Phương Kính Tai lần này ngay cả chết cũng đều nghĩ tới.
Rèm giường buông xuống, theo giường gỗ hồ đào run rẩy mà lay động tầng tầng gợn sóng, ván giường ‘kèn kẹt’ vang dội, tiếng ồ ồ thở dốc cùng thanh âm thân thể va chạm đan xen vào nhau.
“Nhẹ một chút cho ta! … Con mẹ nó, muốn lão tử đau chết sao?”
Phương Kính Tai một bên bám chặt lấy chăn bên dưới, một bên đứt quãng kêu lên thảm thiết mắng chửi. Mà người phía sau từ đầu đến cuối trầm mặc không lên tiếng.
“Kháo! Ngươi muốn động đến khi nào nữa?”
Từ trước đến giờ luôn là hắn áp người khác, lần này là lần đầu tiên bị người ta đè…
Phương Kính Tai chứa một bụng không được tự nhiên cùng không cam lòng, hiển nhiên không hiểu được hứng thú trong đó, chỉ cảm thấy đau nhức ùn ùn kéo đến.
Quá con mẹ nó đau!
Hắn bắt đầu hoài nghi khi thời điểm tiểu quan ở dưới thân hắn khóc nức nở có phải là bị đau đến mức xuất ra không?
Ở tửu lâu gặp phải Phong Nhược Trần, từ kinh hãi chuyển sang ngẩn người, không thèm giải thích liền không nói hai lời bỏ lại bạc, chính mình kéo Phong Nhược Trần thẳng hướng khách sạn mà đi.
Vừa vào cửa, cài chốt, cũng không coi xem bên ngoài đang là giữa ban ngày ban mặt liền bắt đầu cởi quần áo. Một bên cởi một bên mắng:
“Họ Phong, ngươi có dũng khí, đòi nợ đòi đến tận Giang Ninh… không phải để thượng người sao?”
Trường bào bị hung hăng ném tới mặt Phong Nhược Trần.
“Lão tử không né cũng không trốn, từ giờ trở đi ta cho ngươi làm, làm xong ba đêm sau này không ai nợ ai! Phương gia cùng Phong gia làm ăn cũng không qua lại! Con mẹ nó ngươi chống đỡ không được ba buổi tối, lão tử trước tiên dùng một đao chém ngươi!”
Phong Nhược Trần đứng yên một chỗ nghe hắn mắng chửi, đợi hắn mắng xong, không từ chối đi đến cái người nhìn y chằm chằm vẻ mặt như muốn ăn tươi.
Phong Nhược Trần cúi đầu nhìn áo choàng trong tay, sau đó khóe miệng nhếch lên giống như cười nhạo:
“Một đêm rồi lại ba đêm, hình như nên do tại hạ định đoạt, còn việc làm ăn của hai nhà, có vẻ như còn chưa đến mức Phương nhị gia quan tâm…”
Một câu này đạp trúng nỗi đau của Phương Kính Tai!
Đúng, Phương Kính Tai hắn chính là không có tiền đồ!
Việc trong nhà đều do đại ca và cha xử lý, bản thân hắn cả ngày chỉ biết ăn uống chơi gái đánh bạc. Cũng không giống Nhược Trần công tử ngươi tuổi còn trẻ đã chủ trì gia nghiệp.
Dù cho là đi kỹ viện, ngươi đến nơi đó thì chính là phong lưu, mà ta đến nơi này chính là hạ lưu!
Gì thì gì, nam nhân giống như thế không thiếu, mà sao họ Phong ngươi có cái gì đặc biệt hơn người?
Bất quá, sau một nén nhang, Phong Nhược Trần nơi kia đã từng với ai, Phương Kính Tai cũng không rảnh để ý.
Trong lòng hắn không thoải mái, hắn bị người thao, còn là người đời này hắn ghét nhất!
Phong Nhược Trần cũng không cởi quần áo, ấn ngã hắn, sau khi qua loa khuyếch trương thì chính là tiến quân thần tốc, Phương Kính Tai giương miệng lớn tiếng kêu thảm thiết. Phong Nhược Trần cũng không nhìn lại hắn, cứ thế sáp chặt bên trong dũng đạo chưa bao giờ bị tiến vào bắt đầu đâm rút.
Phương Kính Tai ngay từ đầu đã mắng chửi còn không ngừng giãy giụa, cổ họng đau rát mắng người phía sau cũng không có khí lực, chỉ có thể cúi xuống há mồm thở dốc.
Người phía sau dường như không có ý dừng lại, Phương Kính Tai mơ màng có chút chật vật quay đầu, chỉ thấy quần áo người nọ rối tung, búi tóc nới lỏng một nửa rơi xuống vai, sợi tóc theo động tác thoáng qua, mắt nửa khép, bộ dáng động tình.
Hắn thừa nhận, Phong Nhược Trần lớn lên rất dễ nhìn, chính là cái loại tuấn dật tiêu sái đường đường các cô nương đều thích, ngay cả thời điểm phóng túng như thế này, y cũng chỉ có tuấn khí cùng mê người.
Con mẹ nó!
Mê người?
Phương Kính Tai nếu như còn khí lực nhất định sẽ tự cho mình một cái tát.
Đang muốn quay đầu lại tiếp tục chịu trận chẳng biết khi nào mới có thể kết thúc dày vò này, đột nhiên, Phong Nhược Trần mở mắt ra, con ngươi rõ ràng trong trẻo.
Phương Kính Tai biết dáng vẻ mình rất thê thảm, thời điểm mới vừa bị tiến vào đau đến tất cả nước mắt đều đi ra, hiện tại trên mặt vẫn còn một mảnh ướt lạnh.
Vừa thẹn vừa giận, một tầng bóng tối phủ xuống, mặt Phong Nhược Trần phóng đại, còn chưa kịp phản ứng, đã bị y hôn lên môi.
Phía sau luật động càng ngày càng nhanh, Phương Kính Tai thở một hơi khí lạnh muốn bò về phía trước né tránh rung động kịch liệt, nhưng đối phương lại nắm bờ vai hắn lôi trở về, vững vàng ép hắn tựa trên giường rong ruổi.
Phương Kính Tai bị đỉnh đến choáng váng, mơ hồ hừ, thanh âm vụn vặt nghe có vẻ nhỏ nhẹ rên rỉ.
Không biết có phải nơi kia đã quen thuộc bị tiến vào hay không, lại còn là đau đến mức tận cùng rồi sinh ra ảo giác, Phương Kính Tai bị cọ sát ngoài đau đớn còn cảm giác được một tia sung sướng, dục vọng luôn xụi lơ cũng đã muốn ngẩng đầu.
Mẹ nó!
Họ Phong, ngươi điên rồi!
Lão tử đều bị ngươi chơi đùa đến hỏng rồi!
Tiếng ồ ồ thở dốc rơi vào bên tai, cuối cùng hết sức đâm vào, cơ thể đang đè trên người khẽ run hai cái, cùng lúc nhiệt lưu trong người bắn ra.
Phương Kính Tai muốn mắng người, thế nhưng vừa mới há mồm chưa nói được câu nào đã bị đối phương nuốt vào trong miệng, môi bị liếm mút khiến trong lòng hắn sinh ra một cảm giác kỳ dị.
Phương Kính Tai thở phào, nghĩ cuối cùng cũng xong, nhưng mà bộ phận kia của đối phương đang chôn trong cơ thể hắn còn chưa có ý tứ lui ra, so với lúc trước cứng hơn mấy phần, thế là hắn ở trong lòng bắt đầu khóc thét.
Nếu như tên kia thật sự làm mình ba đêm… Bản thân hắn chính là sống không bằng chết!