh, đây là trà mới năm nay, Nhược Trần tự tay sao, ngươi đến nếm thử.”
Mở nắp chén, đem nước trà nghiêng xuống mặt sông, một luồng trà hương thanh nhã phiêu dật, quanh quẩn, sau đó tiêu tán trong gió sông tanh chát.
Phương Kính Tai vẫn nhìn Phong Nhược Trần, “Ta gặp Mạch Ngọc…’’
Nghe được hắn nói như thế, Phong Nhược Trần ngẩng đầu, Phương Kính Tai hỏi y, “Ta không tuân thủ hứa hẹn, ngươi hẳn là nên vấn tội ta, mà không phải là đem y tặng người… Hay là trong mắt các ngươi, Phương Kính Tai căn bản là kẻ vô tích sự, thế nên cũng sẽ không ôm bất kỳ hy vọng nào.”
Phong Nhược Trần trả lời, “Nếu như tìm ngươi vấn tội có thể làm chỗ trà này được giải trừ, ta nghĩ sẽ làm.”
Phương Kính Tai gục đầu xuống, buồn bã mà cười, “Ngày ấy thấy ngươi và y đứng trên mạn thuyền bả tửu lâm phong (uống rượu trước gió:v) không biết có bao nhiêu vui vẻ, làm ta xem đều phi thường ước ao, nhưng hóa ra đều gặp dịp thì chơi. Ngươi biết không? Thế nhân đều đang đồn nói, ta với ngươi vì tranh Vô song công tử mà càng đấu đến lưỡng bại câu thương (cả hai đều thiệt), cuối cùng, Hoài Vương lại là kẻ được lợi.”
“Thế nhân chỉ nhìn mặt ngoài, liền ngông cuồng bàn luận, ta ngươi chỉ cần làm tốt bổn phận, lời đồn tự nhiên không công mà phá.”
“Mạch Ngọc thì sao?”
Phong Nhược Trần tiếp tục im lặng, Phương Kính Tai cũng không lên tiếng nữa, xoay đầu lại nhìn về phía mặt sông.
Hắn nghe Phong Nhược Trần khẽ thở dài một tiếng, rồi sau đó là tiếng bước chân, nghĩ là đối phương đã xoay người rời đi.
“Xin lỗi…” Phương Kính Tai thấp giọng nói, nhưng mà phía sau không có trả lời, mà tiếng bước chân cũng càng đi càng xa.
Giờ khắc này, trong lúc bất chợt hắn mới ý thức được, có một số việc, tựa như nước sông này không ngừng trôi, liền không thể quay lại.
Sau cùng lau nước trên mặt, Phương Kính Tai dùng tay ra hiệu, bọn hạ nhân hiểu ý, tiếp tục đánh sập chồng vò rượu, chất lỏng hổ phách vàng óng ánh đổ xuống như hồng thủy, thoáng chốc đã tràn đầy mùi rượu, nồng nặc khiến người ta say lòng, say rồi cũng liền quên đi đau xót.
Đại ca, ngươi ở trên đó có thấy không?
Rượu này, kêu Tiếu xuân phong, nếu như cho rằng tốt, nhớ kỹ báo mộng cho Kính Tai, năm sau trên mộ phần ta lại mang đến…
Trưởng tử Phương gia mất, Phương phụ tuổi già sức yếu, thế nhân cho rằng Phương gia từ đây sẽ xuống dốc, nhưng có ai ngờ, cái người chẳng bao giờ được người xem trọng kia, bất học vô dụng Phương nhị tử gắng gượng chống đỡ toàn bộ Phương gia.
Thế sự thay đổi, có thể có mấy ai thực sự nhìn thấu? Lại có thể có bao nhiêu người có thể kết luận… hòn đá vẻ ngoài xấu xí, chính là bảo ngọc chưa được mài dũa?
Thành ổn, nội liễm, Phương Nhị thiếu gia trong một buổi chiều tối hôm đó như thay đổi thành một người khác. Ngay sau đó có người liền nói, đó là đại thiếu gia không yên lòng cho nên ở trên có linh thiêng, cũng có người nói, kì thực chính là Nhị thiếu gia mơ ước gia nghiệp đã lâu, giả vờ cái gì cũng không hiểu tìm cơ hội liền hại chết đại thiếu gia.
Mọi việc như thế, Phương Kính Tai đem toàn bộ coi như không nghe thấy, hiện tại không giống trước kia, hắn đã thôi không còn là kẻ ba câu đã xù lông giậm chân. Cũng không còn là tên công tử Phương Kính Tai mọi việc đều phóng tay cười một tiếng. Trên vai hắn gánh vác Phương gia, lưng đeo áy náy với đại ca, còn có Phong Nhược Trần, Mạch Ngọc…
Thiếu niên khinh cuồng trả giá thật lớn, hắn nghĩ, e là cả đời mình, cũng còn không rõ.